Vương Tranh bước đi rất nhanh, nhất là khi học lớp 6 tiểu học, thân thể đột nhiên cao vổng lên, thực sự mà nói, tôi khi đó liền cảm thấy thầy cô giáo dạy không chính xác, chẳng phải nói nam sinh đến thời kỳ trung học mới trổ mã sao?
Lúc học tiểu học, nhìn tư thái của Vương Tranh rồi lại nhìn tôi, nhớ lại, quả thực khiến tôi phải thương cảm.
Không biết có phải Vương Tranh như chim khổng tước kia tâm tính có phải muốn gây chuyện, mà cậu ta luôn luôn thích đi đằng trước tôi, tôi ở phía sau theo cũng khổ cực lắm, lại thêm khi tôi bước vào trung học thì đột nhiên béo ra, hai bên má phình phình khiến cho người ngoài len lén liếc nhìn, bởi vì có Nhâm lão thái trước mặt, để tránh tôi bị tự ái, dẫu không nói lời trái lương tâm rằng tôi lớn lên ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, thì cũng khen tôi vẻ mặt phúc hậu khả ái dễ thương. Thế cho nên tôi lúc đó liền không cảm nhận được, việc phía sau một thiếu niên ngọc ngà xuất hiện một viên thịt tròn, là thứ hình ảnh có bao nhiêu kinh khủng.
Vì thế, tôi đối với cơ hội ông trời cho tôi ”sửa sai” liền tự đáy lòng rất mực cảm kích.
Từ khi sống lại cho tới giờ, số lần tôi với Vương Tranh chạm mặt nhau, xòe ngón tay ra đếm cũng ngại nhiều. Hơn nữa về sau tôi mặc kệ ánh mắt dữ tợn của mẹ, lựa chọn ở luôn trong một trường tiểu học bình dân, chỉ khi dịp tết mới mò về nhà chính.
Không thể không nói, cuộc đời tôi bởi vậy mà trở nên dễ chịu hơn hẳn. Kiếp trước tôi tốt xấu gì cũng đi du học cầm về cái bằng thạc sĩ, hơn nữa trường tiểu học bình dân này cũng còn lâu mới sánh kịp số bài tập mà Nhâm lão thái đưa ra, bởi thế mà trong hai năm tiểu học tôi đã được khen thưởng, mọi thứ đều vượt trội, lấy tư chất của một đứa bé được nuôi dưỡng tốt mà tốt nghiệp, bình bình ổn ổn tiến vào trung học. Mà nói thật, chỉ hơi chút vậy thôi cũng đã thỏa mãn khuyết điểm trong đời tôi rồi.
Ai bảo Vương Tranh là người không bao giờ chịu thua, nhất là không thể bại bởi tôi, tôi còn nhớ rõ nữ sĩ Liliane dạy tiếng Pháp kiếp trước vẫn luôn khen cách phát âm của tôi, thì đến bài giảng tiếp theo, biểu hiện của Vương Tranh có thể nói là kinh ngạc, giọng Paris so với dân Pháp chính gốc còn thuần hơn.
Đến kiếp này cuộc đời tôi ngay từ lúc đầu liền thoát ly khỏi Vương Tranh, nhưng sự tồn tại của Vương Tranh, vẫn rất rõ ràng. Nhâm lão thái định kỳ đến kiểm tra việc học của tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ trông thấy Vương Tranh, chỉ bất quá kiếp này tôi cùng cậu chỉ có thể là sơ giao. Vương Tranh vẫn xinh đẹp như thế, giơ tay nhấc chân so với tôi rất có phong phạm công tử, nhất là khi hất cằm, đủ cả mười phần chim khổng tước, sau cùng khiến tôi cảm thấy vui mừng không rõ.
Nhâm lão thái vẫn như kiếp trước, ngoại trừ nghiêm ngặt chuyện giáo dục lễ nghi tôi, mặt khác cũng không tính là quá khắt khe, nhưng thực ra đối với Vương Tranh lại có chút nghiêm khắc. Nếu như không sống qua ba mươi năm, tôi sẽ còn tưởng Nhâm lão thái là yêu thương tôi, hiện tại tôi đã hiểu, Nhâm lão thái đối với Vương Tranh rất kỳ vọng, kỳ vọng hơn so với tôi rất rất nhiều.
Vậy thế nên khi tôi nói muốn đi ra ngoài học ở một trường tiểu học bình thường, Nhâm lão thái ngay cả mí mắt cũng không nháy, mẹ tôi thì lại nổi điên vài lần, tát tôi cũng vô số lần.
Kỳ thực tôi cũng biết mẹ tôi ở Nhâm gia cũng khổ cực lắm, chỉ tiếc bà nhìn không ra, tôi cũng vẫn còn sợ hãi trong lòng chuyện bà luôn cầm dây lưng đánh tôi, tôi đây xương cốt non nớt cũng thực chịu không nổi dày vò, đó cũng là nguyên do, kiếp này tôi cùng mẹ chẳng còn thân thiết nữa.
Tôi ra ngoài ở, Nhậm lão thái cho tôi mang theo một người chiếu cố bên mình. Tôi không chút suy nghĩ liền chọn lão Hà — nói đến đây, kiếp này tôi hẳn phải gọi hắn là tiểu Hà mới đúng. Mãi cho đến khi lớn lên tôi trở thành gia chủ, Trương mụ bời vì có chút hiểu lầm mà tức giận về quê, lão Hà liền vẫn luôn đi theo tôi... Nghĩ tới khoảng thời gian ấy, tôi khó tránh có phần lo lắng.
Kiếp trước tôi ra đi nhanh quá, còn chưa kịp bố trí ổn thỏa cho một nhà lớn bé của lão Hà, không biết Vương Tranh liệu có thể nể mặt mũi tôi, cho bọn họ một con đường sống. Dẫu gì, lúc đó Vương Tranh đã ngồi xuống cái ghế chủ tịch mới của Nhâm Thị, liền ngông nghênh đi tới nhà chính của Nhâm Thị, kết quả còn chưa bước vào đại môn, đã bị lão Hà cầm chổi xém chút đuổi ra ngoài.
Bởi vậy sau đó, tôi mang theo lão Hà của hai mươi năm trước, hiện tại là tiểu Hà tràn ngập nhiệt huyết mà ra ngoài lưu lạc, mà lại quên béng mất lão Hà hắn vốn là một ông ”Đường Tăng”...
[Thiếu gia, đừng nói tiểu Hà tôi lắm miệng, cậu chọn trường nào phu nhân không có ý kiến tôi cũng không nói gì, nhưng cậu thế nào lại muốn đi ở nội trú chứ...] Tôi ngồi ở sau xe, lão Hà liên tục giảng đạo, tại trước đèn giao thông, vừa vặn một đám thiếu niên mặc đồng phục giống tôi đi qua, chỉ có điều mỗi người trên đầu giống như cắm lông chim anh vũ, trên mặt đầy vẻ vô lại, nhìn lão Hà run như cầy sấy.
[Tôi, đây, đây, đây là...] tôi có chút lười biếng mà giơ bàn tay như cục thịt lên — Aiiiii, đã có vết xe đổ từ kiếp trước, kiếp này tôi vẫn không khống chế ăn uống, nghĩ không ra tôi tránh được Vương Tranh, lại vẫn không tránh được số phận thiếu niên béo...
Đầu sỏ gây nên, đang ngồi lái xe, hai mắt trợn tròn mà nhìn cái đám tiểu lưu manh đi qua kia, tay cầm bánh lái đã chảy cả mồ hôi lạnh, tôi nhịn không được gượng cười hai tiếng, [Tiểu Hà, bọn họ hãy còn nhỏ, tôi cũng biết chăm lo cho mình, anh cứ an tâm.]
Lão Hà tức giận mà liếc nhìn mấy tên nhóc lưu manh kia, rồi nói: [Thiếu gia cậu vẫn cứ cái tính này, tôi mới không an tâm. Phu nhân cũng thật không cẩn thận...] Lão Hà thường bảo tôi nói chuyện mang theo cái chất người lớn, có thể là vì sống đã ba mươi năm, đã quen với việc đời, lời nói ra lại có vài phần trầm ổn, thiếu đi sức sống của người trẻ tuổi, ngay cả Nhậm lão thái nói chuyện vài lần với tôi, cũng sẽ nhíu mày mà nói một câu — Sao lại sốt xong thì giống như thay đổi thành người khác vậy, học tập Tranh Tranh nhiều một chút, trẻ con người ta hoạt bát nhiều lắm.
Lão Hà lúc này mới lẩm bẩm vài câu, xe đột nhiên chấn động, tôi ngồi phía sau cũng phải nhảy dựng lên, chợt nghe thấy lão Hà ”quái lạ” một tiếng, rồi xoay xoay chìa khóa vài lần. Cũng may xe đã tạt vào lề đường, lão Hà vội xuống xe kiểm tra, lập tức nhô đầu ra, [Thiếu gia! Xe không biết sao lại dừng, thế này thì hỏng, không kịp lễ đón tân sinh rồi.]
Trong lòng tôi vừa nhảy.
Lại nói, tôi kiếp trước học ở trường danh giá, nào có thấy các loại lễ đón tân sinh gì gì đâu, kiếp này học tiểu học thì lại xếp lớp, nói ra tôi còn thực sự chưa từng tham gia qua cái gọi là lễ đón tân sinh, trong lòng khó tránh có chút mong mỏi. Lão Hà ảo não vỗ vỗ cửa sổ xe, bảo: [Thiếu gia, bằng không tôi đi xem có điện thoại công cộng không, gọi điện thoại cho người trong nhà tới phái người đón cậu đi nhé.]
Thời bấy giờ điện thoại di dộng còn chưa có phổ biến, tôi thấy lão Hà xoay người muốn đi, [Tiểu Hà!] Tôi nào lại không biết xấu hổ mà làm phiền tài xế của Nhâm lão thái chứ. [Tiểu Hà, đi, tôi cũng thấy chẳng xa mấy, tôi đi trước vậy, anh tí nữa đưa hành lý của tôi tới đi.]
Lão Hà cao thấp quan sát tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy tâm có chút thương tổn, dù tôi hiện giờ có béo một chút... Ánh mắt của lão Hà, lại càng khiến cho tôi thêm quyết tâm.
Dưới ánh dương mãnh liệt, tôi bước đi từng bước, hai mắt tôi vì phơi nắng đến hoa cả lên, mồ hôi chảy như mưa, lôi khăn ra lau, đột nhiên nhớ tới trước đây mỗi lần tôi đuổi theo Vương Tranh, đều là đầu đầy mồ hôi, Vương Tranh dừng cũng không dừng, chậm cũng không chậm, chỉ khi tôi nói những câu như [Đợi tôi một chút], mới cực độ khinh thường mà quay đầu liếc tôi một cái.
Lại nói, gương mặt của Vương Tranh, hình như đã có chút mơ hồ trong đầu thì phải.
Chỉ đại khái nhớ được đường nét, nhưng thực ra bóng lưng cậu lại rõ ràng trong tôi.
Cũng đúng, kiếp trước tôi chỉ có thể đuổi theo cậu. Vương Tranh cực ít khi nhìn tôi, chỉ duy nhất một lần chúng tôi bốn mắt tương giao, tiếp xúc thân mật nhất, cũng chỉ là khi Vương Tranh một tay cầm tờ khế ước, một tay kia nắm lấy tay phải tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói: [Nhâm Kỳ Nhật, tay anh, không thích hợp làm những việc này, đem chúng nhượng lại cho tôi? Nhé?]
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Vương Tranh, nắm lấy tay phải tôi, cầm bút, khi tôi run rẩy mà kí tên, còn nhẹ nhàng mà ngắm nghía ngón tay tôi. Khi đó, Vương Tranh dính sát vào người tôi, thân thể nóng như lửa, nhưng lại khiến tôi cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Aiiiii.
Tôi vẫn là chậm một bước, nhìn cánh cổng đã đóng lại, còn thêm cả vị đồng chí đang cầm cái thước to hệt như huấn đạo, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn, khuôn mặt của Nhâm lão thái chợt lóe lên trước mặt tôi. Nhâm lão thái là người rất coi trọng mặt mũi. Ngày đầu tiên tôi nhập học lại đi muộn, chuyện này truyền tới tai bà, nhất định không chỉ bị hai roi đơn giản.
Kỳ thực, trong xương tủy của người nhà họ Nhâm vốn vẫn còn có chút cái gọi là chống đối. Chỉ bất qúa, sớm đã bị cái gọi là giáo dưỡng chà đến sáng bóng rồi. Tôi nhìn rào chắn bên cạnh không tính là cao kia, suy nghĩ trong chốc lát, lòng tôi sớm lặng nước lại bắt đầu nhộn nhạo lên.
Thỉnh thoảng làm chút chuyện quá trớn, cảm giác cũng rất kỳ diệu.
Kiếp trước tôi bó mình thật chặt, cuộc đời lặp lại một lần nữa, tôi liền sẽ mặc kệ mà thoát khỏi khuôn khổ.
Tôi đặt lên tay vịn, không tính là linh hoạt mà nhảy xuống, vị huấn đạo kia cũng không trông thấy, trong lòng ôm một tia may mắn cùng vui vẻ, nhưng bên tai lại truyền đến một giọng nói khinh bỉ: [Xem cái tên béo kia đang làm gì kia?]
Tôi dừng lại, vội vàng quay đầu, quả nhiên trông thấy bọn trẻ ban nhất ngồi xung quanh dưới một cái cây. Nói chuyện chính là một thiếu niên vóc dáng gầy gò, đeo khoen mũi, tóc uốn đến xoăn tít.
Đối với tương lai của đất nước, tôi không khỏi có chút lo lắng.
Mấy ánh mắt nhất loạt chiếu tới, tôi khó tránh có chút chột dạ, vốn đã nhiều tuổi lại làm chuyện xấu bị người ta bắt được, không khỏi có chút xấu hổ.
Kẻ nói chuyện kia đã đi tới, số còn lại phát ra tiếng cười trộm, cười đến trong lòng tôi một trận hoảng sợ... Lão Hà, miệng anh linh quá, so với miếu thờ còn linh hơn.
[Này, thằng béo,] tôi mặc người ta đẩy đẩy, trọng tâm không ổn định mà lung lay, giọng nói kia để sát vào tôi, ánh mắt khinh thường khiến tôi nhớ tới Vương Tranh khổng tước, chỉ tiếc Vương Tranh mang theo ánh mắt quý tộc nhìn bần dân, khiến người ta cảm thấy muốn đánh cậu ta rồi lại nhịn không được mà quỳ lạy, vị nhân huynh này hiển nhiên còn thiếu sức nóng ấy.
[Xem qua có vẻ rất có tiền, gần đây kinh tế trong tay có chút thiếu...] Thiếu niên này mở miệng nói ra liền mang theo một cổ khói thuốc, tôi kiếp trước vốn chịu không nổi mùi thuốc lá, Vương Tranh thường hút xì gà tôi đã cực kỳ khó chịu, huống chi là loại mùi thuốc lá rẻ tiền này. Hiển nhiên trong mắt tôi vẻ chán ghét quá rõ ràng, thiếu niên kia tức giận, hướng phía mặt tôi tát một cái.
Từ lúc tôi dọn ra khỏi nhà chính, rất ít khi bị tát, trong khoảng thời gian ngắn, phản ứng thực vẫn chưa thể quay về ngay.
[Thằng béo mày thể hiện cái gì vậy! Mẹ nó, giao tiền thì tốt, về sau liền có đại ca đây che chở cho mày, nhìn bộ dạng mày thực đúng là ngu!]
Hắn liền đá tôi một cái, bọn thiếu niên bên cạnh chợt cười vài tiếng, đi theo giỡn cợt. Tôi đau đến khom lưng, xoa xoa cái bụng phát đau, một lát sau, mới nặn ra một câu: [Tôi không có tiền...]
Thiếu niên kia sắc mặt khẽ biến. Nói thật, tôi cũng không phải có cốt khí gì, nếu như có thể dùng tiền mà dàn xếp ổn thỏa giúp tôi theo kịp lễ đón tân sinh, tôi sẽ không nói hai lời lập tức móc tiền ra, đáng tiếc chính là, tôi đi quá gấp, chỉ có mang theo giấy chứng nhận học sinh, bao tiền hay đồ đáng giá gì đó đều lưu lại trong hành lý rồi...
[Mày muốn chết phải không!] Thiếu niên kia hung hăng đá tôi một cước, mấy tên phía sau hắn cũng vây quanh lại.
Tôi đột nhiên cảm thấy lão Hà nói rất có lý, nhất thời có chút ân hận...
Giữa lúc tôi thấy chết không sờn, một tiếng [Này] đã ngăn lại trận vũ lực xém tí nữa đổ lên người tôi, mấy tên oắt du côn kia quả nhiên dừng lại động tác.
Tôi dùng ánh mắt vui mừng, nhìn về phía chủ nhân giọng nói.
Kỳ thực cách đó không xa, mới nãy dưới tàng cây một đám tiểu lưu manh ngồi vây quanh, có một thiếu niên tóc dài, tuổi có vẻ lớn hơn, tóc màu vàng kim có chút chói mắt, ngũ quan có chút nhã nhặn, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, lỗ tai thì xỏ một chuỗi hoa tai cũng có chút khiến người ta sợ.
Tuy tôi không nên có thành kiến đối với vị ân nhân cứu mạng kia, lúc nhìn hắn, tôi sẽ đột nhiên nhớ tới Ngoan Tử của hai mươi năm sau, nhịn không được mà có chút thương tâm.
[Đại ca, anh muốn tự mình dạy dỗ thằng béo này à?] mấy thằng nhóc lưu manh như là xem kịch vui mà nói. Hắn tắt tàn thuốc, có chút lười biếng mà nhìn tôi một cái, nhìn tôi xong, đột nhiên nói một câu: [Mới tới?]
Tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt một hồi, kết quả thằng nhóc du côn nói chuyện đầu tiên kia đã hung hăng đập vào đầu tôi: [Thằng béo, đại ca là đang gọi mày đấy, biết chưa hả!]
Aiiiii.
Trẻ con, chung quy vẫn là có chút dễ cáu, tôi không cần so đo.
Thiếu niên được gọi là ”đại ca” kia nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh, không biết có phải sống thêm một lần, tâm trí thỉnh thoảng cũng sẽ giảm sút chăng, tôi không thể không nói, ánh mắt bọn trẻ lúc này, đôi khi sẽ khiến tôi cảm thấy kinh tâm.
Hắn đã đi tới, nhấc chân lên, khẩy hàm dưới của tôi.
Loại tư thế này, tôi rất không quen. Không đợi tôi phản ứng, vị ”đại ca” này đã cúi mình xuống, bất thình lình duỗi tới cái quần của tôi...
Tôi lập tức nhảy lên, hắn nhịn không được mà [Hừ ] một tiếng, lạnh lùng nói: [Sao, mày nghĩ tao định cởi quần mày chắc? đem giấy chứng nhận học sinh ra đây.]
Tôi ngẩn người, sau đó, mặt đỏ bừng bừng, vội vàng đem giấy chứng nhận học sinh lôi ra.
Hắn cúi đầu nhìn lên, rì rầm rì rầm: [Nhâm...Kỳ...Nhật?] Chợt nở một nụ cười: [Béo à, tên của mày rất uy phong.]
Hắn đem giấy chứng nhận học sinh ném lại cho tôi, nói một tiếng [Đi], tên oắt lưu manh bên cạnh khó hiểu mà nhìn hắn, nhưng cũng ngoan ngoãn theo sau.
Kết quả là, cơn phong ba này cứ thế không rõ mà kết thúc.
Lúc tôi chạy tới hội trường, hiệu trường đã đọc xong bài diễn văn dài lê thê. May mắn lúc này không có thầy cô hay huấn đạo nào canh giữ ở cửa hội trường, tôi cũng tùy tiện tìm một chỗ trà trộn vào, trong lúc loay hoay cũng chịu không ít ánh mắt khinh thường.
Người chủ trì là một nữ sinh có nụ cười ngọt ngào, tôi vừa ngồi ổn, chợt nghe thấy người chủ trì cất giọng có chút hưng phấn, nói: [Kế tiếp, chúng tôi xin mời đại biểu của các tân học sinh — Vương Tranh, lên sân khấu nói vài lời...]
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hy vọng là mình bị ù tai rồi.
Tôi nháy mắt, chỉ thấy một thiếu niên khóe miệng mang theo chút mỉm cười, mặt mũi tồn tại một cổ ngạo khí khó có thể nói, dáng cười cao thẳng dễ dàng hấp dẫn không ít ánh mắt người khác... Mà nói thật, tôi cũng là lần đầu tiên nhận ra không một ai có thể mặc đồng phục đẹp đến thế...
Vương Tranh vẫn như con chim khổng tước, cười đến rất huênh hoang.
Tôi bất chợt cảm thấy dạ dày mình đau quá.
Thế giới thực kỳ lạ.
____________________
Phức tạp đến khó có lời nào hình dung nổi.
Nhất là khi vừa mở ra cửa phòng ký túc xá, liền nhìn thấy hành lý của tôi đặt tại bên cạnh, trên giường có một người, một mỹ nhân, một con khổng tước đực đang nửa nằm đấy, tay cầm một tập thơ của Gary Lancaster. Tại khi tôi vào cửa, thì hơi giương mắt, lộ ra nụ cười rất chi là khinh người.
Tôi thực mệt mỏi quá.
Vương Tranh khổng tước kia chiếm đến hơn nửa gian phòng, tôi chỉ đành đem hành lý của mình đặt ở một góc, im lặng mà sắp xếp, mặc cho ánh mắt khinh thường phía sau khiến tôi rất không thoải mái.
[Anh đang làm gì vậy?]
Vương Tranh rất khôn ngoan, đã biết rõ mà còn thích hỏi. Giống như hồi ấy, tôi ký xuống tờ giấy ly hôn, đem toàn bộ đất đai sở hữu trên danh nghĩa của mình còn sót lại đưa hết cho Thư Viên, Vương Tranh đã vẻ mặt âm trầm nhìn tôi, hỏi một câu: [Anh vì sao lại làm thế?]
Tôi giương mắt.
Khuôn mặt của Vương Tranh, cùng chút ký ức còn sót lại từ kiếp trước chẳng chút khác biệt. Vẫn rất tinh xảo, vẫn rất đẹp mắt, là nhân vật điển hình để người ta ca tụng, là loại người mà nữ sinh yêu thích.
Thực ra, Vương Tranh vẫn luôn được hoan nghênh, kiếp trước đổi bạn gái liên tục, tôi cũng mang theo chút tư tâm, giả bộ có lòng mà nhắc nhở một tiếng. Vương Tranh lại chỉ nói với tôi một câu: [Chính bản thân anh đối với đàn bà còn không ”dựng” lên được, còn mong chờ tôi với anh cùng bầu bạn sao? Nhâm Kỳ Nhật anh bớt khiến người ta chán ghét đi có được không]
(Ka: “dựng” ở đây tức không có hứng thú với phụ nữ nhé)
[Tiểu Hà đâu?]
Giọng nói của Vương Tranh so với nam giới có chút cao, nhưng chỉ cần cậu ta hạ giọng xuống, thì chính là đang nổi cơn thịnh nộ. [Anh ta nhận tiền lương của Nhâm gia, chỉ là để làm những chuyện này à?] Vương Tranh trong nháy mắt rút ra điện thoại di động, tôi lúc bấy giờ thực chẳng thể giả bộ tâm bình như nước, đi đến phía trước kéo tay cậu ta, [Tiểu Hà đi sửa xe rồi, cậu đừng nói cho phu nhân.]
Vương Tranh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mới phát hiện mình đang cầm lấy khửu tay cậu, ngượng ngùng mà thu tay về. Vương Tranh quả nhiên rất khinh bỉ mà phủi phủi tay, như thể đụng phải tang vật gì đó.
Tôi quay đầu lại tiếp tục sắp xếp đồ, trầm tĩnh một hồi, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khiến tâm động không thôi: [Nhâm Kỳ Nhật.]
Vương Tranh từ trong túi lấy ra môt túi hàng thô sơ, cực vô lễ mà ném tới trên giường tôi.
Trong lòng tôi tò mò, giống như người trẻ tuổi, tiến tới mở túi, bên trong chính là Walkman kiểu mới ra, còn có cả cái đĩa nhạc Ba Nhĩ Khắc tôi trước giờ rất ưa thích. Tôi liền vội vàng xem xét, bởi còn nhớ kiếp trước tôi bởi vì thích đến cực độ, mất rất nhiều thời gian mới tìm được hết, kết quả lại chẳng có thời gian để tĩnh tâm đi nghe vài lần…
(Ka: Ba Nhĩ Khắc – Theo mình thì nó là tên một ca sĩ người mông cổ, hoặc là âm nhạc của Mông Cổ)
Trong lòng tôi, hơi hơi lâng lâng.
Đừng nói tôi ấu trĩ. Bất luận là bao nhiêu tuổi, chỉ cần nhận được qùa, tự nhiên sẽ cực kỳ vui vẻ.
Dưới đáy túi còn đặt một tấm thiệp, tôi giương mắt nhìn Vương Tranh, thấy cậu ta hướng tôi cười lạnh một tiếng, không khỏi khiến tôi cảm giác chua xót trước cái ý niệm tự mình đa tình kia...
Tôi cầm lấy tấm thiệp nhỏ bằng lòng bàn tay, nhìn dòng chữ bên trên.
【Kỳ Nhật, chúc mừng cháu lên trung học. Còn nữa, happy belated birthday. 】
【 Tam Thúc. 】
Chữ ký phía dưới...
Hoàn toàn dập tắt cảm xúc mãnh liệt đang tràn ngập trong tôi.