Ta bước qua bao nhiêu không gian , thời gian . Chứng kiến cuộc đời của biết bao người . Trong số họ ai cũng bị chấp niệm ăn mòn đến xương tủy. Họ theo đuổi những ước muốn viễn vông , không thực hiện được , những thứ rất xa vời không thể với đến , cuối cùng đẩy mình và người mình yêu vào ngỏ cụt không có lối thoát .
Hoặc nhiều nguyên do khác nữa . Vốn ta chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh của mình nhưng vô tình ta lại là người cho họ một lối thoát dù là sống hay chết thì ít nhất họ vẫn được giải thoát mà đầu thai kiếp khác . Một trong số họ có thể tìm đến hạnh phúc cũng có người bi thương mà chết . Suốt ngàn năm phiêu bạc khắp nơi từ triều đại này đến triều đại khác có lúc ta từng quên mình là ai . Và cái ngày khi thần cây nở hoa một phép lạ đã hiện ra hồi sinh đất nước dưới lớp xương mù dày đặc bao quanh . Ta lại nhớ về từng quảng đường gian nan ta đã đi qua . Cuối cùng , ta tốn nhiều giấy mực viết nên câu truyện của riêng của những con người xa lạ gần gủi mà người đời chưa chắc đã để ý .
Mùa đông tại Trung Kiến Quốc có vẻ lạnh lẽo hơn từng cơn gió buốt giá thổi qua mang cái tiết trời ảm đạm bao phủ lấy toàn kinh thành . Ta đứng ở đâu đó trên bầu trời . Giở sổ sinh tử ra , lẩm bẩm mấy chữ "Hoàng đế Vũ Văn Tĩnh " . Rồi theo linh tính đi vào hoàng cung.
Tại một nơi lãnh cung , một bóng hình thiếu nữ xinh đệp mà cao quý , tuy vậy lại mang mấy phần u sầu , tựa vào chiếc ghế quý phi . Nếu người khác nhìn vào sẽ không nhận ra được đây là " Hoàng hậu Trung Kiến Quốc Thẩm Lạc nhạn" . Lạc Nhạn khổ sở nhìn vào phía bên ngoài qua cánh cửa của lãnh cung , từng giọt nước mắt cứ như vậy rơi lã tả . Đôi môi mấp máy định nói rồi lại không ,cô lại mơ về mình lúc trẻ mang đi một chút tiếc nuối .
Chợt cánh cửa lãnh cung mở ra . Một bóng người mang khí thế uy nghiêm bước vào , trên người đang khoắc bộ cửu bào còn dính mấy hạt tuyết . Người đàn ông nhìn Lạc Nhạn bằng đôi mắt lạnh lẽo lại mang mấy phần tức giận . Nhưng khi hắn nhìn vào người cô khi xỏa mái mái tóc đen dài , mặc bộ váy màu vàng xanh nhạt . Tuy giản dị nhưng vẫn giữu được nét xinh đẹp , cao quý . Đúng như người con gái mấy năm trước hắn gặp được ở phủ trưởng công chúa . Người con gái từng làm hắn hồn xiêu phách lạc .
Hắn sải bước đi vào trong điện , khi nhìn thấy người vợ cùng mình kết tóc se duyên , người vợ mà hắn từng theo đuổi nhiều năm lười trang điểm , đôi mắt không dấu đi sự bi thương tuột cùng .
Cô buồn bã ngẩng đầu lên nhìn hắn , đôi mội nhợt nhạt khẽ mở :
- Cuối cùng ,Người cũng đến gặp thần thiếp ....
Hắn tự thấy mình nhu nhược . Cô vẫn ngồi đó , trước sau vẫn là biểu tỷ chưa từng che dấu cảm xúc , ít nhất với hắn . Người mà một thời hắn đắm say , ngưỡng mộ theo đuổi . Bao nhiêu năm qua , để làm suy yếu thế lực nhà họ Thẩm , hắn luôn áp chế nằng bằng mọi cách , vì chỉ mong muốn có được mĩ nhân ôm ấp , lạnh nhạt với cô . Cuối cùng vì mĩ nhân phế nàng lập Kiều nhi làm hoàng hậu , mẫu thân của thái tử . Có đôi lúc , hắn tự hỏi :"Mình có sai không ? " . Nhưng rồi hắn lại phủ nhận .
Hắn hít mộ hơi thật sâu , trầm giọng nói :
- Chuyện nàng dùng cổ thuật với trẫm có đúng không ?
*Cổ thuật : Một phét phù thủy của người Trung Quốc cổ , đưa một loại sâu độc vào cơ thể người khác , buộc người đó không thể rời xa mình .
Lạc Nhạn nhìn Vũ Văn Tĩnh chăm chú , cười như không cười, khóc như không khóc :
- Bệ hạ nói gì mà chẳng đúng . Đúng thành sai , sai thành thật . Cho dù nói gì đi chẳng nữa . Bệ hạ có tin thiếp không . Cho nên thiếp chẳng có gì để nói cũng chẳng có gì để nhận .
Nghe cô nói như vậy , hắn gầm lên như cầm thú :
- Nàng đừng tưởng trẫm sẽ nể tình chúng ta một quãng thời gian hạnh phúc mà ta không giám phế nàng .
Cô cúi đầu , lấy bàn tay của mình gạt đi những giọt nước mắt thấm đẫm trên sàn . Cô hét to :
- Vậy bệ hạ phế đi , bệ hạ phế đi
Rồi lấy bàn tay nhỏ bé ấy vuốt lại nếp nhăn trên áo , đôi mặt cụp lại đem nước mắt kìm đi . Mới ngẩng đầu lên một cách vô thức :
- Bệ hạ không cần thiếp nữa rồi . Vậy thiếp bên cạnh người còn ý nghĩa chăng . Ngôi vị mẫu nghi thiên hạ nên dành cho người khác thích hợp hơn . Người bệ hạ muốn lấy . Người bệ hạ yêu . Người bệ hạ thích . Ví dụ như Trần Kiều chẳng hạn . Cần gì lo không có người thay thế .
Vũ Văn Tĩnh chỉ vào mặt cô , run cầm cập như ở ngoài trời lạnh :
- Nàng ... Chẳng lẽ nàng không hiểu. Ta yêu nàng hay sao .Đến bây giờ mà nàng vẫn không chịu hiểu , trong trái tim nang luôn giữ lấy hình bóng của Vũ Văn Thác , vẫn còn bướng bỉnh như vậy .
- Người đừng kéo chàng ấy vào đây ! Còn việc ta có yêu người hay không?Yêu , ta yêu ngườinhưng người yêu thiếp mà làm cho thiếp sống không được, chết chẳng xong à . Với lại cả đời thiếp luôn như vậy , chẳng hề thay đổi qua năm tháng .
Cô lại ngẩng đầu lên , khẽ mỉn cười , đẹp như ngàn đóa hoa nở rộ mà lúc này nước mắt cũng không kìm được nữa mà chảy ra . Đem sự u buồn đau thương trôi đi hết .
Hắn chợt hoảng hốt , dường như người thiếu nữ cao ngạo lạnh lùng ngồi ở ngốcđào mỉn cười nhìn hắn . Nàng vẫn vậy nhưng hắn đã thay đổi rồi , không còn giống năm xưa nữa :
- Nàng ... Nếu nàng thực sự đã làm những chuyện như vậy .Đừng trách ta ác độc .
- Thiếp biết
- Nàng biết quá nhiều thứ , Lạc Nhạn à .
Cô cười , cười trong vô vọng đem nhân gian một phen vô tình :
- Thiếp với bệ hạ là vợ chồng từ khi ngài là thái tử . Không chỉ vậy lại quen biết từ nhỏ hơn nữa trải qua bao nhiêu chuyện từ vui buồn đến hạnh phúc và bây giờ là chia ly . Bệ hạ mãi mãi là một minh quân , lưu danh thiên hạ , còn thiếp mãi chỉ là một người phụ nữ bị lãng quên . Bệ hạ phế thiếp thì câu truyện của thiếp dừng lại , dành câu truyện cho người khác , còn câu truyện của bệ hạ thì còn tiếp diễn .
Thiếp vào cung từ nhỏ , cả nữa đời người dành ở chốn này , dù là cẩm y ngọc thực vẫn có ngày cảm thấy chán nản , mệt mỏi . Người đã chán , thiếp đã mệt . Chi bằng chúng ta kết thúc tại đây , buông tha cho nhau . Chuyện xưa của người nào thì người đó giữ lại . "Nước sông không phạm nước giếng" .
Hắn hít một hơi thật sâu , loạng choạng đến mặt nàng . Bàn tay kéo cả người nàng vào trong lòng hắn , khuôn mặt gần nhau trong gang tấc . hắn nhìn cô vẫn như vậy , vẫn lạnh lùng , cao ngạo . Hắn đem dũng khí còn lại , bình tĩnh cười cay đắng , đem lời mà hắn từng muốn nói từng muốn hỏi cô :
- Hay cho từ nước sông không phạm nước giếng . Lạc Nhạn nàng vẫn hiểu ta nhất .Nhưng nàng đã từng yêu ta chưa ?
Nói xong , hắn đem người nàng đẩy ra xa , lạnh lùng bước đi .
Bỗng tiếng nói của cô vang lên như là lời than thở :
- Thiếp có yêu bệ hạ nhưng bệ hạ đã bóp nát nó rồi . Chỉ có điều nó đã cho thiếp biết rằng " Đây là một tình yêu sai lầm , không nên tồn tại "
Nàng nhận mạnh 2 từ "Bóp nát " ,"Không tồn tại " . Cơ thể Vũ Văn Tĩnh lão đảo như có cái gì đè nặng lên cơ thể , lên trái tim , thái giám vội đỡ nhưng bị hắn đẩy ra . Hăn xiết chặt đôi bàn tay thành nắm đấm , không quay lại .
Cánh cữa lãnh cung mở rồi lại đóng mang tình yêu chôn dấu dười thăm thẵm của tâm hồn , một tình yêu trong vô vọng , trong đâu khổ , cuối cùng chọn ra lối thoát một cách bi thương .
*** 3 Ngày sau năm Vĩnh Hằng thứ 12***
Hoàng đế Vũ Văn Tĩnh chiếu cáo thiên hạ phế ngôi vị hoàng hậu của Thẩm thị , thái tử của Vũ Văn Thụy . Lập Trần thị làm hậu , Vũ Văn Hợp là thái tử .
Đúng lúc này trong lãnh cung , Thẩm Lạc Nhạn vuốt tóc đứa con trai đầu tiên của mình rồi lại ôm nó thật thật sâu hưởng thụ đử tình mẫu tử mới thôi , đôi môi nhợt nhạt mấp máy :
- Mẫu hậu xin lỗi con... Làm hại con mất đi mọi thứ .
Cô khóc , khóc mãi , khóc đến thân tàn sức kiệt . Vũ Văn Thụy như hiểu được tấm lòng của người mẹ , hắn đem bàn tay nhỏ nhắn sớm buốt giá vì cái lạnh chùi hết một loạt nước mắt , an ủi :
- Mẫu hậu , con không sao ?
Nhìn đứa con của mình gầy gòm , ốm yếu hơn trước , thân hình run lên do không mặc đủ ấm , cô hối hấn , dỗ dành hắn đi ngủ rồi đem đặt lên giường . Xong xuôi mới sửa soạn một lượt , đem mái tóc trải lại , đem khuôn mặt trang điểm rự rỡ như mới đầu bước lên ngôi vị tôn quý . Tiếp theo , cô lại lấy dải băng trắng buộc lên trên mà thất cổ tự tử .
Ngày hôm sau , cả hoàng cung Trung Kiến Quốc ồn ào , sôi nổi qvề việc phế hậu Thẩm thị vừa mới chết . Nghe xong tin này , Vũ Văn Tĩnh thất thần một lúc lâu , nước mắt không kìm nén mà chảy xuống . Hai canh , ba canh , hắn mới lấy lại được tinh thần , bàn chân không tự chủ chạy về phía lãnh cung . Bước vào cánh cửa ấy . Người đầy tiên hắn thấy là đứa con hắn vứt bỏ từ lâu tức trực bên linh cữu . Khuôn mặt nhỏ bé không dấu đi hận thù . Hắn nhìn đứa con mà nàng và hắn cùng nhau sinh ra , hắn cũng đau lắm !. Nghé đôi mắt vào linh cữu , nhìn khuôn mặt không chút máu nhưng vẫn còn giữ sự xinh đẹp như lúc đầu . Hắn giờ thật sự hối hận bởi quyết định của hắn . Hắn khóc , khóc vì hối hận , khóc vì đâu đớn . Một ngày cứ vậy trôi qua .
Vài ngày sau , hắn đem mình nhốt lại Thừa Càn Cung . Hắn điên cuồng đập phá đồ đạc , bới chửi người , ... Cho đến ngày thứ 5 hắn mới bước ra cánh cửa cung dưới con mắt lo lắng của bao nhiêu người . Cũng ngày hôm đó ,hắn ban ra một đạo thánh chỉ đem linh cữu của phế hậu vào hoàng lăng , cho dù đại thần nhiều phen phản bác nhưng hắn vẫn làm vậy . Tiếp theo đó , hắn cho người âm thầm điều tra lạ vụ cô sử dụng cổ thuật . Hắn mong rằng việc này không liên quan đến cô .
*** Năm Vĩnh Hằng thứ 13 . ***
Linh cữu phế hậu được đưa vào hoàng lăng . Vào ngày hôm đó , mọi người không ai ngờ rằng phế hậu một lần nữa sống lại . Sau khi xem xét không còn ai ở đó ta đi từ trong bóng tối đi ra , ta dùng phép thuật hồi sinh đem linh hồn của Thẩm Lạc Nhạn tái hợp lại thành một , đem cơ thể Lạc Nhạn sống lại . Thẩm Lạc Nhạn mở mắt ra , thấy mình đang ở đâu đó . Đáng ngạc nhiên hơn là cô bước từ trong quan tài ra . Chính vì vậy khi nhìn thấy ta , cô đã không ngại ta là người lạ mà mở miệng ngay :
- Tôi chưa chết ư .
Thấy thế, ta mỉn cười nhẹ nhàng giải thích :
- Cô đã chết . Chính tôi đã giúp cô sống lại .
- Hóa ra là thế . Tại sao cô cứu tôi , cô có mục đích gì tại sao không để tôi chết đi, ít nhất chết đi tôi sẽ không còn đau đớn nữa .
- Cô không cần hỏi nhiều. Tôi cứu cô có mục đích của tôi.
Đôi tay ta rút từ trong túi một quyển sách . Rồi giở nó ra , thi triển phép thuật . Từ trong người xuất hiện một thứ ánh sáng màu đen tuyền di chuyển đến trang sách và biến mất lúc đó ta biết chấp niệm đã đi vào quyển sách cùng lúc đó ta biến mất để một mình Thẩm Lạc Nhạn ngơ ngác trong phút chốc . Nhưng câu chuyện của họ đâu kết thúc tại đây .