• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Phi chìm trong những cơn đau kéo tới không ngừng làm nàng không thở được, không khí nghẹn ứ ở trong phổi, không ra cũng không thể vào. Nàng đau tới mức không mở nổi mắt nữa, hai bên tai nghe thấy âm thanh rất to, nghe thấy tiếng nhiều người tụ tập, còn có bà đỡ tuổi đã cao đang nói: "Hít vào! Nhị phu nhân, hít mạnh vào!"

Có hai a hoàn trẻ tuổi đang thì thầm oán hận: "Nhị phu nhân mới mười bảy. Sinh lần đầu đã sinh non, tướng quân rất không hài lòng. May mà đại phu nhân cũng đang mang cốt nhục của tướng quân."

"Nhị phu nhân bảo là bị đại phu nhân đẩy ngã xuống bậc thềm. Tướng quân chẳng thể nào tin được. Đại phu nhân cũng đang mang thai, làm gì có sức mà xô ngã được nàng ta cơ chứ. Huống hồ đại phu nhân dù sao cũng là công chúa nhà trời, vinh hoa phú quý, được yêu thương cưng chiều, cần gì phải so đo cùng thứ dân?"

"Cũng đúng..."

Ninh Phi muốn nói nhưng lại bị một cơn đau bụng khi sinh kéo đến, sức lực bị bòn rút, cảm thấy lúc sáng lúc tối, xong rất nhanh lại ngất đi.

Ngất đi không biết đã được bao lâu, hình như ngửi thấy từng đợt máu tanh, còn nghe thấy tiếng bà đỡ già nói bình thản: "Quả nhiên đứa bé này không sống nổi."

Sau đó nàng rơi vào một màn đêm đen kịt như vũng lầy.

Ninh Phi hoàn toàn không phải là người thời đại này. Ít nhất thì ở thời đại của nàng, không có công chúa nhà trời, nam nhân cũng không thể lấy ba thê bảy thiếp, càng không có chuyện mới mười bảy tuổi mà đã sinh non đứa con đầu lòng.

Ở trong cơn hôn mê nàng vẫn cảm nhận được những cơn đau lâm râm mà phần bụng truyền tới từng trận, cả người khó chịu như đang nằm trên lò lửa vậy. Cố gắng cử động cánh tay nhưng chỉ hơi run rẩy, khẽ nhấc được chút, ngay sau đó liền cảm thấy được có người đang nắm lấy tay nàng.

Một nam nhân nói: "Chương thái y, nàng thế nào rồi?"

"Lần này bị tổn thương quá lớn, trong vòng ba năm sợ là không thể sinh được... Nếu nghỉ ngơi dưỡng bệnh tốt, tương lai vẫn có thể có con."

"Sao có thể như vậy..." Nam nhân kia dường như rất đau đớn, ngày càng siết chặt tay Ninh Phi.

Giọng của nam nhân kia quen thuộc như thế, khơi dậy những kí ức khó phai của cơ thể này. Trong lúc mơ hồ đó, từng đoạn quá khứ đã mất hiện rõ dần trước mắt Ninh Phi.

Ngày nay nàng là Giang Ngưng Phi, nam nhân kia tên Từ Xán.

Từ khi Giang Ngưng Phi bắt đầu có thể nhớ sự việc thì đã được gia đình Từ Xán nhận về làm con dâu từ nhỏ, chỉ đợi đến lúc lớn lên thì sẽ bắt đầu cuộc sống vợ chồng cùng Từ Xán. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, Từ Xán lớn hơn nàng tám tuổi, rất quan tâm chăm sóc nàng.

Nhưng cuộc đời luôn biến đổi, con người chưa từng dự đoán hay nắm chắc được. Từ gia ở Giang Nam chuyển ra từ nhà Từ Xã My thượng tướng đương triều. Từ Xã My thượng tướng tuổi cao nhưng không con nối dõi nên nhận Từ Xán làm con nối dõi. Đến năm đủ tuổi làm quan, Từ Xán liền vào kinh, từ đó rời xa Giang Ngưng Phi.

Từ gia là gia tộc luyện võ gia truyền, dù Từ Xán lớn lên tại nông thôn từ nhỏ, nhưng trong nhà cũng chẳng thiếu binh thư cung tiễn. Phụ mẫu nghe lời dạy của tổ tiên, kĩ thuật bắn cung cưỡi ngựa không dám lơ là. Từ Xán vào kinh hai năm thì theo Từ Xã My thượng tướng lập được chiến công ở biên cương phương bắc. Tiếp tục hai năm sau được phong chức tham tướng. Hoàng đế khen ngợi người này trí dũng hơn người, ban thưởng cho Ngân Lâm công chúa để thành hôn. Ai ngờ Từ Xán cực lực từ chối, nói rằng trong nhà đã có con dâu từ lâu, chỉ là chưa thành hôn. Hoàng đế cũng không cảm thấy bất kính, còn nhận ra Từ Xán là người tình nghĩa. Thế là lệnh cho hắn kết hôn cùng công chúa, còn con dâu nuôi từ nhỏ kia làm nhị phu nhân.

Sự tình vốn đơn giản như thế, thời đại này nữ tử mười lăm tuổi cập kê. Giang Ngưng Phi năm nay mười sáu, vẫn luôn ghi nhớ sự chăm sóc củ Từ Xán dành cho nàng từ khi còn nhỏ, nay lại biết được Từ Xán nói chuyện riêng của hai người ngay giữa triều thì càng nặng tình với Từ Xán hơn. Chỉ là nàng không lường trước được, nàng là người không mưu mô, cực kì ngây thơ, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngân Lâm công chúa kia.

Ngân Lâm công chúa quen nhìn đủ loại xấu xa trong cung, mấy ma ma đã dạy nàng từ nhỏ làm sao để lớn lên trong một gia tộc. Đối mặt với nhị phu nhân Giang Ngưng Phi này, nàng ta không chỉ không ra vẻ cao ngạo của một công chúa, hơn nữa còn giả vờ chị chị em em thân thiết với nàng. Từ Xán không gặp Giang Ngưng Phi từ lâu, sau khi thành hôn thì lúc nào cũng ở bên công chúa, vì thế nhận ra Ngân Lâm công chúa không phải kiểu người kiêu ngạo khó sống chung như hắn từng nghĩ. Lại thêm Ngân Lâm công chúa biết cách trang điểm ăn mặc, giọng nói cử chỉ dịu dàng, thân thể mềm mại như liễu trước gió, quyến rũ hắn làm hắn thay đổi ý định.

Bắt đầu từ đó, Ngân Lâm công chúa giở thủ đoạn giá họa, hết lần nay tới lần khác đổ lỗi cho Giang Ngưng Phi, biến nàng trở thành một người suốt ngày ghen tức với mình.

Trong lòng Ninh Phi buồn bã, tuy mấy chuyện quá khứ này không phải là chuyện của nàng, nhưng đến nay nàng lại phải tự chịu. Hơn nữa, trí nhớ của Giang Ngưng Phi cũng nói rõ rằng, nàng vì chịu oan ức, chết không cam lòng. Nếu không có Ngân Lâm công chúa thì có lẽ, nàng và Từ Xán đã hạnh phúc cả đời bên nhau. Đáng tiếc là Từ Xán lớn lên từ nhỏ với Giang Ngưng Phi, luôn cho rằng nữ tử đều thuần khiết ngây thơ như nàng ấy, hoàn toàn không biết giữa nữ nhân với nhau có thể có nhiều mưu mô thủ đoạn đến thế.

Sau đó mười ngày, Ninh Phi cũng coi như có thể rời giường đi lại. Theo tập tục đương triều, trong thời gian ở cữ không thể xuống giường. Ninh phi đẻ non, vì vậy đã quá thời gian ở cữ rồi. Vả lại, một là, xưa nay bọn a hoàn luôn chăm sóc nàng một cách không vui vẻ gì, trong phòng trống không có mỗi mình nàng. Hai là, nàng cũng không cho rằng "ở cữ" có căn cứ khoa học gì, thế là liền đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Thời tiết vào đông, không khí khô khốc, lạnh như băng. Nàng siết chặt áo lông nhưng vẫn không che hết được cái lạnh. Nàng đi dạo trong viện. Dù gì Từ Xán cũng là tham tướng, vì vậy ở trong kinh cũng có một khu vườn khá đẹp, không lớn nhưng quang cảnh được bố trí cũng tỉ mỉ. Nàng đi lững thững. Lớp nước trong hồ đã đông thành một tầng băng dày. Chung quanh đều là sự hiu quạnh của mùa đông.

Thân thể Ninh Phi không thoải mái, sau khi đẻ non thì ngày càng yếu hơn, trong lòng thì tràn đầy tâm sự. Mấy ngày này, đêm nào nàng cũng phải thấy những kí ức, hình ảnh mà Giang Ngưng Phi chịu oan ức, chúng cứ hiện lên khiến nàng mất ngủ. Ninh Phi biết Từ Xán quan trọng đến thế nào đối với Giang Ngưng Phi, nhưng đáng tiếc là, loại đàn ông đó ở thời đại này có lẽ là một người khá tốt để mà phó thác cả đời, nhưng lại không phải kiểu người mà Ninh Phi thích.

Kiếp trước nàng chịu oan mà chết, có lẽ ông trời thương xót, thấy nàng bình sinh không có tội mà lại chịu khổ mất cả mạng, nên mới cho nàng một cuộc sống mới. Nhưng mà cái cuộc sống mới này...

Đang đi thì chợt nghe tiếng người từ trong rừng trúc thưa thớt.

Cây trúc không sống dễ dàng gì ở phương bắc, không biết tìm được giống trúc lạ này ở đâu mà sau trận tuyết lớn, trúc vẫn xanh tươi, cành lá không rơi rụng. Thấp thoáng đâu đó bên trong Ninh Phi nghe thấy một giọng nói quen tai: "Ngưng Phi muội muội đã không thể sinh nở, Từ thượng tướng vẫn trông mong phu quân có thêm nhiều con cháu chăm lo hương khói cho Từ gia, thiếp thấy hay là chàng nạp thêm một người thiếp đi?"

"Như vậy không được. Trong nhà tự dưng lại thêm một người lạ, ta không quen."

"Lúc này phu quân còn nói không quen người lạ, vậy trước đây thiếp không phải là người lạ sao? Lẽ nào bây giờ phu quân ghét bỏ thiếp?"

"Công chúa... Ai da, nàng lại nói đi đâu vậy."

Lúc này Ninh Phi đã nhìn thấy hai người đang nói chuyện. Chính là Từ Xán trong kí ức của Giang Ngưng Phi và Ngân Lâm công chúa Hàn Khuê Ngọc. Bụng công chúa rất to, quả nhiên là dáng vẻ mang thai. Trên mặt Từ Xán lộ ra một phần thương yêu cùng một phần khó xử, hắn nói nhỏ nhẹ xoa dịu công chúa, một bàn tay đặt lên bụng nàng xoa xoa.

Từ Xán này cùng Từ Xán trong kí ức của Giang Ngưng Phi không giống nhau. Giang Ngưng Phi luôn coi hắn là huynh trưởng, kính trọng mà yêu mến cho nên trong mắt nàng, Từ Xán cực kì cao lớn mạnh mẽ. Nhưng hiện giờ, nhìn ở khoảng cách gần như thế này, Từ Xán cao lớn mạnh mẽ thật nhưng không có uy, rất giống kiểu "Nho tướng" trong truyền thuyết. Trong khung cảnh tuyết trắng xóa, có một bóng người cao lớn đứng sừng sững, áo choàng màu tro phủ dài đến tận gót chân khiến Ninh Phi có một cảm giác khó nói thành lời.

Vì có nhân tố nghề nghiệp trong người nên Ninh Phi rất giỏi trong việc nhìn nhận người khác. Dạng đàn ông như Từ Xán, mặt mũi ngay thẳng không mưu mô, khóe miệng lại hay cười, hoàn toàn không phải là loại người không biết lý lẽ. Ngày thường xử sự quang minh lỗi lạc, ra chiến trường cũng biết dùng mưu đường đường chính chính, nhưng mà để đối phó với lòng dạ đàn bà hiểm độc nhất thiên hạ thì vẫn kém một chút.

Đến giờ Ninh Phi vẫn chưa tự cảm thấy chính mình là người trong cuộc, mà giống như là người thứ ba nghi hoặc quan sát bọn họ vậy. Nhưng theo tính tình của nàng, nghe lén thế này nếu bị phát hiện thì cũng chẳng phải việc gì xấu hổ cả, dù sao thì việc người ta đang nói cũng liên quan đến "kí chủ" của nàng. Nàng vẫn còn nhiều việc không rõ lắm, cần phải làm rõ trong thời gian ngắn nhất.

Lúc nàng còn sống thì nàng là một luật sư rất trẻ, dùng từ ngữ thời đại này mà gọi thì là "thầy kiện". Thế nhân có khen chê không đồng nhất về nghề nghiệp này, nhưng đều cho rằng người làm nghề luật sư đều chẳng phải loại gì tốt đẹp, có thể hãm hại, lừa gạt đủ kiểu, mà ai ai cũng rất lành nghề. Bản tính Ninh Phi không xấu, nhưng các loại thủ đoạn đều là đã học nằm lòng, cuộc sống của nàng phong phú nhiều màu sắc, gặp phải trường hợp như Giang Ngưng Phi này hoàn toàn chẳng khiến nàng phải tốn chút sức.

Lại nghe Hàn Khuê Ngọc cùng Từ Xán nói qua nói lại rồi đến chuyện Giang Ngưng Phi ghen tị, Hàn Khuê Ngọc nói: "Tuy muội muội có hơi lo lắng linh tinh nhưng phu quân dù sao cũng đừng gán cái danh "hay đố kị" này lên người muội ấy."

Ninh Phi xoa trán, khẽ than thở cho Giang Ngưng Phi, thể nào mà nàng ta bị hại thảm đến thế. Thanh mai trúc mã của Từ Xán rõ ràng là nàng ta, cuối cùng lại rơi vào cảnh Từ Xán không còn tin tưởng nàng chút gì, xem Ngân Lâm công chúa kia nói chuyện khéo tới mức nào.

Ninh Phi không hề biết mẫu thân của Hàn Khuê Ngọc xuất thân là nô tì ở phòng Giặt đồ, vì mưu mô thủ đoạn cao cường nên liên tục bước xa hơn nhưng cung nữ khác, cuối cùng vươn tới vị trí hầu hạ bên người hoàng đế. Hàn Khuê Ngọc từ nhỏ đã như mưa dầm thấm lâu, rất biết cách làm thế nào để có được sự yêu thương từ nam nhân.

Từ Xán nói: "Khoảng thời gian này ta theo nàng, tha thứ cho sự tùy hứng của nàng ta. Lần này đẻ non rõ ràng là nàng ấy không cẩn thận bị ngã, thế mà lại bảo do nàng đẩy ngã. Nếu không phải có quản gia, a hoàn làm chứng thì suýt nữa ta đã khiến nàng chịu oan. Trong phủ toàn khiến nàng phải phí công bận tâm."

"Phu quân đừng nói nữa, chúng ta đều là người một nhà mà, đừng nói giọng xa lạ như thế."

Từ Xán ôm Hàn Khuê Ngọc vào trong lòng, nói giọng thân thiết: "Ta còn nhớ nàng ấy ngày nhỏ thông minh đáng yêu là thế, lớn lên thay đổi cả rồi..." Im lặng một hồi lại nói tiếp: "Xem kìa, ta lại nói đi đâu không biết. Quên đi, không nói chuyện nàng ta nữa, đỡ phải phiền lòng."

Nói xong thì như hơi lườm về phía Ninh Phi một cái. Chỉ trong một lần liếc mắt mà Ninh Phi dường như nhận ra ý cảnh cáo trong đó. Ngân Lâm công chúa trong lòng Từ Xán hình như không phát hiện ra, nhắm mắt, yên lòng dựa vào ngực hắn. Hắn quan tâm nàng, mở áo choàng của mình ra bọc lấy cả người.

Cách một hàng trúc, nàng cùng Từ Xán giằng co trong im lặng. Trong lòng Ninh Phi có đủ loại tình cảm, nếu nói trước ngày hôm nay nàng còn chưa biết rõ sau này nên làm sao, thì hôm nay một màn này đã khiến nàng quyết tâm. Kiếp trước nàng lựa chọn nghề thầy kiện, càng có quy tắc đối với bản thân là "có oán báo oán, có thù báo thù", kiếp này tất nhiên vẫn phải tuân theo tính tình của mình.

Từ Xán đã biết Giang Ngưng Phi ở gần từ lâu, hắn không biết Giang Ngưng Phi này đã hồn bay phách lạc trong lúc đẻ non mất rồi, bây giờ nhìn thấy thanh mai trúc mã này có thể xuống giường đi lại, càng cho rằng nàng đã khỏe lên rất nhiều. Trước đó vài ngày, hắn còn thương nàng đẻ non mà ở cạnh chăm sóc những hai, ba ngày đêm. Bây giờ nhìn thấy, tất cả thật ra đều do Giang Ngưng Phi tự làm tự chịu, giả vờ bị ngã để đổ oan, mưu hại công chúa, không những hại bản thân mà còn hại đứa con trong bụng chưa ra đời.

Càng nghĩ hắn càng giận, càng thấy sự tức giận ngưng đọng lại giữa ngực hắn, hắn lại không hề biết rằng, mình tức giận như thế không phải vì tình cảm đã phai nhạt, mà là ngược lại hoàn toàn, là bởi vì hắn không thể chấp nhận người muội muội lương thiện đáng yêu như thế trong kí ức hắn, trở nên đố kị ghen ghét như bây giờ.

Từ Xán lấy cơ hội nói chuyện cùng Ngân Lâm công chúa này, từng câu từng chữ đều là câu trách móc Giang Ngưng Phi. Nếu như là Giang Ngưng Phi của ngày xưa, chỉ sợ đã đau lòng muốn chết, nhưng tiếc là người hắn gặp hôm nay chính là Ninh Phi dám làm dám chịu, nghe mấy lời nói bóng nói gió đó của hắn, bước chân không hề lùi lại, trên mặt cũng chẳng biến đổi gì.

Từ Xán không ngờ ngày nay Giang Ngưng Phi lại không biết xấu hổ tới vậy, còn dám cùng hắn nhìn trừng trừng, chẳng có vẻ hổ thẹn.

Ninh Phi thở dài, càng ngày càng thấy cái lạnh thấm vào. Ở đây mùa đông rất lạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn vào không trung, không biết những bông tuyết li ti kia đã rơi từ bao giờ. Không khí ngày càng lạnh, chẳng nhiễm một hạt bụi nào của thành thị ồn ào. Chết cũng chết rồi. Tới nay vẫn còn sống thì lại phải chịu sự mài dũa từ cuộc sống thêm lần nữa. Tuy nhiên nàng mặt dày nhiều thịt hơn Giang Ngưng Phi, chẳng sợ gì từ lâu.

Từ Xán ôm công chúa bỏ đi, không biết vì sao, tầm mắt của Giang Ngưng Phi cuối cùng nhìn lên bầu trời làm hắn cảm nhận mơ hồ được một sự bất an.

Mùa đông gió mạnh, Ninh Phi ôm lấy bản thân mình rồi quay người rời khỏi.

Vốn dĩ nàng không phải loại người thù dai, nhưng trước sự mắng chửi chủ cũ thân thể này từ Từ Xán và Ngân Lâm công chúa kia, bất giác cảm thấy chút buồn bã. Ninh Phi luôn hiểu rõ, vì sự khác biệt trong tính cách và trí nhớ nên mới tạo nên sự bất đồng trong người nàng. Bây giờ nàng đã phải nhận quá khứ kia của Giang Ngưng Phi thì phải đảm đương cuộc đời của nữ tử này. Hiện tại nàng không những là một Ninh Phi đã chết, mà còn là Giang Ngưng Phi đã chết, vì vậy phải tính kĩ cho bản thân, không thể lại đi vào vết xe đổ.

Đường nhỏ lát đầy đá. Bước chân của Ninh Phi dường như đã bị băng tuyết làm đông cứng. Bọn người hầu xem Giang Ngưng Nhi như một chủ nhân không cần tôn trọng từ lâu, mấy việc vặt vãnh cũng chẳng còn ai lo thay nàng. Tất nhiên cả chuyện giày tất qua mùa đông vẫn là đồ từ mùa thu. Vất vả lắm nàng mới về được tới sân của mình, thấy có người đang quét tuyết, là hai nô bộc nam đang nói cười không ngừng. Cầm chổi hất những đống tuyết dưới đất kia lên áo người còn lại để chơi, thấy nàng đi tới thì đều dừng tay, im miệng, lặng lẽ quét tuyết. Vẻ mặt có chút coi thường.

Ninh Phi cười mỉm, hỏi: "Xin hỏi hai vị đại ca, Thu Ngưng tỷ tỷ đâu rồi?"

Thu Ngưng là a hoàn mà phủ tướng quân phái tới cho nàng. Thực phẩm thuốc thang mấy ngày nay đều là nàng ta đảm nhiệm. Vì đã hai bảy hai tám tuổi nên trước đây, Giang Ngưng Phi cũng không dám gọi linh tinh, mà gọi một tiếng là tỷ tỷ. Ninh Phi hỏi nàng ta chẳng qua cũng chỉ là muốn một đôi giày mùa đông chống rét mà thôi.

Một trong hai nô bộc nam nói: "Do công chúa phái người tới hỏi tình hình của nhị phu nhân nên Thu Ngưng cô nương đã đến chỗ công chúa rồi."

Ninh Phi nói tiếng cảm ơn rồi đi qua sân, về tới phòng mình.

Hoài An quốc coi trọng võ hơn văn. Các phòng trong mấy tiểu viện của phủ Từ Xán đều có lò sưởi ngầm, trong triều cũng trợ cấp cho một số lượng than củi nhất định. Nhưng Ninh Phi vừa đặt chân vào phòng thì chẳng thấy ấm áp là bao. Buổi tối mấy ngày này còn khá, a hoàn lo liệu củi lửa còn nhớ thêm ít than cho đêm lạnh, nhưng đến buổi sáng, bọn a hoàn đều tới chỗ Từ Xán cùng công chúa lo liệu than củi xong xuôi rồi mới nhớ tới vị nhị phu nhân yếu ớt mới sinh xong này. Có khi có người còn quên khuấy đi.

Vì phòng có lò sưởi ngầm nên không hề có một chậu than nào, so với mấy phòng của bọn a hoàn càng khốn khổ hơn.

Ninh Phi không phải là không muốn quản, mà là hiện giờ chẳng có sức. Nhớ lại nhưng năm qua nàng đều ăn no mặc đủ, tinh thần tốt nên mới sắp đặt hết bẫy này tới bẫy kia cho người ta nhảy, giờ thì thế này... vẫn là dưỡng bệnh cho khỏe rồi đi dạy dỗ mấy đứa tầm nhìn hạn hẹp kia.

Nghĩ tới đây, nàng cởi áo ngoài, phủ lên trên lớp chăn nhằm chắn gió, xong xuôi mới nằm vào trong chăn rồi run rẩy. Không có ai làm ấm giường cho nàng nên tất nhiên, trong chăn vẫn lạnh như bên ngoài. Qua một lúc lâu, cuối cùng mới thấy ấm lên một chút. Ninh Phi xoay người, mặt áp vào góc chăn dần chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngủ yên tĩnh khác thường.

Đúng lúc này, tai ở ngoài chăn của Ninh Phi hình như nghe được tiếng động gì đó, nàng mở hé mắt, chợt giật mình vì trước mặt là một mảng sáng chói - là chiếc dao găm bóng loáng đang đặt trên mặt nàng. Trong lúc bị chói mắt, bỗng nhìn thấy bóng phản quang của một nam nhân đang đứng trước giường.

Nàng mở khẽ miệng định hỏi nhưng con dao găm kia lập tức đưa vào miệng. Lưỡi dao lạnh băng áp chặt lên mặt lưỡi, tên nam nhân kia nói nhỏ: "Nếu ngươi kêu lên ta sẽ cắt lưỡi ngươi."

Ninh Phi lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng tên kia. Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu. Trên quần áo thô sơ màu nâu đã có không ít chỗ rách do vũ khí sắc nhọn chém ra, lộ rõ màu da trắng bóc bên dưới. Rất nhiều chỗ có vết máu, ngưng lại thành những mảng đen trên áo quần, nhìn thoáng qua thì có vẻ nghèo túng.

Ninh Phi mở to mắt, cái miệng ngu ngốc không phát ra được bất cứ âm thanh gì, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ mau chóng trốn đi, nghĩ đi nghĩ lại xem làm thế nào mới thoát khỏi tình cảnh trước mắt.

Tên này cũng không biết là có thân phận ra sao, màu tóc và màu mắt đều giống người Hoài An quốc. Thế nhưng đường nét khuôn mặt lại sắc nhọn, hơi khác khôn mặt tròn tròn của người Hoài An quốc một chút. Chẳng lẽ là kẻ thù của Từ Xán?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang