Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất thức hảo ngạt

(Không biết tốt xấu)

Thắt chặt chiếc khăn đen che khuất hơn một nửa khuôn mặt, Đỗ Lân men theo chân tường, rón ra rón rén bước đi thong thả đến Nguyệt Nha môn gần đó, dáo dác nhìn ra bên ngoài, rồi nhanh chóng lùi về góc tường tối mờ. Mà Giang gia hộ vệ vừa bị nhìn trộm ở bên ngoài Nguyệt Nha môn vừa vặn xoay người, hướng về phía nam đi tuần.

Tốt lắm.

Đỗ Lân tay nắm thành quyền, sử dụng khinh công cao siêu vốn là vô phương tuyệt diệu, giống như một bóng đen đột nhiện hiện ra, nhoáng một cái đã ra đến bên ngoài Nguyệt Nha môn, lui xuống dưới mái hiên hòa lẫn vào bóng tối, đôi mắt linh động tiếp tục tìm kiếm nhóm hộ vệ trong tối ngoài sáng.

Hắn nằm gai nếm mật….. Ách, chắc là không khoa trương như vậy, bất quá mức độ chua xót cũng không kém nhiều lắm…… Khoảng chừng mất nửa tháng, rốt cục cũng chịu đựng được đến khi có cơ hội trời cho này.

Cái tên kiếm si suốt ngày “dính” ở nhà kia, thương thế đã tốt đến khoảng tám phần, hơn phân nửa nội lực bị hao tổn trong chận triến tại Cực Lạc cung lần đó cũng đã bổ sung, đến hôm nay liền lập tức ra ngoài, theo cố hữu đi thẩm tra.

Nghĩ đến đây, đối với vị “Bán chiếu vãn” Đinh Vãn Thu chỉ gặp mặt một lần, Đỗ Lân càng thêm yêu mến.

Đinh công tử không chỉ có khí chất tựa như thần tiên, ngay cả điềm lành mang tới cũng tuyệt không ít, nếu không nhờ sự hy sinh của vị Đinh công tử này, Giang Vô Bạn đại hiệp đâu thể nào rời khỏi cái ổ của y, ngàn dặm xa xôi rời khỏi nhà cơ chứ.

Đinh công tử, công đức vô lượng a!

Đỗ Lân hai tay chắp lại, hướng về phía Tiêu Dao môn vóc dáng tiểu tụy bái lạy, lúc này mới lại thừa dịp Lâm Kiếm trang hộ vệ không chú ý, lần thứ hai nhảy về phía trước mấy trượng.

Từ khi Giang Vô Bạn đi, liền ra lệnh cho hộ vệ trong trang không cho Đỗ Lân ra ngoài, Đỗ Lân chính là hao tổn hơn mười ngày công phu mới thăm dò ra được quy luật tuần tra của đám hộ vệ, mà trong một đêm nguyệt hắc phong cao như đêm nay, đúng thật là thời cơ tốt để đào tẩu.

Vừa nghĩ đến “tự do” ở ngay phía trước đang vẫy tay đón chào, trong lòng Đỗ Lân giống như được đổ đầy một thìa mật đường, phải nói là ngọt ngây, thế nên cước bộ nhịn không được có phần vui vẻ. Một bước đi ra, lại vừa vặn ngay khúc ngoặt đụng phải một người.

Quản gia một thân ăn mặc như lão nhân cùng với Đỗ Lân mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy qua hai ba lần hô hấp, lão quản gia bỗng nhiên quay ngoắt, đi vòng qua người hắn, động tác vừa đột ngột lại rất tự nhiên, làm cho Đỗ Lân sợ hãi run rẩy không ngừng, không rõ ràng lắm cuối cùng vì sao lại thành ra như vậy.

Ôi trời? Chẳng lẽ hắn trong lúc vô tình bỗng nhiên lĩnh ngộ được ẩn thân đại pháp? Chứ sao lão quản gia tuyệt đối trung thành với trang chủ lại có thể như thế……

A!

“Đồ ngu! Điều này còn chưa thông suốt hay sao?” Đỗ Lân vỗ vỗ gáy, “Lão quản gia này đối xứ với ta như cặn bã, chỉ sợ sinh lộ của trang chủ nhà lão bởi vì ta mà gập ghềnh khúc khuỷu đi….. Hắc hắc….”

Cứ như thế, nhất thông bách thông, bách thông tắc thiên thông (từ một suy ra trăm, từ trăm lại suy ra vạn)……..

Đỗ Lân thầm mắng chính mình ngu không ai bằng, cư nhiên ngay cả vấn đề ấy mà cũng không hiểu thấu đáo, thật sự là ngu chết bà đi được, lập tức không ẩn thân nữa, cứ tùy tiện xông thẳng phía ngoài mà đi. Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, phần lớn gia đinh hộ vệ trong Lâm Kiếm trang hoàn toàn coi hắn như không khí, vẫn như cũ nghiêm ngặt tự mình duy trì cương vị, đối với một người sống sờ sờ lại làm như không nhìn thấy.

“Ngu quá a, thật là mụ nội nó ngu….. Ta như thế nào lại không nghĩ đến chiêu bằng mặt không bằng lòng này? Sớm biết thì đã thử một chút, đỡ lãng phí nhiều công phu….. May mắn còn kịp! Hắc hắc, đám gia hỏa này không muốn nhìn thấy ta, ta còn không nghĩ muốn thấy bọn họ đâu! Ha ha ha, chỉ cần ra khỏi cái Lâm Kiếm trang này, lão tử chính là như biển rộng tùy cá bơi, trời cao tùy chim liệng, chẳng ai có thể làm gì được ta…..”

Đỗ Lân lập tức đắc ý dạt dào hướng về phía đại môn chạy đi, ra khỏi đại môn, vận khởi khinh công, nghênh ngang chạy thẳng ra bên ngoài.

Hiện tại đêm dài nhân tĩnh, đúng là thời điểm tốt để ngủ, thế nhưng Đỗ Lân nửa phần khổ sở cũng không có, quẹo vào một khách *** tư nhân nào đó, mang đi một con ngựa, liền hướng về vùng ngoại ô mà chạy như điên. Xem chừng chỉ cần sớm một chút rời khỏi Cẩm Châu, sớm một chút ly khai Lâm Kiếm trang, tâm hắn liền như muốn nở hoa, hận không thể sinh ra nhiều thêm mấy cái chân, hoặc là giống như thần tiên trong truyền thuyết có thể cưỡi mây đội gió mà bỏ trốn mất dạng.

Giục ngựa phi nước đại khoảng tầm hai canh giờ thì gặp cột mốc địa giới Cẩm Châu, chỉ cần chạy thêm một đoạn nữa, hắn có thể coi như là tìm thấy đường sống rồi.

Đỗ Lân dương dương tự đắc quay đầu nhìn lại, cả tòa Kỳ Lân thành bị vùi sâu trong một màu xanh đen, chỉ còn trông thấy mơ mơ hồ hồ, cả một mảng bóng tối rộng lớn, sao có thể nhìn đến được Lâm Kiếm trang ở thật xa bên kia?

Mụ nội nó, cuối cùng cũng trốn được!

Nghĩ đến đây, Đỗ Lân trong lòng một mảnh vui sướng.

Nhưng mà, kế tiếp phải đi đâu đây?

Trong đầu kẻ đầu tiên hiện ra chính là nữ tử bộ dạng xinh đẹp như hoa nhưng tâm như rắn rết kia, Đỗ Lân lập tức giật bắn, linh tính rùng mình một cái, tức khắc lắc đầu, quẳng cái sát *** kia ra sau đầu.

Bất chấp nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì giang hồ cũng không an toàn cho lắm, nếu tiếp tục ở nơi này hoảng hốt, làm không tốt có khi ngày nào đó sẽ bị chết không toàn thây……. Bản thân mình ở chỗ mấy người kia đều là biết đạo lý, ân, như vậy nơi chốn tốt nhất chính là “nơi đó”? Chắn chắn Tiểu Trư sẽ nguyện ý thu lưu hắn thôi.

Ai, từ từ……..

Không đáng tin a, Tiểu Trư lúc nào cũng đều có thể cùng người kia nhà hắn trở mặt, trở mặt kết quả chính là bỏ nhà ra đi, bỏ nhà ra đi kết quả chính là lang bạt chân trời góc bể, Tiểu Trư bản thân còn khó bảo toàn, lại có thể chiếu cố đến hắn sao?

Đỗ Lân đối với hảo hữu của mình lo lắng mười hai vạn lần.

Quên đi quên đi, Tiểu Trư không đáng tin, so ra vẫn là nên dựa vào sư môn.

“Ách?” Nghĩ tới đây, thân thể Đỗ Lân không khỏi có chút cứng ngắc.

Đúng nha, hắn chính là ký danh đệ tử, về danh nghĩa sư phụ có thể hay không trong hàng hà sa số đệ tử nhớ rõ hắn, huống chi vị sư phụ nhà hắn kia còn có sở thích sưu tầm thực nghiêm trọng, mà “đệ tử” chính là thứ đứng đầu danh sách…….

Nhưng mà thôi, sư phụ nói vậy là không nhớ rõ tính danh hình dáng hắn rồi, chẳng qua như vậy cũng tốt, không phải sao?

Chính là bởi vì không nhớ rõ nên mới có cơ hội đục nước béo cò, đợi cho sự việc bại lộ, bởi vì liên lụy môn phái mà bị quăng ra ngoài, lại đi tìm Giang Vô Bạn cũng không muộn.

Dù sao Giang đại kiếm khách còn thiếu hắn một cái mạng, lại nhờ vào hắn mới thoát khỏi ma trảo của Xà hạt phu nhân hiểm hiểm bảo trụ trinh tiết, tuy rằng là thích đối với hắn có mấy thứ suy nghĩ lung tung, cũng không cho hắn làm cái này làm cái kia, nhưng dù sao thì thời điểm nguy hiểm, vẫn là xuất toàn lực hỗ trợ…..

Phải phải, về điểm này thì vị hiệp khách chính đạo kia phi thường xứng đáng được tán thưởng, nhất định sẽ không trở mặt, nhất là Giang Vô Bạn lại chân thành bảo thủ như thế.

Cứ như vậy tạm thời tránh đi đầu sóng ngọn gió này, đợi cho qua một kiếp nạn, chờ tình thế tốt một chút, hắn lại trở về cũng được.

Đỗ Lân suy nghĩ tính toán.

Nghĩ đến đây, Đỗ Lân kéo cương ngựa, hướng con ngựa về phía nam tung vó chạy đi.

Cây cối bốn phía rất nhanh thối lui về phía sau, hắn rời đi Cẩm Châu càng ngày càng xa, dù biết rõ bản thân ngày càng an toàn, thế nhưng trong lòng vẫn là có một ngọn lửa nho nhỏ lay động, mà dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng trên đời ít có kẻ địch nổi đã ở ngay trước mắt không ngừng lắc lư.

“Ô oa oa…….. Đừng xuất hiện nữa!”

Đỗ Lân hai mắt nhắm chặt, cưỡng bách chính mình không nghĩ đến nữa.

Người nọ cũng không phải là dễ chọc, lần này thật vất vả mới trốn được, sao có thể quay đầu lại?

Cho dù người nọ mỹ mạo là hiếm có trong thiên hạ, lại vừa mang đến cho hắn khoái hoạt không ngôn từ nào có thể nói rõ, nhưng so với “tự do” ở ngay trước mặt, cũng chỉ là thứ yếu, không chịu nổi một kích.

“Đúng! Xem như chưa có gì! Tại một thân cây là gia hỏa kia thắt cổ tự tử (ý là bị buộc lại suốt đời ==) chính là ngu ngốc không hơn không kém, ta đâu thể nào lại ngu xuẩn như vậy? Hơn nữa ở bên cạnh hắn, sơ ý một cái sẽ là sống không bằng chết….. Ngu xuẩn, chẳng lẽ nửa tháng kia bị giáo huấn còn chưa đủ hay sao?”

Đỗ Lân phỉ nhổ bản thân, lên án mạnh mẽ chính mình không chịu đấu tranh xong rồi mới ngẩng đầu chăm chú quan sát cảnh vật phía trước, nhận thấy còn rất xa nữa mới có thể đến được quan đạo.

Vừa nghĩ không cần vội vàng, đã thấy phía trước một mạt bóng trắng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, khiến hắn nhất thời trừng lớn mắt, đến khi nhìn lại lần nữa, vẫn là đen ngòm một mảnh, cái gì cũng không có.

Tóc gáy Đỗ Lân nhất thời dựng thẳng.

Không thể nào?

Chính là vừa nghĩ như vậy, bóng trắng kia lại nhoáng lên một cái nữa, tiếp theo lần thứ hai biến mất.

Không thể nào!

Hắn sẽ không xui như vậy, cư nhiên đụng trúng “hảo huynh đệ” đi?

Mới vừa nghĩ như vậy xong, một trận cuồng phong nghênh diện thổi qua, cơ thể hắn tức khắc tê rần, không thể động đậy.

Rồi, xong đời!

Đỗ Lân sợ tới mức hai mắt nhắm tịt, thét chói tai, “Quỷ đại ca quỷ đại gia quỷ tổ tông, ta cuộc đời này không có làm gì thẹn với lương tâm, ngươi không cần đến tìm ta a a— Oan có đầu nợ có chủ, ngươi hẳn là nên đi tìm ác nhân hại chết ngươi, cái chết của ngươi, thật sự không liên quan đến tiểu nhân a a a—”

“Ngươi tự ý rời khỏi Lâm Kiếm trang, này lại là có chuyện gì?”

“Oa a a a, ta sai rồi, ta không nên tự ý rời khỏi Lâm Kiếm trang, tiểu nhân ta lần sau cũng không dám….nữa……. A?”

Lời nói thuận đà tuôn ra, nói xong lại phát hiện không thích hợp, Đỗ Lân trợn mắt thật lớn, chỉ thấy mạt bóng trắng ban nãy đang đứng ở phía trước đầu ngựa, tóc dài đen như mực theo gió cuồng vũ, người nọ một thân áo trắng không hề nhiễm một hạt bụi phát ra tiếng phần phật, toàn thân bao phủ nhuệ khí lạnh thấu xương khiến cho người ta kìm lòng không được phải liên tưởng đến kiếm tiên trong truyền thuyết, còn về gương mặt lãnh đạm không có biểu tình kia, lại không có bút mực nào có thể miêu tả được vẻ tuấn mỹ đó…….

Đỗ Lân nhìn đến rõ ràng, lại gắt gao nhắm chặt hai mắt, mới vừa rồi miệng còn thao thao bất tuyệt không ngừng cầu xin tha thứ, giờ phút này lại ngậm chặt giống như vỏ trai.

Người nọ khẽ hừ nhẹ một tiếng, Đỗ Lân liền cảm thấy áo bị kéo căng, cả người đã bị bạch y nam tử xách đi, hướng về phía đương lộ bay vút đi.

Một đường bị nắm cổ áo lôi đi, không còn hình tượng bị cưỡng ép quay về Lâm Kiếm trang mới thoát đi lúc trước, Đỗ Lân trong mắt lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghĩ tới loại ánh mắt căm hận xem hắn như “đồ bỏ” của lão quản gia cùng Lâm Kiếm trang chúng gia đinh, khiến cho Đỗ Lân da mặt so với tường thành còn dày hơn cũng có điểm không chống đỡ được. May mắn là, vị chủ tử mang theo hắn kia mở miệng lên tiếng, cuối cùng cũng xua tan tình cảnh quẫn bách của hắn.

“Giang Phúc, quãng thời gian ta rời đi, tình hình trong trang như thế nào?”

Đứng đầu một đám áo xanh mũ nồi, lão quản gia Giang Phúc xoải bước về phía trước, cong người khom lưng nói: “Bẩm trang chủ, trong trang hết thảy đều tốt.” Nói xong mắt nhẹ nhàng liếc liếc Đỗ Lân đang bị chủ tử xách trên tay một cái, vẻ mặt đoan chính bổ sung: “Chẳng qua, Đỗ công tử lại cảm thấy cuộc sống ở Lâm Kiếm trang quá mức nhàm chán, lão nô cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.”

Một chậu nước bẩn này, một phát bị hất cả vào người.

Chạy trốn không được, lại bị bắt về, Đỗ Lân cả người run rẩy, đang định nổi điên, nhưng suy nghĩ vừa xoay chuyển, ngược lại tiếp lời: “Đúng vậy, trong trang của ngươi chẳng có trò gì chơi, người cũng không trò chuyện được, ở trong này, ta còn tưởng mình đã xuống mồ, không khí quá trầm lắng đích thực là làm cho người ta không dễ chịu gì.”

Cảm giác được trên lưng có hai đạo ánh mắt sắc bén như kiếm đang róc xương lóc thịt, Đỗ Lân khống chế thân thể kích động muốn run lên, nhắm mắt lại, trên mặt hoàn toàn không còn cảm giác.

Hắn nghe được người nọ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Giang Phúc, không phải chuyện của ngươi, đi xuống đi.”

“Vâng, trang chủ.” Giang Phúc khom mình hành lễ, không tiếc liếc mắt nhìn Đỗ Lân đang cuộn mình thành một đống trong tay trang chủ, thật sự là đồ ngu, rõ ràng thả lỏng cho như vậy, cư nhiên còn chạy không thoát, lần sau không biết phải đợi đến khi nào mới có thể đem tai họa này đuổi xa khỏi người trang chủ.

Đỗ Lân mở mắt, vừa vặn cùng với ánh mắt của Giang Phúc giao nhau, hai người trong lúc đó đùng một tiếng bắn ra tia lửa, lão quản gia xoay người, mang theo gia đinh còn lưu luyến không rời đi tuần tra tiền viện.

Ở một nơi lớn như thế này, chỉ còn lại Giang Vô Bạn và Đỗ Lân bị y xách trên tay.

Đỗ Lân miệng há to, không biết tiếp theo sẽ bị xử như thế nào.

Không biết! Mặc kệ thế nào, hắn lần này phải cùng thằng nhãi kia nói rõ ràng!

Hắn, Đỗ Lân, tuy rằng không tính là đỉnh thiên lập địa, hay nhân vật dũng mãnh đạt nhiều thành tựu, nhưng tốt xấu gì cũng là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cứ như vậy tiếp tục bị một nam nhân dưỡng trong viện?

Nghĩ đến loại hành vi mà dân gian gọi là “kim ốc tàng kiều” này, Đỗ Lân liền ngăn lại một trận rùng mình.

Đang định mở miệng, người kia trái lại giành nói trước.

“Ngươi cảm thấy cuộc sống trong trang nhàm chán?”

Thanh âm có thể so được với gió đông lạnh buốt giá rét thẳng hướng xông lại đây, toàn thân Đỗ Lân run lên, hoài nghi chính mình có thể hay không cứ tiếp tục thế này sẽ bị đông lạnh.

Thế nhưng, lấy thứ hàn khốc (lạnh lẽo tàn khốc) này so sánh, tự do vẫn quan trọng hơn!

Đỗ Lân nghĩ đến bản thân gặp phải tình cảnh bi thảm, lời nói ra cũng trở nên đúng tình hợp lí, “Giang Vô Bạn, ta đã sớm muốn nói với ngươi, ngươi dựa vào cái gì đem ta giam lại trong Lâm Kiếm trang, thế nào cũng không cho phép ta rời đi?”

“Giam?” Trong thanh âm lãnh đạm ẩn tàng cảm giác kì lạ nào đó, có điều Đỗ Lân như không nhận thấy tình trạng của mình.

“Vậy còn không tính là giam hay sao? Không cho phép bước ra khỏi đại môn Lâm Kiếm trang, bị nhốt trong cái hậu viện bé tí kia, cơm ăn phải có người đưa tới, tản bộ cũng không cho, hoàn toàn là coi nhân thân tự do của ta không ra gì, hơn nữa còn phái một đám đông tới giám thị. Này còn chưa tính, ta cũng không phải là chưa bị ngươi như thế đối đãi qua, chính là…..chính là…… Không phải ngươi làm có phần quyệt tuyệt quá hay sao? Ta trêu tức ngươi chọc giận ngươi? Cư nhiên không cho ta viết thư (là *** thư của bạn ==)! Ngươi có biết hay không ta sắp đến thời hạn nộp bản thảo? Biết hay không có bao nhiêu người đang ngóng trông sách mới của ta a! Ngươi cư nhiên bá đạo như vậy không cho ta viết?”

Càng nói cơn tức trong lòng Đỗ Lân càng thêm lớn.

Đùa à? Lý do để hắn tiếp tục sống trên đời này chính là viết thư, đây mới là mục tiêu sinh tồn của hắn, hiện tại gặp phải cái đao phủ tự đại lãnh khốc này, lại nỡ cướp đoạt mục tiêu sinh tồn duy nhất của hắn, không phải hơi quá đáng đi?

Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe thấy bên trên truyền đến một tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.

Nói vậy kẻ này đôi với y đã sớm đầy một bụng oán giận sâu sắc. Lâm Kiếm trang Trang chủ, thanh danh “Kiếm vũ” vang vọng giang hồ Giang Vô Bạn trong âm thanh tăng thêm mấy phần trào phúng.

“Ngươi còn muốn đưa bản thảo cho thư thương (người bán sách)?”

“Vô nghĩa, đây chính là miếng cơm manh áo của ta!” Nhờ vào viết văn có thể cả đời cơm áo không lo, còn có được ngàn vạn độc giả trung thành, loại vinh quang này, không phải văn nhân nào cũng có thể hưởng được.

“Rồi sau đó giúp người khác “thuận đằng mạc qua” (lần theo manh mối tìm đến ngọn nguồn) đi theo lẻn vào trong trang, đem cái mạng nhỏ của ngươi cứ như vậy kết thúc?”

“Ách…..” Ngọn lửa đắc ý dạt dào nhất thời tàn lụi.

“Ngươi chẳng lẽ quên Xà hạt phu nhân hận ngươi thấu xương, bất kì lúc nào cũng muốn đem ngươi kiền đao vạn quả để xả mối hận trong lòng, ngươi nếu như bước ra đường nửa bước, chỉ sợ là ngay cả chết, cũng không biết chết như thế nào.”

Thanh âm lạnh như băng không chút lưu tình dẫm lên chân đau của hắn, không ngừng vặn xoắn.

“Cũng không sao, chỉ cần ngươi còn ở trong Lâm Kiếm trang, ta tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu toàn. Bất quá nếu ngươi vẫn như cũ muốn chết tiếp tục viết *** thư, bị kẻ khác vạch trần thân phận, hậu quả ra sao, không cần ta nói ngươi cũng biết đi?”

Đỗ Lân trong lòng bắt đầu tự động tính toán xem dưới ngòi bút của hắn rốt cuộc đã viết hết bao nhiêu chuyện tình phong lưu của võ lâm hào kiệt….. Đương nhiên, toàn bộ đều là bịa đặt…….

“Hơn nữa, Xà hạt phu nhân hận ngươi như thế, lại biết rõ nghề nghiệp của ngươi, khó đảm bảo sẽ không đem thân phận thật của ngươi tiết lộ ra ngoài….. Cứ như vậy, đem đối chiếu với bút danh của ngươi, thử tưởng tượng ngươi chết không biết bao nhiêu lần, ta không cần nói, chắc ngươi cũng có thể hiểu?”

“Nhưng mà, ta còn có thể đến sư môn…….”

“Ta nghĩ, sư môn của ngươi hẳn là sẽ không vì một mình ngươi mà đắc tội cả giang hồ đi?” Thanh âm lạnh băng dừng lại một chút, sau đó chính xác đâm trúng vào nhược điểm lớn nhất của hắn. “Việc ngươi làm chính là chọc giận cả giang hồ, ngươi xác thực đã hiểu rõ rồi chứ?”

Ngọn lửa hoan hỉ nhất thời bị dập tắt một chút cũng không chừa, thân thể Đỗ Lân liền cuộn tròn lại, bả vai hạ thấp, bộ dáng rất đáng thương.

Giang Vô Bạn thản nhiên nói: “Ngươi không hỏi ta vì sao đi đến Tiêu Dao môn lại quay về Tiêu Kiếm trang trước?”

“A?” Nói tới đây, Đỗ Lân lúc này mới nghĩ lại chuyện này có chỗ kì quái.

Giang Vô Bạn đột nhiên xuất hiện ở ngoại ô Cẩm thành, nếu là ban ngày thì không nói, nhưng tại sao lại là đêm hôm khuya khoắt? Giang Vô Bạn vì cái gì phải vội vã chạy về Lâm Kiếm trang, chẳng lẽ là……

Một loại dự cảm xấu lan ra trong lòng, Đỗ Lân cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, dục niệm ban nãy vì được nhìn thấy cực phẩm mỹ nhân đều bay vèo vèo đến tận chân trời, “Chẳng lẽ là….. Không thể nào chứ?”

Giang Vô Bạn biết hắn muốn nói cái gì, cười lạnh nói: “Nếu ta trở về muộn một chút, chỉ sợ ngươi đã chết ngay cả một mẩu xương cũng không còn.”

“Khụ…….. Không thể nào?” Lời này nghe không có sức thuyết phục.

“Ta nhận được tin, Xà hạt phu nhân xuất hiện ở phụ cận Cẩm Châu, ả biết quan hệ của ta và ngươi, tự nhiên sẽ đoán được ngươi ở nơi này, lần này chắc chắn là xui xẻo tới tìm ngươi rồi.”

“Ngươi!” Vừa nghe những lời này, Đỗ Lân giống như mèo bị giẫm phải đuôi, khẩu khí cao lên ba thước, “Xà hạt phu nhân đối với ta như vậy…..còn không phải do ngươi hại?”

“Hừ!” Tiếng hừ lạnh lập tức mang đến ba phần sát khí.

“Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?” Đỗ Lân tức khắc mất hết sức mạnh.

Lại nói, Giang Vô Bạn lúc ấy cũng là bị hắn kích động mà phát điên, nóng lên, lăn qua lăn lại một hồi như vậy thành ra một trò cười. Tuy nói từ đầu đến cuối là do xuân dược của Xà hạt phu nhân, nhưng tối chán ghét bị nữ nhân đùa giỡn nửa ngày, Đỗ Lân lại còn cố tình ở một bên nhìn thấy vỗ tay tỏ ra vui mừng, đủ loại kích thích như vậy khiến cho công lực nhẫn nại nhiều năm của Giang đại kiếm khách sụp đổ, liền hành động làm ra cũng không cần hỏi ý kiến não đầu.

Vì thế, kết quả trực tiếp chính là, Xà hạt phu nhân cho rằng Đỗ Lân là nam hồ ly *** cướp đoạt nam nhân của ả, bị xếp vào phạm vi những kẻ phải giết.

Mặc dù một nam nhân lại bị gọi là “hồ ly ***” có chút khiên cưỡng, nhưng trong lòng Xà hạt phu nhân đã sớm nhận định danh phận này, Đỗ Lân đáng thương, cứ như vậy trở thành đối tượng phát tiết của nữ nhân đang hừng hực đố kị.

Oán hận của nữ nhân là cực kì đáng sợ, giống như nghịch lân của rồng, đụng vào là chết.

Cứ nghĩ đến Xà hạt phu nhân hận hắn đến tận xương kia cư nhiên đi vào địa giới Cẩm Châu, Đỗ Lân nhịn không được da đầu run lên, thân thể cũng không khống chế được mà run lẩy bẩy.

May mắn…….

May mắn Giang Vô Bạn đúng lúc gấp rút trở về, bằng không hắn đã chết lúc nào không biết.

Đỗ Lân không khỏi hướng lão thiên gia ngàn tạ vạn tạ, đa ta phù hộ, nếu không cái mạng nhỏ của hắn đã có khả năng đi đời nhà ma một cách oan uổng.

“Chuyện đến bây giờ, ngươi còn nói muốn rời đi Lâm Kiếm trang, ta cũng không ngăn cản nữa.” Nói xong, Giang Vô Bạn buông lỏng tay, đem người thả ra, hướng về phía sương phòng đi đến.

Đến tận lúc này, Đỗ Lân mới nhận ra được đối phương có bao nhiêu tức giận.

A nha nha, Giang đại kiếm khách hiện tại chính là bùa hộ mệnh của hắn a….

Đỗ Lân quyết định thật nhanh, lăn một vòng, lập tức biến thành chân chó ôm lấy đùi y, bắt đầu dây dưa nịnh nọt vô cùng, “Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao? Ta biết ngươi tốt với ta….. Ô, thế nhưng thật sự rất buồn chán a……. Không cho người ta viết thư, cũng không cùng ta làm chuyện kia, ta đương nhiên là khó chịu, không nhịn được a……. Kết quả đầu óc nhất thời xúc động, cơ thể liền chạy đi, ngươi tha thứ ta đi, ô ô…..”

Cái gì gọi là không cùng hắn làm “chuyện kia”!

Vừa nghe đến những lời này, Giang Vô Bạn hận không thể một cước đạp qua!

Nghe xem đây lại là lời nói của con người hay sao?

“Ba ngày một lần, ngươi còn chê ít?”

“Ba ngày một lần còn không ít!” Nói tới đây, Đỗ Lân một bụng ủy khuất.

Đương sau khi Cực Lạc cung thất thủ, thái độ của Giang Vô Bạn đối với hắn thay đổi phi thường thần kỳ, còn nói quay về trang sẽ lại hảo hảo “chỉnh đốn” hắn, hại hắn còn tưởng rằng Giang đại kiếm khách bởi vì bị nhìn trộm cùng Xà hạt phu nhân diễn đông cung, mình lại một lòng nghĩ viết *** thư mà không đi cứu người khiến y mất đi lý trí, từ một lão phu tử bảo thủ khiết phích một phát biến thành mãnh nhân “nhất dạ thất thứ lang” (1 đêm 7 loại lang sói). Kết quả Giang đại kiếm khách đại thằng trở về, nhưng sau khi đưa hắn về Lâm Kiếm trang lại ngay cả một cái ngón tay cũng không đụng vào.

Đùa cái gì chứ?

Lúc đó ở Cực Lạc cung, không phải là khẽ sờ hôn nhẹ mà là củi khô gần liệt hỏa, nếu không phải không đúng lúc thì đã sớm cháy rụi rồi không phải sao? Vì cái gì một khi đến nơi an toàn, còn hại hắn tâm kinh đảm chiến (sợ chết giấc) sẵn sàng nghênh đón cuồng phong bạo vũ, lăn lộn trên giường ba ngày ba đêm chuẩn bị tâm lí, kết quả là sấm to mưa nhỏ, này cũng không khỏi có phần đạo đức giả đi?

Không chịu nổi đi hỏi, cuối cùng kết quả lại làm cho Đỗ Lân lần thứ hai nôn ra máu.

“Ngươi hiện giờ sống quá phóng túng, thân thể đã sớm mệt mỏi, nên tu thân dưỡng tính mới có thể sống lâu hơn. Đợi một thời gian nữa, ta lại truyền cho ngươi dưỡng thân công pháp, đem thân thể ngươi hảo hảo điều trị một chút.”

Giang đại trang chủ mạn điều tế lí (mạn: chậm rãi, điều: trật tự, tế: tỉ mỉ, lí: có lý) trả lời, lại làm cho Đỗ Lân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.

Thực sắc tính dã (ý nói khi “ăn” là phải thú tính ==|||||||), bây giờ tự nhiên bắt hắn “tuyệt thực”, hơn thế nữa ở trước mặt còn có loại cực phẩm chỉ có thể nhìn không thể ăn, này không phải là ép người quá đáng sao?

Đối diện với vẻ mặt bi thương muốn chết của Đỗ Lân, Giang đại kiếm khách vẫn như cũ bất động thanh sắc, nên làm cái gì thì làm cái đó. So với trước kia luôn luôn vì bị quấy rầy mà tâm trạng hỗn loạn, thì sau này trải qua một hồi hỗn sự (chuyện hỗn độn mơ hồ), cũng đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng ngày trước, lúc tu luyện nội công, tiến độ quả là không tồi.

Đối mặt với sự đối xử hà khắc như vậy, Đỗ Lân cuối cùng cũng nếm được mùi vị đã từng thử qua trước đây.

Nếu nói trong lòng Đỗ Lân thích nhất, ngoại trừ viết *** thư, chính là cùng cực phẩm mỹ nhân làm cái sự tình kia, nếu như Giang đại kiếm khách cùng hắn phiên vân phúc vũ ba ngày ba đêm, hoàn toàn giống như đang buồn ngủ lại mang gối đầu đến tặng, không phải là cho hắn chết thống khoái quá sao?

Như vậy tính ra, căn bản không phải là trừng phạt, ngược lại là khen thưởng mới đúng.

Giang Vô Bạn không ngu, đầu óc cũng chưa bị hư, hiển nhiên hiểu được làm như thế nào đối với Đỗ Lân mới là trừng phạt tối tàn khốc, mà trên thực tế, y quả thật làm được.

Loại thủ đoạn này là cực kì “đẹp mắt”, quả nhiên rất cao minh, cao minh đến mức làm cho Đỗ Lân phải nghiến răng nghiến lợi, thống khổ đến chết.

Bất quá cũng may, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn cũng dùng hết mọi biện pháp kháng nghị, quấy rối, tuyệt thực vân vân, giày vò toàn bộ Lâm Kiếm Trang cả ngày không được bình an, Giang đại kiếm khách trăm điều bất đắc dĩ lại không thể đem Đỗ Lân tống khứ hay một chưởng đánh bay, thêm cả Đỗ đại *** trùng lòng tham không đáy, mỗi người đều tự biết từng bước thoái nhượng.

Dâm thư nhất định không thể viết, nguyên tắc này ta biết ngươi biết mọi người đều biết, tuy rằng mỗi lần cùng một lý do đều phải lặp lại đến mấy lần, nhắc nhở cái tên gia hỏa thường xuyên động kinh kia nên an phận một chút.

Nhưng chuyện giường chiếu thì vẫn có thể thương lượng.

Hai người bắt đầu cùng nhau tranh luận kịch liệt về vấn đề tần số làm chuyện giường chiếu, từ ban đầu là hai mươi ngày một lần, cò kè mặc cả tới ba ngày một lần. Đỗ Lân vốn định tiếp tục chém tới mỗi ngày một lần, nhưng nhìn lại sắc mặt Giang đại kiếm khách xám xanh, trường kiếm trong tay đã muốn xẹt một tiếng rút ra khỏi vỏ, Đỗ Lân vô cùng thức thời đem lời nói kế tiếp nuốt trở lại vào trong bụng.

Vốn là ước định này được thi hành rất tốt, Giang đại kiếm khách tuy thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn liều mình bồi quân tử, cùng Đỗ Lân cách ba ngày liền đại “chiến” một phen, tuy rằng không khoa trương đến ba trăm hiệp, nhưng cũng làm cho hai chân Giang đại kiếm khách như nhũn ra, ngày hôm sau phải hảo hảo tĩnh dưỡng một phen mới được. Đáng tiếc hảo cảnh bất trường (tiệc vui chóng tàn), Giang đại kiếm khách tâm vấn vương bạn cũ, đợi cho thương thế trên người chuyển biến tốt một chút, liền rời Lâm Kếm trang đi Tiêu Dao môn. Lần này đi, mất hơn một tháng, lúc gần đi còn đặc biệt dặn dò gia nhân nghiêm cấm để Đỗ Lân có cơ hội tiếp xúc với văn phòng tứ bảo (giấy bút nghiên mực), đồng thời trông coi thêm chặt chẽ, thành ra khiến cho Đỗ Lân giống như ngồi tù, sống một ngày mà như một năm.

Rốt cuộc, trước kia còn có ba ngày một lần giường chiếu an ủi, lúc này lại liên tục hơn một tháng chẳng có tiến triển gì khiến Đỗ Lân cuối cùng trong âm thầm bạo phát.

Nhưng thằng nhãi này cũng là sớm có ý niệm chạy trốn trong đầu rồi, lền lập tức bỏ thật nhiều công phu tra xét địa hình, tìm kiếm lổ hổng tuần tra của gia đinh, vừa lúc Phúc quản gia chỉ huy đám gia đinh đơn độc họp bàn nhất trí, âm thầm bí mật trợ giúp, đến đêm nay thành công thoát khỏi Lâm Kiếm trang.

Đáng tiếc, mới vừa chạy ra ngoại ô, đã bị Giang Vô Bạn bất chợt quay về tóm cổ, lần thứ hai bị bắt về.

Giang đại kiếm khách không ngại phiền lại tái giáo dục một lần, nhưng lần này Đỗ Lân *** tâm bất tử ý thức được sai lầm của mình, lại thêm tình cảnh bi thảm hiện tại, vì thế lại lần nữa quay về trạng thái ban đầu.

Mà không, được Xà hạt phu nhân đến thăm, làm cho tình cảnh bi thảm của hắn một phát nhảy lên mức tối cao.

Bất quá, những cái này vẫn là có thể nhẫn nại!

Điều quan trọng hiện tại là Giang Vô Bạn đã trở lại, có nghĩa là rốt cục cũng có thể khai huân!

Lập tức cái ôm của Đỗ Lân nguyên bản còn đang tràn ngập cảm giác cầu xin tha thứ, nhất thời càng thêm chặt, cùng lúc cũng tăng thêm chút ít ý vị.

“Ta biết ngươi tốt với ta, chẳng qua, ngươi cũng còn không phải không biết tính nết này của ta……… Ngươi có biết ta nhẫn nại có biết bao nhiêu vất vả? Không thể viết bản thảo, lại không thể cùng người khác lăn trên giường…..”

“Hừ!” Ngay sau đó là một tiếng hừ lạnh, lực lôi kéo lại tăng thêm không ít. Đỗ Lân ôm chặt đùi đối phương bị kéo đi phủ phục về phía trước, thậm chí đã muốn cứ như vậy bị người kia lôi đi luôn, lại vẫn y nguyên không chịu buông tay.

“Ta biết rồi, ta không cùng người khác lăn trên giường là được! Huống hồ người khác so sánh được với ngươi sao?”

Kình lực lôi kéo giảm xuống một chút, Giang đại kiếm khách quay đầu đi, để lộ biểu tình sâu trong thâm tâm một mảnh ám sắc.

Bất quá dù không nhìn thấy vẻ mặt, Đỗ Lân vẫn có thể nhạy bén cảm giác được thái độ của đối phương đang dao động, trong lòng liền vui vẻ, lập tức hai tay dùng thêm khí lực, ngón tay lại còn bấu víu lấy đùi đối phương, bắt đầu không an phận trườn về phía trước.

“Ngươi đi một quãng thời gian dài, ngươi có biết ta nghĩ về ngươi nhiều thế nào không? Ngươi đi nhiều ngày như vậy, còn nói ba ngày một lần, gộp lại thì được bao nhiêu……”

Ngón tay như rắn, trườn về phía trước, theo bắp đùi mò tới đùi trong, tiến về bộ phận tối mẫn cảm.

Ngón tay cảm nhận được cơ thể kia nháy mắt trở nên căng cứng, trong đầu phác họa ra đường cong ưu mĩ lưu sướng, Đỗ Lân nhịn không được nuốt nướt bọt, nhớ tới khoái cảm vô thượng trong những lần hoan hảo với nhau, tim cũng đập càng nhanh.

Thân thể Giang Vô Bạn hoàn toàn cứng ngắc, toàn thân Đỗ Lân thuận thế xoay lên, hướng trên người y mà leo, cơ thể cách quần áo ma xát, cảm giác hơi thô lỗ càng khiến cho cơ thể có một loại khát vọng mà phát đau khó diễn tả được bằng lời, tràn ngập chờ mong tha thiết.

Hai cánh tay Đỗ Lân câu lên cổ của Giang Vô Bạn, cho dù Giang Vô Bạn có quay đầu đi không nhìn hắn, điệu bộ cúi thấp, nhưng vẫn có thể nhìn rõ sườn mặt Giang Vô Bạn.

Mặc kệ nhìn thế nào, đều cảm thấy thế gian ít có ai địch nổi tuấn mỹ dung nhan gần trong gang tấc này, mặc dù trong lòng Đỗ Lân còn bất mãn thằng nhãi này đối với mình quản ba quản bốn, nhưng cũng hiểu được bản thân không có khả năng tại gốc cây họ “Giang” này treo cổ, sớm hay muộn sẽ có một ngày mình bỏ y mà đi, giờ phút này lại vẫn mục huyễn thần mê, không thể là chính mình.

“Ngươi đi ngần ấy thời gian, ta rất nhớ ngươi…..” Những lời này ngày hôm nay ngược lại chính là thật lòng, Đỗ Lân nói thật trôi chảy, so sánh với hành động phía trước của hắn, lại thành ra càng có vẻ như vô tâm vô phế.

Trước đó lòng còn thầm nghĩ vì tự do hy sinh tất thảy, hiện tại mĩ sắc trước mặt, tự do liền trở nên mờ mịt, giờ phút này đương nhiên mĩ sắc phải đứng nhất rồi.

Đỗ Lân từ trước đến nay nhận thấy mình cực kì thông suốt, thuận thế vi nhi, thuận kì tự nhiên (cứ tự nhiên mà làm), dù sao ngày sau vẫn còn có cơ hội, lúc này sinh hờn dỗi thật là không đáng.

Giờ phút này oán niệm chạy trốn đã bị Giang Vô Bạn một phát đánh đi phân nửa, trái lại khuôn mặt xinh đẹp này còn khiến tà tâm của hắn rục rịch dâng lên.

Giang Vô Bạn vốn đang từ từ nhắm hai mắt, thời điểm nghe thấy câu này, lông mi dài nhẹ nhàng rung động một chút, cái loại phảng phất mơ màng kiểu này khiến Đỗ Lân kìm lòng không đậu đưa môi tới, bên vành môi y nhẹ nhàng hôn, thân thể Giang Vô Bạn nhất thời cứng đờ.

Đỗ Lân đang nghĩ muốn tiến thêm một bước, không lường trước được lại bị cánh tay đối phương túm chặt, dùng sức một phát, cả người đã bị vứt xuống mặt đất.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Tự ý ly khai Lâm Kiếm trang, phạt ngươi cấm dục.” Lạnh băng bỏ lại một câu, Giang Vô Bạn liền xoay người hướng sương phòng đi đến, “bang” một tiếng cửa gỗ khắc hoa đóng lại, đem Đỗ Lân bỏ lại ngoài cửa.

Đỗ lân ngã ngồi trên mặt đất sửng sốt nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại ý tứ của Giang đại trang chủ, nộ hỏa trực tiếp bốc lên, tham vọng căn bản biến thành trống rỗng, nhịn không được mắng: “Ngươi con bà nó….”

Nói chưa hết câu, liền nghe “vèo” một tiếng, cạnh má chợt lạnh, một túm tóc dài phiêu nhiên rơi xuống đất, dễ dàng nhận thấy là kiếm khí từ trong phòng phóng ra, đem tóc hắn cắt đoạn.

Lập tức tiếng mắng chửi phía sau toàn bộ nuốt về trong bụng, Đỗ Lân mặt mày xám xịt rời khỏi sân, trong lòng một bên tính toán đợi hắn đá bay cái mạng nhỏ của Xà hạt phu nhân, nhất định phải rời khỏi cái Lâm Kiếm trang rách nát này, rồi lại nhịn không được bắt đầu suy tưởng đến tột cùng phải dùng thủ đoạn gì mới có thể làm Giang Vô Bạn đi vào khuôn khổ, trước khi chạy trốn thành công phải cùng y chơi đùa mấy hiệp mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang