Mặc dù ở trong mắt tất cả mọi gười, vu giai thần là cô gái được người người hâm mộ, cha là giám đốc xí nghiệp hồng thị, mẹ là chủ tịch hội từ thiện, anh trai là tống hãn ôn nhu nho nhã. . Cô từ khi đi nhà trẻ đã cảm nhận được anh trai của cô luôn có sức hấp dẫn, từ trẻ con đến bà lão đều mê muội trước phong thái nhẹ nhàng, lễ phép thân thiết của hắn.
Trước kia, chuyện làm vu giai thần vui vẻ nhất chính là anh trai mỉm cười gọi tên cô, nhưng bây giờ vu giai thần chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, dù chỉ là nghe được tên của hắn, nàng cũng sẽ không tự chủ mà cứng ngắc, thậm chí ngay cả làn da cũng sẽ nổi da gà.
‘ Tiểu thần, người xem cái cặp này đẹp không?”
Vu giai thần sững sờ ngẫng nhìn, trong thấy là khuôn mặt tươi cười ngọt ngào và xinh đẹp, trên cặp gắn một con bạch tuộc cài tóc.
“ sở phai của người giống như không thích màu đỏ?”vu giai thần từ từ trả lời bạn tốt
“ ta quản hắn thích hay không thích”. Thư dĩ an căm giận đem cài tóc lấy xuống, đúng là thanh mai trúc nhã sở phái của cô thích màu nhạt.
Thư dĩ an và vu giai thần học chung từ tiểu học đến cao trung, là bạn bè tốt nhất, hai cô còn ước định cùng nhau thi đậu vào đại học T, nhiều năm như vậy, hai cô đều coi nhau nhưu tri kỹ.
Nhưng có rất nhiều chuyện, mà ngay cả người bạn tri kỹ là thư dĩ an, vu giai thần cũng không thổ lộ hết nhu tống hãn.
“ tiểu thần, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?” thư dĩ an gọi vu giai thần.
“ ngươi nói cái gì?”
“ tiểu thần, hôm nay người làm sao vậy? giống như ngươi mất hốn”. thư dĩ an với đôi mắt to xinh đẹp tiến đến trước mặt của cô, “ oa, mắt thâm quầng, cậu có khỏe không?
“ không có việc gì, có thể tối qua ngủ không ngon”, vu giai thần không tự nhiên đi lòng vòng, tránh ánh mắt của thư dĩ an
“ cậu ngồi xuống nghĩ ngơi một chút đi”, thư dĩ an kéo cánh tay bạn tốt, “ chúng ta đi phòng ăn uống trà chiều, cậu thấy thế nào?”.
Đề nghi này thật tốt. 10 phút sau, hai cô cái xinh đẹp ngồi trong quán café, cách tấm cửa kiếng nhìn đường phố cuối ngày chen chúc người.
“ cấp ba có thời gian như vầy thì hạnh phúc biết mấy”.thư dĩ an uống một ngụm trà chanh nóng rồi thở dài nói.
Các cô đều là học sinh cấp ba cực khổ, cách kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng. Ngày thường ở trường bị thầy giáo thúc giục chỉ còn lại nữa cái mạng, về đến nhà cha mẹ lại thiết tha chờ đợi, ngày cả đi ra ngoài dạo phố cũng không có thời gian, thật sự quá đáng thương
Vu giai thần mĩm cười khẽ vuốt thân ly.
“ không biết có phải cảm giác của tớ sai lầm hay không. Thư dĩ an hai tay đan vào nhau, cằm dựa trên mu bàn tay, ánh mắt tinh tế đánh giá bạn tốt, “ tớ luôn cảm thấy cậu giống như đang ở đâu vậy”.
Vu giai thần trái tim nhảy mạnh, khuôn mặt vẫn mĩm cười giữ bình tĩnh, tay vuốt tóc đến sau tai “ giống như ở đâu’
“ khó nói quá”, thư dĩ an nghieng đầu, khẽ nhíu mày nhìn qua cô, nhìn khuôn mặt trắng nuột, phấn nhàn nhạt, còn mang theo một chút quyến rũ, “ là loại cảm, tớ hình dung không được”
Thư dĩ an đúng là nhạy cảm, vu giai thần cầm ly nhấp nhẹ tư vị ngọt ngào, trong lòng nàng lại thoảng lên hoảng loạn.
“ thôi không nói cái này”, thư dĩ an phất tay, kế sát cô nó, “ lễ giáng sinh này, anh trai cậu có trở về không”
Lúc này sắc mặt vu giai thần thật sự có thay đổi dù rất nhỏ, “ làm sao vây?”.
“ lần trước, anh vu có đem cho tớ chocolate ăn rất ngon, nếu như lần này anh ấy trở về, không biết có nữ không ta?”. Nghĩ đến lần trước nhận được quà, thư dĩ an cười hí mắt, “ tiều thần, cậu thật tốt, có một người anh trai tốt như vậy, anh ấy quả không chê vào đâu được”
Đối với bất kỳ người nào, kể cả bạn tốt của cô, tống hãn đều chăm sóc chu đáo, làm cho người ta có ấn tượng tốt với hắn. hắn tốt với tất cả người trên đời, ngoại trừ cô. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, đó là tiếng chuông quên thuộc làm cho trái tim của cô run rẩy. tiếng chuông vang đến lần thứ ba, vu giai thần vội vàng bắt máy
“ đang dạo phố?”
“ừ”. Điện thoại của cô có hệ thống định vị, hành tung của cô cho tới bây giờ đều không thể gạt được hắn, cô luôn nằm trong lòng bàn tay hắn.
“ về nhà sớm một chút”
Những chữ nhàn nhạt đó làm cho lòng cô trầm xuống, hiện tại ngay cả tự do cũng không có.
“ừ”
“ có phải anh vu không?” thư dĩ an một bên liên tục phất tay, “ cho tớ, cho tó nói chuyện với anh vu”
Vu giai thần vô thức nắm chặt điện thoại. đầu kia điện thoại nghe được. “ đưa cho cô ấy nghe đi”
Là mệnh lệnh chỉ có thể nghe theo, vu giai thần miễn cưỡng đưa điện thoại . thư dĩ an cầm điện thoại ướt át, không khỏi kinh ngạc nhìn cô một cái. Đây là mồ hôi à? Nhưng rất nhanh bị đầu bên kia điện thoại hấp dẫn sự chú ý.vu giai thần nắm chặt tay khống n tâm tình của mình, cô nhìn thư dĩ an vẻ mặt hớn hở, tỏng lòng lại càng khổ sở. tống hãn là loại người chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể đem bất luận kẻ nào dụ dỗ thật vui vẻ. mà cô lại là người mà hắn không nguyện ý, duy nhất không muốn. hắn đem bộ mặt ác liệt nhất bày ra cho cô, bắt cô phải gian nan chịu đựng, tiếp tục chịu đựng.
Được câu trả lời như ý, thư dĩ an lưu luyến đưa điện thoại lại cho vu giai thần, thuận tiện lần nữa cảm thán, “ tiều thần, anh trai cậu thật tốt”
****
Anh trai của cô, tốt ở đâu. Mãi cho đến khi đến nhà, cô vẫn nghĩ đến vấn đề này. Vừa bước vào phòng khách, cô nhìn thấy cha mẹ mình quần áo lộng lẫy chuẩn bị ra cửa. Lễ phục dạ hội bao lấy người có lồi có lõm vóc người thướt tha, gần bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn như thiếu nưa hai mươi mấy, diễm lệ động lòng người.
“ tiểu thần, mẹ và ba con buổi tối có buổi tiệc xã giao, con ngoan ngoãn ở nhà đọc sách”. Mẹ lười biếng nói, nghe làm cho lòng người nhè nhẹ nhột.
Vu giai thần nhìn mẹ, đáy mắt thoáng lên một mảnh khổ sở, cúi đầu, nhàn nhạt đáp: “dạ”
“ tiểu thần, con có thể theo cha mẹ tham gia tụ hội”. tại hướng nghiệp yêu thương nhìn nữ nhi trưởng thành, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng tự hào, nếu mang đi ra ngoài không biết bao nhiêu nam tử trẻ tuổi theo đuổi.
“ con không thích những trường hợp kia”. Vu giai thần hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói.
“ ai, lại tùy hứng”. tại hướng nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có một cô con gái độc nhất không có cách nào khác.
Cái gì lại tùy hứng? vu giai thần tức giận cắn răng, mấy năm nay chỉ cần cô có ý kiến gì, cha mẹ đều cảm thấy cô cáu kỉnh, đùa giỡn tùy hứng. cô chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi. Tại hứng nghiệp vội vàng nói chuyện vui vẻ trêu trọc cô: “ anh trai con hôm nay gọi điện cho cha”. Con gái từ nhỏ đã quấn lấy anh trai, nói chuyện này nhất định con gái sẽ thích. Vu giai thần cúi đầu không nói lời nào.
“ anh trai hỏi con có muốn đi anh quốc học đại học không?”
Vu giai thần thật nhanh ngẩng đau, khuôn mặt không tưởng tượng nổi, hiện tại tống hãn đến ngay việc học của cô cũng muốn can thiệp?
“ nếu con muốn đi anh quốc học, các thủ tục anh con sẽ chuẩn bị giúp con, chỉ cần có ý đi là được”. đối với việc con trai quan tấm con gái trong việc học,tại hứng nghiệp tận đáy lòng đắc ý. Lúc trước đặt cược quả là không sai, nhìn hiện tại bọn họ là đôi vợ chồng mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Cô không muốn, cô không muốn. đúng là lời này, nhưng tuyet không thể nói ra, nếu không người nào đó nghe được, chính cô lại là người chịu thống khổ. Vu giai thần đứng dậy khoác lấy cánh tay ba ba,” mặc dù đi anh quốc rất tốt, con cũng muốn đi, nhưng con không muon xa ba ba”.
Con gái ngoan, tại hứng nghiệp lập tức bị con gái dụ đỗ mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tay con gái, “tốt, tốt, tốt, tiểu thần muốn đi nào liền đi nơi đó, tất cả theo con”. Tại hứng nghiệp chỉ có một đứa con gái, yêu tận xương tủy.
“ nhưng còn anh..” vu giai thần cắn môi vẻ mặt khó xử.
“ con yên tâm, anh trai con hiểu rõ con nhất, anh trai con nói con không muốn học anh quốc thì học đại học đài loan cũng rất tốt, nếu con không đi anh quốc thì ở lại đài loan cũng tốt”.
Cô thở phào nhẹ nhõm , thì ra tống hãn cũng không thật sự muốn cố đi anh quốc.
“ tiểu hãn từ trước đến giờ cái gì cũng có thể làm”, mẹ vu bất giác che môi mỉm cười sung sướng.
“ tiểu thần phải cùng anh trai học tập thật giỏi”tại hứng nghiệp yêu thương nhin con gái, “ năm đó tiểu hãn tốt nghiệp nhận được thư mời của cambridge, hiện tại hắn ở phòng thí nghiệm đứng đầu thế giới, mấy ngày trước nghe chú trịnh nhắc tới, nước đức có mấy xí nghiệp muốn đầu tư cho anh trai con nghiên cứu, anh trai con gần đây không có thời gian ngủ, xem ra thời gian này không được nhàn rỗi, nếu con có thể như xuất sắc bằng một nữa anh trai, cha với mẹ con cũng yên lòng”.
Bề bộn nhiều việc? vu giai thần trái tim cuồng loạn, ngạc nhiên vui mừng, dè dặt xác nhận, “ cái này là thật sao?”.
“ đương nhiên là thật” mẹ vu vừa lật túi sách xem đồ đủ không, vừa nói: “đấy là chính miệng chú trinh nói với cha mẹ, đâu còn giả bộ”
Chú trịnh ở anh quốc làm việc buôn bán, hơn nữa việc làm ăn chính có quan hệ với việc nghiên cứu của tống hãn,nên đối với tin tức của tống hãn, chú trịnh là rõ nhất. Như vậy tin tức này là sự thật. rõ là… thật tốt quá!. Vu giai thần đôi mất lóe sáng, tay khẻ đẩy cha mẹ, “ cha mẹ không muốn đi dự tiệc sao, không đi ngay sẽ không kịp đâu!”
“ nói chuyen với con quên mất đi”. Hai người vội vàng đi ra ngoài. Thật tốt quá , thật tốt quá, vu giai thần muốn hát vang lên, muốn cười thật to, nhưng trong nhà có người giúp việc nên cô không thể, cô nhanh chóng chạy lên lầu, đột nhiên nghĩ đến trong phòng nàng khắp nơi đều là dấu vết của tống hãn, trái tim cô lập tức cuồng loạn. cô phải tỉnh tảo, phải tĩnh táo, nhịn nhiều năm như vậy không thể thất bại trong gang tấc. xác định vẻ mặt của mình không lộ cảm xúc nào, cô từ từ mở cửa phòng, một căn phòng yên lặng giống như lúc sáng cô đi. Căn phòng này không còn là không gian tư mật của nàng. Trở về phòng, chuyện thứ nhất phải làm mở máy tính, sau mười mấy giây sẽ tự động kết nối đến bờ bên kia xa xôi. Webcam đầu kia ko có hình ảnh của người kia, xem ra hắn bề bộn nhiều việc thật. nhìn qua gian phòng ở đầu kia ,lòng cô buông lỏng, gian phòng kia là điển hình phong cách của tống hãn, đơn giản, sach sẽ, mọi thứ đều đặt đúng vị trí của nó, không có chút hỗn loạn nào. Vu giai thần đợi 5 phút đồng hồ, xác định không có người nào đó đột ngột xuất hiện, nàng đứng dậy đi tới phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa. Hôm nay cùng thư dĩ an đi dạo cả ngày, cô thật mệt mỏi.