Bọn họ cùng nhau ra ngoài.
"Đi thôi, em đưa anh xuống lầu." Thẩm Vụ Bắc ngồi dậy, kéo ra cửa phòng 309, "Ở đây là ký túc xá Alpha, nếu như bị quản lý ký túc xá phát hiện có Omega đi vào, chắc chừng sẽ báo lên cho nhà trường."
Yến Kinh Nhiên cũng cảm thấy mình có chút kích động.
Nhưng cũng không còn cách nào, chỉ cần chuyện có liên quan đến Thẩm Vụ Bắc, thì hắn dường như không thể giữ được bình tĩnh vậy.
Nhưng mà lúc này, lầu bên dưới của ký túc xá lại đột nhiên truyền đến một trận ồn ào huyên náo.
"Đậu má! Sao giáo viên tới vậy! Lẹ lẹ lẹ, giấu cái bếp điện từ vô nhanh lên!"
"Chết mất chết mất, bây giờ là mấy giờ rồi mà giáo viên còn dẫn đội đi kiểm tra phòng ngủ? Còn muốn cho người ta sống không vậy?!"
"Đuma còn nồi lẩu thì sao đây!"
...
Người trong phòng 309 vốn đang ỉu xìu bỗng nhiên nghe như vậy, cũng lập tức nhảy lên như cái lò xo: "Con mẹ nó! Trễ như vậy còn đi kiểm tra phòng ngủ thì nhất định là có nguyên nhân nào đó, các huynh đệ, giấu mấy cây gậy vô đi, rồi đi lau mặt một chút đi!"
"Để tao đi xem một chút!" Ân Đồ bước nhanh xuống một đoạn bậc thang, liếc nhìn một cái liền chạy trở về, lập tức hỏi Thẩm Vụ Bắc, "Huấn luyện viên cũng ở dưới lầu, chắc là đang tìm chúng ta đó, làm sao bây giờ?"
Cái này hiển nhiên là đang chỉ Yến Kinh Nhiên phải làm sao đây.
Bây giờ mà mang Yến Kinh Nhiên xuống lầu thì không khác gì là tự chui đầu vào lưới cả.
Vốn dĩ việc gây rối trong lúc huấn luyện quân sự đã nghiêm trọng hơn bình thường rất nhiều rồi, nếu như Yến Kinh Nhiên lại bị phát hiện đi vào ký túc xá Alpha, hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm.
Hắn đã là sinh viên đại học năm ba, nếu như bị ghi là vi phạm nặng, thì khó mà có thể xóa bỏ được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vụ Bắc nắm lấy tay của Yến Kinh Nhiên, dứt khoát: "Về phòng ký túc xá trước đi."
Yến Kinh Nhiên cứ như vậy mà bị kéo chạy lên lầu 4.
Hắn vẫn còn đang trong tình trạng bất ngờ, chỉ là vừa chạy, vừa bình tĩnh nhìn bàn tay kia đang nắm chặt cổ tay mình.
Hắn chớp mắt một cái, còn cho rằng là do mình nhìn lầm, mãi cho đến khi độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương từ da thịt truyền đến, hắn mới phát hiện đây là sự thật.
Sau hai năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ Bắc chủ động thân mật với hắn.
Cuối cùng một bầu nhiệt huyết của hắn dường như cũng đã được đền đáp lại rồi.
-
Bọn họ vừa mới bước vào phòng 413, còn chưa kịp thở ra một hơi, cửa phòng ký túc xá liền bị gõ vang lên.
"Mở cửa!"
"Trường học đến kiểm tra phòng ngủ đây"
"Tôi biết các cô cậu đang ở trong đó, nhanh chóng mở cửa ra cho tôi!"
Ân Đồ thấp giọng gào một tiếng: "Gì nhanh vậy! Mẹ nó, tìm tới đúng chỗ luôn rồi!"
Bành Bồng sửa sang lại đầu tóc, cắn môi nói: "Chuyện này do tôi mà nên, nếu huyến luyện viên có hỏi, tôi sẽ gánh vác, nhưng..." Cô ngập ngừng nhìn Yến Kinh Nhiên một cái: "Nhưng này, vị... bạn học này thì tôi chịu."
Ân Đồ cũng cau mày: "Tôi cũng chả biết phải giấu một người lớn còn sống nhăn như thế nào nữa này."
Đáy mắt của Thẩm Vụ Bắc mang theo chút phiền não.
Yên lặng hai giây, cô hơi nghiêng mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Yến Kinh Nhiên, muốn hỏi ý kiến của hắn một chút, ai ngờ hắn vẫn luôn cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng hơi hơi cong lên, nhìn còn rất vui vẻ.
Đuôi lông mày của Thẩm Vụ Bắc khẽ động.
Cô thì đang gấp gáp nghĩ ra cách, người trong cuộc thì ngược lại trưng ra một bộ chuyện này không liên quan tới mình.
Đầu lưỡi cô chống dưới răng hàm, Thẩm Vụ Bắc không khỏi nổi lên chút tâm tư xấu xa.
"Cũng không phải là không giấu được."
Cô thuận thế kéo Yến Kinh Nhiên đến bên cạnh mình, vừa đi vào phòng vệ sinh, vừa không quay đầu lại nói với Ân Đồ và Bành Bồng: "Hai người ứng phó trước đi, nếu huấn luyện viên có hỏi thì nói là tôi đang tắm."
"Này, anh mày là Omega đó..."
Ân Đồ kịp nhận ra Thẩm Vụ Bắc đang định làm gì, trong lòng giật mình một cái định ngăn lại, nhưng lời còn chưa dứt, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm mở cửa.
Là quản lý ký túc xá cầm chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Ân Đồ đứng yên tại chỗ, nhìn về phía phòng vệ sinh, thở dài một hơi.
-
Phòng vệ sinh chật chội, hai người cao lớn đứng dựa vào cùng một chỗ, còn có thể nghe được cả tiếng hít thở đan xen.
Yến Kinh Nhiên thấp giọng hỏi: "Núp ở đây thì có ích lợi gì a, không phải bọn họ đẩy cửa bước vào là có thể thấy được rồi sao?"
"Không để cho bọn họ tiến vào là được." Thẩm Vụ Bắc mở ra vòi nước, hứng đầy một thùng nước lạnh, "Anh nhắm mắt lại trước đi."
Cùng lúc này, huấn luyện viên Diệp Hải đang ở bên ngoài lạnh lùng chất vấn: "Nếu có ở trong phòng, tại sao lại không mở cửa? Đứa còn lại trong phòng đâu?"
"Đang tắm ạ."
"Giờ này lại tắm, đánh lộn nên chột dạ đúng không? Trong phòng cũng không có nước nóng thì tắm cái gì, lập tức bước ra đây cho tôi!"
"Ít nhất cũng phải đợi cậu ấy mặc quần áo đàng hoàng chứ ạ?"
"Chắc tôi tin nó tắm à! Tưởng tôi không biết mấy cái trò lừa bịp này sao? Giờ không ra đúng không, tôi tự mình vào mời nó ra!"
Tiếng bước chân đang đến gần truyền vào phòng vệ sinh.
Thật ra Yến Kinh Nhiên cũng không đến mức hoảng loạn như vậy, nếu đã tới đây rồi thì hắn cũng đã sẵn sàng bị chịu phạt, nhưng bây giờ đang trong hoàn cảnh như vậy, thấy biểu tình ngưng trọng của Thẩm Vụ Bắc, không hiểu sao hắn cũng trở nên căng thẳng lên.
Yến Kinh Nhiên lăn lộn hầu kết: "Ô Ô, rốt cuộc nhóc muốn làm gì vậy?"
Mới vừa nói xong, cửa phòng vệ sinh liền bị gõ vang mấy cái.
"Hoặc là tự bước ra, hoặc là tôi trực tiếp mở cửa."
Diệp Hải ở bên ngoài nói xong lời này, sau đó liền nắm lấy tay nắm cửa thị uy.
Thẩm Vụ Bắc không có biện pháp để giải thích, bèn đẩy nhẹ Yến Kinh Nhiên vào bóng ma sau cánh cửa.
Yến Kinh Nhiên nghe cô thấp giọng nhắc nhở lần nữa: "Nhắm mắt lại."
Đang không hiểu người trước mặt định làm cái gì, nên dĩ nhiên Yến Kinh Nhiên không thể nào nghe lời như vậy được.
Chỉ nhìn thấy Thẩm Vụ Bắc đi đến bồn rửa mặt, hai tay giao nhau ở bụng, rồi sau đó nắm vạt áo, cánh tay duỗi lên một cái.
Nửa tấm lưng của thiếu nữ đột nhiên không kịp phòng ngừa đập thẳng vào mắt Yến Kinh Nhiên, một gậy của Hoàng Tuần để lại trên lưng cô một vết đỏ dài, càng khiến cho làn da cô càng thêm trắng trẻo, bởi vì đang giơ tay lên, nên xương bả vai của cô hơi nhô ra, xương bướm như ẩn như hiện, dường như muốn vỗ cánh mà bay đi.
Nháy mắt tiếp theo, Thẩm Vụ Bắc liền cầm lên thùng nước, đổ ập vào đầu.
Tiếng nước chảy ào ào.
Giọt nước văng lên đầy đất.
Dưới ánh đèn thanh lãnh, mái tóc đen nhánh của cô ướt sũng, dòng nước trong suốt uốn lượn theo đường cong trên lưng cô, cả người như được mạ lên một tầng ánh sáng rực rỡ và mông lung, lạnh nhạt đến dọa người.
Chỉ có cái eo hẹp kia là đang phập phồng theo nhịp thở, thoạt nhìn thon gầy mà hữu lực, tương phản đến có chút hơi thái quá.
Nó tác động mạnh mẽ vào thị giác của Yến Kinh Nhiên khiến máu nóng trong người hắn dồn từ tứ chi lên đến đỉnh đầu.
... Đệt.
Mẹ nó, mình có thể xem thứ này được sao?
Đáy lòng đang hoảng hốt hỏi ngược lại, thì bỗng nhiên Thẩm Vụ Bắc xoay người ngoảnh mặt nhìn lại đây.
Yến Kinh Nhiên hoảng sợ vội vàng nhắm mắt, tự giác lui về sau cánh cửa.
"Ra ngay."
Thẩm Vụ Bắc để một đầu tóc ướt, mở hé cửa ra, cố tình để lộ ra nửa cánh tay đang chà xà bông, cô vừa vặn chạm mắt với Diệp Hải: "Thầy, em đang tắm thật mà."
Diệp Hải vốn đang giận sôi máu, dù sao thì mới khai giảng đã gặp học sinh đánh lộn, mà đây còn là lần đầu tiên kể từ khi hắn làm huấn luyện viên tới nay.
Nhưng khi nhìn thấy nửa gương mặt của thiếu nữ đằng sau cánh cửa, hắn sửng sốt một chút, bàn tay đang gõ cửa lúng túng dừng lại giữa không trung.
Gương mặt này của Thẩm Vụ Bắc quá dễ nhận biết, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Hắn trăm triệu không nghĩ tới, vị Trạng Nguyên của tỉnh này cũng có tham dự vào chuyện này.
Phải nói là chuyện Thẩm Vụ Bắc báo thi vào Truyền thông A đã làm chấn động một thời, hơn nữa hình tượng và khí chất tốt của cô, đã là chủ đề được xào đi xào lại nhiều nhất trong trường.
"Vậy thì tắm nhanh lên."
Diệp Hải nói xong câu này, liền trầm mặt đi đến giữa phòng ký túc xá 413.
Bởi vì là Thẩm Vụ Bắc, nên hắn không khỏi chần chờ trước ý niệm kỷ luật cả đám ban nãy.
Thấy Diệp Hải đi ra, Thẩm Vụ Bắc đóng cửa lại, con ngươi lóe lên thâm ý.
Nếu đã diễn rồi thì phải diễn cho trót.
Thẩm Vụ Bắc mở van nước lạnh ra lần nữa, để thùng nước ở bên dưới, tiếng nước chảy đủ để lấn át tiếng nói chuyện của cô.
Yến Kinh Nhiên còn đang nhắm mắt, hai tay rũ xuống, vô ý thức chộp vào vách tường.
Cô không chút kiêng kỵ mà nhìn hắn thật kỹ.
Vào hoàn cảnh khẩn trương cao độ, đây là thời điểm tốt nhất để kiểm tra bản năng phản ứng của một người.
"Anh." Thẩm Vụ Bắc sít lại gần một chút, thấp giọng kêu hắn, "Tại sao anh luôn đối xử tốt với em như vậy?"
Yến Kinh Nhiên sững sờ một chút, không hiểu tại sao vào giờ phút quan trọng này cô lại hỏi một câu không thích hợp như vậy.
Hắn định mở mắt, nhưng lại nghĩ đến cô không có mặc áo trên, vì vậy hắn nhắm hai mắt đáp: "Đối xử tốt với nhóc thì sẽ phạm pháp sao?"
Thẩm Vụ Bắc cười khẽ: "Cũng không đến nỗi là phạm pháp."
Yến Kinh Nhiên đúng lý hợp tình mà nói: "Vậy thì dựa vào cái gì mà không thể?"
"Bởi vì em đã làm một chuyện sai trái."
"Chuyện sai trái gì?"
Thẩm Vụ Bắc không trả lời, bỗng nhiên cầm tay hắn lên, đặt vào eo mình.
Có lẽ là do vừa nãy mới dội nước lạnh, nên nhiệt độ cơ thể cô có chút hơi lạnh.
Khoảnh khắc khi chạm vào làn da của cô, Yến Kinh Nhiên giống như bị điện giật, hoảng loạn muốn rút tay về, nhưng lại bị Thẩm Vụ Bắc cầm thật chặt.
Yến Kinh Nhiên không dám giãy mạnh ra, sợ bị người bên ngoài nghe thấy.
Chỉ đành để cô mở ra bàn tay mình từng chút một, ấn sâu vào trên người cô.
Xúc cảm lúc đầu đi qua, hắn liền phát hiện làn da vốn nên bóng loáng của thiếu nữ, lại có một đường thật dài nhô lên, giống như là một vết sẹo.
Nằm ở vị trí bụng bên trái.
Hắn không thấy được có bao nhiêu dữ tợn, cũng không đoán được sâu bao nhiêu, chỉ là vừa đụng vào, hắn liền cảm thấy trái tim mình nhói đau lên.
Giây kế tiếp.
Yến Kinh Nhiên nghe thấy giọng nói bị cô cố tình đè ép xuống vang lên bên tai hắn: "Em từng giết người."
Yến Kinh Nhiên cứ tưởng là mình nghe lầm.
Cả người hắn cứng đờ lại, lưng dựa vào bức tường lạnh như băng của phòng vệ sinh, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.
Máu trong người cũng lạnh xuống.
Dưới ánh đèn, nam sinh hoàn toàn che giấu không được sự bất ngờ và luống cuống của mình, nhưng vẫn giả vờ trấn định.
Thẩm Vụ Bắc nhịn không được mà cười khẽ.
"Giỡn thôi." Thẩm Vụ Bắc buông lỏng tay ra, nụ cười bên môi vẫn không giảm, "Em chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, trước khi đối xử tốt với một người, thì phải xem người đó có thật sự đáng giá hay không thôi."
"Thế nhóc không đáng giá sao?" Yến Kinh Nhiên hỏi ngược lại.
Hắn nhắm hai mắt, nên không thể thấy được vẻ mặt lúc này của cô, cũng không phân biệt được có bao nhiêu chân thành trong lời nói này.
Như là sợ cô lập tức phủ nhận, Yến Kinh Nhiên rất nhanh liền nói tiếp: "Mấy năm ở Vườn Bạc Hà, nhóc là người biết rõ nhất tại sao anh lại đến đây, chỉ có nhóc sẽ chờ anh tan học, chờ anh trở về ăn cơm tối, chỉ có nhóc vì muốn làm anh vui vẻ, mà luôn làm bản thân trở nên rối tinh rối mù, chỉ có nhóc là sẽ tiếp thu toàn tâm toàn ý của anh, chỉ có nhóc..."
Vừa nói, hắn vừa sợ mình không nhịn được mà mở mắt ra, vì vậy lấy tay che mắt lại, buồn bực mà nói: "Ô Ô, chỉ có nhóc là cần anh thôi."
"Có đáng giá hay không là mệnh đề quá lớn, anh không thể đoán trước được." Yến Kinh Nhiên từng câu từng chữ mà nói, "Nhưng chúng ta từng có một quá khứ tốt đẹp như vậy, nên anh không muốn đi so đo sau này đâu."
Thẩm Vụ Bắc kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nam sinh có sống mũi thẳng tắp, có thể thấy rõ lông tơ nho nhỏ trên mặt, sắc môi tươi đẹp như xuân đào, cho dù che mắt, cũng có thể tưởng tượng ra được lúc hắn nói ra lời này nghiêm túc như thế nào.
Thẩm Vụ Bắc đột nhiên nảy sinh ra một loại xúc động muốn hôn xuống thật mãnh liệt.
Danh Sách Chương: