Trong mộng, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng kia, bóng dáng như xuân ý se lạnh. Khuôn mặt ngây ngô ẩn ẩn lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.
Trong một góc tối, một cô gái đeo cặp cẩn thận ngắm nhìn bóng dáng hắn.
Nàng đã yêu hắn bảy năm, mỗi ngày đều đúng giờ tan học lén lút đi theo ngắm bóng dáng người nàng yêu nhất cho đến khi hắn ngồi lên xe đi.
Bảy năm, hắn không biết nàng tồn tại, mà đáy lòng nàng tràn ngập bóng dáng hắn.
Những tính cách của hắn, những thứ hắn yêu thích, hết thảy hết thảy, đều chính là thế giới của nàng.
Sau đó, thiếu niên tiếp quản xí nghiệp gia tộc, nàng liền không ngừng nỗ lực không ngừng cố gắng chạm tới mộng tưởng của mình.
Rốt cuộc nhờ thực lực của mình cùng sự trợ giúp của cha mẹ nàng, nàng cũng đuổi theo được bước chân của thiếu niên kia mà thiếu niên lạnh nhạt cùng kiêu ngạo ấy lại một mực không biết tâm ý của nàng, nên như thế nào a?
Trong mắt hắn sớm đã chỉ có ái nhân mà người kia lại là cấp dưới hay mơ mơ màng màng của mình.
Chung quy chín năm yêu thầm cũng không đủ để có được tình yêu của hắn.
Cô gái càng ngày càng ảm đạm, không chịu khống chế mà đối với cô gái thiếu niên kia yêu gây khó dễ.
Tuy rằng nàng thật sự không nghĩ như thế. Nhưng nàng lại nghĩ, bộ dáng này hắn… Liền sẽ chú ý tới mình đi.
Nàng thực thỏa mãn thiếu niên rốt cuộc cũng nhìn chính mình, cho dù bởi vì là hành động của mình chạm tới lửa giận của hắn.
Nhưng xí nghiệp gia tộc cùng gia đình bởi vì nàng tùy hứng mà bị hủy, thiếu niên đã từng lạnh nhạt trong mắt rốt cuộc cũng đối với chính mình toát ra thần sắc khác, là nồng đậm chán ghét!
Nàng tìm tới mảnh đại dương rộng lớn mà thiếu niên khi còn là bạn tốt thời trung học nói, nhảy xuống tự sát.
Nàng biết thiếu niên thích nhất chính là biển. Đúng rồi, hắn chả phải yêu thích nhất bức ảnh biển sau khi mẹ hắn mất sao, mỗi năm thời điểm hắn đi thăm mẹ hắn, cũng coi như là đi thăm chính mình đúng không?
Chính mình cũng nên thỏa mãn.
Sau đó...
Chúc bọn họ hạnh phúc.
Dòng nước xanh mằn mặn cùng mái tóc đen như thác nước xoẹt qua khóe mắt … Trình Bạch bỗng nhiên như một con cá chép lộn mình đứng dậy.
Ngực ẩn ẩn phát đau, tay Trình Bạch không chịu khống chế mà bưng kín ngực.
Tâm hảo đau a, là vì chính mình hay là vì tình yêu điên cuồng cùng hèn mọn của cô gái kia? Một lát sau, cảm giác không khỏe trên người biến mất, sương mù ở đáy mắt Trình Bạch cũng dần dần tiêu tán, thần sắc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hiển nhiên đau đớn vừa rồi là của nguyên thân trong hồi ức mà Trình Bạch trải nghiệm, còn thiếu niên kia trong hồi ức kêu là Cố Tuyển.
Trình Bạch không thích nhất chính là vì yêu một người mà không màng tất cả, cuộc sống của nàng không bao giờ có khả năng như vậy, cũng bởi vì nàng sớm đã quen bị an bài thành người hoàn mỹ, làm nàng không có cách nào lý giải loại tình cảm cố chấp này.
Nhưng không biết hiện giờ có phải do ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ hay không trong lòng nàng lại không thấy chán ghét mà ngược lại đau lòng.
“Ký chủ, hệ thống chỉ có thể cung cấp đại khái cốt truyện, chi tiết hoàn toàn không thể tiết lộ. Kế tiếp, Tiểu Bạch sẽ không can thiệp, hoàn toàn là dựa vào bản thân ngài, thiếu nữ cố lên!”
“Tìm tình yêu của thiếu nữ, đi nào!”
Tiểu Bạch đơn giản cổ vũ Trình Bạch một phen, liền lặn mất.
Trình Bạch cũng không cầu Tiểu Bạch có thể đáng tin cậy đi cùng mình, dưới đáy lòng âm thầm không ngừng xem thường nhìn tư liệu.
Tên họ: Trình Bạch
Giới tính: Nữ
Nhan giá trị: Cấp bậc hoa lệ ( do bề ngoài nguyên chủ)
Tuổi: 24 tuổi ( tùy theo nhiệm vụ mà thay đổi, chính xác: 20 tuổi)
Gia thế: Trong sạch
Kỹ năng: Năng lực thiết kế ( B) ; lễ nghi quý tộc ( B) ; sao năng lực ( C-) ( không bao gồm nguyên chủ biết)
Vũ lực giá trị: Bình thường ( kiều quý)
Tích phân: 100
Nữ chủ: Mục Tử Di, 23 tuổi. Thời thời khắc khắc đều tràn ngập sức sống, mới ra trường muốn bước vào công tác xã hội ( lúc này đã nhận được thư trúng tuyển của công ty)
Nam chủ: Cố Tuyển, 30 tuổi. Ngoài mặt muộn tao lạnh lùng nội tâm nhiệt tình, chỉ thiếu cô gái có thể làm tâm hắn nóng lên ( ở phỏng vấn bởi vì nữ chủ ngốc ngốc manh manh mà chú ý tới nàng, đối nàng nổi lên tia nghiền ngẫm)
Tiến độ cốt truyện hiện tại 5%, vừa mới bắt đầu.
Tuy rằng tư liệu không nhiều lắm, nhưng đối với Trình Bạch mà nói như vậy là đủ rồi. Khiêu chiến cùng biến số, điều này làm ý chí chiến đấu của Trình Bạch càng thêm dâng trào.
Nữ chủ tràn đầy sức sống mười phần khả ái ngốc ngốc manh manh, hẳn liền như vậy đi……
Trình Bạch âm thầm suy nghĩ ngày mai mình nên xuất hiện như thế nào trước mặt tổng giám đốc, sau đó… Kín đáo vạch ra kế hoạch khiến hắn yêu mình.
Trong não dần dần hình thành bước ban đầu của kế hoạch, ngay sau đó trong não lại truyền đến một ít cốt truyện quan trọng, hết thảy đều khiến Trình Bạch cảm thấy hoàn hảo .
Sáng sớm 8 giờ, tại tập đoàn Cố thị.
Trình Bạch hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mắt —— tập đoàn Cố thị.
Khóe môi hơi cong lên, mặt mày tự tin rảo bước đi vào cửa lớn.
Chờ đã, hình như sẽ có trình diễn tiết mục nữ chủ bởi vì đưa văn kiện chạy vọt vào thang máy không cẩn thận kéo lấy cà vạt của nam chủ rồi ngã vào trong lòng hắn.
Trước mắt tư liệu bằng tinh thể lỏng không ngừng biến hóa, Trình Bạch không chút để ý liếc mắt.
Leng keng —— thang máy thứ nhất vừa dừng lại, bước vàp là một bóng dáng thon dài. Giương mắt nhìn qua, ngực Trình Bạch lại ẩn ẩn đau.
Loại cảm giác này Trình Bạch chưa bao giờ có khiến nàng theo bản năng nhíu mày. Hẳn là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đi?!
Tây trang tinh tế bao lấy đôi chân thon dài, hữu lực, làn hương nước hoa Cổ Long đặc trưng như quấn lấy người Trình Bạch. Hai tròng mắt đen sắc bén, mày kiếm lạnh lùng. Khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ người lạ chớ gần.
Trình Bạch thoáng nhìn hắn liền thu hồi ánh mắt. Hừ! Phong phạm của tỷ đây là cao quý lãnh diễm!
Mà người nọ thủy chung từ đầu đến cuối đều không liếc Trình Bạch một cái, chẳng để ý nàng lớn lên thập phần xinh đẹp.
Bảng số lập tức nhảy lên mười bảy, cửa chậm rãi mở ra. Trình Bạch lơ đãng đứng nhìn phía trước một chút. Mắt thấy cửa đang chậm rãi đóng lại liền truyền đến tiếng thở hổn hển cùng thanh âm bước chân vội vàng. “Chờ, chờ một chút!”
Cửa thang máy đã khép lại, khóe môi Trình Bạch vẫn cong lên như cũ, khi nghe thấy tiếng bên ngoài liền duỗi tay bấm nút mở cửa trên bảng điều khiển, mà nói thì chậm xảy ra thì nhanh, cửa vừa mới hé mở, Mục Tử Di đã nghiêng ngả lảo đảo lách mình tiến vào, bởi vì trọng tâm không vững, văn kiện ôm trong ngực liền rơi xuống đất, mà nàng lại ngã vào lòng Trình Bạch đứng ở gần nhất, Trình Bạch liền lảo đảo vài bước, ngã vào trong lòng Cố Tuyển đứng ở phía sau.
Trong ngực đột nhiên cảm thấy sự mềm mại cùng lực đẩy về sau làm Cố Tuyển ngây người một chút rồi lui lại mấy bước, cánh tay theo bản năng mà đỡ lấy Trình Bạch. Thấy nàng đứng vững, liền buông tay lui về một bên.
Mặt căng chặt, có chút không vui.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi”, Mục Tử Di cúi người nhặt văn kiện không ngừng xin lỗi Trình Bạch cùng Cố Tuyển.
Cố Tuyển không nói, trên người lại tản ra áp suất thấp.
Trong nguyên tác, nam chủ mắt lạnh nhìn nàng nhặt văn kiện, một bộ dạng không hề muốn giúp nàng, làm Mục Tử Di thầm mắng hắn lãnh khốc không có lòng giúp đỡ người khác vân vân, lại cũng vô tình khiến hắn nổi lên chú ý.
Mà nam chủ cũng bởi vì bộ dàng nữ hài tử kiều kiều mềm mại hấp dẫn.
Nhưng hôm nay… Chính mình cũng tính toán thờ ơ lạnh nhạt.
“Không có việc gì.” Trình Bạch bình tĩnh mà nhìn Mục Tử Di ngồi xổm, nhàn nhạt trả lời.
Rõ ràng diện mạo mỹ lệ cũng rất có khí chất, không nghĩ tới cư nhiên là cái dạng này người… Mục Tử Di chu miệng lên tựa như tiểu hài tử lúc giận dỗi mà nhặt văn kiện trên mặt đất lên. Cư nhiên không giúp mình! Giúp người là một niềm vui không biết sao? Còn có người nọ bên cạnh, lớn lên đẹp trai ghê gớm a! Bất quá… Hắn có điểm quen mắt…?
“Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ giảm xuống 5%, hiện tại là 25%”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vừa phát ra “Không có việc gì” khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái cùng kinh diễm. Cố Tuyển lúc này mới nhìn sang Trình Bạch.
Sườn mặt nàng nhu hòa nhưng vẫn mang theo nét sắc sảo, hàng mi dài hơi cụp xuống che đi con ngươi chỉ có một mảnh bình tĩnh. Cần cổ trắng nõn đeo một sợi vòng bạc, một thân âu phục đơn giản mà tinh tế cùng giày cao gót làm dáng người nàng có vẻ cao gầy, hơn nữa kết hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, làm cho người ta không thể rời mắt.
Nữ tử trầm tĩnh xinh đẹp, công ty khi nào có người này a? Cố Tuyển đột nhiên có chút nghi hoặc, hắn tựa hồ trước đây chưa từng gặp qua nàng.
Trái lại, Mục Tử Di mặc một chiếc váy vàng nhạt tới gối cùng xăng-̣đan lộ ra những ngón chân nhỏ nhắn, cả người tràn đầy sức sống của thanh xuân tuổi trẻ. Dùng nguyên văn tâm lý của nam chủ mà nói chính là “Thế giới khi có màu sắc, hết thảy đều trở nên tốt đẹp”.
“Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ tăng lên 3%, hiện tại là 28%”
“Đinh, độ hảo cảm nam chủ đối với ký chủ tăng lên 10%, hiện tại là 10% còn cần phải nỗ lực a thiếu nữ!”
Mục Tử Di rầu rĩ nhặt xong văn kiện, đứng ở một bên, rũ đầu tựa hồ có chút không vui vẻ.
Mà Trình Bạch nghe thấy hệ thống báo cáo độ hảo cảm, mày không khỏi nhăn lại. Đây là chênh lệch cửa nữ chủ cùng nữ xứng a. Đồng dạng ở vạch xuất phát, lập tức đã bị nữ chủ ném xa.
“Ký chủ thỉnh chú ý cảm xúc! Nam chủ hiện tại đang nhìn về phía ngài.”
Trong đầu truyền đến nhắc nhở của Tiểu Bạch, Trình Bạch theo bản năng nghe lời Tiểu Bạch nhìn về hướng nam chủ, vừa lúc đối diện với tầm mắt nam chủ tà mị cuồng luyến kia.
Trình Bạch thời thời khắc khắc đều nhớ mình đi theo hình tượng cao quý lãnh diễm, môi vẫn như cũ duy trì độ cong lạnh nhạt, mặt vô biểu tình nhàn nhạt liếc thoáng hắn rồi thu hồi tầm mắt đi ra khỏi thang máy.
Còn Mục Tử Di hoàn toàn không biết Trình Bạch là sếp của nàng cũng đi theo nàng ra ngoài. Vốn là thang máy đã quạnh quẽ càng trở nên quạnh quẽ, Cố Tuyển nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, mà bóng dáng người nọ cũng đã đi xa.
Trình Bạch đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Cố Tuyển. Đây là lần đầu tiên Cố Tuyển vì bức thiết mà muốn biết tư liệu một nữ nhân, vừa tiến vào văn phòng, hắn lập tức liền gọi bí thư cho hắn xem một phần hồ sơ của nhân viên trong công ty.
“Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với ký chủ độ tăng lên 2%, hiện tại là 12%”
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, mắt Trình Bạch hơi hơi cong lên.