“Ha ha…, so với lũ nhóc khác đã sớm trở thành tiểu nhị trong quán xá, được tận mắt thấy con lớn dần, từ một hài nhi trở thành đứa trẻ mười một tuổi đã là may mắn của chúng ta rồi.”
Trời chiều đỏ như máu.
Cuộc chiến giữ thành vừa mới chấm dứt. Một thiếu niên cô đơn đứng trước cổng thành, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt tràn đầy bi ai, phẫn nộ và cừu hận.
Một đôi vợ chồng ngồi trên bậc thang trước cửa một căn phòng còn vương đầy vệt máu. Trên người bọn họ cũng chi chít vết máu. Trên ngực người vợ cắm một thanh chiến mâu đã gãy, hơi thở mỏng manh sắp không trụ được nữa, còn người chồng đã mất đi hai chân và một cánh tay, trên trán ông ta cắm một thanh kiếm ngắn. Trên người bị những vết thương nặng như thế mà vẫn chưa chết. Như lẽ thường, trước khi chết là lúc con người ta bỗng trở nên tỉnh táo kỳ lạ.
Đưa cánh tay còn lại ôm lấy thê tử và nhìn người thiếu niên đang đẫm lệ - chính là người con trai độc nhất của họ. Ánh mắt của nam tử tràn đầy yêu thương trìu mến. Hắn mỉm cười.
“Lau khô nước mắt đi con, tiểu nam tử hán của ta. Lúc này ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho con, muốn con phải ghi nhớ kỹ. Sau khi ta và mẹ con qua đời, con nhất định phải giữ mộ chúng ta cho đủ bốn năm, một ngày cũng không được thiếu sót, có biết không?”
Thiếu nên liên tục gật đầu, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt.
“Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng không được phép làm vậy. Không có thực lực, phẫn nộ và căm giận sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào. Con vẫn muốn đi Bạch Lộc học viện để học võ, để trở thành cường giả nhưng hiện giờ còn chưa được, nhất định phải giữ mộ của chúng ta trong bốn năm….”
“Không nên hỏi ta vì sao, chỉ cần nhớ kỹ. Trong bốn năm này, ngươi phải biến mình thành hạt cát trong sa mạc hoang vu, không để lại tiếng tăm gì, phải làm cho cả quận Lộc Minh như không có ngươi tồn tại. Nếu có thể trở thành một kẻ đần độn trong mắt người khác cũng tốt, nhưng ta nghĩ, Tiểu Vũ của ta sẽ không chịu làm những việc đó.”
“Sau bốn năm, con có thể đi làm bất cứ việc gì con muốn làm. Nếu có một ngày con có thể trở thành cường giả cảnh giới Khổ Hải, nhất định phải đi Hoàng Cung Tuyết Quốc thu hồi một kiện đồ vật vốn là của con. Đến lúc đó, đồ vật ấy sẽ nói rõ tất cả chân tướng cho con.”
Nam tử nói xong, lấy một huy chương đao kiếm bằng đồng đặt vào tay thiếu niên. Những lời cuối cùng này như đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của hắn. Sau đó hắn thở gấp, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, máu tươi từ trong miệng phun ra từng ngụm.
“Cha…” thiếu niên tuyệt vọng hô lên.
“Còn nữa, con có nhớ bộ công pháp thổ nạp minh tưởng vô danh mà ta truyền thụ cho con không? Trong bốn năm giữ mộ, con nhất định phải kiên trì tu luyện nó, khiến cho nó thuần thục như bản năng của con. Con có làm được không?”
Thiếu niên dốc sức gật đầu.
“Vậy là tốt rồi…” ánh mắt nam tử đã mất đi tia sáng cuối cùng, sau đó sẽ là màn đêm thăm thẳm không bao giờ chấm dứt.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán thê tử của mình, thanh âm áy náy khẽ vang lên như không. “Oánh Oánh, ta thực xin lỗi….” sau đó, nam tử qua đời.
Trong khóe mắt thê tử chảy xuống một giọt nước mắt óng ánh rồi cũng dừng thở.
Thiếu niên quỳ trong vũng máu, bàn tay nắm chặt huy chương, ngẩng mặt khóc rống nghẹn ngào.
Tên hắn là Diệp Thanh Vũ.
Từ đó về sau, tại quận Lộc Minh, ở một xóm nghèo khu biên giới thành Bắc, bên trong một nghĩa địa hoang dại phủ đầy cỏ có một thiếu niên kiên nhẫn chờ đợi. Trong bốn năm này, đa số thời gian hắn ngồi trước mộ phần như một pho tượng, nhìn qua giống như một kẻ đần độn. Vì thế mà nhận vô số lời khiêu khích, đồn đại ác ý.
Mọi người đi qua đều nhận định sau khi cha mẹ chết đi đã để lại cho hắn một nỗi đau quá lớn. Trước kia, hắn chính là một thiếu niên thiên tài có thiên phú bất phàm, từng được lão viện trưởng của Bạch Lộc học viện nhận định là đệ nhất thiên tài thiếu niên, nay đã không còn nữa.
Hồn phách của hắn đã không còn, dần dần trở nên ngơ ngác, trở thành một kẻ đáng thương mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng coi thường, khinh bỉ.
Theo đó, đám người đã từng là bằng hữu của Diệp gia thay nhau bòn rút, lừa đảo để lấy đi bảo kiếm, Linh khí, cũng có người dùng thủ đoạn để cướp đi gia sản của Diệp gia tại thành Bắc. Từng bước từng bước, người thiếu niên này đã mất đi tất cả. Bản thân hắn thì không có phản ứng gì, không hề quan tâm. Tới một ngày, đám bạn ngày xưa thân thiết cũng rời hắn mà đi, không còn lại người nào.
“Thanh Vũ ca, người đã quá sa đọa rồi, còn ta nay đã khác. Thực xin lỗi, lời thề cùng giữ mộ ngày xưa giờ đã theo gió bay đi, ngươi đừng trách ta quá đáng, chỉ là…. Ta thi vào Bạch Lộc học viện rồi. Có gặp lại hay không ta cũng không biết nữa.”
Tiểu cô nương ngày xưa còn bím tóc sừng dê, người đã từng được hắn nhiều lần giúp đỡ, bảo trợ giờ cúi xuống đám hoa cẩm y, lưu lại mấy câu đó rồi dứt khoát quay người bước đi.
Nàng là người có thiên phú kinh người, tiền đồ tương lai nhất định sẽ rạng rỡ.
Ở lại chốn hoang vu này, chỉ còn một thiếu niên ngày ngày giữ mộ, cô đơn lạnh lẽo trải qua bốn năm thời gian.
*******
Bốn năm thấm thoắt trôi qua, năm nay Diệp Thanh Vũ đã mười bốn tuổi, là một thiếu niên nghèo tại thành Bắc ở quận Lộc Minh thuộc biên cương Tuyết Quốc. Bốn năm trước, bên trong Tuyết Quốc nhiều lần xuất hiện dị tượng, thiên địa nguyên khí dao động.
Cha mẹ Diệp Thanh Vũ đã chết trong cuộc chiến chống lại thú triều khiến hắn trở thành cô nhi, Diệp gia theo đó mà suy tàn không sao gượng dậy nổi, gia cảnh ngày một sa sút.
Hôm nay, bốn năm thời gian như lời hứa đã hết.
“Cha! Mẹ! Hôm nay là tròn bốn năm rồi!”
Thời gian vừa đủ đầy, khuôn mặt Diệp Thanh Vũ cũng đang từ ngây ngốc trở nên linh hoạt sinh động khác thường. Hai mắt mở lớn, trong mắt như có điện quang lưu chuyển. Hắn như đã trở thành một con người khác.
Diệp Thanh Vũ quỳ trước ngôi mộ của cha mẹ, cung kính dập đầu ba lạy, sau đó từ từ đào lớp đất phía dưới bia mộ lên. Sau khi đào được ba thước, một cái bị bọc ngoài một hộp sắt màu đen hiện ra.
Đó là một hộp sắt bình thường như bao chiếc hộp sắt khác. Mặt ngoài nó thô ráp, không có khóa. Thời gian trôi qua làm bề mặt nó có chút rỉ sét loang lổ, mang theo đó là cảm giác tang thương không nói thành lời.
Diệp Thanh Vũ cẩn thận lấy cái hộp ra, nhẹ nhàng mở. Bên trong hiện ra một chiếc huy chương bằng đồng cổ xưa. Đây là di vật quan trọng nhất mà cha mẹ lưu lại cho hắn.
“Cha! Mẹ! Đúng như ước định, bây giờ con đã có thể tự do làm những việc mình muốn, có thể trở lại làm một người bình thường rồi đúng không? Ha ha…, đám tiểu tử chê cười ta suốt bốn năm qua,ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi kinh ngạc.”
Nói tới đó, Diệp Thanh Vũ ngừng lại như đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười kỳ dị.
Bốn năm trôi qua trong cô đơn lạnh lẽo, những đau khổ và áp lực trải qua không khiến hắn trở thành một con người chỉ toàn thù hận, mà trong tim hắn tràn đầy lạc quan cùng tự tin. Thứ hắn mất chỉ là một ít đồ vật ngoài thân, thứ hắn đạt được to lớn hơn nhiều, đó chính là sự bình tĩnh kiên định cùng một ý chí sắt đá, một đôi mắt biết nhìn thấu mọi việc.
Chỉ có gian nan cực khổ mới có thể tôi luyện ra một con người như thế! Bốn năm vừa qua đối với Diệp Thanh Vũ là không hề uổng phí, con người hắn qua đó mà như được tái sinh.
“Ha ha…, những chê bai khi dễ Diệp gia bốn năm qua ta nhất định sẽ trả đủ cho các ngươi. Cha mẹ à, giờ là lúc con muốn động tay động chân rồi, cha mẹ sẽ không trách con phải không?”
Diệp Thanh Vũ tự nói với bản thân mình mà như đang nói cho cha mẹ hắn nghe, khuôn mặt chất chứa biểu cảm. Hắn lấy huy chương bằng đồng ra săm soi kỹ lưỡng một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó.
“Diệp gia mất đi cái gì, ta sẽ tự tay lấy về cái đó. Cha! Mẹ! hai người nói có phải không? Không có thực lực thì phẫn nộ giận giữ cũng không có chút ý nghĩa nào, cho nên con quyết định sẽ đi Bạch Lộc học viện để học tập, cha mẹ sẽ không phản đổi con chứ? Chờ tới lúc con trở thành cường giả, thanh kiếm kia, sản nghiệp kia, cùng với tổ trạch của Diệp gia sẽ từng bước được trả về nơi cũ.”
“A! Phải rồi, tuy cha mẹ không muốn để con cuốn vào chuyện năm đó, nhưng con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trận chiến giữ thành năm ấy là vì nguyên nhân gì mà khiến cho cha mẹ phải mất mạng. Bất kể là ai ngăn cản, con sẽ từng bước vượt qua để tìm được câu trả lời, để sự thực được bước ra ánh sáng. Bọn người xấu nhất định sẽ phải trả giá!”
Diệp Thanh Vũ chăm chú nhìn tấm bia mộ, trong mắt hắn hiện lên hình ảnh quen thuộc của cha mẹ. Hắn nở nụ cười đầy tự tin.
Xa xa, ánh mặt trời như lợi kiếm phá không tạo thành từng vệt sáng rơi rơi. Diệp Thanh Vũ mặc kim bào, quay người bước về phía mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ.
Một huyền thoại truyền kỳ bị kìm nén bốn năm qua cuối cùng đã được bước ra ánh sáng. Một con người từ bãi tha ma ở một xóm nghèo không khua chiêng giống trống mà từng bước quật khởi…
Nghe nói trong đại thế giới, thời không thác loạn, ẩn chứa vô số bí mật và chia thành rất nhiều biên giới. Số lượng biên giới có thể ví như sao trên trời, thật đúng là vô cùng vô tận. Nhưng từ thuở sơ khai còn hỗn độn đến nay đã ngàn vạn năm, thế giới không ngừng bị các bậc cường giả tiên hiền của các tộc phát hiện và sáng lập biên giới, tới giờ đã hình thành chín chín tám mươi mốt chỗ, có thể kể tới như Thanh Vân Giới, Hiểu Nguyệt Giới, Nam Cách Giới,… là những giới hưng thịnh nhất.
Mỗi giới đều vô cùng rộng lớn, diện tích lãnh thổ bao la giống như một tiểu thế giới, từ đó mà thai nghén ra hàng ngàn chủng tộc và vô tận sinh linh.
Thiên Hoang Giới là một giới có tuổi đời trẻ cỡ khoảng trăm năm thời gian nên hầu như chưa tạo ra danh tiếng gì. Trong đó có một tiểu thành xa xôi gần biên giới của quận Lộc Minh.
***
Thời tiết giờ đang là giữa mùa hè. Trong quận Lộc Minh, mỗi năm Bạch Lộc học viện tổ chức chiêu sinh một lần. Là một sơ cấp võ đạo giáo trang tốt nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh thành Lộc Minh, từ sáu mươi năm trước Bạch Lộc học viện đã hình thành, là thánh địa trong mơ của vô số nam thanh nữ tú truy cầu võ đạo.
Vầng dương vừa lên khỏi đầu người đã có hàng ngàn người chen chúc nhau tới trước cửa lớn của Bạch Lộc học viện. Theo tiếng chuông đồng âm vang, tiếng hoan hô dậy lên không ngớt, việc chiêu sinh khảo thí cũng được bắt đầu.
Tiết trời về trưa nóng rát cũng không làm giảm nhiệt tình của các thí sinh. Ngoài mấy vạn thiếu niên đủ tuổi của Lộc Minh quận ra còn có rất nhiều thí sinh phù hợp của các bộ tộc hoặc bộ lạc từ xa ngàn dặm không quản trèo đèo lội suối tới đây để tham gia.
Đối với đa phần những đứa trẻ có xuất thân bần hàn, đây chính là một cơ hội để thay đổi vận mệnh cả đời. Nếu có thể thông qua khảo thí trở thành đệ tử của học viện, là có thể một bước lên trời. Nếu có thể chăm chỉ tu luyện để trở thành võ giả có nguyên khí cường đại là có thể mang lại một vận mệnh mới cho người thân và gia quyến của mình.
Trong thời gian này, toàn bộ Lộc Minh quận vô cùng náo nhiệt.
“Này, ngươi có nghe thấy không? Thiên kim Tống Thanh La của hội trưởng Thanh La thương hội, mới có mười hai tuổi tham gia khảo thí lần thứ nhất đã vượt qua, trở thành đệ tử, hơn nữa sáu nội dung khảo thí đều có kết quả vô cùng ưu tú, được đánh giá là người có thiên phú võ học hạng nhất. Lần này Thanh La thương hội có khả năng sản sinh ra một thiên tài rồi.”
“Chuyện đó đã là gì! Con trai Lý Thừa Tấn của Lý Binh Chủ ở thành Nam nghe nói chính là người có thiên phú võ học nhất phẩm, được mấy vị trưởng lão trong học viện rất coi trọng đó.”
“Chuyện này cũng không phải là chuyện gì ly kỳ cho lắm. Những người này đều là con nhà phú hộ, từ nhỏ đã được chuẩn bị mọi thứ để bước lên con đường võ giả. Các loại công pháp, đan dược và tài nguyên luôn được chuẩn bị sung túc, việc thông qua khảo thí của học viện chỉ là việc đơn giản mà thôi.”
“Đúng vậy. Những môn sinh xuất thân nghèo khó làm sao có thể so sánh với đám người này? Hàn môn thật khó mà xuất ra quý tử là vậy đó.”
Trước cửa lớn của Bạch Lộc học viện, mọi người không ngừng xôn xao bàn luận. Trong đó có nhiều người không khỏi cảm khái vì từ lúc bắt đầu khảo thí tới giờ, những người thông qua khảo thí đa phần là con nhà giàu có sung túc, đám đệ tử xuất thân nghèo khó tới tham gia mấy trăm người mới tìm được một hai người vượt qua. Xác xuất thực nhỏ đến đáng thương.
Những thiếu niên vượt qua khảo thí không ngừng nhảy múa vui mừng, còn những người bị loại thì bực tức, gào khóc. Một người vui là biết bao nhiêu người phải rơi lệ. Con đường võ đạo vốn luôn tàn khốc như thế!
Nơi diễn ra khảo thí là sân bãi ngay trước cửa lớn của học viện. Toàn bộ quá trình khảo thí được diễn ra ngay trước mắt của mọi người, kết quả vì thế đều rất công bằng. Đám người chen chúc vây quanh khu vực khảo thí ngày một nhiều như nêm cối.
Các giám khảo không ngừng cao giọng hô to thành tích của thí sinh. Vừa lúc này, đám người đứng xem bị gạt sang một bên bởi một thiếu niên khí vũ hiên ngang, khuôn mặt vui vẻ đi tới địa điểm khảo thí. Thiếu niên này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, quần áo đơn sơ, tóc đen dày được buộc lại bởi một cọng cỏ đơn giản rủ xuống đến tận thắt lưng. Thân hình thiếu niên thon dài, to lớn đầy sức mạnh, mắt sáng mày kiếm, bộ mặt góc cạnh hiện lên vẻ tự tin hiên ngang.
Chỉ cần nhìn qua, mọi người đều cảm giác được có một cỗ khí tức hào hùng phát ra từ người thiếu niên đó.
“Ồ! Mọi người mau nhìn xem, người này không phải là Diệp Thanh Vũ hay sao? Kẻ ngu ngốc này, như thế nào lại thay đổi nhanh như vậy?”
“Tiểu gia hỏa này cũng tới học viện tham gia khảo thí sao?”
“Ha ha…, đúng là hắn thật rồi. Ta nhớ trước đây tiểu tử ngốc này đã nhiều lần tham gia khảo thí của Bạch Lộc học viện rồi.”
“Tiểu gia hỏa này vì cha mẹ chết mấy năm trước mà trở thành điên điên khùng khùng, bốn năm rồi liên tục tham gia khảo thí của Bạch Lộc học viện, mỗi năm đều không qua nổi vòng khảo hạch thứ nhất, đã trở thành trò cười khắp quận Lộc Minh này. Thế mà hắn không tự biết xấu hổ vẫn còn dám chạy tới đây?”
“Ha ha…, ai bảo lão viện trưởng đức cao vọng trọng của học viện cũng từng tán dương hắn, cho rằng hắn là người có khả năng tiếng vào Lộc Minh Bảng, thậm chí là Tiềm Long Bảng! Có lẽ lão viện trưởng đã bị tuổi già làm cho lú lẫn mất rồi.”
“Ta cũng cảm thấy thế. Có lẽ vì vậy mà tiểu tử nghèo kiết xác này tưởng là thật, không ngừng tới đây tham gia khảo thí, thật là đáng thương.”
Tiếng bàn luận vang lên không ngớt, từng lời từng lời truyền vào trong tai Diệp Thanh Vũ. Hắn chỉ nhếch môi cười, bộ dáng không hề lưu tâm chút nào.
“Một đám ngu xuẩn, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nếu không phải vì… thì ta đã sớm tiến vào Bạch Lộc học viên rồi.”
Diệp Thanh Vũ vừa nghĩ vừa tiến lại bàn ghi danh, nhận lấy Minh Bài để tham gia khảo thí. Dựa theo quy định, phải nhận được số trên Minh Bài mới được tham gia khảo thí để nhập học vào học viện. Hắn đã tham gia tới bốn lần nên đương nhiên rất quen thuộc với mấy thủ tục này.
“Ơ…, đây chẳng phải là Tứ Quan Vương sao? Năm nay lại tới nữa hả?” Một thiếu niên mặc cẩm y màu tím, bước tới ngăn trước người Diệp Thanh Vũ cất giọng chế giễu.
“Ha ha ha…, thêm lần này nữa là trở thành Ngũ Quan Vương rồi đó. Ngươi làm ta sợ muốn chết đi được, ha ha…”