Khi Kinh Vũ xuống lầu, cậu mặc một chiếc áo thể thao màu xanh nhạt không có khóa kéo, để lộ lớp áo trắng ở bên trong, bên dưới là một chiếc quần rộng rãi màu đen.
Trông sạch sẽ gọn gàng lại tràn ngập sức sống.
Còn Tần Phi - người đang ngồi trên sô pha đợi cậu thì lại ăn mặc khá cá tính, áo dài tay màu đỏ đen phối với jacket cùng quần bò rách.
*Là cái style tựa tựa như này nha:)) tui k biết tả sao nên lên baidu search rồi lấy hình về =)))
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Kinh Vũ, quàng tay qua cổ cậu một cách rất tự nhiên, một bàn tay còn lại cầm điện thoại, tìm một nơi nào đó để đi: "Anh thấy hình như em không hay ra ngoài lắm, thế để anh quyết định chỗ đi nhé?"
"Dạ, Phi ca, anh quyết định đi." Tất nhiên là Kinh Vũ sẽ không có ý kiến gì rồi.
Cậu nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng đang ở gần trong gang tấc của Tần Phi, cảm thấy anh đúng là đẹp đến mức không nói nên lời......
"Đi chỗ này đi."
Kinh Vũ còn chưa hoàn hồn thì Tần Phi đã quyết định xong, anh mở điều hướng lên: "Xe bus, tàu điện ngầm, taxi, chọn một trong ba đi?"
Kinh Vũ phải mất một lúc thì mới hiểu ra là anh đang hỏi mình muốn đi phương tiện gì để đến nơi, cậu không khỏi sửng sốt: "Xa lắm sao anh?"
"Cũng tạm, xe bus thì hai trạm, tàu điện ngầm thì một trạm, còn ngồi taxi thì vài phút thôi."
Kinh Vũ: "Rồi mình đi đâu?"
Tần Phi: "......"
Kinh Vũ: "...... Thôi coi như em chưa hỏi đi."
Thật ra thì Kinh Vũ nghĩ là cả hai sẽ đến một quán cơm nào đó ở gần đây để ăn, dù gì xung quanh cũng có rất nhiều hàng quán.
Tần Phi nghiêng đầu, mặt đối mặt với Kinh Vũ, có chút bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười: "Không thích ngồi xe à?"
Kinh Vũ gật đầu: "Dạ...... Mình đi tàu điện ngầm đi."
Tần Phi: "Ok, em có mang thẻ giao thông* theo không?"
*Thẻ giao thông: thẻ IC (thẻ trả trước có gắn chip, được đọc bằng máy và sẽ tự động trừ tiền) được sử dụng cho các phương tiện giao thông công cộng như xe buýt và đường sắt, và được sử dụng để thanh toán.
Kinh Vũ: "Em có."
Tần Phi: "Thế đi thôi."
Tần Phi luôn là người ngẫu hứng nhưng lại dứt khoát, nói đi là sẽ đi ngay.
Anh buông Kinh Vũ ra, đi ra khỏi câu lạc bộ trước, chờ Kinh Vũ ra tới rồi thì kéo cổng gaming house lại, gài khóa.
Kinh Vũ nhìn động tác khóa cửa của Tần Phi, bỗng có một cảm giác vô cùng vi diệu —— hôm nay gaming house chỉ có hai người, sau đó mình và anh ấy lại cùng nhau đi ra ngoài.
Giống như hẹn hò nhỉ......
Tần Phi không để ý tới sự khác thường của cậu, anh rút chìa khóa, đi sóng vai với Kinh Vũ về phía trạm tàu điện ngầm, vừa đi vừa hỏi: "Em bắt đầu chơi LD từ khi nào?"
"LD?"
"Chúa Tể Ác Ma, tên tiếng Anh là Lord Devil, gọi tắt LD."
"Ồ ~" Giờ Kinh Vũ mới biết, "Em mới chơi trong năm nay thôi, chơi được bao lâu thì em cũng không nhớ nữa, khoảng mấy tháng thì phải? Nhưng mà em đã xem giải đấu mùa trước rồi."
"Chỉ chơi có mấy tháng mà đã tự nghiên cứu được combo độc quyền, giỏi nhỉ."
"Vì em cảm thấy bộ kỹ năng của Nguyệt Ảnh Tri Chu rất thú vị."
"Tướng khác cũng vậy sao? Em cũng sẽ tự nghĩ ra combo à."
"Mấy tướng em hay chơi thì ít nhiều gì cũng sẽ có."
"Giỏi ta."
"Ahihi......"
Hai người trò chuyện suốt cả một quãng đường rồi ngồi tàu điện ngầm đến nơi muốn đến.
Kinh Vũ đi theo Tần Phi tới một nhà hàng toàn là đồ sứ, còn chưa phản ứng lại thì đã thấy anh đưa một bàn tay lên, giơ hai ngón với nhân viên phục vụ: "Hai người."
Kinh Vũ: "???" Ăn ở đây sao?
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn mấy hàng đồ sứ tinh xảo bên trong nhà hàng với vẻ kinh ngạc, cảm thấy có gì đó sai sai —— chỉ là ăn một bữa trưa thôi mà, có cần phải đến một nơi xa xỉ như thế này không?
"Đi thôi." Tần Phi căn bản không để tâm tới sự khiếp sợ của Kinh Vũ, anh nắm lấy tay cậu, nhưng rất nhanh sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì mà vội buông ra.
Kinh Vũ phục hồi tinh thần, đi theo anh bước vào bên trong và bị sốc bởi lối trang trí của nhà hàng này —— chỗ nào cũng là đồ sứ! Trần nhà cũng là sứ, tường cũng là sứ, đồ trang trí trên bàn cũng là đồ sứ....
Đây là chỗ để ăn hay là chỗ để bán đồ sứ vậy?
Nếu Tần Phi biết được suy nghĩ trong lòng Kinh Vũ ngay lúc này, chắc chắn sẽ hộc máu —— bán đồ sứ?! Em có muốn mua thì người ta cũng không thèm bán! Mấy thứ đồ đó là để trang trí, TRANG TRÍ! Có biết thưởng thức hay không hả?
Thì đúng là Kinh Vũ không hiểu thật.
Cuộc sống của cậu luôn rất giản dị —— mặc quần áo là để giữ ấm, ăn no là để lấp đầy bụng.
Điều duy nhất mà cậu theo đuổi chính là những thành tích và thứ hạng trong 《 Chúa Tể Ác Ma 》.
Cho nên, cậu sẽ không hiểu tại sao Tần Phi lại muốn đưa mình tới một nhà hàng vừa nhìn là đã biết thuộc loại xa hoa như vậy.
Nhưng mà, tới thì cũng đã tới rồi, không thể bỏ đi được. Hơn nữa, chỗ này là do Tần Phi chọn......
Kinh Vũ đành cam chịu mà ngồi xuống ở phía đối diện người kia, yên lặng xem anh gọi món.
Tần Phi không đưa menu cho cậu mà chỉ hỏi: "Có kiêng ăn cái gì không?"
Kinh Vũ: "Em không thích ăn khổ qua, rau hẹ với tỏi."
Tần Phi: "Đó không phải là em kiêng ăn, mà là kén ăn."
Kinh Vũ phồng má*.
Tần Phi có chút buồn cười, anh vờ như không thấy được, nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ rồi chỉ vào các món ăn trong menu: "Món này, món này, món này, và món này nữa. Mỗi người một phần, không tỏi nhé."
"Vâng."
Một lúc sau, nhân viên phục vụ rời đi với cuốn notebook, Tần Phi nhìn về phía Kinh Vũ, chỉ thấy người kia đã không còn phồng má mà chuyển sang đưa hai tay ôm mặt, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tần Phi không khỏi nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Kinh Vũ: "Không, em chỉ đang nghĩ —— món ăn là do anh gọi hết, vậy nên bữa này anh mời hả?"
"Đúng vậy." Tần Phi đã có dự định đó ngay từ đầu, "Đi ra ngoài với anh, em sẽ không cần phải tốn một xu."
Nó cứ sai sai chỗ nào ấy nhỉ......
Kinh Vũ chớp mắt: "Ai đi với anh thì cũng sẽ không phải tốn tiền hết sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Tần Phi đâu phải cái máy ATM, "Trừ khi bọn họ có thể dùng băng Tuyết Chi Tâm lấy Mega trong hai phút, dùng Nguyệt Ảnh Tri Chu 1vs3 với chỉ một chấm máu."
Kinh Vũ: "......"
Thế nên, bữa ăn ngày hôm nay, là do Tần Phi dùng tư cách đội trưởng của PG để mời cậu? Cám ơn cậu đã cố gắng vì cả đội?
Hai người vừa nói chuyện vừa dùng bữa, cơm nước xong thì đi dạo ở xung quanh, vì không có gì để mua nên đi thẳng vào rạp chiếu phim.
Phim hơi dài, xem xong cũng đã gần đến bữa tối.
Có đánh chết thì Kinh Vũ cũng không chịu đến nhà hàng sang trọng để dùng cơm nữa, Tần Phi đành phải dỗ dành bằng cách mua Takoyaki cho cậu, vừa ăn, cả hai vừa quay về gaming house.
Sau đó, khi Diệp Hồng biết hai người đã đi chơi cùng nhau, hắn không kiềm được sự nhiều chuyện của mình mà nhắn cho Tần Phi trên QQ:
Diệp Hồng: Hai người đi chơi rồi làm những gì đấy?
Tần Phi: Ăn cơm, dạo phố, xem phim.
Diệp Hồng: Cũng ổn áp đấy chứ, có tiến triển gì không?
Tần Phi: Đã biết được em ấy không thích ăn khổ qua, rau hẹ và tỏi.
Diệp Hồng: Ờmmm...... Còn gì nữa không?
Tần Phi: Lúc em ấy ăn Takoyaki thì cứ như hamster vậy đó, đáng yêu vãi.
Diệp Hồng:......
Diệp Hồng: Có nói chuyện nữa hả?
Tần Phi: Thì lúc nào chả nói.
Diệp Hồng: Cơ mà nói về những gì ấy?
Tần Phi: Game.
Diệp Hồng:......
Diệp Hồng: Ok, xem phim nữa hả? Phim gì vậy? Kinh dị đúng không?
Tần Phi: Không, phim khoa học viễn tưởng. Biết Marvel không? Bộ nào cũng đỉnh.
Diệp Hồng:......
Tần Phi: Được đề cử bởi Tường Liệt*.
*Một web đề cử phim.
Diệp Hồng:......
Diệp Hồng: Anh đúng là hết cứu nổi rồi.
Tần Phi: Sao?
Diệp Hồng: Anh đúng là độc thân bằng chính thực lực của mình.
Tần Phi: Aish, tự mà lo cho thân mình đi.
Cứ như vậy, lần đầu hẹn hò của Tần Phi cùng Kinh Vũ, over.
Tuy rằng đối với Diệp Hồng, lần "hẹn hò" này của hai người không đem lại bất cứ tiến triển nào, nhưng Tần Phi và Kinh Vũ lại đều rất hài lòng với những gì có được trong ngày hôm nay, thậm chí hảo cảm của cả hai về người kia cũng tăng vọt.
Tần Phi ( nội tâm): Kinh Vũ đáng yêu vãi!
Kinh Vũ ( nội tâm): Phi ca đẹp trai muốn chết manly muốn chết!
Tần Phi ( nội tâm): Quyết định rồi, em ấy phải là của mình!
Kinh Vũ ( nội tâm): Mình nhất định phải giúp Phi ca giành chức vô địch!
*
Ngày hôm sau, các thành viên của PG lần lượt quay lại, bắt đầu quá trình luyện tập cho vòng bảng.
Thứ gọi là vòng bảng, chính là chia 16 đội còn sót lại sau vòng loại thành 4 bảng, mỗi bảng sẽ gồm 4 đội thi đấu theo thể thức vòng tròn*, 2 đội nhiều điểm nhất trong mỗi bảng sẽ được thăng hạng vào vòng loại trực tiếp.
*Thể thức vòng tròn" một bảng có 4 đội thì 1 đội sẽ lần lượt đấu với cả 3 đội còn lại cho đến khi các đội trong bảng đều gặp nhau ít nhất một lần.
Phương Lạc Phàm gọi cả năm người vào phòng họp, mở máy chiếu lên.
Trên màn ảnh là tên của 16 đội lọt vào vòng bảng.
"Chúng ta được phân vào bảng A, vậy nên hãy xem xét tình hình của bảng A trước." Nói xong, y nhấn vào một file Powerpoint, "Bốn đội nằm trong bảng A bao gồm MOMO, KCC, ANE, và đội của chúng ta."
"ANE sao......" Diệp Hồng thổn thức, "Top 8 chỉ có 3 đội, thế mà bảng A đã có tới 2 đội rồi, đúng là quá khó cho các đội tuyển mới!"
Phương Lạc Phàm liếc hắn: "Nói trước bước không qua đâu, coi chừng gặp quả báo đấy. Đừng quên, mùa trước chúng ta cũng là đội bò ra khỏi bảng tử thần."
"Cũng đúng." Diệp Hồng nhún vai, không nói nữa.
Vì vậy, Phương Lạc Phàm tiếp tục nói: "Anh đã nhờ Tiêu Vận lấy thêm tư liệu về MOMO cùng KCC, phát hiện bọn họ đều có tham gia mùa giải trước, chỉ là không được may mắn mà gặp phải ANE cùng SOS rồi bị loại."
"Anh cũng đã xem qua những trận đấu của họ trong mùa này rồi, hai đội tuyển này có phong cách khá tương tự nhau, đều thích dùng những tướng có tốc độ di chuyển nhanh, độ cơ động cao, cũng rất giỏi trong việc đuổi bắt cùng trộm Rồng."
Trộm Rồng?
Kinh Vũ nhíu mày, không hiểu sao cậu lại nhớ đến thanh niên tuyên bố rằng mình sẽ trộm Rồng trên diễn đàn.
"Thế nhưng, so với KCC, lối chơi của MOMO ổn định và ít mắc lỗi hơn, KCC thì có hơi hấp tấp, rất dễ mắc sai lầm dẫn đến thua cuộc, nhưng cũng có rất nhiều lần bọn họ lật kèo thành công." Phương Lạc Phàm tiếp tục nói, "Tóm lại, những đội có thể tiến vào vòng bảng đều là những đội không thể khinh thường, anh vẫn sẽ nói thế này thôi, dù có đánh với đội nào, các em cũng phải........"
"Cố gắng hết sức!" Lạc Nhất Minh nói leo!
Phương Lạc Phàm khẽ liếc cậu ta một cái: "Biết thế thì tốt."
Sau một lúc im lặng, Phương Lạc Phàm bỗng nhìn về phía Kinh Vũ, thử hỏi: "Kinh Vũ, anh cảm thấy Nguyệt Ảnh Tri Chu của em còn mạnh hơn cả Băng Tuyết Chi Tâm, thế tại sao lại không chơi?"
Kinh Vũ không ngờ rằng mình sẽ bị điểm danh, cậu có hơi sửng sốt, chần chờ một lát rồi mới trả lời với vẻ mặt vô tội: "Độ thông thạo của em với Nguyệt Ảnh Tri Chu vẫn chưa đủ, không thuận tay được như Băng Tuyết Chi Tâm, em sợ mình sẽ phạm lỗi lúc thi đấu, vậy nên....."
"Ừm, hôm nay vẫn còn có nhiều thời gian, luyện thêm đi nhé."
Kinh Vũ: "......"
"Dùng Nguyệt Ảnh Tri Chu trong trận đầu đi." Giọng điệu của Phương Lạc Phàm trông không có vẻ gì như đang thương lượng với Kinh Vũ cả, mà là đã quyết định thay cho cậu luôn rồi.
Kinh Vũ muốn hỏi lý do rồi lại không dám, chỉ biết nhìn về phía Tần Phi đang ngồi bên cạnh mình theo bản năng.
Nhận thấy ánh mắt của cậu, Tần Phi không khỏi bật cười, đành phải lên tiếng giải thích thay cho Phương Lạc Phàm: "Cho tới nay, tướng mà em hay dùng nhất vẫn là Băng Tuyết Chi Tâm, mà rất nhiều trận đấu trong vòng loại của chúng ta đều đã được tường thuật trực tiếp, các đội khác chắn chắn sẽ dè chừng với con tướng này, và vì thế, Nguyệt Ảnh Tri Chu sẽ được thả ra, nhưng nếu em chủ động dùng Nguyệt Ảnh Tri Chu trong trận đầu tiên thì?"
Kinh Vũ bừng tỉnh: "À, là muốn lừa lấy một lượt cấm của bọn họ sao?"
Tần Phi nhìn cậu đầy hài lòng: "Đúng vậy, chính là ý đó, em hiểu cũng nhanh đấy chứ? Nếu bên kia có cấm Nguyệt Ảnh Tri Chu thì cũng sẽ chỉ còn lại hai lượt cấm, dù có thả con nào ra thì cũng đều có lợi cho bên mình."
"Dạ, em biết rồi." Kinh Vũ gật đầu thật nghiêm túc, "Trận đầu, em sẽ chơi Nguyệt Ảnh Tri Chu!"
Tần Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không khỏi nở một nụ cười.
—— Kinh Vũ của ngày hôm nay cũng siêu đáng yêu!
Danh Sách Chương: