Mục lục
[zhihu] Viết Một Câu Truyện Bắt Đầu Bởi [ba Giờ Sáng, Bạn Bị Tiếng Tin Nhắn Báo Động Từ Phía Chính Phủ Đánh Thức]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn còn hai cái nữa phải tìm ra....

Bạn muốn dùng lại trò cũ, tự nói sai tên của mình rồi để Hạ Lan Sơn chỉ ra lỗi sai, làm như vậy thì hai nhiệm vụ kia đều sẽ hoàn thành.

Nhưng bạn lại bị phát hiện của mình làm cho hoảng sợ, cho dù tên đã có sẵn trong đầu rồi, nhưng bạn lại không thể nào nói ra khỏi miệng.

Hạ Lan Sơn nhìn thấy bạn kinh ngạc thì ngay lập tức liền hiểu ra, nói: “Nó đang không ngừng hoàn thiện các lỗi, rất nhiều điều không hợp lí lúc đầu bây giờ đã không dùng được nữa rồi.”

Bạn quay đầu lại nhìn vào cửa kính, tấm kính khi nãy vẫn còn đen kịt một màu, lúc này lại phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của bạn.

Trên bảng đen, số 3 đã biến thành số 2.

Nó thật sự đang được hoàn thiện.

Để khiến cho thế giới này càng trở nên chân thực và hợp lí hơn.
Vì vậy, nó cần có “người sống sót”, cũng chính là những “người thầy”.

Vậy nếu có một ngày, thế giới này trở nên hoàn mỹ, vậy những “người thầy” sẽ đi về đâu?

Bạn chợt hiểu ra câu nói lúc trước của Hạ Lan Sơn: “Tuyệt vọng và cơ hội sống sót cùng tồn tại song song, cũng khó nói xem có phải chuyện tốt hay không.”

Đúng vậy, rất khó nói xem đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Ở đây không an toàn.” Hạ Lan Sơn nói. “Các cửa sổ của lớp học này đều đã bị khóa rồi, nếu chúng từ bên ngoài xông vào, hai người chúng ta sẽ không chống lại được.”

Bạn nhớ lúc nãy đứng ngoài khu giảng đường có thấy mấy ô cửa kính bị vỡ, tính toán lại vị trí của chúng, là ở cuối hàng lang.

“Hạ Lan Sơn, trong căn phòng cuối cùng kia có hai cái cửa kính bị vỡ, anh có thể chạy tới đó trong vòng 1 phút không?”

Hạ Lan Sơn lắng tai nghe tiếng động bên ngoài hành lang, nói: “Có thể.”

Hai người yên lặng nhìn nhau, rồi ngay sau đó cùng tông cửa xông ra, cắm mặt chạy về phía cuối hành lang.

Đây chắc chắn là lần chạy nhanh nhất cuộc đời bạn, tới gần cuối hành lang, bạn nhìn thấy rõ bảng ghi: “WC”

Vì mỗi phòng vệ sinh chỉ có 1 cửa sổ nên bạn và Hạ Lan Sơn đành phân ra hai đường, mỗi người vào một phòng.

Nhưng vừa vào tới nơi, bạn đã thấy không ổn rồi.

Trí nhớ của bạn vẫn luôn rất tốt, rõ ràng cửa kính ở cả hai nhà vệ sinh nam và nữ đều bị vỡ rồi, nhưng lúc này, cửa kính ở nhà vệ sinh nữ lại vẫn còn nguyên, bạn đẩy thử cánh cửa thì phát hiện chúng đều đã được khóa lại.

Tiếng bước chân ngày càng gần, âm thanh nhai nuốt như muốn xuyên thủng não bạn.

Bạn mắng thầm một tiếng, nghiêng người trốn vào một gian.
Vội vàng lấy cái kính râm Hạ Lan Sơn vừa đưa cho ra, đeo vào rồi cầu mong cho chúng có tác dụng.

Cửa vào nhà vệ sinh nữ bị xô đổ, bạn có thể nghe thấy tiếng da thịt chen lấn ngoài cửa, phát ra âm thanh chát chúa. Từng con từng con một, tới cuối cùng, bạn cũng không biết có tới bao nhiêu con quái vậy chen được vào nhà vệ sinh.

Rồi... cửa gian phòng bị hé ra,... Lúc nãy bạn không kịp khóa cửa...

Xuyên qua khe hở, bạn nhìn thấy màu đỏ trên vách tường càng ngày càng rực lên.

Bọn chúng đã tới gần.

Con quái vật đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của bạn đang lắc lư xung quanh không có mục đích, con mắt màu đỏ giống như đèn pha, nhìn khắp bốn phía.

Đột nhiên, nó nhìn về phía bạn.

Với đôi mắt đỏ rực và hàm răng vẫn đang nhai nuốt thứ gì đó, một khuôn mặt to lớn ghê tởm chen vào khe hở với tư thế méo mó, ngửa đầu, nó vươn cổ đến độ dài mà người bình thường khó có thể làm được.

Nó dừng lại chỉ cách mặt bạn 20cm và cái mặt thì đang bốc mùi kinh khủng.

Xuyên qua lớp kính, nó nhìn chằm chằm vào mắt bạn.

Dần dần, đôi mắt con quái vật ngày càng trở nên đỏ hơn.

Nó cười.

Tiếng nhai nuốt đầy hưng phấn vang vọng trong đêm.

Bạn _________ bị phát hiện rồi.

“CÚTTTTTTT” – Bạn hét to, cầm thanh gỗ trong tay đập mạnh xuống.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc......

“Chúc mừng người sống sót hoàn thành nhiệm vụ, đếm ngược kết thúc ảo ảnh kép bắt đầu 20s, 19s, 18s, ...”

Ầm!

Cửa sổ bị thứ gì đó đập vào, tấm kính bị đập vỡ vụn phát ra âm thanh giòn giã.

Khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Lan Sơn xuất hiện ngoài cửa sổ: “Trần Giang, ra ngoài nhanh, bọn chúng sắp ra tay rồi.”

Trong tiếng đếm ngược của điện thoại, bạn cũng không để ý tới vết thương do thủy tinh vỡ cứa vào, nhảy qua cửa sổ rơi xuống đất.

“CHẠYYY”

Đếm ngược 9s.

Đám quái vật đằng sau bám đầy lấy khung cửa sổ nhảy xuống, sau đó lại loạng choạng đứng lên đuổi theo.

Đếm ngược 8s.

Trương Văn Kiệt xuất hiện ở góc rẽ.

Đếm ngược 7s.

Bạn nhìn thấy cặp chị em sinh đôi chạy tới, trong hai người họ hình như có một người bị thương, bước đi tập tễnh.

Đếm ngược 6s, nam sinh đeo kính loạng choạng tiến lại, tay vẫn đang cầm thứ gì đó đen xì.

Đếm ngược 5s, mấy người mở được cửa lớn, đột nhiên nam sinh đeo kính ngã xuống đất, co giật.

Trương Văn Kiệt nhỏ giọng mắng một câu, cố gắng đỡ lấy cậu ta: “Hạ Lan Sơn, Trần Giang, giúp tôi một tay.”

3s, các bạn đã đứng trước cánh cổng sắt.

2s

1s

Ngay lúc mọi người kéo được nam sinh đeo kính vào bụi cây, một số lượng lớn quái vật đột nhiên xuất hiện trên đường phố, thăm dò xung quanh.

“Chết tiệt! Cậu ta còn chưa đi ra!”

“Cái gì chưa đi ra?”

“Cậu ta vẫn còn trong ảo ảnh.” Trương Văn Kiệt vừa dứt lời, bạn liền nhìn thấy cậu nam sinh đeo kính kia cầm một cây thước nhét vào trong cổ họng mình.

Mọi người vội vàng đè cậu ta xuống dưới nền cỏ.

Bạn cảm thấy việc này quá vô lý, suy nghĩ của bạn vẫn rất rõ ràng, cho tới bây giờ đều nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong ảo cảnh, hơn nữa còn phát hiện ra những điều bất hợp lí trong đó.

Không hề bị sa vào ảo ảnh, suy nghĩ cũng không bị rối loạn.

Điểm đáng nghi ngờ duy nhất là sau khi bạn nói cho Hạ Lan Sơn biết có 2 cửa kính bị vỡ trong nhà vệ sinh, cửa kính ở nhà vệ sinh nữ lại bị khóa lại một cách khó hiểu.

Bạn có một suy đoán.

Nếu như trong số những người ở đây, ngay từ đầu đã có nội gián...

Bạn nhìn thằng vào Hạ Lan Sơn, thấy anh ta đang cúi đầu nhìn nam sinh đeo kính.

Bạn hỏi: “Hạ Lan Sơn, lúc anh vào nhà vệ sinh nam, cửa sổ có mở không?”

Anh ta nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Cửa sổ nào?”

“Cuối hành lang tầng một tòa giảng đường, đừng có giả ngu.”

Hạ Lan Sơn nhíu mày: “Tôi vẫn luôn ở trên tầng 2, cậu không nhớ sao?”

Bạn hít thở không thông, nghe Hạ Lan Sơn nói: “Tôi vào tòa giảng đường trước, sau đó cậu nói trong người không thoải mái, không muốn leo cầu thang, nên giao tầng 2 cho tôi.”

Tóc gáy của bạn dựng hết lên, bạn nhận ra rằng, có lẽ không chỉ có mỗi nam sinh đeo kính là chưa thoát ra khỏi ảo ảnh.

Trí nhớ của bạn rõ ràng là đã loạn rồi.

Hạ Lan Sơn nhìn chằm chằm vào bạn với ánh mắt dò xét.

Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn bạn.

Thần kinh của bạn trở nên căng thẳng, mọi việc đi chệch hướng từ lúc nào?

Nhớ lại đôi mắt bạn nhìn thấy trong nhà vệ sinh.

Lấy nó làm vạch ngăn cách, trước và sau đó xuất hiện 2 Hạ Lan Sơn.

Một người trước lúc vào WC đã cùng bạn tìm ra được 2 sự bất hợp lí.

Một người sau khi bạn vào WC đã đập vỡ cửa sổ cứu bạn ra ngoài.
Bạn không nên đánh giá thấp ánh mắt của bọn chúng, cho dù là qua một lớp kính râm.

Nếu tin tưởng cái phía trước, vậy giờ phút này, Hạ Lan Sơn và tất cả những thứ xung quanh đều là ảo ảnh.

Nếu tin tưởng cái phía sau, vậy Hạ Lan Sơn bạn gặp ở tầng 1, là ai?

Trương Văn Kiệt nói nhanh: “Đừng dài dòng nữa, đi mau, nếu chế độ miễn dịch kết thúc thì tất cả chúng ta đều xong đời.”

Mọi người hợp lực kéo nam sinh đã bị đánh ngất, chạy về phía đường không có người.

Trong bóng tối, Trương Văn Kiệt thở hổn hển: “Hạ Lan Sơn, Trần Giang, hai người dùng sức thêm đi... Tôi không nhấc được cậu ta nữa rồi.”

Tay bạn đột nhiên cứng đờ.

Một giây sau bạn đột nhiên buông tay, quay đầu dồn sức chạy về phía ngược lại.

Nếu như lúc này bạn quay đầu nhìn lại phía sau, bạn sẽ thấy những “đồng bọn” vừa rồi cũng đang quay đầu nhìn bạn với ánh mắt lạnh lẽo.

Bạn nhớ Trương Văn Kiệt luôn gọi bạn là Số 26, gọi Hạ Lan Sơn là Đại ca.

Ảo ảnh, còn lâu mới kết thúc.

Bạn cũng không trốn thoát được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK