Editor: Bánh bao chay nhân thịtPhủ nha Thanh Châu đối với chuyện ở Quỷ Khốc Địa - Tây Sơn cố ý sửa sang lại thành một quyển sách nhỏ chuyên biệt, ký lục* các án kiện mất tích ly kỳ trong gần mười năm trở lại đây. Chỉ riêng báo án đã có hơn một ngàn vụ, chưa báo án không biết có bao nhiêu.(*) Ký lục: ghi chépChỉ vì phạm vi Tây Sơn quá rộng, nơi tu sĩ mất tích phần lớn lại không giống nhau. Hơn nữa trong núi nhiều linh thú tà ám, việc này cứ thế qua loa mà bị quy kết do cái gọi là tà ám. Truyền đến truyền đi lại biến thành Tây Sơn có tà ám tu thành hình người, mỗi khi ban đêm đến liền hóa thành thiếu nữ ngồi ở ven đường khóc thút thít, chỉ cần có quá người đi ngang qua dừng lại hỏi thăm sẽ bị ăn luôn.
Tuy cách nói này không thể tin nhưng trong danh sách của phủ nha Thanh Châu vẫn viết lời kết thúc như sau: Nguy hiểm, thận trọng khi nhận.
Khương Tự nhón mũi chân, đọc nhanh như gió xem xong miêu tả Quỷ Khốc Địa, ngẩng đầu nhỏ hỏi: “Sư huynh, Quỷ Khốc Địa mất tích nhiều người như vậy, phủ nha sao lại mặc kệ? Phủ nha mặc kệ, các tông môn lớn cũng mặc kệ sao?”
Dựa theo cách nói của tiểu động phủ, làm việc thiện trừng phạt cái ác loại này chính là hành vi được rất nhiều điểm công đức.
Lan Tấn thả quyển sách xuống, khom lưng bế bé lên, dịu dàng cười nói: “Phủ nha chỉ là một phần của chính phủ thôi, tựa như cây cầu nối người phàm cùng tu sĩ vậy. Ngày thường chỗ đó có nhiệm vụ cân bằng quan hệ các châu phủ, kể cả muốn quản cũng không quản được. Còn các tông môn lớn hả? A Tứ, không phải tông môn nào cũng đều làm việc thiện trừng trị cái ác, tích góp điểm thiện ác như chúng ta đâu.”
Trong thức hải, tiểu động phủ âm thầm chọc chọc gật gật đầu, không sai, tu hành cũng phân thành thượng – trung - hạ phẩm. Tu sĩ hạ phẩm chỉ biết tu linh khí, hóa linh khí của trời đất thành của mình để sở dụng*. Tu sĩ trung phẩm ngoài tu linh khí còn hiểu được Thiên Đạo. Chỉ có tu sĩ thượng phẩm mới thực sự là tu, họ sẽ cùng Thiên Đạo cướp đoạt điểm thiện ác, tu đạo của mình.(*) Sở dụng: Sở hữu và sử dụng.
Kiếm Tông này quả thật bất phàm. Nếu ở thế giới dư thừa linh khí, cả tông môn chỉ sợ tất cả đều sẽ phi thăng. Chỉ tiếc Vân Mộng Thập Bát Châu đã không có giới linh, linh khí khô kiệt giống như con sông khô cạn, chờ giọt nước sông cuối cùng biến mất, nơi này sẽ trở thành giới bị vứt bỏ.Ý, Kiếm Tông này sao lại biết phương pháp tu luyện thượng phẩm? Kể cả bọn họ tích cóp được bao nhiêu điểm thiện ác cũng không có cách nào phi thăng mà! Tiểu động phủ nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ thấy Lan Tấn đã đem tiểu Khương Tự thả vào giỏ tre, mà Mặc Khí vừa rồi còn ở phủ nha giờ đã biến mất. Sảnh ngoài phủ nha chỉ còn lưu lại một tia huyết tinh.
Mặc Khí vừa đi, toàn bộ không trung như thể đều sáng lên.
“Nhị sư huynh không cùng chúng ta đi sao?” Khương Tự quay đầu lại thì phát hiện Mặc Khí không biết rời đi lúc nào, trên mặt đất chỉ để lại một ống trúc Hoa Hồng thanh lộ lẻ loi.
“Mặc Khí luôn luôn độc lai độc vãng*.” Ánh mắt Lan Tấn hơi lắng lại, Mặc Khí là mệnh thiên sát cô tinh, Thiên Đạo không thích, tên này xuống núi làm cái gì vậy?(*) Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi.*Lan Tấn mang theo Khương Tự một đường ra phủ Thanh Châu, còn chưa đi được một dặm đường đã thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc: “Lan đại nhân, tiểu nương tử, chờ ta với.”
Chỉ thấy Lý Đồng tri đại nhân cưỡi sư mã cánh vàng uy phong lẫm lẫm đuổi theo, còn vui mừng khôn xiết nói: “May mắn đuổi kịp, Lan đại nhân, ta mang theo một phần tạ lễ từ Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa cho tiểu nương tử.”
Lý Trường Hỉ giữ chắc dây cương sư mã, vô cùng thịt đau đem túi gấm màu đỏ bên hông đưa cho Khương Tự, chân chó cười nói: “Bánh hoa tám màu Lý nương tử phủ Thanh Châu làm, hai bình thanh lộ, còn có tám khối ngọc bích hạ phẩm, châu hoa Thiên Bảo Các định chế, đều là đồ các tiểu nương tử thích dùng.”
Khương Tự vừa nghe là tạ lễ từ Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa đã cười khanh khách nhưng cũng không thu mà nhìn Lan Tấn.
Lan Tấn thấy thế, mỉm cười nói: “Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa tạ lễ, chúng ta đã nhận một phần, Lý đại nhân tự thu đi.”
“Vậy được rồi.” Lý Trường Hỉ vội vàng đem đồ vật nhét hết vào đai lưng trữ vật của mình, đôi mắt nhỏ kéo thành một đường thẳng: “Đại nhân đi Tây Sơn, không bằng kết bạn với nhau? Tiểu sư muội còn không được cưỡi sư mã nhỉ? Đây chính là ngựa tốt đi vạn dặm một ngày, không thua kém với tọa kỵ phi hành đâu.”
Lan Tấn hơi hơi trầm ngâm, gật gật đầu.
Thấy Lan Tấn gật đầu, Lý Đồng tri đại nhân tức khắc lệ nóng doanh tròng, ôi giời ơi, xem như bảo vệ mạng nhỏ này, may mà gặp được Lan Tấn dễ nói chuyện nhất. Không phải gần nhất vận may gã kém sao, mới đi Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa uống rượu đã gặp phải chuyện Mộc gia - phủ Thiên Nguyên bên kia nói lạc mất người, vừa hỏi mới biết mất chỗ Tây Sơn, đúng phạm vi gã quản hạt. Lý đại nhân lúc này mới khổ lắm lắm đuổi theo Lan Tấn.
Danh Sách Chương: