Đỗ Vân Hiên cũng không có ý kiến gì. ‘Ngộ tính’ của anh rất cao, bị Cổ Sách ‘giáo dục’ vài lần đã hiểu rõ phương thức làm việc cực đoan độc tài của hắn. Đại khái cũng chỉ có loại người này, mới có thể ngồi lên bảo tọa của đế vương hắc ám.
Dùng bữa tại một nhà hàng ẩm thực Trung Hoa 5 sao, tên là Tinh Diễm Lưu Ly, tên cùng đồ ăn đều giống nhau, cực kì tinh tế tao nhã, thường thấy trên những tạp chí ẩm thực. Đỗ Vân Hiên cũng có thường thức đối với tinh hoa ẩm thực Trung Hoa, cũng từng nghĩ, nếu được trả phí thiết kế cao sẽ đến nơi này tự khao mình một bữa, chỉ là vẫn luôn bận rộn công tác, phí thiết kế tuy rằng không ít, nhưng cũng phải tiêu đi khá nhiều, phải hiếu kính cha mẹ, chu cấp cho em trai du học, còn bản thân cũng cho thuê phòng để kiếm thêm thu nhập, cho nên cũng không định phung phí
Đến nhà hàng yêu thích đã lâu dùng bữa, đáng tiếc, đối diện là một tên sói xám đẹp đẽ phóng khoáng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ta là kẻ lắm tiền.
Khẩu vị của Đỗ Vân Hiên hạ xuống mức thấp nhất.
Đừng nói khẩu vị, chỉ cần nghĩ đến cái thứ chết tiệt mang hơi thở của Cổ Sách kia đang gắt gao dán vào bộ vị riêng tư nhất trên người mình, Đỗ Vân Hiên liền sinh ra cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
“Tại sao không ăn?” Sói xám đối diện ngẩng đầu, nhìn qua cái dĩa trống trơn cùng đôi đũa.
“Không đói bụng.”
“Không đói cũng phải ăn.”
“….”
“Hôm nay tâm tình tôi không tệ, em hẳn cũng không muốn phá hủy nó chứ?” Thoải mái gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng, Cổ Sách ung dung nói ra, lại mang theo một chút cảnh cáo khiến Đỗ Vân Hiên bất an.
Đối diện Cổ Sách, thức ăn có ngon đến mấy vào miệng cũng giống như ăn bột, Đỗ Vân Hiên căn bản không để ý đến mình đang ăn thứ gì, vừa gắp đồ ăn vào miệng, lại vừa buông mi, liếc qua chén của mình.
Chiếc dĩa trắng như ngọc không có một chút đồ nào, trong khi chén lại chất đầy đồ ăn. Sườn được đưa lên, Cổ Sách gắp cho anh một miếng, cá hấp đưa lên, Cổ Sách lại gắp thêm một miếng… Sườn kho, chả cá, hoa trang trí, lại thêm một muỗng ngô xào hạt thông thành một chén đầy ắp, nổi lên thành một ngọn núi nhỏ.
“Nhanh vậy đã ngừng đũa? Không được, ăn thêm một chút, nếu không để tôi đút cho em.”
Đáng ghét!
Chán ghét Cổ Sách cười híp mắt xem mình như phụ nữ… Không! Như sủng vật mà chăm sóc, liên tục gắp đồ ăn vào!
Càng chán ghét hắn chằm chằm nhìn mình ăn, mở miệng như thể là chủ nhân mình vậy. Đỗ Vân Hiên cầm đũa lạnh lùng chọc đồ ăn trong chén, nghiền một miếng cá tươi ngon đắt đỏ cơ hồ thành ruốc cá, lại đổi thìa, lật qua lật lại chà đạp đồ ăn một lượt, dùng sức nuốt, tựa như ăn thịt Cổ Sách vậy.
Ăn thì ăn.
Dù sao tuyệt đối không thể tạo cơ hội để Cổ Sách tự tay đút mình ăn được!
Trước mặt Cổ Sách, đem ngọn núi đồ ăn nho nhỏ trong chén nuốt hết vào bụng, Cổ Sách cuối cùng cũng không làm khó nữa, vui vẻ lau miệng, không để ý tới yêu cầu để mình về nhà của Đỗ Vân Hiên, lập tức đem anh vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp.
Nhận ra Cổ Sách xem mình như sủng vật, còn chuẩn bị mua trang phục cho mình, cả người Đỗ Vân Hiên đồng loạt nổi gai ốc.
Vất vả lắm mới rời khỏi biệt thự không khác gì nhà tù kia, Đỗ Vân Hiên cũng không dám chọc đến Cổ Sách nữa. Anh biết tuy rằng đây là nơi công cộng, nhưng nếu người trước mặt nổi điên lên, hoàn toàn có năng lực không coi ai ra gì lôi anh đi ngay trước mặt mọi người.
Anh tận lực dùng giọng điệu ôn hòa thương lượng với Cổ Sách, “Tôi đã có đồ, thực sự không cần mua thêm.”
Cổ Sách đang nói chuyện với nhân viên trong cửa hàng về tây trang tơ tằm, nghe Đỗ Vân Hiên nói như vậy liền nói với cô ta, “Tây trang để lần sau đi. Đồ lót TL của các cô dựa theo size của bạn tôi, lấy trước hai lốc.”
Nhân viên cửa hàng ban đầu nghe nói không lấy tây trang, có chút thất vọng, vừa nghe đến muốn lấy hai lốc đồ lót lập tức rạng rỡ hẳn lên, hai mắt đánh giá dáng người Đỗ Vân Hiên, ước lượng kích cỡ rồi lập tức chạy đi lấy đồ.
Hiệu TL của bọn họ, giá khá cao.
“Không cần, ở nhà tôi có.” Đỗ Vân Hiên không nói ra hai chữ ‘quần lót’, trong lòng đã thầm nghiến răng.
“Không đủ.”
“Đủ.”
“Không đủ, bảo bối.” Cổ Sách ghé môi đến bên tai Đỗ Vân Hiên, thấp giọng cười nói, “Nhiều hơn nữa cũng không đủ cho tôi xé.”
Mặt Đỗ Vân Hiên đỏ lên, vừa may nhân viên mang đồ lót đã được gói lại tới, môi Cổ Sách mới chậm rãi rời khỏi tai anh.
Cổ Sách trả tiền xong, dẫn theo Đỗ Vân Hiên rời khỏi cửa hàng, lại thấy bên cạnh là một cửa hàng trang phục thể thao nổi tiếng thế giới, tiếp tục kéo Đỗ Vân Hiên vào cửa.
Đỗ Vân Hiên cầm túi giấy bị Cổ Sách nhét vào tay, tuy rằng được gói thanh lịch trang nhã, nhìn không ra bên trong là hai lốc quần lót, nhưng chỉ cần nghĩ đến Cổ Sách mua đồ dùng riêng tư của mình, còn bị ép nhận lấy, cả người Đỗ Vân Hiên khó chịu như bị cả đàn kiến bò lên, hận không thể nhanh chóng về nhà, khóa cửa lại, đốt lên một chậu than rồi ném hai lốc đồ cao cấp này vào đốt sạch thành tro.
Không nghĩ ra, Cổ Sách vậy mà giống hệt phụ nữ, thích đi shopping!
Vậy mà lại kéo anh đi shopping!
Trong cửa hàng đồ thể dục, Cổ Sách mua cho mình lẫn Đỗ Vân Hiên một bộ đồ vận động, lại nhét túi vào trong tay Đỗ Vân Hiên, ngông nghênh coi Đỗ Vân Hiên như đàn em mà sai sử.
Đi vòng vòng thêm chừng nửa tiếng sau, bước qua một cửa hàng đồ chơi, Cổ Sách dường như bị hấp dẫn bởi những con gấu bông đủ kích cỡ trưng trong tủ kính. Dừng bước nhìn nhìn, quay đầu hỏi Đỗ Vân Hiên, “Em thích con nào?”
“Đều không thích.” Đỗ Vân Hiên quét mắt nhìn tủ kính, “Tôi là người lớn, không phải trẻ con.”
“Em không thích?” Cổ Sách hỏi lại một lần nữa, trên mặt không có chút thất vọng, mỉm cười nói, “Nhưng tôi rất thích.”
Đỗ Vân Hiên chỉ quan tâm Cổ Sách khi nào mới chịu thả mình đi, không hề chú ý tới một câu này của Cổ Sách nói đến ý vị thâm trường.
“Tôi có thể về chưa?”
“Chọn một con.” Cổ Sách không thèm chú ý đến vấn đề của Đỗ Vân Hiên, chỉ vào tủ kính.
“Tôi không cần.”
“Con này thế nào?” Ngón tay Cổ Sách chỉ về một hướng, nhắm ngay con gấu cực bự cao gần một mét tám bên trong tủ kính, “Con này là đực, ôm sẽ rất thoải mái.”
Đỗ Vân Hiên kiềm chế tức giận, anh cho rằng ai cũng biến thái giống anh, vui vẻ ôm gấu đực sao?
Thấy Đỗ Vân Hiên nén giận đến trắng bệch cả mặt, Cổ Sách chậm rãi thu ngón tay về, “Chúng ta đi thôi.”
Hai gã đàn ông đi shopping cuối cùng cũng chấm dứt. Theo ý riêng của Đỗ Vân Hiên, tốt nhất là cứ vậy mỗi người đi một ngả, nhưng Cổ Sách chưa bao giờ là kẻ nghe theo mong muốn của người khác, trực tiếp ném Đỗ Vân Hiên lên xe thể thao, đạp chân ga.
Đến khi xe thể thao dừng lại, Đỗ Vân Hiên ngạc nhiên nhận ra, không ngờ lại đến một sân vận động tư nhân.
“Trên người em không có chút thịt nào cả, ăn cũng không bao nhiêu, cần phải rèn luyện.” Cổ Sách túm Đỗ Vân Hiên xuống xe.
Vừa vào đến cửa, Lâm Dũng đã đem theo một đám huynh đệ hô to chào đón, mọi người cúi đầu, thi nhau gọi Sách ca.
“Sách ca, bãi đã dọn trống, hôm nay không tiếp vị khách nào khác, đặc biệt dành riêng cho Sách ca.”
Lâm Dũng hiện tại đã là lão đại một phương, dưới tay mở nhiều nhất chính là quán bar và cửa hàng âm thanh, sân vận động chỉ có một cái duy nhất, thế nhưng tiêu chuẩn phục vụ đều là đứng đầu, mỗi tháng thu vào không ít.
Có điều trước mặt lão đại chân chính – Cổ Sách này, Lâm Dũng làm sao có thể nhắc đến tiền bạc, đi theo Cổ Sách, tự mình đưa Cổ Sách đến sân cầu lông, trước tiên đưa cho Cổ Sách một chiếc khăn ấm khử trùng để hắn lau tay, lại hiếu kỳ hỏi, “Sách ca vẫn luôn thích đánh billard, khi nãy anh gọi điện muốn đến đây, em đã gọi tiểu đệ chuẩn bị bàn billard xong rồi. Tại sao hôm nay bỗng nhiên muốn đánh cầu lông?”
Cổ Sách lau qua tay, ném khăn lại về phía Lâm Dũng, “Muốn quản chuyện của tôi?”
“Không dám! Tuyệt đối không dám!”
“Lấy hai cái vợt tốt lại đây.”
Sách ca có lệnh, Lâm Dũng ngay cả tiểu đệ cũng không thèm sai sử, trực tiếp đi cầm hai cái vợt tốt nhất đến. Cổ Sách cầm một chiếc, vung tay vài cái mang theo tiếng gió vút qua, cảm giác không tệ lắm.
Đỗ Vân Hiên dưới mệnh lệnh ngnang ngược của Cổ Sách, vào phòng thay đồ đổi đồ thể dục đi ra, bình thường đi làm đều mặc tây trang, đây vẫn là lần đầu tiên trước mặt Cổ Sách anh mặc một bộ đồ vận động ngắn tay, lộ ra cánh tay trắng nõn gần như trong suốt, cho dù nhìn qua cũng thấy được da thịt nhẵn nhụi mềm mại.
Đồ thể dục là chất vải cotton cực mỏng, loáng thoáng lộ ra đường cong duyên dáng của lồng ngực, đến cả hai điểm nhỏ mê người kia dường như cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Cổ Sách chọn chất vải này, là vì cotton mỏng thoáng khí, hắn cũng không muốn Đỗ Vân Hiên bị mồ hôi làm khó chịu, không nghĩ tới lại có thêm hiệu quả ngoài ý muốn này.
Chết tiệt…
Mắt Cổ Sách nhìn chằm chằm Đỗ Vân Hiên không rời, trong lòng hung hăng mắng một câu thô tục.
Gấu Nhỏ của mình, chỉ mặc một bộ đồ thể dục đơn giản cũng có thể gợi cảm đến phun máu.
“Cầm.”Cổ Sách đem chiếc vợt được mình thử qua ấn vào tay Đỗ Vân Hiên, còn mình cầm lấy một cái khác.
Hai người đứng hai bên lưới.
Sân cầu rộng rãi, vợt tốt, thông gió tốt, đèn sáng chuẩn, nền cũng sạch bong, nhưng đánh cầu lại không thuận lợi như trong tưởng tượng, hai bên mạnh yếu cách xa nhau.
Thần kinh vận động của Cổ Sách cực kì tốt, vợt cầu lông vụt lên xé gió.
Sau khi tốt nghiệp, Đỗ Vân Hiên dồn toàn bộ tâm ý vào công việc, cực kì hiếm khi đặt chân đến sân vận động, cầu lông cũng chỉ đánh qua khi còn học đại học, huống hồ, anh căn bản là không muốn cùng Cổ Sách đánh cầu lông!
Ngay cả đón cầu cũng không thèm!
Lôi người ta đến sân vận động, ép phải đổi đồ thể dục, ép phải chơi cầu, tên khốn này chính là một tên bạo quân hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác!
Cho nên, hai bên lưới ngăn, một bên nhiệt tình, một bên lạnh lùng ; Một bên tích cực, một bên tiêu cực. Làm sao có thể đánh cho được?
Mỗi lần Cổ Sách đánh cầu qua, Đỗ Vân Hiên nếu không phải cố ý làm bộ thất thủ không đón được, thì là đánh cầu ra khỏi sân.
Đánh năm sáu phút, công phu toàn bộ đều dành cho việc nhặt cầu, Cổ Sách bắt đầu không kiên nhẫn, cười u ám, cách lưới nói với Đỗ Vân Hiên, “Bây giờ bắt đầu, tính điểm.”
Đỗ Vân Hiên thầm cười lạnh, tính điểm thì sao, tôi vẫn thụ động đánh cầu.
Chính sách có tàn bạo có cứng rắn đến đâu, cũng chỉ có thể ép người khác làm việc mình không muốn làm, chứ không thể khống chế ý tưởng trong lòng người ta.
“Mười lăm trái một ván.” Cổ Sách cầm vợt, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay trái, khóe môi dật ra một nụ cười đẹp đẽ tà ác, “Em thua một lượt, tôi hôn em một cái. Em thua một ván, tôi lột một món đồ trên người em.”
Đỗ Vân Hiên ngẩn ra.
Cổ Sách không để ý tới anh, gọi Lâm Dũng bước đến, không chút e ngại mà phân phó, “Lát nữa ở đây khả năng sẽ có việc, cậu dọn sạch sẽ chỗ này, cũng không để đàn em của cậu bước vào. Tôi không muốn người của tôi bị kẻ khác nhìn thấy.”
“Đã rõ, Sách ca!” Lâm Dũng lớn tiếng trả lời, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cố gắng nhịn xuống sự tò mò có thể giết chết con mèo, lại liếc mắt thấy Đỗ Vân Hiên vẫn nhìn không chớp mắt, gương mặt tái mét, cả người cũng tức giận đến phát run.
Trương Hằng rất có nghĩa khí huynh đệ, đã sớm nhắc nhở hắn, Sách ca thích tiểu thiết kế này đã đạt tới trình độ hai mắt đều hoa, thích đến mù quáng.
Được Trương Hằng cảnh báo trước, Lâm Dũng cũng không dám trêu chọc Đỗ Vân Hiên.
“Cậu cũng không được nhìn.” Cổ Sách nói tiếp với Lâm Dũng.
“Em nào dám, Sách ca, em cam đoan, trong sân này, bất kể Sách ca có chơi thế nào, cảnh xuân tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.” Lâm Dũng nói xong, nhanh chóng đi kiểm tra lại một lượt sân vận động, lúc sắp rời đi lại đóng chặt lại cánh cửa của sân cầu.
Lúc này, Cổ Sách lại dời ánh mắt đến người Đỗ Vân Hiên, “Em phát cầu trước?”
Đỗ Vân Hiên liếc mắt nhìn cánh cửa sân cầu đóng chặt, trong lòng có chút sợ hãi.
Trần nhà vốn dĩ rất cao, lại dường như thấp lại, ép tới mức hô hấp không thông.
Giờ phút này, trong sân cầu lông rộng lớn, ngoại trừ mình ra cũng chỉ có một tấm lưới ngăn cách với Cổ Sách đang cầm vợt trong tay. Mà ánh mắt Cổ Sách tựa tiếu phi tiếu, dường như đang chờ đợi mình cho hắn một cái cớ để chà đạp.
Đỗ Vân Hiên suy nghĩ một lúc, phát hiện mình chỉ có một con đường sống duy nhất, chính là tận lực để Cổ Sách ở lại bên kia lưới.
Anh xoay người nhặt lên trái cầu trên mặt đất, cũng không biết động tác thong thả mà tuyệt đẹp này của mình lại để lộ ra đường cong ở mông, thắt lưng co dãn khả ái, còn có cánh tay tuyết trắng, tất cả đều khiến đáy lòng Cổ Sách nhộn nhạo.
“Tôi đánh cầu không được tốt.” Đỗ Vân Hiên khó khăn mở miệng.
Ngụ ý là, hi vọng Cổ Sách thủ hạ lưu tình.
Anh không sợ thua cầu, nhưng lại sợ Cổ Sách bỗng nhiên nổi điên, bên trong sân bóng đói khát thả dê bổ nhào đến xé đồ của mình.
“Nghiêm túc một chút cho tôi.” Cổ Sách cầm vợt, tiêu sái bày ra tư thế chuẩn bị, “Đến đi.”
Đỗ Vân Hiên một tay cầm cầu, một tay cầm vợt, phát cầu qua lưới.
Bắt đầu, cực kì, cực kì, cực kì… nghiêm túc, đánh cầu…
※※※
Cổ Sách thấy Gấu Nhỏ vốn không tập trung rốt cuộc chịu bỏ tâm tư cùng mình luyện tập, trong lòng rất đắc ý, vì chú ý đến lòng tự tôn của Đỗ Vân Hiên mà chủ động cho Đỗ Vân Hiên quyền phát cầu.
Đỗ Vân Hiên cầm cầu trong tay, suy nghĩ một chút, ném cầu lên không trung, thắt lưng xinh đẹp bày ra một độ cong duyên dáng, vung vợt lên một chút, cầu nháy mắt vụt tới trước mắt Cổ Sách, nhắm thẳng trán của hắn.
Cũng may Cổ Sách một đời lăn lộn dưới họng súng, kinh nghiệm né đạn cực kì tốt, thân thể phản xạ có điều kiện, chân nghiêng sang một chút, còn không quên vung vợt đánh lại.
Cầu lông chạm vợt ‘phốc’ một tiếng, lại bay về bên sân của Đỗ Vân Hiên.
Nhưng mà… ra sân.
Tính điểm cầu thứ nhất, Đỗ Vân Hiên ngoài dự đoán lại thắng.
“Ha, có chút thú vị.” Cổ Sách cách lưới nheo mắt, “Còn kĩ thuật gì không? Phô hết ra.”
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng liếc hắn, cánh tay cầm vợt nhẹ nhàng đong đưa, động tác thư giãn cơ bắp vân đạm phong khinh, mang theo một chút bình tĩnh thành thục.
“1 – 0.” Đỗ Vân Hiên không cảm xúc nói ra điểm số, giơ vợt lên, làm động tác chuẩn bị.
Không khí trong sân cầu, bắt đầu nóng lên.
Cổ Sách vốn cũng đoán được sau khi sân cầu trống không, không khí sẽ cực kì nóng bỏng, nhưng cái nóng này lại không giống cái nóng kia, hắn chờ mong là được trêu đùa vờn giỡn Gấu Nhỏ quật cường, sau đó nhào đến hôn môi, nóng nóng bỏng bỏng ân ái chiếm lấy, sủng nịch liếm láp.
Chứ không phải cầm vợt đỡ trái hở phải.
Đúng vậy, là đỡ trái hở phải!
Ngay từ khi bắt đầu tính điểm, Đỗ Vân Hiên liền thay đổi hoàn toàn, trong mắt bốn phía lóe ra tinh quang, hai má kiên nghị thành thục, khí chất trước đây cố gắng che giấu Cổ Sách nháy mắt lại không hề e ngại bộc phát.
Phát cầu, cứu cầu, kích cầu… Không chút nào dây dưa, động tác không thể lưu loát hơn được.
Cổ Sách bị đánh úp, thua trái thứ nhất, sau đó tất nhiên đều dồn toàn bộ tinh thần đề phòng, nghiêm túc đánh cẩu, đánh bốn năm trái, cùng Đỗ Vân Hiên thắng thua xen kẽ.
Không nghĩ tới, năm trái qua đi, toàn bộ thay đổi.
Sau khi đánh vài cú thăm dò, Đỗ Vân Hiên đã hiểu rõ năng lực của Cổ Sách. Thân thể hắn phản xạ không tệ, tốc độ chạy rất nhanh, lực đánh mạnh, nhưng nói đến kĩ thuật cầu lông…
“Lại dùng mánh khóe?” Thêm một lần nữa đánh cầu ra ngoại biên, Cổ Sách thua cầu, ánh mắt có chút bất mãn đối diện Đỗ Vân Hiên.
“8-3.” Đỗ Vân Hiên bất vi sở động, tiếp tục đánh.
Đây không phải mánh khóe, đây là kĩ thuật.
Theo anh quan sát, trên sân cầu muốn đối phó với Cổ Sách có hai cách dùng được, một là ở trước lưới bày ra động tác giả thu hút ánh mắt hắn, bày ra động tác đỡ cầu, Cổ Sách thấy mình muốn đỡ cầu nhất định sẽ chạy đến gần lưới, sau đó mình lại đánh mạnh một cái, vụt cầu xa khỏi Cổ Sách nhất.
Không phải anh giỏi chạy sao? Chạy đi! Chạy nhanh hơn nữa cũng không cứu được cầu.
Một cách khác là đánh trái tay, đánh cầu đến vị trí không thuận tay của Cổ Sách, cho dù Cổ Sách có đánh được cầu sang lưới, nhất định cũng sẽ ra khỏi biên.
Đỗ Vân Hiên rất thông minh, nếu không thể so thể lực, so tốc độ với Cổ Sách, vậy có thể so kĩ thuật, mánh lới, nhẹ nhàng vung vợt là có thể khiến Cổ Sách vì muốn đuổi bắt trái cầu lông kia mà chạy tới chạy lui, chạy trái chạy phải trên sân.
Vợt vung rào rào, lần nào cũng dùng lực quá mạnh, đánh cầu ra khỏi biên.
“12-3.”
Thắng bảy trái liên tục, Đỗ Vân Hiên càng phát ra thần thái phi dương, gương mặt thêm ửng đỏ, một giọt mồ hôi trong suốt lóng lánh rơi xuống, dưới ánh đèn khúc xạ trong sân, phút chốc sáng rực mê người, khiến người ta không thể rời mắt.
“Em thành thật cho tôi, có phải đã từng chơi giải chuyên nghiệp?” Cổ Sách gác tay lên lưới, thở hổn hển hỏi.
Khóe miệng Đỗ Vân Hiên hơi hơi nâng lên, cố nhịn cười.
Sau khi tốt nghiệp anh chuyên tâm vào thiết kế đá quý, không có thời gian rảnh rỗi đến sân thể dục. Nhưng khi còn học đại học, anh đã từng là một ngôi sao cầu lông triển vọng.
Bắt đầu đánh cầu lông khi còn học trung học, lúc bắt đầu chỉ là thú vui của một đứa trẻ, sau này lên đại học, mới phát hiện hóa ra đánh cầu lông tốt, cũng có thể giật được học bổng.
Khi học đại học ở Paris, điều kiện kinh tế trong nhà bình thường, học phí đắt đỏ cùng toàn bộ sinh hoạt phí tất nhiên không thể hoàn toàn dựa vào tiền tiết kiệm của cha mẹ được. Cho nên Đỗ Vân Hiên ngoại trừ dựa vào thành tích xuất sắc nổi trội để lấy học bổng, còn dựa vào thành tích trong đội cầu lông, giành thêm học bổng thể dục.
Trong bốn năm đại học, anh nhiều lần đại diện trường tham gia thi đấu, thắng được không ít giải thưởng, huấn luyện viên thậm chí muốn đề cử anh vào đội tuyển chuyên nghiệp, nhưng Đỗ Vân Hiên từ chối.
Trong cảm nhận của Đỗ Vân Hiên, thiết kế mới là công việc anh muốn làm.
Mà cầu lông, chỉ là một thú vui có thể giúp anh hoàn thành việc học một cách tốt đẹp.
Không nghĩ tới, hôm nay Cổ Sách lại buộc anh đến đánh cầu lông.
Chẳng những buộc anh đánh, còn buộc anh phải đánh nghiêm túc.
Tính cách Cổ Sách thô bạo lại cực kì không nói lý, Đỗ Vân Hiên bị bức đến bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêm túc.
Vì thế… Đỗ Vân Hiên thực sự nghiêm túc, cho nên hậu quả cũng thực sự nghiêm trọng.
“15-3.” Liếc nhìn cầu lông rơi xuống ngoài biên, Đỗ Vân Hiên ngữ khí bình tĩnh tuyên bố kết quả một ván.
Từ trái thứ năm trở đi, anh không cho Cổ Sách thắng thêm một trái nào nữa.
Trên thế giới này, những kẻ dám giáp mặt ‘khi dễ’ Cổ Sách thực sự không nhiều.
Rõ ràng biết tính tình Cổ Sách cuồng ngạo, lại dám dùng cầu lông xoay Cổ Sách mòng mòng, đáng lẽ ra phải biết kiềm chế lại.
Thế nhưng, có lẽ đã lâu lắm rồi Đỗ Vân Hiên không có được khoái cảm ‘khi dễ’ người khác bằng cầu lông, hoặc do.. trong ngực tràn ngập lửa giận, rốt cuộc đã tìm được cách để phát tiết, Đỗ Vân Hiên vậy mà không có chừng mực, không cho Cổ Sách đường lui.
Anh hướng về phía Cổ Sách, bất động thanh sắc liếc nhìn, thản nhiên hỏi, “Còn đánh hay ngưng?”
“Đánh.” Cổ Sách đối với Gấu Nhỏ giảo hoạt vừa yêu lại vừa hận, “Đương nhiên đánh.”
“Ván vừa rồi, anh thua.” Đỗ Vân Hiên không định bỏ qua cơ hội khiến Cổ Sách muối mặt.
“Đánh cược thua thì phải chịu.” Cổ Sách không nói hai lời, cởi đồ thể dục ra, ném ra ngoài sân, thân trên lập tức lõa lồ.
Cơ ngực cùng cơ bụng tinh tráng, đường cong hoàn mỹ nhưng không hề khoa trương, bởi vì dính mồ hôi, cho nên làn da màu mạch trơn bóng, tản ra sự gợi cảm nam tính độc đáo.
Đỗ Vân Hiên nhìn thân thể cơ bắp cân xứng hoàn mỹ khiến nam giới cực kì hâm mộ kia, thình lình nhớ tới lực lượng ẩn chứa dưới lớp cơ này, bị đôi tay kia gắt gao ôm lấy, ôm đến nỗi quả tim đập lên thình thịch, đến nỗi không thở nổi, cái loại nóng bỏng không thể trốn tránh.
Không khỏi nhíu mày.
Thua một ván cởi một món quần áo, đối với Đỗ Vân Hiên mà nói hoàn toàn không có chút tốt đẹp nào.
Ai muốn xem thân thể tên chết tiệt này chứ?
“Đến đi.”
“Ngừng, không đánh nữa.” Đỗ Vân Hiên nhớ đến đánh cược hoàn toàn không công bằng, bỗng nhiên ngán ngẩm.
“Không được, ít nhất đánh ba ván.” Cổ Sách thua cầu, nhìn qua như thể muốn đấu tiếp cùng Đỗ Vân Hiên, bên trong ánh mắt lộ ra uy hiếp, “Em dám lâm trận bỏ cuộc thử xem?”
Tên Cổ Sách khốn nạn này…
Chết tiệt!
Đỗ Vân Hiên trầm mắt, xoay người nhặt cầu lông lên, ném qua bên lưới đối diện, lạnh lùng nói, “Phát cầu.”
Trận thứ hai, Đỗ Vân Hiên càng nghiêm túc, hậu quả càng nghiêm trọng.
Anh ngập tràn giận dữ, đem tất cả các kĩ thuật ngày xưa học được ở trường ra vận dụng, động tác giả một cái tiếp một cái, cầu lông khi vụt lên trước, khi bay ra tận sau, khi trái, khi phải, đợi Cổ Sách đuổi theo, khó khăn lắm mới cứu được cầu về, Đỗ Vân Hiên lại khí thế như ưng, đột nhiên nhảy lên, sau đó lại như mãnh hổ hạ sơn, điên cuồng vồ về phía đối diện.
Kết thúc ván thứ hai, tỉ số 15-0.
Đỗ Vân Hiên kịch liệt áp chế thở dốc, ngạo nghễ cầm vợt đứng sừng sững ở nửa sân, một mặt lạnh nhạt xem tên kia xử lý thế nào.
Cổ Sách thoải mái cởi quần thể dục, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một chiếc quần tam giác màu đen. Vải dệt đen thẫm vây lấy vị trí nam tính phồng to.
Nếu có kẻ nào ở đây lúc này chụp một tấm hình Cổ Sách, ảnh chụp hoàn toàn có khả năng lên bìa tạp chí tình dục cho nữ giới.
Tuyệt đối chính là tuấn nam dương cương gợi cảm!
Da thịt dính đầy mồ hôi tỏa sáng nhè nhẹ, ngực nở, đường cong ở bụng, vai, lưng lẫn đùi đều cứng rắn đẹp đẽ, những vết thương trước kia có lẽ rất nghiêm trọng giờ chỉ còn là những vết sẹp nhàn nhạt, khiến Cổ Sách tăng thêm không ít nam tính.
Đỗ Vân Hiên nhìn hắn không hề e ngại cởi quần ra, thực sự không biết não người này đã ném đâu rồi.
Trong lòng Đỗ Vân Hiên, thua cuộc phải cởi quần rõ rành rành là một chuyện vô cùng nhục nhã, tên bạo quân khốn nạn Cổ Sách này tại sao lại cởi dứt khoát như vậy?
Không những cởi, hơn nữa cởi xong trên mặt một chút xấu hổ cũng không có, thậm chí khiến Đỗ Vân Hiên cảm thấy, Cổ Sách cởi sạch chỉ còn mỗi cái quần lót cho người ta thấy, còn rất đắc ý…
“Rất đẹp đúng không?” Cổ Sách thấy Đỗ Vân Hiên không dời mắt nhìn qua dáng người tuyệt đẹp của mình, cực kì tự hào nói.
Vấn đề này có chút ngốc, lại có chút quá mức đắc ý.
Trước mặt người khác, hắn vĩnh viễn là một lão đại khôn khéo, Sách ca.
Trước mặt Đỗ Vân Hiên, hắn lại nhịn không được mà trở về thời thiếu niên hăng hái, tựa như những thứ tốt đẹp vô thanh vô tức rời khỏi hắn trước đây, lại vô thanh vô tức mà trở lại.
Cho nên, trước mặt Đỗ Vân Hiên, hắn chính là một tên bạo quân tâm tình bất định, làm những chuyện kì lạ kiêu ngạo độc đoán, sau đó lại ngẫu nhiên lộ ra một chút trẻ con khiến người ta dở khóc dở cười.
Ánh nhìn chằm chằm đánh giá của Đỗ Vân Hiên lại bị Cổ Sách ác ý bẻ thành ‘chiêm ngưỡng cái đẹp’, nhất thời buồn bực, lỗ mũi hừ một tiếng, lại cầm lấy vợt cầu lông.
“Ván thứ ba, nếu anh vẫn thua, phải để tôi về nhà.” Đỗ Vân Hiên đối với cuộc đánh cược không công bằng này, đưa ra đề nghị sửa đổi.
Đến khi Cổ Sách thoải mái hứa hẹn xong, ván thứ ba bắt đầu.
Hai ván trước đã hao phí của Đỗ Vân Hiên không ít thể lực, mà thể lực của Cổ Sách lại khôi phục nhanh hơn so với Đỗ Vân Hiên, đến ván thứ ba thể lực đã có ưu thế, Cổ Sách như một con báo lao đi trên sân vận động, cuối cùng thắng được bốn trái.
Nhưng thắng bại vẫn như cũ không hề khác đi, ván này kết thúc, 15-4.
Đỗ Vân Hiên cuối cùng cũng thắng.
“Em thắng.”
Quả cầu cuối cùng rơi xuống đất, Cổ Sách tùy tay ném vợt trên mặt đất, cúi đầu cởi luôn chiếc quần lót màu đen duy nhất còn sót lại trên người mình.
Đỗ Vân Hiên sửng sốt, “Anh làm gì?!”
“Thua thì phải chịu.”
“Anh đã nói, nếu ván thứ ba anh thua sẽ để tôi về nha.” Đỗ Vân Hiên nhíu mày kêu lên, “Anh đừng cởi…”
Còn chưa nói xong, Cổ Sách đã cởi nốt quần lót ra.
Nam vật cự đại bên trong hơi hơi ngẩng lên, tựa như hung khí lộ ra.
Đỗ Vân Hiên nhìn thấy mà hoảng hốt, nhanh chóng xoay người, quay lưng lại với lưới cầu.
“Cổ Sách, anh định không giữ lời?”
“Không giữ lời chỗ nào?”
Bên tai hơi hơi nóng lên, cả người Đỗ Vân Hiên run lên kịch liệt, biết gã đàn ông cả người đã trần trụi kia thừa dịp mình xoay người lại đã lướt qua lưới, chạy tới bên người mình.
“Có kẻ nào không biết Cổ Sách tôi nhất ngôn cửu đỉnh? Đã nói thua phải cởi đồ, thì nhất định sẽ cởi, đã nói thả em đi, thì nhất định sẽ thả em đi. Có điều…” Cổ Sách nhấc vợt từ trong tay Đỗ Vân Hiên, ném lên mặt đất, “Chơi cầu cả người đầy mồ hôi, cũng phải tắm lại một chút chứ?”
Đỗ Vân Hiên nghiến răng.
“Anh là đồ khốn nạn vô sỉ.”
“Chậc chậc, mắng người của em? Lá gan cũng không nhỏ nha.” Nụ cười của Cổ Sách ẩn chưa nguy hiểm.
Đỗ Vân Hiên không hi vọng gì tên khốn nạn vô sỉ này lại tìm được cái cớ mà làm ra chuyện tốt gì với mình, cắn răng trầm mặc.
“Nào, đi tắm. Cả người em đầy mồ hôi, sẽ cảm lạnh mất.”
Đỗ Vân Hiên không biết liêm sỉ của Cổ Sách bị con chó nào tha đi rồi, rõ ràng là thân thể hắn trần truồng lõa thể, vật kia còn ngẩng đầu dưới thân, vậy mà kẻ quẫn bách xấu hổ không phải Cổ Sách hắn, mà lại là mình.
Trên đường bị Cổ Sách lôi đến nhà tắm, Đỗ Vân Hiên vẫn lo lắng sẽ ra sao nếu gặp kẻ khác trên đường?
Cũng may, Lâm Dũng làm việc rất triệt để, từ sân cầu đi ra, bước qua hành lang, qua quầy tiếp tân, lại đến phòng tắm lớn, vậy mà một bóng người cũng không gặp.
Sân vận động riêng này hẳn là mới khai trương, các thiết bị trong phòng tắm đều đầy đủ mới tinh, cực kì rộng rãi, ngoại trừ phòng thay đồ, cách phòng tắm tráng còn có một hồ massage nước nóng, phòng xông hơi Sauna.
Đỗ Vân Hiên vất vả lắm mới trốn khỏi ma trảo của Cổ Sách, cầm lấy chiếc khăn tắm sạch sẽ, vào một phòng tắm tráng.
Vội vàng tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện Cổ Sách đã sớm đứng đợi ngoài phòng tắm tráng, vừa thấy anh đến đã đấy anh đi về phía bên trái.
“Cổ Sách! Đừng quên anh đã đồng ý cái gì!”
“Tắm xong sẽ để em đi.”
“Tôi không phải tắm xong rồi sao?”
“Xông Sauna một chút.” Cổ Sách hỏi, “Khô hay là ướt?”
Đỗ Vân Hiên bình tĩnh không nói tiếng nào, Cổ Sách đơn giản thay anh quyết định, mở ra cửa phòng xông hơi, đẩy anh đi vào.