Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng điệu tức giận nhưng rất quyến rũ: “Lâm Ốc Ốc, sau khi chia tay còn tán tỉnh bạn trai cũ, cô cũng vô lương tâm lắm.”

Tôi nắm tay anh rồi tự nhiên gác cằm lên đó, dụi dụi hệt như con mèo nhỏ sau đó cười híp mắt nói: “Ai tán tỉnh ai còn chưa biết đâu.”

Tiêu Lễ muốn rút tay về nhưng tôi lại chau mày kêu đau.

Anh dừng tay, giọng trầm trầm: “Lâm Ốc Ốc, tôi không muốn làm “lốp dự phòng”.”

5
“Chị đây có phải nuôi cá đâu.” Tôi nắm tay Tiêu Lễ rồi nói: “Thẩm Mặc không phải gu của em. Anh hiểu mà, gu của em là kiểu lạnh lùng, cấm dục như anh cơ.”

Tiêu Lễ: “Ai nói với cô tôi cấm dục?”

“Không phải sao? Vậy thì tại sao lúc trước khi còn bên nhau một tháng mới có một lần?”

Tiêu Lễ bật cười: “Lâm Ốc Ốc, vì thế nên cô mới chia tay tôi phải không?”

Tôi không trả lời bởi vì sự thật đúng là thế.

Lúc còn hẹn hò, tôi luôn có cảm giác mình b.ắt n.ạt con trai nhà lành, coi thường thần linh.

Tôi là người chủ động theo đuổi Tiêu Lễ, bên nhau nửa năm hai đứa mới nắm tay, sau một năm tôi mới chạm được vào môi anh, mãi đến lễ tình nhân năm nay anh mới đồng ý đến nhà tôi chơi.

Rồi sau đó anh giống như làm theo lịch vậy, một tháng một lần, chỉ bớt chứ không thêm.

Tôi không hiểu, hai đứa đều đang trong độ tuổi tinh lực dồi dào, tại sao anh lại có thể thờ ơ như thế được chứ.

Đám bạn ở chỗ làm phân tích cho tôi nghe, họ nói Tiêu Lễ th.ận h.ư.

Tôi: “Nhưng lần nào thể lực của anh ấy cũng rất tốt mà.”

Đám bạn giễu cợt: “Đảm bảo được chất lượng chứ không đảm bảo được số lượng. Chị à nếu không được nữa thì đổi anh khác đi, người trẻ trung hơn anh ấy còn cả đống kìa.”

Nực cười, tôi có phải là loại phụ nữ thèm khát thế đâu, tôi thích Tiêu Lễ là bởi anh có học vấn cao, có khí chất chứ không phải là vì gương mặt và cơ bụng của anh.

Tôi nhìn Tiêu Lễ đang ngồi bên giường b.ệnh rồi nuốt nước miếng. Lâu rồi không gặp, thế mà tôi vẫn bị vẻ đẹp trai của anh thu hút.

Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, đột nhiên anh chủ động sáp lại gần: “Muốn tôi à?”

“Ừ.”

“Muốn cũng vô ích, v.ết th.ương lành, ít nhất cũng phải mất ba tháng…” Tiêu Lễ rút bàn tay đang bị tôi sờ mó lại rồi lạnh lùng lên tiếng: “Thì mới vận động mạnh được.”

Anh còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “vận động mạnh”, tôi biết ngay anh còn đang ghen với Thẩm Mặc mà.

Tôi kéo áo Tiêu Lễ rồi nói: “Tôi với Thẩm Mặc là bạn thân từ nhỏ.”

“Có bạn thân khác giới ư? Trai thẳng bình thường chịu được không?”

“Cậu ấy còn bằng lòng gọi em một tiếng bố thì bạn thân có là gì.”

Tiêu Lễ cười khẩy: “Ghê nhỉ.”

“Chưa kể Thẩm Mặc còn không phải là trai thẳng.”

Nghe xong, vẻ mặt của Tiêu Lễ vô cùng phức tạp.

Tôi nói thật cho anh nghe: “Cậu ấy vừa mới chia tay người yêu, em sợ cậu ấy không nghĩ thông nên mới đến khách sạn ăn đêm rồi nhảy bài tập thể dục của Lưu Canh Hoành với cậu ấy, giúp cậu ấy giải tỏa áp lực, không ngờ nhảy đến nỗi bị v.iêm r.uột th.ừa c.ấp t.ính luôn.”

Tôi biết lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, trai thẳng thật sự chưa chắc đã tiêu hóa được.

Quả nhiên Tiêu Lễ chau mày rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Với sự hiểu biết của tôi về Tiêu Lễ thì người có bệnh sạch sẽ như anh chắc chắn là đi khử trùng bàn tay vừa mới bị Thẩm Mặc sờ mó nhiều lần rồi.

Một lúc sau, Tiêu Lễ lại quay về bên tôi rồi nhẹ nhàng đặt một cái cặp nhiệt độ vào trong miệng tôi.

Lúc ngón tay thon dài của anh chạm vào chóp mũi tôi, tôi còn ngửi được mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.

“Lần sau nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Đột nhiên anh lên tiếng.

Tôi ngẩn người, ừ một tiếng.

Nhất thời cả căn phòng chìm trong yên lặng, tôi thấy hơi buồn ngủ, cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu.

Lúc tỉnh dậy do mắc đi vệ sinh thì trời vẫn còn tối. Tiêu Lễ ngồi bên giường b.ệnh, anh ngồi đọc sách dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng, đôi mắt hơi đỏ do thức đêm. Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, vừa mới động động ngón tay thì Tiêu Lễ ngước đầu lên, thì ra anh vẫn luôn nắm tay tôi.

Anh sáp lại gần: “Sao lại dậy rồi.”

“Tôi… muốn đi vệ sinh.”

Tiêu Lễ ừ một tiếng rồi cúi người không biết đang làm gì dưới giường bệnh của tôi, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cái túi anh đang cầm trong tay.

Bấy giờ tôi mới ý thức được việc mình vừa mới m.ổ xong, trên người còn có ống dẫn nước tiểu. Xấu hổ c.h.ế.t mất, tôi muốn đội quần.

Lúc còn hẹn hò với Tiêu Lễ, thậm chí tôi còn không cho anh thấy mặt mộc của mình, dù ở trong khách sạn, Tiêu Lễ ở trong phòng tôi đi vệ sinh ở phòng tắm sát bên.

Dù mở hết vòi nước và cả vòi hoa sen thì tôi cũng không dám dùng quá nhiều sức, tôi sợ mình sẽ thả bom.

Hôm nay hình tượng người phụ nữ xinh đẹp tao nhã tôi cố gắng gìn giữ suốt bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Tự dưng tôi lại hối hận khi giữ Tiêu Lễ ở lại chăm sóc mình.

Tôi nức nở: “Tiêu Lễ, anh đừng chạm vào cái túi đó nữa.”

Tiêu Lễ không dám chạm vào nó nữa, anh ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Đau sao?”

“Không phải.” Tôi đỏ mặt tía tai, thậm chí còn không dám nhìn anh rồi khẽ nói: “Bẩn…”

Tiêu Lễ nghe xong thì chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi nữa, anh mày mò một lúc rồi thu dọn sạch sẽ cho tôi. Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, hốc mắt tôi đỏ ửng.

Hình như kể từ khi bố mẹ l.y hôn từ năm tôi lên bốn, ngoài bà ngoại nuôi tôi khôn lớn ra thì không có ai tốt với tôi như thế.

Tiêu Lễ quay về bên cạnh tôi, anh kéo chăn trên mặt tôi xuống.

“Trùm chăn kín mít làm gì?”

Sau khi Tiêu Lễ trông thấy gương mặt của tôi thì ngẩn người: “Có chuyện gì sao, sao lại khóc lóc trông xấu thế này?”

Nghe anh nói thế, nước mắt của tôi chảy xuống không sao kìm lại được: “Hu hu hu, Tiêu Lễ, hình tượng đẹp đẽ của em trong lòng anh đã hoàn toàn sụp đổ rồi.”

Tiêu Lễ nghe xong vừa tức lại vừa buồn cười: “Trong mắt cô tôi thiển cận như thế sao.”

Tôi sụt sịt: “Không phải là vì ngày ấy em vừa đẹp vừa ngon nên anh mới đồng ý làm bạn trai của em sao?”

“Không phải.” Tiêu Lễ nhanh chóng đưa ra câu trả lời, tôi càng khóc đau lòng hơn.

Ngay sau đó Tiêu Lễ đút cho tôi một viên kẹo sữa, anh cầm vỏ kẹo trong tay, giống như đang nói với chính mình: “Bởi vì thích nên mới ở bên em.”

6
Vì câu nói này của Tiêu Lễ tôi mới lấy lại được sự tự tin vốn có của mình. Sáng hôm sau cậu bạn thân Thẩm Mặc cầm theo hộp cơm đến thăm tôi.

Nhân lúc Tiêu Lễ còn hai ca ph.ẫu th.uật buổi sáng tôi bèn bảo Thẩm Mặc trang điểm sương sương cho mình.

Nhìn gương mặt đã được trang điểm ở trong gương, tôi hài lòng lên tiếng: “Thẩm Mặc, cậu không hổ là chuyên gia trang điểm hàng đầu, rất đỉnh.”

“Nào có, rõ ràng là do cậu đẹp mà, giờ lại có thêm lớp trang điểm của họ Thẩm tớ nữa, tối nay còn không khiến bác sĩ Tiêu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt được sao.”

“Biết nói chuyện như thế thì nói nhiều hơn chút đi, tớ thích nghe.” Tôi vui vẻ lắng nghe, cầm nước đường Thẩm Mặc nấu cho mình rồi uống tận ba bát liền.

Vừa mới uống xong, tôi cảm giác được bụng mình đang ùng ục.

Tôi: “Cậu nấu gì vậy?”

Thẩm Mặc cười nói: “Tớ lên mạng tìm đấy, là nước cam củ cải, rất có tác dụng trong việc thả bom, rất thích hợp với những người vừa mới ph.ẫu th.uật chưa...”

Thẩm Mặc còn chưa kịp nói xong thì tôi đã thả một quả bom to như tiếng ph.áo n.ổ rồi.

Thẩm Mặc cười như tiếng ngỗng kêu, vừa cười vừa vỗ tay như hải cẩu: “Ha ha ha, r.ắm chất lượng đấy, thêm một quả nữa đi, thả bom rồi tớ mời cậu một chầu ra trò.”

Tôi cố gắng, thả thêm vài quả b.om nữa.

Sau đó tôi trông thấy Tiêu Lễ, không biết anh đã đứng trước cửa phòng bệnh bao lâu rồi nhưng nhìn gương mặt đó của anh tôi đoán chắc anh cũng đến được một lúc rồi.

Mặt tôi đỏ bừng, lúc ngón chân sắp cào nát thành giường Tiêu Lễ mới lên tiếng.

“Bệnh nhân giường 07 đã thả bom, hôm nay có thể ăn được rồi.”

Nói xong anh cũng đi luôn, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thẩm Mặc sửa sang lại tóc mái cho tôi rồi nói: “Không sao đâu bé yêu. R.ắm to như thế thường không thối, chưa kể bác sĩ Tiêu còn đeo khẩu trang nữa mà.”

Tôi không còn gì luyến tiếc nữa, nhìn lên trần nhà rồi nói: “Làm phiền cậu lập tức đi tới tiệm x.ăm rồi bảo chị lễ tân tới đây ở với tớ. Dù sao thì tớ cũng chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với Tiêu Lễ nữa.”

Thẩm Mặc ờ một tiếng, đi ra đến cửa rồi vòng lại, cậu ấy nói: “Ốc Ốc à, thật ra thì tớ thấy trong tình yêu ấy mà, chúng ta cũng không nên để ý đến mấy cái này quá, nếu không yêu đương sẽ mệt mỏi lắm đấy.”

Tôi không nghe lọt tai, Thẩm Mặc cũng không cố khuyên nhủ tôi nữa, sau khi nhét vài thỏi son vừa mới mua xuống dưới gối tôi xong cậu ấy cũng đi luôn.

7
Sau khi Thẩm Mặc về, tôi mới cầm điện thoại nhắn tin cho người mẹ chưa một lần chủ động liên lạc với mình.

Không ngờ lần này bà ấy lại nhanh chóng gọi điện thoại lại.

Tôi vui vẻ bắt máy, nhưng thứ tôi nhận được không phải là những lời quan tâm từ mẹ mà là những lời trách m.ắng.

“Ai nói v.iêm r.uột th.ừa c.ấp t.ính phải ph.ẫu th.uật? Điều trị trước c.h.ế.t luôn được chắc?”

“Khi ấy con rất đau, hơn nữa bác sĩ cũng đã chẩn đoán, xác định không thể giữ để điều trị được...”

“Mày x.ăm thì thôi, giờ trên bụng còn có thêm một vết s.ẹo nữa. Mày không chê nhưng mẹ mày chê đấy. Mày là người mẫu, mày như thế không đáng t.iền biết không?”

V.ết th.ương tối qua đau nhưng tôi vẫn cố chịu nhưng khi nghe thấy những lời mẹ nói này tự dưng tôi lại thấy đau đớn khắp người, nhất là lồng ngực, đau đến nỗi không sao thở được.

Tôi cắn môi, không để giọng của mình trở nên khó nghe: “Nếu thật sự không ổn thì con vẫn còn một cửa hàng mà, con có thể…”

“Thôi đi, cái tiệm x.ăm tồi tàn đó của mày thì kiếm được mấy đồng, chẳng biết còn được mấy ngày nữa. Tháng sau đừng quên đóng học phí cho em trai mày đấy, nếu không tao sẽ tung mấy chuyện xấu của mày ra cho bàn dân thiên hạ biết.”

Đầu dây bên kia cúp máy từ lâu rồi nhưng tôi vẫn giữ nguyên động tác nghe máy, cho đến khi có người cầm lấy điện thoại của tôi. Là Tiêu Lễ, anh chặn luôn số của mẹ.

“Mẹ lại làm phiền em à.”

Tôi cười nói: “Không phải, mẹ hay tin em nằm v.iện, lo lắng nên nói chuyện hơi khó nghe một chút.”

Tiêu Lễ nhìn tôi: “Lớp trang điểm của em trôi rồi…”

Tôi ngẩn người, bấy giờ mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước mắt.

Ngày trước tôi không ngụy biện như thế, nhưng không hiểu tại sao sau lần ph.ẫu th.uật này tự dưng tôi lại thông suốt, hiểu được rất nhiều điều.

Cái giá của sự trưởng thành đúng là đau thật.

Tiêu Lễ nói: “Em nằm viện trang điểm làm gì, ở đây chỉ có một bác sĩ nam lắm tóc (không hói) là anh thôi, hơn nữa chẳng phải em đã có được anh rồi sao.”

Tôi đang rất đau lòng nhưng khi nghe Tiêu Lễ nói thế tôi lại bật cười: “Con cá mình thả đi, tốn nhiều công sức lắm mới câu lại được đấy.”

Lúc ngẩng đầu lên, tôi trông thấy Tiêu Lễ đang nhìn mình chằm chằm, anh vươn tay dịu dàng vén mấy sợi tóc thấm nước mắt dính trên mặt tôi sang một bên.

“Lâm Ốc Ốc, em có từng nghĩ dù em không thả mồi thì con cá này cũng tự mình m.ắc câu không?”

Tôi đứng hình, tôi không hiểu câu nói này của Tiêu Lễ lắm.

Tiêu Lễ nhoẻn cười, nụ cười vừa bất lực vừa cưng chiều: “Ăn trưa trước đã.”

8
Xác suất cao là tôi và Tiêu Lễ quay lại rồi, buổi trưa anh còn tự mình đút cho tôi ăn hết một bát hoành thánh, rồi còn chơi vương giả với tôi nữa.

Sau khi Tiêu Lễ đ.ánh bại đối phương, anh cũng để mặc tôi đi nhặt đồ.

Sau khi thắng liên tiếp ba ván, tôi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi: “Em nhớ trước đây anh không thích chơi vương giả mà.”

Tiêu Lễ: “Ai bảo lần nào em chơi thua cũng gọi người khác là anh ơi chứ?”

Tôi không ý kiến mà cười khúc khích: “Anh ơi, cảm giác được anh bảo vệ thật sự rất tuyệt.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng lúc được tôi gọi một tiếng anh ơi, tôi đã thấy một nụ cười vui vẻ nở trên môi Tiêu Lễ.

Anh hỏi tôi: “Vui không?”

“Vui.”

“Ừ, sau này chơi vương giả anh sẽ dẫn em gái theo nhé.” Tiêu Lễ dém chăn cho tôi rồi nói: “Chiều nay cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối anh có hai ca ph.ẫu th.uật có thể muộn chút mới đến thăm em được…”

“Tối nay anh không cần ở lại với em đâu.” Tôi ngắt lời Tiêu Lễ rồi nói: “Bạn em muốn đến ở với em, làm việc xong anh cứ về nhà luôn đi.”

Trông thấy nụ cười vụt tắt trên môi Tiêu Lễ, tôi vội vàng giải thích: “Không phải là không muốn anh đến đây, mà là thấy anh mệt mỏi vì em em sẽ đau lòng lắm đó.”

Tiêu Lễ cúi người sáp lại gần tôi rồi nhoẻn miệng cười: “Lâm Ốc Ốc ngày trước lúc em quấn lấy anh cả đêm, không cho anh ngủ sao không thấy thương anh?”

Tôi còn đang ngây người chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tiêu Lễ đã rời đi rồi. Trước khi đi anh còn hôn lên núm đồng tiền của tôi nữa.

Càng lúc tôi càng không hiểu nổi Tiêu Lễ. Anh đã chủ động hơn nhưng dường như lại không phải.

Ví như vừa rồi giống như anh chỉ bất cẩn chạm môi lên gò má của tôi thôi vậy, nhưng nó lại khiến con tim tôi như lên dây cót, đập loạn nhịp.
__________
Nguồn bài: Ở phần mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK