Đều cùng là địa ngục, nhưng y thích cái sau hơn, cho dù mỗi ngày đều có thêm những vết thương mới, nhưng chỉ cần nỗ lực là có thể cải biến thực tại bi thảm, cảm giác thật sự không tệ. Ít nhất mỗi lần thập đại ác nhân động thủ với y đều để lại những vết thương, nhưng bọn họ cũng không có chủ tâm bỏ đói y.
Bọn họ dùng y để nuôi cổ, lúc ban đầu còn cảm thấy sợ hãi những vật nhỏ xấu xí buồn nôn kia, nhưng sau khi biết chúng sẽ trợ giúp bảo vệ y, khiến y có thể dễ dàng giết chết những kẻ muốn làm hại mình liền mừng rỡ như điên.
Chúng nó và y tâm ý tương thông, vì để cho chúng trực tiếp hút máu của bản thân, dần dần bắt đầu cảm thấy trên thế gian này không có kẻ nào có khả năng hiểu rõ sự hiện hữu của y hơn chúng.
Lần đầu tiên giết người, y biết rõ La Sát và Tập Phong đều bị nôn mửa, Tuyệt Hồn thì trên mặt có khoái ý căm hận giống như báo thù, còn y thì nhìn máu tươi nhiễm đỏ hai bàn tay cùng thi thể lạnh băng trên mặt đất, cảm thấy thật thú vị… nở nụ cười.
Thì ra, giết người là chuyện đơn giản như vậy sao?
Y đem cách thức sinh tồn này duy trì cả đời, chính là một việc đơn giản như vậy. Điều này làm cho y cảm thấy kinh ngạc cùng vui sướng.
Giết người, thật sự rất dễ dàng. Nhưng không được để cho mình bị thương, cũng cần phải có đầu óc.
Y ghét bị thương, cũng không thích để cho hành vi của mình bị bại lộ. Từ lúc y bị thập đại ác nhân mang đi khỏi đoàn kịch nhỏ lúc trước, y đã học được cách làm thế nào để làm chuyện xấu mà không bị phát hiện, hoặc là giá họa cho kẻ khác. Giết người giá họa, chẳng qua cũng chỉ là một loại mưu kế thâm sâu hơn mà thôi.
Y thích máu tươi, mặc cho máu tươi đối với những kẻ khác có khó nuốt xuống cỡ nào. Dù sao thì khi còn nhỏ từng bị ngược đãi, y chính là uống máu tươi của mẫu thân mà sống sót đấy, chỉ là bí mật này, sau khi mẫu thân y chết đi thì không còn ai biết được nữa. Hơn nữa, mỗi lần ngắm nhìn mái tóc màu huyết tinh đỏ tươi giống hệt mẫu thân khiến y cảm thấy giống như đang nhìn thấy mẫu thân y rực rỡ sáng lạn nhảy múa.
“Huyết Phách, chơi vui không?”
Đã quên mất là tên ác nhân nào, sau khi y trù tính thành công cho hai bang phái thù địch chém giết lẫn nhau, từng hỏi y như vậy.
“Không vui, bọn họ thế mà không giết sạch đám người kia, không giống với kế hoạch của ta.”
Đứng trên mái hiên lặng lẽ quan sát chiến cuộc hỗn loạn bên dưới, Huyết Phách thất vọng cười thán.
Y a, ghét nhất loại động vật gọi là “người” này, những kẻ vừa xấu xí vừa dễ dàng tổn thương y nhất, tốt nhất là nên chết hết đi!
Nghe y trả lời như vậy, trên mặt tên ác nhân kia là kinh ngạc, sau đó là phấn khích, bắt đầu khoa tay múa chân.
“Không sao, ngươi trở về suy nghĩ một kế hoạch mới, sau đó ta lại mang người ra ngoài chơi.”
Năm thứ hai sau khi mẫu thân y chết, cũng là thời điểm y vừa trở thành “cổ nhân”, có phát sinh một sự việc nhỏ.
Sau đó, lại xảy ra nhiều sự việc khác.
Sau đó nữa, y kích động ba người kia cùng y liên thủ sát hại thập đại ác nhân.
Có đôi khi, giết một người… cũng không cần phải có một lý do gì quá ghê gớm.
“Huyết Phách đi thu hồi Trác gia Cửu Long cổ, La Sát đi chọn lấy mười tám vị La Hán Thiếu Lâm tự, Tập Phong đến Đường Môn và Ngũ Độc giáo mang mật hiệu của bọn họ về, Tuyệt Hồn đến Ma giáo đoạt lấy Ma đao trấn giáo. Cho các ngươi bốn tháng, sau bốn tháng mà chưa trở về, thì chỉ có một con đường chết…”
Trong đầu nhớ lại mệnh lệnh đã thay đổi cả cuộc đời mình, Huyết Phách ngồi cạnh mạn thuyền nhẹ nhàng câu dẫn đôi môi đỏ mọng, vô thanh cười.
Nếu như không có mệnh lệnh kia, nói không chừng thập đại ác nhân sẽ không chết, hai phe chính tà cũng không xảy ra đại chiến, cánh tay phải của y cũng không bị phế, y cũng sẽ không biết cái gì gọi là đau lòng…
Thế nhưng, trên đời này không có hối hận cũng không tồn tại hai chữ nếu như.
Đã rất lâu rồi, giống như đã qua rất nhiều năm, lại giống như cũng không lâu lắm.
Y phát hiện, rất nhiều chuyện, cho dù hồi tưởng như thế nào, đều chỉ có cảnh tượng máu tươi tung tóe, còn những chi tiết khác cái gì cũng không nhớ được. Hay là nói, kỳ thật là do y nhớ không rõ ràng hay là quá khứ của y vốn chỉ có huyết tinh cũng giết chóc?
Bình thường con người ta khi còn sống sẽ vội vàng mưu cầu, chỉ e lãng phí dù chỉ một tấc thời gian, thế nhưng đối với kẻ như y ngoại trừ báo thù thì không còn mục đích sinh tồn nào khác, thời gian, tựa hồ cũng không trọng yếu như vậy.
Một ngày là một ngày, một năm là một năm, cũng chỉ là con số thay đổi mà thôi.
Chỉ cần y còn sống, hoặc chí ít là trước khi y không còn động đậy được, y sẽ đem cừu hận và huyết tinh nhuộm đỏ cả thế giới…
Mặc kệ suy nghĩ trong đầu Huyết Phách có bao nhiêu âm u, cảnh đêm Tây Hồ vẫn rất yên bình điềm đạm.
Màn đêm đen kịt chỉ có tiếng gió hòa cùng tiếng nước, từng ngọn đèn xa xa điểm lên những chấm nhỏ, tiếng cười nói theo gió bay tới bên hồ, còn có tiếng đàn hát trên những chiếc thuyền hoa truyền tới, tạo thành những gợn sóng lay động trên mặt hồ.
Tất cả đều yên tĩnh như vậy, khiến Huyết Phách có cảm giác bản thân không thể dung nhập vào được.
Mái tóc dài đỏ thẫm trong đêm tối thoạt nhìn không khác gì tóc đen, thế nhưng một khi phơi dưới ánh mặt trời, chính là dị đoan trần trụi.
*dị đoan: kỳ lạ, đặc biệt, kỳ quái, lạ lùng.
Y là quái vật, vẫn luôn là như vậy, nói ra với kẻ không thèm để ý thì đều là lừa đảo.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, y không quay đầu lại.
“Chủ nhân, nước đã chuẩn bị xong, người muốn tắm rửa không?” Thanh âm của Vân Phi nhẹ nhàng truyền đến, cung kính không chút phập phồng.
Từ sau khi Tập Phong bị thầy trò La Sát mang đi, Huyết Phách mỗi ngày đều thảnh thơi du thuyền, không quản chuyện giang hồ, cũng không lên kế hoạch báo thù, thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngâm mấy câu thơ, tiếp tục câu cá, ngẩn người phơi nắng.
Đối với việc này, Vân Phi không có gì phải phàn nàn, hắn hiểu rõ bản thân là ai, chỉ là thật sự không biết Huyết Phách muốn hắn phải làm như thế nào.
“Ha ha, đã nói là ta tắm nước lạnh cũng được mà.” Y cười khẽ, lười biếng chậm rãi ngồi dậy.
Cũng chỉ có Vân Phi thấp thỏm lo lắng thân thể bị tàn phá của y tắm nước lạnh sẽ khiến gân cốt đau đớn.
Vết thương cũ quá nhiều cũng chính là cản trở, cho dù dùng nội công điều tức cũng không bớt đau đớn chút nào, trong đó nghiêm trọng nhất là cánh tay phải bị đứt gân.
Thật phiền phức, nếu như không có cảm giác thì tại sao lại đau đớn đến vậy? Sớm biết như vậy thì lúc trước đã kêu La Sát một kiếm chém đứt cánh tay vô dụng này rồi. Ngàn vàng cũng không mua được cái gọi là sớm biết như vậy đó, y hối hận bản thân lúc trước vì tránh cho chảy máu quá nhiều và lộ ra sơ hở mà lựa chọn lưu lại cánh tay này.
Tiến vào khoang thuyền, Huyết Phách liếc nhìn Vân Phi đang yên lặng đứng cạnh bình phong, vươn tay tự mình thử độ ấm của nước rồi ý bảo Vân Phi tiến lên giúp y cởi quần áo.
Hưu..u..u! Một mạt hồng ảnh vọt lên trước nhào vào bồn tắm, bọt nước tung tóe bắn lên thân thể Huyết Phách vừa cởi xong y phục.
Nhìn sủng vật bơi loạn trong nước, Huyết Phách cười mắng:
“Tiểu gia hỏa ham nước! Không sợ đem ngươi luộc chín luôn sao? Ngươi cũng thật gian trá, chờ ta thử xong nước mới vào!”
Cửu Thiên cổ đắc ý thè lưỡi ra, chờ cho Huyết Phách tiến vào bồn tắm liền quấn lên vai phải y.
Lân phiến lạnh buốt trong nước nóng dần trở nên ấm áp, móng vuốt bén nhọn cào lên da thịt vì ngâm nước mà trở nên mềm mại thành những vết máu, Huyết Phách cũng đã quen với những đau đớn nhỏ như vậy rồi. Nhưng y vẫn còn nhớ dùng tay trái cầm lấy lọ bột phấn ở chiếc bàn bên cạnh rắc vào trong nước, để tránh cho lúc Vân Phi giúp y lau người có thể bị máu của y độc chết.
Ánh nến chập chờn rọi lên da thịt tuyết trắng chằng chịt những vết sẹo đáng sợ.
Hơn mười năm trải qua cuộc sống đẫm máu khiến cho trên thân thể bốn người bọn họ đều tràn ngập các loại chiến tích vẻ vang, mà y, Huyết Phách, kẻ thích dùng lừa gạt để tránh bị tổn thương, “thành quả chiến đấu” trên thân có thể nói là đứng thứ nhất trong bốn người, nguyên nhân là do y thiếu chút nữa đã từng bị tra tấn đến chết.
髪 màu đỏ ngụp lặn trong nước. Vân Phi động tác nhu hòa thay Huyết Phách gội sạch mái tóc dài, sau đó cột lại.
* 髪: QT cũng không dịch chữ này nghĩa là gì, theo mình thì có thể là sủng vật kia, vì hành động ngụp lặn thì chỉ có thể là nó thôi a =))
Sau lưng Huyết Phách có vết thương, đối với việc phục hồi thương thế thì ngâm nước là một trở ngại. Nhưng mà không hiểu sao Huyết Phách lại có chút khiết phích, nếu hoàn cảnh cho phép, y nhất định mỗi ngày đều phải tắm rửa một lần, điểm này hắn cũng không thể khuyên can.
Tay phải được băng bó, vì cứu Tập Phong mà bị thương đến huyết nhục mơ hồ, khoác lên thành bốn tắm. Huyết Phách thoải mái híp mắt lại.
Y không nỡ để cho thuộc hạ này chết, nguyên nhân lớn nhất là có Vân Phi vừa trung tâm lại nhu thuận bên cạnh, cuộc sống của y nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ảnh hưởng của việc tay phải bị tàn phế cũng giảm bớt, tuy rằng có đôi khi Vân Phi thật sự chưa đủ cơ linh.
* cơ linh: linh hoạt, nhanh nhạy.
Thêm một chút nước ấm vào bồn tắm, bỏ thêm một chút tinh dầu mà Huyết Phách ưa thích, hương hoa cỏ tươi mát theo nhiệt khí tràn ngập khắp phòng, Vân Phi bắt đầu giúp Huyết Phách mát xa bả vai và cánh tay phải, cẩn thận tránh động đến miệng vết thương mới vừa kết vảy trên người y.
Huyết Phách hừ nhẹ, không nói gì.
Đối với nhiều việc Vân Phi làm, y không tán thành cũng không phản đối, nhưng trong lòng y luôn biết rõ, nếu như không phải Vân Phi mạo hiểm, thậm chí có thể vì y trong lúc không kiên nhẫn mà làm thịt hắn, không ngừng xoa bóp cho y thì cánh tay này đã sớm héo rút xấu xí, sao có thể được như bây giờ, nếu không nhìn kỹ thì cũng không có khả năng phát hiện ra khác thường.
Xoa bóp nửa canh giờ, Vân Phi lại đổ thêm một chút nước ấm, thu dọn quần áo y thay ra, yên lặng lui ra ngoài, chờ đến khi y tắm xong lại gọi hắn vào hầu hạ.
“Tiểu Long… Ngươi đừng khi dễ hắn.” Thấp giọng cười, tay trái Huyết Phách nổi lên một vệt máu tươi, đó là vừa rồi y dùng móng tay tự vạch ra, đơn giản là vì Tiểu Long lại âm thầm phun độc, mà máu của y hòa trộn với loại tinh dầu kia chính là giải dược. Nếu không làm như vậy, Vân Phi dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Nghe y nói như vậy, Tiểu Long vẫn tùy ý bơi lội trong nước, còn hắt nước về phía y, sau đó bị y nhấc lên ném lên thành bồn tắm.
Trông thấy sủng vật lè lưỡi, há mồm phun ra một đoàn sương đỏ kháng nghị, Huyết Phách giống như cảm thấy chơi rất vui, thấp giọng nở nụ cười.
Nếu nói Tiểu Long là bằng hữu duy nhất của y cũng không quá đáng, mấy năm qua y chỉ tin tưởng duy nhất một mình nó.
Nhờ vào nước nóng, điều tức lại một chút.
Nhìn Vân Phi không hề phòng bị, đang khom người giúp mình mặc y phục, ánh mắt Huyết Phách chợt lóe sáng, trong đầu bỗng nảy ra một ý xấu.
“Nếu như ta muốn ngươi chết, ngươi đã chết.” Tay trái chụp lấy cổ hắn, móng tay xiết chặt đâm vào da thịt đàn hồi, cảm nhận được động mạch cổ đang đập.
Bị y đột nhiên khi dễ khiến cho tâm tình càng thêm hoảng sợ, Vân Phi ngẩng đầu, đồng tử xanh thẳm nhìn y, nét mặt có chút hoang mang, không rõ bản thân đã làm sai điều gì.
“Chủ nhân?” Bởi vì cổ họng bị xiết chặt khiến hắn chỉ có thể thấp giọng khẽ gọi, hai tay vẫn đặt trên đai lưng của Huyết Phách, từ đầu tới cuối chưa từng có bất kỳ hành động muốn phản kháng hay giãy giụa nào.
“Không được ôn thuần như vậy, nghe lời quá sẽ làm ta muốn giết ngươi.” Con mắt đỏ như máu của Huyết Phách híp lại, khóe môi kéo lên một nụ cười không rõ ý vị.
“Tính mạng của ta vốn là của chủ nhân.” Nếu như không có người nam nhân trẻ tuổi tính tình bất định trước mắt này, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần. Điểm này, Vân Phi vẫn luôn rất rõ ràng.
Năm ngón tay trên cổ chậm rãi xiết chặt, thẳng cho đến khi chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể bẻ gãy cổ hắn, vẫn không thấy y có bất kỳ động tác gì.
“Chẳng vui gì cả, Vân Phi, sao ngươi lại không thú vị như thế chứ, ngày nào đó hãy làm cho ta có suy nghĩ muốn đem người xé ra.” Buông tay ra, Huyết Phách oán trách Vân Phi không hề có ý nghĩ đồng quy vu tận hoặc ít nhất là liều mạng phản kháng giúp y tăng thêm chút vui thú.
Nhẹ ho hai tiếng, Vân Phi cúi đầu buộc lại đai lưng cho y, mới khiêm tốn nói:
“Nếu làm như vậy có thể giúp cho tâm tình của người tốt hơn.”
Nếu như vậy có thể khiến cho tâm tình của y tốt hơn, dù chỉ là một đêm Vân Phi cũng cam nguyện trả giá cả tính mạng.
Nhìn thấu ý tứ của hắn, Huyết Phách cười cười giễu cợt, nhưng lại không biết giễu cợt ai.
“Ngươi thật sự rất ngốc!”
Không có tâm tình, không chơi.
Đẩy Vân Phi ra, y tự mình rời khỏi khoang thuyền, đi đến boong thuyền ngắm trăng.
Bầu trời đêm đen như mực, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên cao, y không phải văn nhân, cũng không phải nữ nhân, đối với loại cảnh đêm này không có suy nghĩ hay ho gì, chẳng qua chỉ cảm thấy ánh trăng hôm nay có chút tương tự màu tóc của Vân Phi.
Tóc Vân Phi không phải màu vàng rực rỡ mà là tương đối nhu hòa, giống như quầng trăng nhạt màu, xinh đẹp mềm mại, nhưng ở đất Trung Nguyên này, đây chính là màu sắc chí mạng.
Rõ ràng không phải lỗi của ai, rồi lại vì kẻ khác mà gia tăng tội nghiệt, ông trời đối với bọn họ như vậy, thật sựa rất khó để những kẻ bị thiên đạo vứt bỏ như bọn họ tin phục a!
Vô tình cố ý đùa giỡn Cửu Thiên cổ, để nó tùy ý cắn ngón trỏ hút máu tươi.
Tiểu Long dựa vào y để duy trì sự sống, chỉ nghe lời y, chỉ tiếp cận một mình y… là thứ duy nhất trên thế gian không có khả năng phản bội lại sự hiện hữu của y.
Ngẩn người nhìn ngắm Cửu Thiên cổ màu đỏ sậm, mãi cho đến khi trên bầu trời truyền tiếng âm thanh đập cánh nho nhỏ.
Gần đây lại có tin tức nữa a… cũng không chênh lệch gì nhiều.
Mới vừa dứt suy nghĩ, Vân Phi từ bên kia thuyền cũng đã đi tới.
“Chủ nhân, Ám Minh đường đưa thư đến.” Trên tay hắn ôm một con bồ câu đưa thư.
Huyết phách gật đầu, ý bảo hắn mở phong thư lấy thư ra.
Năm giây sau, lá thư tuyệt mật đặt lên tay Huyết Phách.
Tùy ý xem qua nội dung, biểu cảm không hề biến đổi, Huyết Phách đem tờ giấy trắng đưa đến trước ngọn nến, để cho ngọn lửa từ từ cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ dấu vết, quay đầu nhìn Vân Phi cười nói:
“Ta muốn uống rượu.”
Làm chủ tử tốt ở chỗ, vô luận bất cứ lúc nào, đưa ra yêu cầu không hợp lý thế nào, cũng đều có người liều chết để hoàn thành.
Làm người hầu vất vả ở chỗ, cho dù chủ tử ở thời điểm mạc danh kỳ diệu đưa ra yêu cầu mạc danh kỳ diệu, vẫn có nghĩa vụ phải hoàn thành nhanh nhất, tốt nhất.
Tạm thời mặc kệ Vân Phi nửa đêm canh ba không quản ngại nhất định phải chạy đến thị trấn bắt lão bản tửu quán lấy ra rượu ngon mà chủ tử muốn, kẻ đưa ra yêu cầu, Huyết Phách, ngược lại mặc ngoại bào màu đỏ rộng thùng thình, biếng nhác nằm trên boong thuyền, nhìn ngắm hồng sa phiêu vũ, chờ uống rượu.
* hồng sa phiêu vũ: vải đỏ mỏng tung bay phấp phới.
“Chịu đựng thêm một chút đi, ít nhất là nửa năm nữa…” Tự lẩm bẩm động viên thân thể tàn tạ của mình, y mệt mỏi nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút.
Ngoại trừ La Sát, không có ai biết được y bởi vì sự tàn phá nhiều năm trước mà thân thể rất kém, sức chịu đựng giảm, miệng vết thương khó hồi phục, xương cốt bên trong thường xuyên đau nhức.
Dù vậy nhưng y vẫn luôn bày ra bộ dáng lười biếng có thừa, tận khả năng che giấu nhược điểm, tận lực tránh cho bản thân bị thương.
Ngàn tính vạn tính cũng không tính được sự cố do Tập Phong gây ra này, chẳng những vết thương ở tay phải cùng phần lưng lâu lành, mà còn rất dễ cảm thấy mệt mỏi, kết quả là rõ ràng kế hoạch hủy diệt võ lâm đã tiến hành đến gần cuối rồi vậy mà y chỉ có thể ném hết mọi thứ cho thuộc hạ làm, bản thân thì mỗi ngày đều ngẩn người trên thuyền.
Đều do tiểu tử Tập Phong kia làm hại, sao có thể ngu ngốc như thế chứ?
Tất cả bọn họ đều giống nhau, bất kể La Sát, Tuyệt Hồn, hay là kẻ vô tình như Tập Phong, cũng không thoát khỏi thứ cạm bẫy mang tên ái tình.
Tư vị tình yêu quả thực rất tuyệt vời, nhưng nó cũng là loại kịch độc thượng đẳng nhất “Băng tâm túy”, sau chút khoái cảm ngắn ngủi chính là đau đớn ăn mòn lục phủ ngũ tạng.
Thật không may, ba tên ngu ngốc kia đều không thể hủy diệt người mình yêu, chỉ có thể không ngừng nhân nhượng, sau đó phát hiện không có cách cứu vãn được nữa thì lại bắt đầu hận bản thân mình vô dụng.
Nếu chỉ ngốc đến mức nháo loạn tìm chỗ phát tiết thì không tính đi, vì cái gì ngay cả tính mạng cũng không cần nữa? Hại y đành phải dốc sức liều mạng nghĩ biện pháp thay đổi kế hoạch, để tránh ba người kia nghĩ quẩn tự sát ảnh hưởng đến sắp đặt của y.
Sớm biết ba người bọn họ vướng chân y như thế, không bằng lúc trước liền thừa dịp đêm hôm đó quyết chiến với thập đại ác nhân, song song lưỡng bại câu thương, đã để cho Tiểu Long độc chết bọn họ luôn rồi.
Không phải là y chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là ý định của y mơ hồ bị La Sát chú ý tới.
Vì vậy La Sát kiềm giữ y, tận lực ngăn cản y tiếp cận hai người kia.
Đó là khiêu khích cùng uy hiếp, nếu như y muốn giết hai người kia, nhất định phải bước qua xác La Sát vạn độc bất xâm kia, mà giữa bọn họ cũng ngầm hiểu rằng, bằng vào thể lực, cộng với thân thể chồng chất vết thương cũ, y hoàn toàn không có khả năng đó.
La Sát vốn là như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cố kị bất cứ điều gì, cũng không lo lắng trước sau, thậm chí còn không để ý đến việc rất có thể sau này bọn họ sẽ là trở ngại lớn nhất đối với người kia.
“Có đôi khi, thực hâm mộ tính tình thẳng thắn của La Sát.”
Thấp giọng nỉ non, y khẽ hôn lên lân phiến lạnh buốt của Cửu Thiên cổ, ngay lập tức nhận được một nụ hôn thân mật đáp lại.
Nụ hôn lạnh băng cứng ngắc và mùi tanh đặc trưng của cổ độc cùng với nụ hôn trong trí nhớ không giống nhau… đau quá, toàn thân đều đau nhức, chỉ cần nghĩ tới nụ hôn trong ký ức, toàn thân liền mơ hồ đau đớn…
“Ta không giống bọn họ, ta lựa chọn hủy diệt đối phương…” Nhìn tay mình, bàn tay giống như vũ linh thon dài hoàn mỹ, song lại lộ ra sát khí nhàn nhạt, con ngươi Huyết Phách lạnh lẽo trầm xuống.
* vũ: múa, linh: đào kép, diễn viên
Đúng, y không giống ba người kia, y không học được khoan dung, bởi vì quá đau đớn, đau đến gần như phát cuồng, không phát tiết liền không có cách nào hô hấp, nếu như không có cách nào hủy diệt tình cảm chân thành thì cũng chỉ có thể phá hủy bản thân, vì vậy đành phải giết chết đối phương, giết chết những kẻ quan tâm đến đối phương mới có thể giảm bớt một chút đau đớn giống như thực cốt này.
“Tiểu Long, ta điên rồi sao…” khẽ bật cười, y thủ thỉ với sủng vật của mình, “Thế nhưng, trên đời này vốn cũng chỉ có những tên điên mới có thể tồn tại.”
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ rất hài lòng với lời nói của mình, y cao hứng nở nụ cười.
Hoàn toàn nhìn không ra dù chỉ một chút mùi huyết tinh ngây thơ biểu lộ sau lưng, tựa hồ ẩn hàm sự suy sụp nào đó, nhưng ngoại trừ Cửu Thiên cổ đang mở to mắt nhìn y, không có bất kỳ người nào trông thấy.
Hai khắc sau, rượu ngon, chén Hàn Ngọc cùng mấy thứ điểm tâm nhắm rượu được đặt ngay ngắn bên cạnh y.
“Chủ nhân.” Vân Phi khẽ gọi, cung kính đứng ở một bên chờ đợi chỉ thị của Huyết Phách.
“Xong rồi?” Liếc mắt nhìn vò rượu và một cái chén duy nhất, Huyết Phách nhẹ cười, “Lấy thêm hai cái chén, ngươi và Tiểu Long bồi ta uống rượu.”
“…” Vân Phi ngây ngốc ngẩn người.
Trong trí nhớ, Huyết Phách chưa từng muốn cùng hắn uống rượu, càng không cần nhắc đến bộ dáng tươi cười ấm áp hiếm có kia. Chủ tử… làm sao vậy?
Hắn vẫn đang tính toán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Huyết Phách cười khẽ bắn một chưởng phong thẳng tới trước mặt bọn họ.
Giật mình hoàn hồn, Vân Phi mờ mịt nhìn y.
“Thế nào? Không muốn bồi ta uống rượu?” Tựa tiếu phi tiếu, hơi có chút giận dỗi, thanh linh thoát tục, dụ dỗ mê hoặc lòng người…
* Tựa tiếu phi tiếu: giống như cười mà không phải cười, thanh linh: trong trẻo, thuần khiết.
Huyết Phách vốn hỉ nộ bất thường, hiện tại càng không nhìn ra bộ dáng muốn giết người lúc trước.
Thế nhưng không biểu lộ ra ngoài không có nghĩa là Huyết Phách sẽ không giết người nữa.
Hiểu được điều này, Vân Phi hoàn hồn vội vàng xin lỗi, nhanh chóng lấy thêm hai cái chén Hàn Ngọc, rót thêm hai chén rượu, một chén đặt tới trược mặt Cửu Thiên cổ đang nằm trên boong thuyền, một chén cầm trong tay.
Huyết Phách lúc này mới hài lòng khẽ nhấp một ngụm, mỹ tửu hừng hực đựng trong chén ngọc được mài dũa từ Hàn Ngọc ngàn năm lạnh buốt tới tận xương, thuận theo thực quản chảy vào trong dạ dày, sau đó tản ra mùi rượu nồng đậm, dâng lên, lưu lại đầy miệng mùi rượu.
Chén Hàn Ngọc ngàn năm vô giá, đổi lại là người khác chỉ sợ nếu không phải đem giấu ở nơi thần không biết quỷ không hay thì chính là thời thời khắc khắc cất giữ bên người, nếu không nữa thì cũng là cất dưới tầng tầng lớp lớp mật thất gì gì đó… Cũng chỉ có tiểu quái vật như Huyết Phách mới có loại khí phách tiêu sái này, không chút nào để ý đến giá trị của chúng, ném cho người hầu cất giữ, tùy tiện lấy ra uống xong lại làm rơi vỡ.
Không sai, chín cái chén Hàn Ngọc trạm trổ hoa văn Cửu Long, hiện tại chỉ còn sáu cái, trong đó ba cái đã bị kẻ không có một chút tế bào thường thức nào – Huyết Phách tiện tay rơi vỡ, đơn giản là chê rượu uống không ngon.
“Rượu lần này không tệ.” Huyết Phách nheo mắt, nhẹ giọng tán thưởng.
“Quý thị ở Tây Hồ nổi tiếng về rượu, Phượng Huyết này có thể nói là nhất tuyệt.” Vân Phi cung kính trả lời, không chú ý tới Huyết Phách sau khi nghe thấy tên loại rượu này, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khẽ lắc chén rượu, nhìn xem màu sắc dịch thể trong chén.
Phượng Huyết sao? Cái tên này không tệ a!
Màu sắc hoàn toàn khác rượu bình thường, đỏ như máu tươi, nhưng nhạt hơn một chút, thoạt nhìn rất giống hỏa diễm sắc.
* hỏa diễm sắc: màu lửa.
Theo truyền thuyết, Phượng Hoàng cứ mỗi nghìn năm niết bàn một lần, dục hỏa trùng sinh, là Thần thú bất lão bất tử. Con người thì không làm được như vậy, cho dù có tìm đủ mọi cách, thậm chí nhảy vào lửa, cũng không có khả năng trùng sinh…
* Truyền thuyết Phượng Hoàng niết bàn mình cũng không biết giải thích như thế nào, Phượng Hoàng lửa hay Chu Tước là 1 trong 4 thần thú Thanh Long, Bạch Hồ, Huyền Vũ, Chu Tước, cứ cách nghìn năm Chu Tước sẽ tái sinh một lần, hình ảnh Phượng Hoàng tung cánh từ trong ngọn lửa rất hay được nhắc đến trong truyện cổ phong, huyền huyễn. Mọi người có thể google để biết thêm chi tiết nhé. Vì vậy mà câu sau mới nói là con người dù có nhảy vào lửa thì cũng không thể sống lại được.
* bất lão bất tử: không già không chết.
Cười khẽ, xua đi ý tưởng không có chút ý nghĩa nào trong đầu, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp hương vị cay xộc nóng rực của mỹ tửu.
Tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió đêm khe khẽ thổi. Ngẫu nhiên truyền đến tiếng nước, có lẽ là trong nước có cá, tạo ra tiếng sóng lăn lăn nhè nhẹ.
“Phượng Huyết…” Đây coi như là điềm báo kết cục của con đường y đang đi sao?
Thấp giọng nỉ non, ngửa đầu uống cạn nửa chén rượu còn lại.
Cái này cũng khó trách! Đều làm tới mức này rồi, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời có một kết cục tốt đẹp sao?
Tiếu ý bên môi càng thêm đậm, nhưng dưới hàng lông mi dài nhọn đỏ rực là một đôi mắt vô tình lạnh như băng.
Tia nghi hoặc trong đáy mắt Vân Phi càng sâu, nhưng hắn vẫn không hỏi ra miệng, chỉ cần Huyết Phách không hỏi hắn, hắn hầu như không mở miệng.
Nhưng hắn nhìn ra được, đêm nay Huyết Phách có chút kỳ lạ, con người liều lĩnh gian xảo, trong lòng chồng chất hận thù, khuôn mặt lạnh lùng nhưng luôn tràn ngập tự giễu kia, thần tình cực kỳ lạ lẫm.
“Vân Phi, lúc trước khi ta cứu ngươi, là lần đầu tiên sao?” Nâng chén rượu trầm ngâm, Huyết Phách bỗng nhiên chuyển chủ đề sang sự tình đã xảy ra rất lâu trước kia.
Vân Phi sững sờ, sắc mặt vốn chuyển sang trắng bệch, nhưng đôi tai lại phiếm hồng.
“Ừ, là lần đầu tiên ta bị bán vào thanh lâu.”
Mắt thấy Vân Phi có chút tránh né, Huyết Phách càng cố chấp truy vấn.
“Ta là hỏi, trừ lần đó ra, đã từng bị cưỡng ép lần nào chưa?”
“… Ở nhà mẫu thân có một lần, nhưng đối phương không thành công.” Cái giá phải trả cho việc liều chết phản kháng chính là hắn bị đánh một trận rồi bị bán vào thanh lâu.
Tuy rằng không biết Huyết Phách vì sao lại có hứng thú với vấn đề này, hắn vẫn thành thực đáp lại.
Trong lúc bị đánh đập, không cam lòng nghĩ tới, rõ ràng muốn xâm phạm hắn chính là cậu ruột hắn, vì cái gì kẻ bị chỉ trích bôi nhọ gia phong lại là hắn? Thế nhưng, không lâu sau hắn đã học được cách cách cam chịu số phận, từ bỏ vùng vẫy đấu tranh, khép kín nội tâm… thẳng cho đến khi gặp được Huyết Phách, mới một lần nữa có cảm giác sống lại.
Hắn vừa gặp đã dứt khoát đi theo Huyết Phách, không phải là không có nguyên nhân.
“Còn muốn giết người không? Thừa lúc ta đây rảnh rỗi, chúng ta có thể đi đây đi đó một chút. Mẫu thân ngươi ở Hồ Bắc đúng không?”
Những lời này rất bình thản, nhưng quả thực là đang quan tâm hắn.
Nghe vậy, Vân Phi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Huyết Phách đang mỉm cười, không biết đây là muốn khảo nghiệm năng lực của hắn hay chỉ là chủ tử tâm huyết dâng trào muốn chơi đùa một chút.
Do dự trong nháy mắt, sau đó quyết định nói thật.
“Ta không muốn giết người, ta thuộc về người, chủ nhân. Chuyện quá khứ và ta bây giờ không có bất cứ quan hệ nào nữa.” Hắn rất kiên định trả lời.
Thân thể hắn, mạng của hắn, thậm chí cả ý chí của hắn, toàn bộ đều thuộc về nam nhân trước mắt này, mà không thuộc về bản thân hắn.
“Vậy ngươi đúng là tài sản lớn nhất của ta rồi…” Tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm, Huyết Phách hừ nhẹ.
Không rõ những lời này là cao hứng hay mất hứng, Vân Phi chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Có một thủ hạ ngốc nghếch như vậy, có đôi khi thật sự muốn bóp chết hắn… Huyết Phách uống một ngụm toàn bộ rượu trong chén, sau đó vung tay ném chén ngọc trong tay đi, trực tiếp cầm bầu rượu lên uống.
Chén ngọc may mắn không bị rơi vỡ, chỉ lăn một vòng trên boong thuyền, lưu lại dịch thể màu đỏ chảy xuôi trên mặt sàn, dưới ánh đèn lay động thoạt nhìn giống như máu tươi.
Cùng lúc, theo động tác uống rượu của Huyết Phách, dịch thể đỏ tươi chảy dọc theo đường cong ưu nhã xuống cổ y, thấm ướt xiêm y cùng màu với mái tóc dài, hòa vào nhau thành một màu đỏ tiên diễm.
* tiên diễm: tươi đẹp, tươi sáng.
Uống như vậy thân thể sẽ rất đau. Vân Phi khẽ nhíu mày, muốn nói cái gì đó lại nhịn xuống.
Thân là thủ hạ, hắn không có tư cách ngăn cản hành động của Huyết Phách.
“Được rồi, ngươi đã không muốn giải quyết cừu nhân, vậy người liền theo ta đi Lĩnh Nam một chuyến đi.” Uống xong một bình rượu, Huyết Phách nói, thuận tay gạt đi vệt rượu dưới cằm.
Những lời này không nói rõ, chỉ là hạ lệnh.
“Vâng.” Vân Phi tiếp nhận mệnh lệnh, “Ta đi thu thập hành lý.”
Vừa đứng dậy, cổ tay trái đột nhiên bị chế trụ, toàn thân lập tức trở lên vô lực, theo lực kéo của Huyết Phách, ngã xuống bên cạnh y.
“Chủ nhân…” Thân thể không nhúc nhích được, mà cho dù có thể động cũng không dám động, Vân Phi ngạc nhiên khẽ gọi.
“Ngươi đã thuộc về ta.” Đôi môi đỏ mọng dán lên tai hắn, nụ cười trên mặt Huyết Phách mang theo vẻ nham hiểm cùng châm chọc không cách nào giải thích được, nhưng tựa hồ không phải là nhằm vào bất kỳ người nào, “Kia, nếu ta lệnh cho ngươi ôm ta…”
“Chủ nhân?” Vân Phi kinh ngạc đề cao âm lượng.
Y vừa mới ra lệnh cho hắn làm cái gì?
Ôm… ôm ai?
“Không có biện pháp, hiện tại trên đời này người duy nhất ta có thể miễn cưỡng chạm vào cũng chỉ còn lại một mình ngươi thôi.” Huyết Phách híp mắt cười nói.
Không cho Vân Phi có cơ hội mở miệng lần nữa, y trực tiếp hôn lên đôi môi đang mấp máy muốn nói.
Môi lưỡi giao triền, có chút thô lỗ cắn lên bờ môi Vân Phi, thẳng cho đến khi trong miệng ngập tràn mùi vị máu tươi… Rõ ràng là một nụ hôn rất khiêu khích, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo như băng.
Cảm giác Vân Phi toàn thân cứng ngắc, căng thẳng đến thở cũng không dám, Huyết Phách cười nhẹ.
“Cho ngươi thêm thời gian một nén nhang, nếu còn cứng ngắc như cá chết, ta sẽ ném ngươi đi.”
Y cũng không có hứng thú cưỡng ép hắn… A… có lẽ hạ xuống loại mệnh lệnh này cũng coi như một loại cưỡng bức đi?
“Chủ nhân…” Vân Phi run rẩy, trong lời nói có chút khẩn cầu, hắn thật sự không biết Huyết Phách muốn làm gì.
Dùng ngón tay khẽ cào nhẹ sau gáy Vân Phi, khiêu khích như có như không, ngẫu nhiên tăng thêm lực đạo, giống như mèo vờn chuột quan sát Vân Phi bị đau mà run rẩy.
Tiếp tục vui vẻ trêu đùa hắn, trong lúc lơ đãng, trông thấy Cửu Thiên cổ nằm sấp ở một bên hoang mang nghi hoặc nhìn mình.
Y, rốt cuộc đang làm gì thế này? Trong đầu Huyết Phách bỗng nhiên hiện lên nghi vấn này.
Y muốn cùng Vân Phi lên giường?
Thật là điên rồi! Y sẽ hại chết Vân Phi đấy!
Ý niệm chớp mắt hiện lên trong đầu, theo phản xạ một tay dùng sức đẩy Vân Phi ra, y đột nhiên đứng dậy, bước nhanh trở về khoang thuyền, hoàn toàn không chú ý đến Cửu Thiên cổ thừa lúc y bước qua, nhanh chóng bám lên ống tay áo rộng thùng thình của y, vẻ mặt âm trầm lãnh khốc đến dọa người.
Không để ý tới Vân Phi ở phía sau luống cuống kêu to, ném lại một câu muốn đi ngủ, Huyết Phách liền đóng chặt cửa lại, giam mình trong khoang thuyền.
Trong phòng một chút ánh sáng cũng không có, không gian hoàn toàn tối đen, thật giống như địa lao tràn ngập thống khổ cùng khuất nhục trong trí nhớ…
Theo thói quen lần đi tới bên cạnh bàn, cầm lên hỏa triệp tử muốn châm nến, nhưng bàn tay run rẩy không có cách nào châm được.
* hỏa triệp tử: cây đánh lửa, diêm, bật lửa.
“Đáng chết!” Giận giữ quét rơi hết mọi thứ trên bàn, y cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác buồn nôn.
Tay trái ôm lấy thân thể ngồi co lại bên giường, trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính mình…
Thân thể, không cử động được… Rất đau, đau quá, thật buồn nôn… Ai tới giết y đi!
… vĩnh viễn không dừng lại… tra tấn…
Không biết qua bao lâu, có một thứ lạnh buốt chạm vào mặt khiến cho y giật mình kinh ngạc. Nhưng cảm xúc ướt át ngay lập tức cho y biết là sủng vật của y đang liếm láp khuôn mặt cũng lạnh như băng của mình.
Tiểu Long a… Đúng, lúc trước cũng là Tiểu Long cứu y…
“Tiểu Long… đau quá… cứu ta…” Tiếng nói mơ hồ mang theo nức nở nghẹn ngào, vô thức cầu khẩn, nét mặt của y trong bóng đêm đã trở nên mờ mịt.
Cửu Thiên cổ liếm láp khuôn mặt chủ nhân, dùng sừng nhỏ trên đầu cọ cọ lên da thịt y, giống như làm nũng cũng giống như đang an ủi.
Chậm nửa nhịp mới giật mình nhận ra bản thân mình vừa nói gì, Huyết Phách bắt đầu cười, điên cuồng cười to.
Thực không thể tưởng tượng nổi… cũng đã qua bao lâu rồi?
Vì cái gì còn nói ra những lời đó?
Không ngừng cười, cười đến khàn giọng, mới dùng thanh âm khàn khàn đó yêu cầu:
“Cắn ta, Tiểu Long… Ta không thể điên… chỉ cần nữa năm nữa thì tốt rồi…”
Sau gáy truyền đến đau nhức kịch liệt, y cảm giác được máu tươi từ trong cơ thể chảy vào trong miệng sủng vật đang nằm sấp trên vai, cảm giác đau đớn khiến cho y thanh tỉnh, không mất chút máu dần dần làm cho y choáng váng, e rằng vô pháp tỉnh lại.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, y biết mình nên đẩy nhanh tốc độ triển khai kế hoạch, trước khi y hoàn toàn phát điên.
Trên thế giới này, căn bản không có thần phật, cũng không có cứu rỗi.
Vì vậy, hãy đem hết thảy hủy diệt đi… Hy vọng hủy diệt có thể chấm dứt tất cả bi thương cùng oán hận…