"Chú ơi, cháu có tiền!" A Hoành móc hết tiền tiêu vặt trong túi áo ra.
"Haizz, chú ngần này tuổi rồi còn tham lam ít tiền của cháu làm gì?” Bác tài tính tình thẳng thắn, nghe nói vậy thì có vẻ bực.
“Chú đừng giận.” A Hoành cuống quýt giải thích: “Anh trai cháu, ở Tô Đông, hai ngày rồi, không về nhà!”
“Vậy à? Thôi thế này nhé cháu gái, chú đưa cháu đến thôn G, chỗ đó cách Tô Đông khoảng một cây số nữa, đường trơn, xe không chạy được, nhưng đi bộ vẫn được, cháu xem thế có ổn không?” Bác tài cũng là người tốt bụng, gợi ý cho A Hoành.
A Hoành vô cùng cảm kích, gật đầu lia lịa rồi lên xe.
Đêm Noel, người trong trung tâm thành phố đông như kiến, xe không chạy nhanh được.
“Chú ơi, nhanh, nhanh nữa đi!” A Hoành như ngồi trên đống lửa.
“Nhanh nữa thì đâm vào người ta mất!” Bác tài bật cười vì thấy cô gái này nói chuyện rất hay.
“Anh cháu, Tô Đông, lạnh!” A Hoành càng cuống lại càng lắp bắp.
Bác tài có vẻ cũng cảm động, nhìn A Hoành rồi nhẹ nhàng nói: “Ok, ta nhanh thêm chút nữa, không được để anh cháu bị lạnh!”
Khi đến thôn G là nửa tiếng sau đó, A Hoành trả tiền rồi vội vã xuống xe.
Bác tài liền thò đầu ra ngoài cửa kính, nói: “Cháu gái cứ đi thẳng, nhìn thấy biển chỉ đường, rẽ phải khoảng ba trăm mét nữa là tới!”
A Hoành vẫy tay rồi mỉm cười gật đầu.
“Cháu gái, đường trơn đi lại cẩn thận đấy!” Bác tài tốt bụng vẫy tay từ xa.
A Hoành vốn đã có sự chuẩn bị khi bác tài nói đường trơn, nhưng sau khi vồ ếch mấy cú, cô vẫn cảm thấy thật chật vật, nhưng nhũng suy nghĩ mông lung trong đầu đã khiến cô bất chấp sự đau đớn.
Nhỡ Tư Hoán không ở nhà thờ Tô Đông thì sao?
Nhỡ Tư Hoán không theo cô về nhà thì sao?
Nhỡ Tư Hoán đang ở đó với Nhĩ Nhĩ, nhìn thấy cô rồi khó xử thì sao?
A Hoành vừa đi vừa bám vào thân cây, cuối cùng cũng nhìn thấy một tấm biển chỉ đường. Đến khi mò được đến Tô Đông giữa màn đêm, người cô đã ướt sũng mồ hôi và tuyết.
Nhà thờ Tô Đông được thiết kế rất độc đáo, toát lên vẻ yên bình và ấm áp, giống như cảm giác của A Hoành khi nhìn thấy bà trong ảnh. Tuy nhiên, nhà thờ này gần như đã bị bỏ hoang, vì dù sao cũng cách trung tâm khá xa và quy mô không bằng các nhà thờ khác.
Trong nhà thờ đang sáng đèn, à, ánh sáng nhấp nháy thế này, chắc hẳn là nến.
A Hoành đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tư Hoán.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhĩ Nhĩ, em bảo bà có nghe thấy tiếng bọn mình nói chuyện không?”
Giọng nói ấm áp đó thể hiện rõ vẻ tin tưởng vào đối phương.
“Có chứ, linh hồn bà ở đây, bà vẫn đang nhìn chúng mình.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, dễ nghe.
Nhĩ Nhĩ... ư?
Bàn tay đang định đẩy cửa của A Hoành liền rụt lại. Giờ mà vào trong thì mạo muội quá, để họ nói chuyện thêm lát nữa vậy.
“Ừ, khi còn sống bà thích nhất chỗ này, đêm Noel nào bà cũng đưa bọn mình đến đây.”
Tư Hoán liền cười.
A Hoành thấy hơi đáng tiếc, cô cũng muốn được gặp bà một lần. Ở Ô Thủy, trẻ con đều gọi bà nội là ”a bà”, không biết khi nghe thấy cô gọi là “a bà”, bà nội có vui không?
Ông nội từng nói với cô rằng, nguyên quá của bà chính là Ô Thủy.
A Hoành lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn. Nếu cô cũng có bà nội yêu thương thì tuyệt vời biết bao, cô sẽ làm một cô cháu gái thật hiếu thảo, cô sẽ đấm lưng, rửa chân, nấu các món ngon mời bà.
À, đúng rồi, nấu các món của Ô Thủy, chắc chắn bà sẽ rất thích. Có thể bà sẽ làm cho cô một cái túi thơm thật đẹp, sẽ mỉm cười hiền từ với cô, sẽ cẩm cán chổi đuổi những kẻ dám bắt nạt cô, sẽ kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa...
“Anh, nếu bà vẫn còn sống thì bà có chịu nhận em không?” Cô gái trong nhà thơ nói với giọng buồn rầu.
Nếu bà còn sống, bà có vui khi cô đến đây không?
Giọng Tư Hoán run run: “Không đâu, không có ai không nhận em cả! Bà nội thương em nhất, chẳng lẽ em quên rồi à? Trước đây anh và em cãi nhau, lúc nào bà chẳng dỗ dành em trước.”
“Nhưng trước đây ông nội cũng rất thương em, bây giờ ông chẳng để ý đến em nữa còn gì.”
Giọng Tư Hoán có vẻ xúc động: “Nhĩ Nhĩ, trước lúc lâm chung bà từng nói với anh rằng, bà và ông đều biết sự thật. Bà biết rõ em không phải là cháu gái ruột của bà, hồi bọn mình còn rất nhỏ, bà đã lén đi điều tra tung tích của A Hoành, nhưng bà lại không đón em ấy về, đến tận khi bà qua đời cũng thế và cũng không đi thăm A Hoành còn gì?”
Cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn trong lồng ngực, đêm lạnh thế này mà vết thương lại nóng bỏng...
Cô lặng lẽ trượt từ góc tường xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân lạnh ngắt. A Hoành à A Hoành, cô thầm gọi tên mình, nước mắt nhạt nhòa. Một nỗi buồn tê tái xâm chiếm trong lòng.
Tại sai, tại sao không ai muốn nhận cô?
Tại sao?
Cô đã đóng vai Vân Hoành rất nghiêm túc, khi bị người ta nói khóe sau lưng là con hoang cũng không hề phản bác, vì những điều họ nói đều là sự thật.
Cô đã đóng vai Ôn Hoành rất nghiêm túc, mặc dù bị tất cả những người yêu quý Ôn Tư Nhĩ lãng quên, căm ghét nhưng không hề cảm thấy hận họ, vì họ không sai, chính cô đã cưới đi tất cả mọi thứ của Ôn Tư Nhĩ.
Dù sao thì trên thế gian này có Ôn Tư Nhĩ trước rồi mới có Ôn Hoành.
Cô chưa bao giờ căm hận mình như hôm nay.
Tại sao cô lại ngang nhiên tồn tại như vậy?
Cô có người sinh ra, có người nuôi nấng, nhưng lại... không có người nhận.
Họ có thể quý mến cô, có thể đối xử tốt với cô, nhưng ngoài cô ra, trong lòng họ mãi mãi có người mà họ yêu quý hơn, muốn đối xử tử tế hơn.
Vì người đó mà họ nghiễm nhiên vứt cô vào thùng rác.
Tủi hổ biết bao, tựa như rác rưởi, vứt đi cũng sẽ chẳng thấy tiếc...
"Ôn Hoành?" Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên đầu cô, giọng hơi ngạt đi vì lạnh.
A Hoành ngẩng lên liền nhìn thấy Ngôn Hi. Cô có vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy anh, nên lại cúi xuống, giấu nhẹm cảm xúc của mình.
"Tư Hoán đang ở trong đó hả?" Ngôn Hi chỉ vào nhà thờ.
A Hoành liền gật đầu.
"Ờ." Ngôn Hi thờ ơ gật đầu. "Bọn mình về thôi." Tiếng Ngôn Hi vọng qua lớp khẩu trang nên nghe không rõ lắm.
"Đi đâu?" A Hoành ngẩn người.
"Về nhà." Ngôn Hi đáp ngắn gọn rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo A Hoành đang ngồi dưới đất lên.
"Tư Hoán, Nhĩ Nhĩ thì sao?" A Hoành rụt rè hỏi.
"Để anh gọi cho ông Ôn, lát nữa sẽ cho lái xe đến đón hai đứa ấy. Em về với anh trước đi." Ngôn Hi uể oải vặn người, hai tay đan vào nhau đặt ở sau gáy.
A Hoành gật đầu, quay lại nhìn nhà thờ, nói nhỏ: "Tạm biệt a bà."
Ngôn Hi bình thản nói: "Bà không nghe thấy đâu."
"Tại sao?" Giọng A Hoành chua chát.
Lời cáo biệt này đã lấy hết sức lực của cô.
"Bà không còn sống trên thế gian này nữa."
"Bà, ở bên Thượng đế hả?" A Hoành ngửa mặt lên trời, ánh mắt lộ rõ vẻ mông lung.
Ngôn Hi liền bật cười. "Nếu Thượng đế tồn tại thì chắc chắn người sẽ ở bên em."
A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi.
Nhưng Ngôn Hi không nói gì nữa, giữa đêm tuyết, dáng anh lộ rõ vẻ ngạo mạn, thờ ơ. A Hoành dõi theo bóng dáng Ngôn Hi, có cảm giác rằng, chàng trai này còn cô đơn hơn cả cô.
Ngôn Hi chợt dừng chân, vì mặc nhiều quần áo quá nên rất khó cử động, phải khó khăn lắm mới cởi được đôi găng tay len ra, đưa cho A Hoành, mỉm cười nói: "Thượng đế không bao giờ cứu người, nhưng người sẽ cứu người. Giống như trong hoàn cảnh này, đàn ông đương nhiên phải phát huy phong độ thôi."