Tiết trời vào độ cuối đông đầu xuân, dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng bầu trời xanh thẳm tựa như đã được gột rửa sạch sẽ. Mấy hôm trước trời đổ trận tuyết lớn, núi rừng dưới bầu trời xanh nay được khoác lên một màu trắng bạc. Trước khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp ấy, lòng người trở nên thư thái biết bao.
Chân Ái không rảnh chú ý đến. Vừa xuống xe, hơi lạnh lập tức ùa vào mặt, bắp chân lạnh đến tê cứng. Cô kéo kín áo khoác ni theo phản xạ, rảo bước đi về phía lâu đài cổ trước mặt.
Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng cuồng phong gào thét.
Nổi bật trước màn tuyết trắng, tòa lâu đài kiểu Âu sạch sẽ lại trang nhã chẳng khác gì nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng cửa sổ trên lâu đài quá nhiều, tối om, thoạt nhìn như mắt người đang chằm chằm nhìn vào Chân Ái giữa màn tuyết trắng.
Ai lại ở nơi kỳ dị này chứ?
Chân Ái bỏ qua sự khác thường ấy trong đầu, lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp. Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ trang trí hay màu sắc gì, chữ kiểu Spencer(*) viết tay cổ điển...
(*) Mẫu chữ Spencer do Platt Rogers Spencer sáng chế, lấy căn bản là hình ảnh của thiên nhiên như lá, cây v.v... nên nét chữ mềm mại, rất đẹp. Mẫu chữ này được xem là phong cách viết chuẩn trong thương mại, phổ biến trong một thời gian dài từ giữa thế kỷ XIX sang đến đầu thế kỷ XX tại Hoa Kỳ.
S.A.YAN
The Man of Letters
Anh ta tên Ngôn Tố.
Ánh tuyết trắng hắt lên tấm danh thiếp, chiếu vào đôi mắt đen của cô. Lúc lấy được danh thiếp từ chỗ Owen, cô hơi bất ngờ. Chuyên gia giải mã, nhà logic học, chuyên gia phân tích hành động, cố vấn đặc biệt của FBI và CIA, cộng thêm một loạt danh hiệu không sao đếm xuể nhưng khi gói gọn vào tấm danh thiếp này chỉ miêu tả đơn giản vậy thôi sao?
The Man of Letters. Học giả? Người giải mã?
Nhìn thì như khiêm tốn, nhưng thật ra lại rất kiêu ngạo.
Chân Ái bước lên bậc thang đá dày cộp, rồi nhấn chuông cửa. Một nữ giúp việc da vàng ra mở cửa, nói tiếng Anh với chất giong Đông Nam Á đặc sệt: “Xin chờ một chút, tôi đi báo với ông chủ. Mời cô cứ tự nhiên, nhưng tốt nhất là đừng!”
Chân Ái gật đầu nói cảm ơn, nhưng thầm nghĩ câu nói sau cùng nghe sao cũng thấy có vẻ giống giọng điệu của chủ nhà này. Quả nhiên, cô vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy hàng chữ màu đen trên bức tường trắng bên phải tiền sảnh, kiểu chữ giống trên tấm danh thiếp kia...
You may suit yourself, but do not!
(Mời cứ tự nhiên, nhưng tốt nhất là đừng!)
Đúng là kẻ kiêu căng.
Nhiệt độ lò sưởi trong nhà vừa đủ, cô không để tâm đến giá treo quần áo đặt ở cửa mà chỉ cởi vài chiếc nút áo và nới lỏng khăn quàng.
Tòa lâu đài ấm áp, sạch sẽ, đồ trang trí thiết kế theo phong cách thời kỳ Phục Hưng, có rất nhiều cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời nhưng không chói mắt, dịu dàng soi lên bức danh họa đã trải qua biết bao bể dâu, cả căn phòng mang đậm hương vị thời gian.
Mười phút trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Cô men theo bậc đá ở đại sảnh, đi vài bước, thoáng nhìn ánh sáng rực rỡ nơi cuối hành lang.
Cửa ra là một thế giới khác, ánh sáng ngũ sắc sặc sỡ như thác nước đổ xuống từ bầu trời cao cao, tất cả đều ù mình trong quầng sáng dịu nhẹ.
Trước mặt là sảnh tròn rộng rãi, xung quanh là giá sách làm bằng gỗ cao mười mét tính từ sàn nhà lên đến trần nhà, cả một vòng từ trên xuống dưới bày hàng vạn cuốn sách. Độ cao và màu sắc khác nhau, hệt như vô số viên kẹo màu, lặng lẽ đợi người đến thưởng thức.
Hai bên giá sách là hai lối cầu thang xoắn ốc, từ dưới lên trên cứ cách hai mét lại có một lối đi chạy theo hình tròn, tiện để lấy sách. Ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là cửa sổ kính hoa văn màu hình tròn tròn, ánh nắng tinh khôi chiếu xuyên qua lớp kính, biến thành từng nhánh thác sáng với đủ mọi màu sắc.
Cô chưa thấy phòng sách tư nhân nào lớn như vậy, thư hương cổ kính như thể chứa đựng sức mạnh gột rửa của thời gian. Cô hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhìn về phía chiếc đàn piano tam giác màu trắng ở giữ phòng sách. Đặt đàn piano ở một nơi như thế, sở thích của chủ nhân tòa lâu đài này quả đúng là kỳ lạ... Bước chân đột nhiên hơi chậm lại, cô nhìn thấy người thanh niên ngồi sau chiếc piano.
Anh ta khoảng chừng hai mươi tư tuổi, đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng ngần, ngũ quan tuyệt đẹp chói lòa như đích thân Thượng đế ra tay khắc tạc. Đường viền khuôn mặt sắc nét như người phương Tây, giống những chàng quý tộc Anh bước ra từ bức tranh cổ điển. Nhất là đôi mắt màu nâu nhạt, trong vắt long lanh như bầu trời vời vợi của mùa thu.
Chỉ vừa liếc nhìn trái tim Chân Ái thoáng đập thình thịch. Thấy người đến, vẻ mặt anh ta vô cùng hờ hững, chẳng hề hỏi han gì, chỉ có đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Chân Ái, lông mi đen nhánh rủ xuống, quan sát cô một lượt rồi lặng lẽ rời mắt đi.
Cai nhìn kia thật sự quá tế nhị, Chân Ái cứ có cảm giác như anh ta đang phán đoán gì đó nhưng nghĩ lại thì chắc có lẽ là cô quá đa nghi rồi.
Đi vòng qua đàn piano, cô mới phát hiện anh ta không phải đang ngồi trên ghế đàn mà ngồi trên xe lăn. Vóc dáng anh ta rất cao, mặc áo len và quần dài sáng màu, dẫu ngồi trên xe lăn nhưng có vẻ rất an nhàn tự tại, tay liên hồi múa bút vẽ nốt trên khuông nhạc. Là đang phổ nhạc sao? Chân Ái không khỏi thương tiếc, một người thanh niên đẹp trai như vậy thế mà lại... tàn tật.
Có lẽ cảm hứng vừa ùa tới, anh ta cứ thế vùi đầu mà viết, dường như đã quên mất sự tồn tại của Chân Ái. Viết đến đoạn nào đó, anh ta đột nhiên chìa tay với đến giá sách bên kia đàn piano.
Chân Ái thấy anh ta hành động khó khăn, theo phản xạ định đẩy xe lăn cho anh ta. Tay vừa mới vươn ra lại nghĩ rằng kiểu “ý tốt” này rất mất lịch sự, kết quả tay giơ giữa không trung, lúng ta lúng túng.
Người đàn ông đó nhìn tay cô rụt về, yên lặng hồi lâu rồi ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt sáng màu hững hờ nhưng không thể che đi sự sắc bén, mang theo vẻ thăm dò. Chân Ái bị anh ta nhìn đến mức khó hiểu liền cất lời trước: “Chào anh, tôi tìm ngài Ngôn Tố.”
“Chính là tôi.”
Chân Ái sửng sốt. Trước khi đến cô từng nghe một số tin đồn về Ngôn Tố, tính cách quái gở, không có bạn bè, cả năm trời cứ vùi mình trong lâu đài cổ thần bí vùng núi sâu. Di nhiên cô sẽ phải tưởng tượng ra một ông lão còng lưng dáng người lọm khọm, gương mặt teo tóp, cầm ngọn đèn dầu cũ kỹ đi lại trong hành lang tối om của lâu đài cổ u ám, trên cửa sổ đen ngòm thình lình hiện ra một vệt ma trơi.
Cô biết vị Ngôn Tố tiên sinh có cái tên đồng âm với từ “nghiêm túc” này là Hoa kiều, đương nhiên cho rằng đó là người lớn tuổi, thấy người thanh niên kia còn tưởng là con trai của Ngôn Tố nữa kìa. Ai có thể ngờ nhân vật truyền kỳ như vậy lại còn trẻ đến thế?
“Lấy cuốn sách màu trắng trên giá kia cho tôi.” Giọng anh trầm thấp lại rõ ràng, giống như một loại nhạc cụ nào đó. “Đối diện cô, hang thứ mười ba từ dưới lên trên, cuốn thứ năm từ phải qua trái.”
Chân Ái đi đến lấy sách ra, anh nhận lấy, tỉnh bơ hít vào một hơi, ánh mắt rời vào bàn tay ửng hồng của cô, ôn hòa hỏi: “Không đeo găng tay à?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Chân Ái thoáng sửng sốt.
“Không có.”
Chân Ái cúi đầu nhìn xuống, da tay vì vừa từ ngoài trời lạnh bước vào trong không gian ấm áp nên có chỗ đỏ chỗ trắng.
Chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn lấy một chiếc khăn tay từ túi ra, hết sức cẩn thận lau phần bìa sách nơi Chân Ái vừa chạm tay vào.
Chân Ái: “...”
Anh ngước mắt, thấy cô đang nhìn thì điềm nhiên giải thích: “Tay người vốn tiết ra dầu, tùy thể chất khác nhau có thể tạo thành axit béo bão hòa hoặc không bão hòa. Nói một cách dễ hiểu là tính axit yếu. Cuốn sách có một lớp màng bảo vệ, nhưng bị cô chạm vào, không lau sạch thì loại dầu này sẽ phá hỏng...” Nhìn thấy cô gái trợn to hai mắt vì kinh ngạc, anh nói nửa chừng thì dừng lại, im lặng hồi lâu. “Xem như tôi chưa nói gì.”
Chân Ái bật cười. Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Tố trắng hơn một chút: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Chân Ái thôi cười, nhớ lại lời nhắc nhở của Owen lúc cô đến: “Đừng chủ động bắt tay cậu ta, bởi vì cậu ta sẽ nói với em trên tay có hàng triệu loại vi khuẩn, bao gồm vài trăm nghìn loại vi khuẩn hình cầu, hình que, hình xoắn ốc. Ngoài vi khuẩn còn có nấm, thậm chí là virus. Mà nghiên cứu cho thấy, tổng số lượng vào chủng loại vi khuẩn trên tay phụ nữ có nhiều hơn đàn ông. Cho nên phép lịch sự quốc tế giao quyền chủ động bắt tay giữa nam nữ cho phái nữ là không công bằng. Vì tôn trọng đối phương, người ta nên tránh tiếp xúc thân thể, nhất là tay.”
Chân Ái đưa phong thư lớn cho anh, “Là Owen bảo tôi đến đây, anh ấy nói anh có thể giúp được tôi. Làm phiền anh rồi.”
Ngôn Tố nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt mép bì thư, rất nhẵn mịn. Mở phong thư lấy ra một tấm thẻ, trên đó có mười mấy hàng ma trận số chi chít: “98, 23, 15, 85, 85, 74, 66, 93...”
“Đây là bì thư của cô hay nó được hay nó được gửi chung với tấm thẻ này?”
“Là của tôi. Thẻ không có bì thư, người ta nhét thẳng vào khe cửa.” Chân Ái thấy anh hình như đang suy nghĩ điều gì đó, nói thêm một câu: “Tôi cũng thấy lạ, đưa thẻ nhưng không cho vào phong thư.”
“Chất liệu giấy có thể tiết lộ rất nhiều thông tin. Tấm thẻ là giấy láng một mặt loại mỏng bình thường.” Anh khẽ nheo mắt, giơ phong bì lên, “Nhưng loại này là giấy Tuyên Thành gấp thủ công, chỉ lấy được tại một phân xưởng tại khu người Hoa.”
“Chỉ một chiếc phong bì đã nhìn ra được nhiều như vậy à?” Chân Ái kinh ngạc nhướng mày.
Thấy phản ứng này, mắt Ngôn Tố có chút hờ hững. Cô kinh ngạc đến mức hơi cố ý, nói cách khác, biểu hiện này chứng tỏ cô đang nói dối. Anh rời mắt đi, đặt phong bì và tấm thẻ lên nắp đàn piano, không nói lời nào. Chân Ái lại đưa mấy tờ giấy còn lại cho anh: “Owen nói, anh không giải quyết vấn đề giúp người mà anh không hiểu rõ, đây là sơ yếu lý lịch của tôi.”
Ngôn Tố nhanh chóng nhận lấy, xem xét một lát rồi đặt lên đàn piano, vẫn không nói không rằng. Chân Ái cảm thấy anh rất quái gở, vừa định hỏi gì đó thì nữ giúp việc đi đến, nói với ngôn Tố: “Anh Owen đến ạ.”
Owen đi vào, điều đầu tiên là nở nụ cười ấm áp nhìn về phía Chân Ái: “Ái, bàn bạc thế nào rồi?”
Ngoài dự tính, Ngôn Tố ngắt lời: “ Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Chân Ái. Owen sửng sốt, hơi lộ vẻ áy náy cười cười với cô. Chân Ái không hề để bụn, nói tiếng: “Đã quấy rầy!”, rồi đi trước.
Owen chờ Chân Ái đi rồi mới đến bên cạnh Ngôn Tố, đá vào xe lăn của anh một phát: “Cậu có thể thay đổi sở thích gặp vấn đề khó khăn liền tìm xe lăn an ủi này đi được không?”
Hai ngón tay Ngôn Tố kẹp tấm thẻ kia, nói: “Người bạn của cậu không phải là người ủy thác, cô ấy không phải là người nhận được thứ này.”
Owen khựng lại, anh ta biết rõ Ngôn Tố chỉ nhận vụ án mà người ủy thác đích thân đến nhà nhờ vả.
“Có phải cậu nhầm rồi không? Lỡ như...”
“Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi đâu có nói từ chối không nhận.”
Owen há hốc miệng kinh ngạc. Con người Ngôn Tố rất bảo thủ, làm việc chỉ theo nguyên tắc của bản thân. Nếu đã biết Chân Ái không phải người ủy thác, mà lại lừa anh, vậy sao có chuyện chịu nhận lời giúp đỡ chứ?
“Vì sao?”
Ngôn Tố mở nắp đàn piano lên, ngón tay thon dài trắng ngần vẽ nên một khúc nhạc thánh thót, anh ung dung nói: “Bởi vì cô ấy nằm trong diện bảo vệ nhân chứng, là nhân chứng cậu chịu trách nhiệm bảo vệ.”
Owen bị anh nhìn thấu, kinh hoàng đến mức sông lung cứng ngắc, nào còn có tâm tư xem anh chơi đàn? Owne hất tay Ngôn Tố ra, đóng bụp nắp đàn piano lại, nhìn anh chằm chằm: “Cô ấy không phải...”
Anh vốn định phủ nhận, nhưng nhanh chóng nhận ra có nói dối cũng không qua được mắt người này. Ngôn Tố lại mở nắp đàn lên, thản nhiên đánh đàn, giọng nói thanh nhã trầm thấp hòa vào tiếng đàn du dương: “Tay phải cô ấy từng bị thương, từng bị giam cầm ngược đãi, tính cảnh giác rất cao, biết dùng súng, bố mẹ hẳn là một người hoặc có khi cả hai đều là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực nào đó, đã chết. Cô ấy đã từng được huấn luyện tự bảo vệ bản thân hoặc phòng ngự chuyên nghiệp, hiểu mật mã học căn bản và kỹ năng vốn có khác với chuyên môn trên lý lịch sơ lược. Chuyên môn thật sự của cô ấy hẳn là sinh vật, nghiêng về nghiên cứu tế bào hoặc bào chế thuốc.”
“Cậu ở chung phòng với cô ấy được bao lâu? Năm hay mười phút?” Owen trố mắt líu lưỡi, “Sao lại dễ dàng nhận ra được chứ?”
“Rất rõ ràng.”
Ngôn Tố thờ ơ nhìn Owen, ánh nắng ngũ sắc soi vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh, sáng trong dịu dàng, gột sạch bụi bặm.