Vào cái hôm hoàng đế công khai ý định lập Mai Dạ Thảo làm hoàng hậu tại ngự thư phòng, mấy lão yêu lập tức lập hội kín tìm cách tẩy chay nàng. Trong bầu không khí u ám lạnh lẽo lâu lâu có gió lạnh lùa sau lưng ở nhà thừa tướng, thừa tướng khai mạc hội nghị bằng một câu kinh điển như sau:
– Xã tắc lâm nguy thất phu hữu trách. Các vị đồng liêu, đã tới lúc chứng minh lòng trung thành của các vị rồi đây!
– Thừa tướng đại nhân nói phải lắm!- Binh bộ thượng thư gật gù- Tân vương tuổi trẻ háo thắng là điều tất nhiên. Nay có kẻ lợi dụng công lao để âm mưu thao túng quyền lực, chúng ta cần phải dốc sức chỉnh đốn kỷ cương!
– Đúng vậy! Đúng vậy!- Lại bộ thượng thư sốt sắng ra mặt- Cô ta chỉ dựa vào công hộ giá mà đòi được lập hậu! Đây không chỉ làm trò cười cho dân chúng mà đến các nước chư hầu cũng sẽ cười vào mũi chúng ta. Việc này không chỉ gây rối loạn lòng dân mà còn làm nhục quốc thể. Đúng là không thể xem nhẹ!!!
– Đúng là cổ kim xưa nay chưa từng thấy ai vô sỉ như cô ta!- Thái sư bĩu môi rồi nói tiếp- Thân phận thấp kém, tuổi tác chênh lệch lại là võ phu thô lỗ, cô ta có chỗ nào xứng với bệ hạ!? Còn không phải do cô ta dùng yêu ngôn hoặc ngữ mê hoặc bệ hạ sao?
– Các ngài không nhắc thì thôi, càng nhắc tôi lại thấy rợn người!- Lại bộ thượng thư vuốt vuốt cánh tay như thể ông ta đang lạnh run- Vẻ ngoài của cô ta so với mười năm trước không sai biệt là bao, lại còn dám một mình cứu bệ hạ trước mặt lão hoàng thúc, rồi một mình xông vào trường săn được canh phòng nghiêm ngặt hành thích lão. Đây… đây có giống hành động của con người không? Liệu cô ta có phải là yêu nghiệt hay hồ ly biến hình không?
Câu nói này đúng là hòn đá ném xuống mặt hồ, không làm nên gió bão thì cũng gợn sóng ầm ĩ. Mấy lão yêu hít sâu rồi đưa mắt nhìn nhau. Họ không nói anh cũng biết ác cảm của họ với Dạ Thảo lại thăng cấp thêm mấy tầng. Anh thật không chịu nổi khi phải đứng chung với những người không cùng chí hướng thế này. Chuyện của hoàng đế với anh chỉ bé như hạt mè thôi! Người ta gái tài trai sắc, kim đồng ngọc nữ, không thanh mai thì cũng là trúc mã, đôi bên hợp ý hợp tình, còn đợi gì mà không cho người ta cưới đi! Hừ hừ, các ông thiếu việc làm lắm sao mà đi xen chuyện nhà người ta. Đây là tội xâm phạm quyền cá nhân nha! Hừ hừ, còn nữa, cái gì “võ phu thô lỗ” hả? Ta đây là cảnh sát siêu việt thế kỉ hai mươi mốt, văn thông võ lược, là tinh hoa trong tinh hoa, đúc kết kinh nghiệm mấy ngàn năm lịch sử nha. Các ông có thể làm quan an ổn, hưởng bổng lộc đều đều còn không phải do bọn võ phu như chúng ta đứng ra giữ gìn trị an sao?!
Suy nghĩ mà không thể nói ra làm Lý Giang Thành đỏ mặt tía tai. Anh không thể đắc tội với mấy lão yêu vì cuộc sống an nhàn như mơ của anh mai sau. Anh mím môi cố dằn lửa giận và cố vờ như lời họ nói là gió thoảng qua tai, là mây bay trên trời. Ai ngờ…
– Lý tướng quân có cao kiến xin cứ nói!- Thái sư đột ngột đá bóng sang phía anh làm tim anh muốn nhảy ra ngoài- Ngài hà tất phải nén giận như thế!
Này, này, ông lầm to rồi! Anh trưng ra khuôn mặt lạnh lùng trời sinh đáp lời ông ta:
– Giang Thành hiểu tâm tư các vị đại nhân, nhưng e là chúng ta không thể cản bệ hạ được! Chả lẽ các ngài muốn mang tội khi quân sao?
– Ngài nói không sai!- Hình bộ thượng thư gật gù- Nếu chúng ta an bày không khéo sẽ khiến bệ hạ nổi cơn thịnh nộ mà chúng ta cũng không có lợi gì. Binh biến vừa tạm ổn nếu để kẻ thù lợi dụng việc quân thần bất hòa mà gây rối loạn xã tắc cũng không hay. Lão đây có kế này mong các vị đồng liêu chỉ giáo!
Đám người vui như mở cờ. Kẻ hồi hộp, người thúc giục đẩy không khí buổi họp lên đỉnh điểm. Này… này sao Hình bộ thượng thư lại nhìn Lý đại tướng quân mà cười nham hiểm thế kia? Lý Giang Thành vừa toát mồ hôi vừa thầm kêu không xong thì Hình bộ thượng thư thong thả nói:
– Các vị nói xem… nếu Mai Dạ Thảo chết đi thì sao? Nếu bệ hạ ly khai khỏi cô ta và có cơ hội tiếp xúc với các danh gia khuê tú khác thì sao?
– Ngài cho là bệ hạ tiếp xúc với nhiều cô gái sẽ không còn hứng thú với Mai tướng quân à? – Lý Giang Thành trả lời và thầm mong ông ta quay sang hỏi người khác.
– Lý tướng quân à, đó là chỉ là giai đoạn sau của kế hoạch thôi!- Hình bộ thượng thư cười cười- Trước tiên, chúng ta phải làm giai đoạn đầu…
– Giết Mai Dạ Thảo?- Lại bộ thượng thư tái mặt kêu lên. Rồi chợt nhận ra mấy chục cặp mắt hình viên đạn đang nhìn mình, ông ta hạ giọng- Bệ hạ mà biết là nguy to! Vả lại, võ nghệ của cô ta khó ai sánh kịp. Các ngài quên đệ nhất dũng tướng là hoàng thúc đã hai lần bại dưới tay cô ta sao?
– Chả phải chúng ta có Lý đại tướng quân đây ư?- Hình bộ thượng thư tiếp tục cười thân ái với anh, ông ta nhướn mày hỏi anh- Nghe nói ngày xưa hai người bất phân thắng bại, tướng quân có chắc ngày nay đánh thắng cô ta không? Ngài có dám hy sinh vì nghĩa lớn không?
Á a a a, lão yêu này gian trá quá đi! Hỏi thế khác nào ép anh phạm tội giết người! Anh đành tiếp tục vờ lạnh lùng, nói:
– Nếu ta cố hết sức cũng không phải không có khả năng thắng. Chỉ e là… Mai tướng quân chết thì triều đình chưa chắc đã yên. Bệ hạ sẽ truy cứu đến cùng…
Giỡn hoài, nghi can số một chắc chắn là anh. Hừ hừ, mấy lão yêu này dám xúi anh làm tội phạm!!!
– Sẽ không đâu!- Thừa tướng cười gian nói xen vào- Bệ hạ sẽ không bao giờ biết cô ta đã chết. Ngài chỉ nghĩ cô ta tự thấy không xứng với ngài nên bỏ đi thôi!
Á a a a… Sao… sao ánh mắt của bọn họ lại nhìn anh tràn trề hi vọng thế kia? Không… không phải chứ! Ép cảnh sát làm sát nhân là tội không thể tha nha!
Ngày hôm đó, Lý Giang Thành nghiến răng vừa khóc ròng trong bụng vừa ai oán nghĩ: vì cái gì kế hoạch tồi tệ đó lại được tập thể nhất trí kia chứ!?