• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng giờ ăn trưa, nhà ăn của Đại học Phương Bắc đông như mắc cửi, sinh viên phải xếp hàng dài trước các ô cửa bán đồ. Tư Tồn đến muộn, tay cầm một chiếc cặp ỉồng xếp tận cuối hàng, ngẩng cổ lên nghe ngóng tình hình phía trước. Nồi cơm trắng như bông dần dần lộ đáy, bánh bao không còn nhiều, thức ăn cũng chẳng còn bao nhiêu. Thức ăn trong nhà ăn chỉ được cấp theo kế hoạch, không được nhiều nhặn gì cho lắm. Ai đến muộn thì chỉ còn cách để dạ dày của mình chịu thiệt thòi. Tư Tồn chán nản nghịch ngợm chiếc cặp lồng trên tay, hi vọng tới lượt mình vẫn còn một chút gì đó ăn được.

Đột nhiên, có người vỗ vai sau lưng cô. Tư Tồn quay đầu nhìn lại, thấy một nam sinh đang cười toe toét với mình: “Chào em, còn nhớ tôi không?”, anh ta hỏi.

Tư Tồn lắc đầu, tỏ ra không có chút ấn tượng nào với người nam sinh này cả.

“Tôi là Giang Thiên Nam, chúng mình đã gặp nhau trong vũ hội”, Nam sinh đó đặt hai tay bên hông rồi làm một tư thế quay mình lắc hông trông rất điệu nghệ.

“À! Nhớ ra rồi!”, Tư Tồn nói như reo lên. Trong vũ hội ngày hôm ấy, cô thật sự chẳng nhớ ai vào với ai, nhưng lại có ân tượng vô cùng sâu đậm với Giang Thiên Nam. Chính vì theo anh ta học nhảy có mấy phút mà cô bị bắt vào đồn cảnh sát.

“Cơm với thức ăn đều không còn nhiều nữa, em định ăn gì để tôi nhờ bạn xếp phía trên mua giúp?”, Giang Thiên Nam vừa nói vừa giằng ngay lấy cặp lồng trên tay Tư Tồn.

“Ăn cơm”, Tư Tồn nói.

“Món gì?”

“Tùy anh”.

Giang Thiên Nam chen lên phía trước, chẳng mấy chốc đã quay lại với một cặp lồng cơm và thịt kho tàu nóng hổi.

Họ tìm một chỗ trống rồi cùng nhau ngồi xuống. Giang Thiên Nam đặt cặp lồng cơm thịt kho trước mặt Tư Tồn, còn anh ta ăn rau xào thịt.

“Cảm ơn anh! Để tôi trả anh phiếu cơm”, Tư Tồn nói. Thịt kho tàu là món ăn đắt tiền nên bữa ăn này đã làm tốn mất hai phiếu cơm của Tư Tồn, khiến cô cũng có chút xót của.

“Không cần đâu, bữa này coi như tôi mời em”, Giang Thiên Nam hào phóng nói.

“Thế thì không được!”, Tư Tồn đỏ mặt nhét vội phiếu cơm vào tay Giang Thiên Nam.

“Thật sự không cần mà. Lần trưóc làm em phải vào đồn cảnh sát, tôi đã ngại lắm rồi. Bữa hôm nay tạm thời đạm bạc thế này thôi, lần sau tôi sẽ mời em đi ăn đồ Tây ở nhà hàng Markham”. Markham là nhà hàng Nga khá nổi tiếng ở thành phố X.

“Tôi không thích ăn đồ Tây, hơn nữa, chuyện lần đó cũng không trách anh được”, Tư Tồn nói. Cô từng được Mặc Trì đưa tới ăn ở nhà hàng Markham một lần. Ớ đó, đến thịt bò cũng nấu không chín, bốc lên mùi tanh rất khó chịu. Cô chỉ ăn qua loa hai miếng, số còn lại nhường hết cho Mặc Trì tự giải quyết.

Giang Thiên Nam không tranh luận vấn đề này với Tư Tồn mà chỉ cười nói: “Tôi vẫn chưa biết em tên là gì”.

“Tôi tên là Chung Tư Tồn”.

“Là Chung Tư Tồn của Khoa Trung văn sao?”, mắt Giang Thiên Nam sáng bừng lên.

“Vâng”, Tư Tồn không hiểu Giang Thiên Nam tại sao lại ngạc nhiên đến thế.

“Em biết không, em là nhân vật đình đám của Khoa Trung văn đấy. Chẳng trách tôi nhờ Tô Hồng Mai nghe ngóng tin tức về em, cô ấy lại nói là không biết”. Giang Thiên Nam ăn rất nhanh nhưng phong thái lại vô cùng nhã nhặn, trong lúc ăn còn không quên trò chuyện với cô.

Nghe anh ta nói mà đầu óc Tư Tồn quay như chong chóng. “Em đừng khiêm tốn nữa. 

Cả trường đều biết Chung Tư Tồn vừa là hoa khôi vừa là thủ khoa Khoa Trung văn, tài sắc song toàn. Những gì tốt đẹp nhất đều bị em chiếm hết cả rồi”, Giang Thiên Nam khen cô không tiếc lời.

Tư Tồn nghe xong, khuôn mặt đỏ bừng, bất giác cúi đầu xuống: “Sao tôi lại không biết nhỉ?”

“Trước đây, nhân vật đình đám của Khoa Trung văn là Tô Hồng Mai. Bây giờ, chắc cô ấy đã bị em đánh bại rồi”, Giang Thiên Nam cười nói.

Tư Tồn đưa từng thìa cơm to vào miệng nhưng rất ít động đũa tới thịt. Giang Thiên Nam thấy lạ liền hỏi: “Sao em không ăn thức ăn?”

“Thức ăn toàn là thịt, tôi ăn hai miếng đã đủ no rồi”, Tư Tồn nói.

Giang Thiên Nam vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì đó: “Tôi quên mất là con gái các em ăn rất ít”, nói rồi anh ta liền gắp rau xào ở cặp lồng của mình vào cặp lồng của Tư Tồn.

“Không cần đâu”, Tư Tồn chặn đũa của Giang Thiên Nam lại.

“Em không phải khách sáo. Em ăn rau xào của tôi, để tôi giúp em giải quyết chỗ thịt kho này”.

Giang Thiên Nam không khách khí, thò luôn đôi đũa vào cặp lồng cơm của Tư Tồn.

Tư Tồn không nói gì mà đặt đũa xuống. Tuy từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhưng cô lại có một số cấm kị nho nhỏ của riêng mình, đặc biệt là không quen với việc ăn cơm hay tiếp xúc quá thân mật với người lạ.

Tư Tồn ăn xong, bắt đầu thu dọn lại cặp lồng cơm. Thịt kho còn thừa lại không ít, cô dự định bữa tối sẽ mua thêm nửa suất cải trắng trộn vào ăn cùng. “Anh cứ từ từ ăn nhé, buổi chiều tồi còn có tiết”.

Tư Tồn mang cặp lồng trở về kí túc. Trong phòng không có tủ cá nhân mà chỉ được trang bị một cái giá dùng chung, đồ ăn và đồ vệ sinh cá nhân của các cô gái đều để trên đó. Tư Tồn đặt cặp lồng lên giá rồi trèo lên giường, tìm giáo trình môn tiếng Anh.

Trên giường cô có một bức thư mới được gửi tới, vừa nhìn nét chữ đã biết ngay là của Mặc Trì. Cô mỉm cười, nghĩ bụng, họ, mới chia tay có hai ngày mà thư anh đã đến rồi. Còn mấy phút nữa mới đến giờ lên lớp, Tư Tồn vội vã bóc thư ra đọc.

Trong thư, Mặc Trì chỉ viết một đoạn ngắn ngủi: “Tư Tồn, chiều thứ Năm không phải lên lớp, em về nhà ăn cơm nhé, cô giúp việc sẽ chuẩn bị món ngon cho em”. Tư Tồn áp lá thư lên ngực, mỉm cười híp mắt. 

Nhớ người ta thì cứ nói thẳng ra, lại còn bày đặt nhà có món ngon! Hôm nay đã là thứ Tư, cứ nghĩ tới ngày mai được gặp Mặc Trì, cô vui tới mức nhảy lên, nhảy xong còn nghịch ngợm lè lưỡi như đang trêu ngươi Mặc Trì. Cũng may trong phòng lúc này chỉ có một mình cô.

Hôm sau vừa tan học, Tư Tồn đã ôm sách vở chuẩn bị đi thẳng về nhà họ Mặc. Nhưng vừa ra tới cửa, một bóng dáng to lớn đã đứng chặn ngay trước mặt cô. Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn: “Giang Thiên Nam”, cô buột miệng nói.

“Tư Tồn, tối nay em có rảnh không? Anh mời em đi ăn ở nhà hàng Markham”. Giang Thiên Nam mặc một chiếc quần ống vảy thịnh hành nhất hiện nay cùng chiếc áo jacket, đứng trong đám sinh viên trông vô cùng nổi bật. Hiển nhiên là anh ta đã cố ý ăn vận như thế.

“Tôi không rảnh”, Tư Tồn nói cụt lủn.

“Tôi đến để chào tạm biệt em”, Giang Thiên Nam nói.

“Ừ”.

“Ngày mai, tôi phải cùng Khoa lên núi khảo sát cho tới tận kì nghỉ đông, nếu muốn gặp lại, chắc phải đợi tới mùa xuân sang năm.

“Thế thì mùa xuân sang năm gặp lại chứ sao. Tôi thật sự có việc bận, chúc anh thượng lộ bình an”, Tư Tồn mỉm cười nói rồi vội vã chạy đi, Giang Thiên Nam đuổi theo cô: “Tôi chỉ xin em cho tôi hai tiếng đồng hồ thôi. Tôi thật sự rất muốn mời em dùng bữa”.

Tư Tồn vừa đi vừa nói: “Anh đã mời tôi rồi đó thôi. Hơn nữa, chuyện vũ hội tôi không hề trách anh, anh không cần mời tôi thêm nữa”.

Giang Thiên Nam cứ theo sát cô không chịu rời: “Vậy, nếu tôi nói không phải xin lỗi vì chuyện vũ hội mà là vì tôi muốn làm bạn của em, thì có được không?”

Tim Tư Tồn đập cuống cuồng khi biết rõ ý tứ của Giang Thiên Nam. Cô đứng lại, nhìn Giang Thiên Nam, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi có bạn rồi”.

Giang Thiên Nam lại tưởng rằng Tư Tồn không hiểu ý mình, quyết định nói thẳng tuột: “Tôi muốn làm bạn trai của em”.

Dù là người hay ngượng ngùng, nhưng trong tình huống này, Tư Tồn không thể không nói rõ ràng hòng cắt đứt mọi hi vọng của anh ta. Cô nhắc lại một lần nữa: “Tôi có bạn trai rồi”.

“Em không cần dùng cách đó để từ chôl tôi. Tôi đã hỏi qua các bạn trong lớp em rồi. Em chưa có bạn trai”, Giang Thiên Nam cười đáp.

Tư Tồn không muốn đôi co với anh ta thêm nữa, chỉ nói lại một câu: “Tin hay không tùy anh”, rồi rảo bước đi luôn.

Tư Tồn đi một mạch ra tới cổng trường, khi quay đầu lại thì không thấy Giang Thiên Nam đuổi theo nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mệt mỏi ngồi xổm trước cổng trường, đặt sách lên đỉnh đầu. Chẳng ngờ trong trường lại có người theo đuổi cô. Mặc Trì chưa từng theo đuổi cô, tình cảm giữa họ thuộc kiểu đến tự nhiên, mưa dầm thấm lâu. Ngoài Mặc Trì ra, cồ không muốn thân thiết với bất cứ người đàn ông nào khác cả. Linh cảm mách bảo cô rằng, chuyện với Giang Thiên Nam vẫn chưa thể kết thúc ở đây. Cũng may là ngày mai anh ta lên núi rồi, trở về vào học kì sau, mong rằng anh ta cũng sẽ quên luôn cái tên Chung Tư Tồn.

Sắp xếp xong những suy nghĩ rối ren trong đầu, hình ảnh của Mặc Trì lại hiện lên rõ nét trong tâm trí Tư Tồn. Cô ngay lập tức bình tâm trở lại, và khẽ mỉm cười. Trước đây, chỉ biết Mặc Trì là người tốt, bây giờ có Giang Thiên Nam làm ví dụ so sánh, cô mới thấy Mặc Trì tốt đến nhường nào.

Anh không chạy theo thời thượng, song vẫn hết sức phong độ nho nhã; anh không khoe khoang khoác lác nhưng học nhiều biết rộng; anh không dây dưa dùng dằng nhưng lại quan tâm tới cô hết mực. Tư Tồn cảm thấy may mắn vì mình không cần trải qua sóng to gió lớn đã gặp được người bạn đời tốt như Mặc Trì. Có anh rồi, cô không cần lo lắng gì cả. Chỉ có điều, Tư Tồn hít một hơi thật sâu nghĩ, cô sẽ không nói chuyện của Giang Thiên Nam với Mặc Trì. Cô tin mình có thể tự giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Đả thông tư tưởng rồi, tâm trạng của Tư Tồn vui vẻ lên rất nhiều. Cô chạy như bay ra bến xe buýt, cũng vừa lúc xe tới. Thật là một điềm may, Tư Tồn tin tưởng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.

Vừa về tới nhà, Tư Tồn đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của món ăn bay ra đến tận cửa. Hương thơm đang ỉan tỏa khắp nhà nhưng phòng khách lại không có một bóng người. Tư Tồn chạy vào bếp thì thấy cô giúp việc đang thu dọn nồi niêu bát đĩa. “Cậu Mặc Trì ở trên tầng, cô gọi cậu ấy xuống ăn cơm đi”.

Những đứa trẻ nhà họ Mặc đều gọi cô giúp việc là “cố, kính trọng như những bậc tiền bốì khác trong nhà. “Vất vả cho cô quá, lát nữa cô dùng bữa cùng chúng cháu nhé”, Tư Tồn lễ phép nói.

“Tôi thu dọn xong sẽ về luôn vì còn phải nấu cơm cho ông nhà tôi với bọn trẻ nữa”, cô giúp việc vui vẻ nói.

Cái từ “ông nhà tôi” cô giúp việc nói ra một cách rất tự nhiên khiến Tư Tồn bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. “Vậy cô mang một chút thức ăn về cho các em đi ạ”. Nói rồi, Tư Tồn nhanh nhẹn chạy lên tầng, tìm “ông nhà” của cô.

Tư Tồn rón rén đi tới trước cửa phòng của họ, vểnh tai lên nghe nhưng không thấy chút động tĩnh gì. Cô khẽ khàng đẩy cửa bước vào thì thấy Mặc Trì đang chống nạng, đứng quay lưng về phía cửa phòng, bất động nhìn ra cửa sổ. Anh không ngắm khu vườn mà đang ngẩng nhìn bầu trời.

Ánh sáng hiu hắt của buổi chiều tà bao quanh thân hình cao lớn mà hao gầy của anh như mạ lên đó một lớp vàng, trông anh giống như một thiên sứ cô độc. Tư Tồn lặng lẽ lại gần, áp người vào lưng anh nhưng không thấy anh có phản ứng gì. Anh nhớ vợ tới mức ngẩn ngơ rồi sao? Cô khẽ mỉm cười, đưa hai tay lên bịt mắt anh.

Cơ thể đang căng phồng lên của Mặc Trì trong chốc lát đã trỡ nên thư thái. Anh kéo tay Tư Tồn, nhẹ nhàng đặt lên eo mình rồi chống nạng quay người lại. “Em đã về đấy à?”, anh nói vẻ lạnh nhạt, đáy mắt ẩn chứa chút gì đó cô độc.

Tư Tồn lập tức cảm nhận được điều khác lạ từ Mặc Trì, cô buột miệng hỏi: “Sao thế? Anh không vui à?”

Mặc Trì ôm chặt cô, áp mặt cô vào lồng ngực mình. “Vui chứ, em về nhà đương nhiên anh phải vui rồi”.

Tư Tồn rất thích được vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn chỉ thuộc về riêng mình cô như thế này. Hai người yên lặng ôm lấy nhau, hưởng thụ từng phút giây hạnh phúc. Một lúc sau, Tư Tồn nhún chân rồi hôn lên môi Mặc Trì. Anh lập tức cắn chặt đôi môi của cô, đây là màn hâm nóng dạo đầu mỗi khi họ trùng phùng.

Sau nụ hôn dài, hai người tay trong tay tới phòng ăn. Thức ăn trên bàn đều là những món Tư Tồn yêu thích. Cô mừng rỡ, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt hả anh?”

Mặc Trì gắp cho cô một miếng sườn heo rồi nói: “Hôm nay là mồng Tám tháng Mười Âm lịch, là sinh nhật của anh”.

“Ái dà”, Tư Tồn bịt miệng lại: “Em thật đáng chết, đến sinh nhật của anh cũng không nhổ”. Sinh nhật của cô là Tết thanh niên mồng Bôn tháng Năm. Hôm đó, Mặc Trì đã đặt bàn ở nhà hàng truyền thống Đức Vận Phạn Trang, gọi toàn món ăn cô yêu thích, còn mời một chuyên gia làm bánh của thành phố tới làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật kiểu Tây. Thế mà cô lại quên béng mất ngày sinh của anh.

“Không trách em được, sinh nhật của anh chẳng trùng với lễ tết gì, đến chính anh đôi lúc còn quên”, Mặc Trì không hề để bụng chuyện đó.

“Em còn chưa mua quà cho anh nữa kìa”, Tư Tồn ảo não nói.

Mặc Trì nắm chặt tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: “Em chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh”.

“Hì hì”, Tư Tồn khẽ cười: “Anh nói nghe hay thật đấy, em thấy anh mới đúng là người của Khoa Trung văn”.

Mặc Trì cười nhạt, cô lại hỏi anh: “Sau sinh nhật này anh bao nhiêu tuổi?”

“Tròn hai ba tuổi. Cô Lưu Xuân Hồng cũng thật là, không nói với em về tuổi của anh sao?”

“Chắc là nói với ba mẹ em nhưng em không để ý”, Tư Tồn lắc đầu lè lưỡi.

Mặc Trì khoác vai cô nói: “Đúng là đồ ngốc, tuổi tác tương xứng là điều rất quan trọng đấy”.

“Như chúng mình có tương xứng không anh?”, Tư Tồn cười hì hì hỏi.

“Đương nhiên là có. Nam lớn hơn nữ năm, sáu tuổi là thích hợp nhất, như vậy người nam có thể chăm sóc, bảo vệ người mình yêu”.

“Xì, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt em thôi”, Tư Tồn bĩu môi: “Lớp em có mấy đôi yêu nhau, họ chỉ cách nhau một hai tuổi là cùng”.

“Em chê anh già quá phải không?”, Mặc Trì lạnh nhạt hỏi.

“Đâu có!”, Tư Tồn hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Ý của em là, Mặc Trì và Chung Tư Tồn rất xứng đôi, bất kể cách nhau bao nhiêu tuổi”.

Mặc Trì cười nhạt, lại gắp rau vào bát Tư Tồn. Anh thích chăm chút cho cô trong bữa ăn và ngắm nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của cô khi ăn uống.

Tư Tồn chợt dừng đũa, vẻ hơi lo lắng: “Mặc Trì, hôm nay anh không vui sao?”

“Đâu có!”, Mặc Trì vội nói.

“Không đúng!”, Tư Tồn nói: “Hôm nay anh chưa cười vui một lần nào, cũng không đấu khẩu với em giống như mọi khi”.

Mặc Trì vội đặt đũa xuống: “Đúng là vợ của anh, chẳng có gì qua nổi mắt em”.

“Sao thế anh?”, Tư Tồn ngẩng đầu, lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, chỉ là chuyện công việc thôi”, anh miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta không nói chuyện đó nữa. Em xem, anh suýt nữa làm hỏng bữa tối của chúng mình. Em muốn ăn gì nữa không để anh gắp cho?”

Tư Tồn muốn trêu đùa cho anh vui nên cười nói: “Anh có muốn uống một chút bia để chúc mừng không?”

Nhớ ỉại khả năng uống “tuyệt diệu” của Tư Tồn lần trước, Mặc Trì như có lửa cháy trong người, cuối cùng cô lại lăn ra ngủ, hại anh kìm nén tới mức suýt chút nữa chịu nội thương. Anh vội vã lắc đầu: “Bà cô trẻ ơi, em làm ơn tha mạng cho anh. Nhà mình vẫn còn nước khoáng Trường Thành đấy, chúng mình cùng uống nhé”.

Tư Tồn tự biết mình đuôi lí nên chỉ cúi đầu cười phì. Tâm trạng của Mặc Trì bỗng vui hẳn lên, anh trêu cô: “Em còn dám cười nữa à? Lát nữa em phải trả hết nợ nần lần trước cho anh”.

Tuần này, tâm trạng của Tư Tồn vô cùng phấn khởi, sáng thứ Sáu cô mới phải quay lại trường, chiều thứ Bảy lại được về nhà. Sống trong nhà họ Mặc, tuy vẫn phải giữ ý, đặc biệt Tư Tồn thường căng thẳng đến nỗi tay chân cũng không biết để thế nào cho đúng mỗi khi có Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa ở nhà, nhưng cô vẫn thấy yêu nơi này, bởi đó là nhà của Mặc Trì, nơi nào có Mặc Trì, nơi đó chính là nhà cô.

Tối thứ Sáu, cả nhà cùng nhau xem ti vi. Theo thông lệ, họ sẽ mở một hũ hoa quả đóng hộp. Tư Tồn cung kính lấy cho Thị trưởng Mặc, Trần Ái Hoa và Mặc Trì mỗi người một bát, nhưng lại không lấy cho mình. “Sao em không ăn.7”, Mặc Trì hỏi: “Em không khát nên không muốn ăn”, Tư Tồn đáp.

Mặc Trì nghi hoặc nhìn cô, rõ ràng bình thường cô ấy rất thích ăn hoa quả đóng hộp cơ mà?

Đợi vợ chồng Thị trưởng Mặc lên tầng rồi, Tư Tồn mới bưng nửa bát hoa quả còn lại của Mặc Trì lên, ăn ba miếng là sạch trơn cả bát. Mặc Trì hoảng hồn, không biết cô ấy làm sao thế này?

“Có lãnh đạo ở đây, em ngại ăn lắm”, Tư Tồn thật thà nói.

“Lãnh đạo cấp cao hơn nữa thì ở nhà vẫn là ba mẹ mình, có gì mà em phải căng thẳng?”, Mặc Trì dở khóc dở cười nói.

Tư Tồn nhấc đũa lên, miệng vẫn căng phồng, nói không thành lời: “Nhưng cứ nhìn thấy họ là em căng thẳng. Từ bé em đã sợ lãnh đạo, sợ trưởng thôn, sợ thầy giáo, đến lớp trưởng em cũng sợ”.

“Có phải em làm chuyện gì xấu nên sợ bị họ nắm thóp không?”

“Em đoàn kết, nghiêm chỉnh, có thể làm chuyện gì xấu đây?”

Mặc Trì chau mày, lắc đầu nói: “Anh thấy em rất có tô" chất làm chuyện xấu, không làm chuyện xấu thì việc gì phải sợ?”

Tư Tồn ăn xong bát hoa quả của Mặc Trì, lại đòi anh lấy thêm cho mình bát nữa, vừa ăn vừa nói: “Lãnh đạo lúc nào cũng thích tìm ra khuyết điểm của người khác, em sợ mình bất giác làm sai điều gì đó thì khốn”.

Mặc Trì ôm cô vào lòng, cười ha hả: “Người ta mà tìm khuyết điểm của em thì em có thể đấu khẩu với người ta”.

Tư Tồn mân mê vạt áo của mình, miệng lí nhí đáp: “Em nào dám đấu khẩu với lãnh đạo?”

Mặc Trì đang uống nước, nghe thấy câu đó đã suýt bị sặc: “Thưa bạn Chung Tư Tồn, bạn đúng là khôn nhà dại chợ, những lúc đấu khẩu với tôi, tôi thấy bạn không hàm hồ chút nào”.

Tư Tồn ngẩng cổ lên, cảm thấy không phục liền nói: “Em đấu khẩu với anh lúc nào? Em đấu tranh cho công lí đấy chứ!”

“Phải, phải, phải. Trước mặt anh, em lúc nào cũng có lí. Em đã nghe qua một câu tục ngữ chưa?”, Mặc Trì gật đầu nói.

“Câu gì?"”

“Con chuột nhỏ cõng súng...”, Mặc Trì cười nói.

“Nghĩa là gì? Người bé quỷ to hả anh?”, Tư Tồn đã ăn hết sạch hũ hoa quả, uống luôn cả nước đường, sau đó vừa chùi mép vừa đoán.

“…chỉ biết huênh hoang trong cái ổ của mình”, Mặc Trì đọc nốt vế cuối.

Ực! Miếng hoa quả cuối cùng bị mắc giữa cổ họng Tư Tồn, nuốt không xong, nhổ ra cũng không được. Anh Mặc Trì này, bình thường hào hoa nho nhã là thế, không biết học ở đâu ra câu tục ngữ nhà quê này.

Sáng Chủ nhật đến, Mặc Trì và Tư Tồn được ngủ một trận no nê. Lúc tỉnh dậy, hai người lại trêu đùa trên giường, tới lúc bụng Tư Tồn ầm ĩ kêu đói, cô mới đá nhẹ vào Mặc Trì: “Anh mau dậy đi, ông mặt trời đang thúc vào mông kia kìa!”

Mặc Trì hé mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tấm rèm cửa dày cộp, đen sì trong phòng anh trước đây đã sớm được thay bằng cái màu xanh lá cây. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm, ngập tràn phòng ngủ. Bây giờ tuy đã là giữa thu nhưng ánh nắng vẫn vàng rực rỡ và mang theo hơi ấm. Tâm trạng vui vẻ, Mặc Trì ôm Tư Tồn vào lòng nói: “Hôm nay trời đẹp thật đấy, chúng mình ra ngoài chơi được không em?”

“Đi đâu cơ?”, Tư Tồn hào hứng, bám vào người Mặc Trì.

Mặc Trì suy nghĩ một ỉúc rồi nói: “Trời sắp lạnh rồi, chúng mình đi Bách hóa Hữu nghị mua áo khoác dạ cho em nhé?”

“Em có áo dạ rồi mà”. Chiếc áo dạ năm ngoái mà anh mua cho cô đã khiến các chị em trong phòng ghen tị mãi không thôi.

“Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu nhớ, quần áo không phải đợi tới lúc thiếu mới mua”. Thực tâm, anh chỉ muốn cho cô ăn vận thật xinh đẹp mà thôi.

“Người nhà quê chúng em chỉ đến khi mặc rách một bộ mới mua bộ mới”, Tư Tồn cố ý cãi lại anh. Biết Mặc Trì không bao giờ nổi nóng với người mà mình yêu thương, Tư Tồn không nén nổi việc phải đấu khẩu với anh một chút. Thấy anh giả bộ tức giận nhưng đôi mắt lại như đang cười, cô cảm thấy mình quả là người hạnh phúc nhâ"t trên đời.

Quả nhiên, Mặc Trì giả bộ trừng mắt nói: “Bạn Chung Tư Tồn, bạn lại cố tình muốn đấu khẩu với tôi rồi!”

Tư Tồn cười hì hì, rúc đầu vào lòng Mặc Trì rồi vòng tay qua eo anh trêu đùa.

“Ngoan, dậy thôi nào. Không phải em đói rồi sao? Ản no rồi chúng mình sẽ ra ngoài”, Mặc Trì lôi Tư Tồn ra khỏi “cái ổ” trên giường.

Sau khi đã mặc quần áo chỉnh tề, đột nhiên họ nghe thấy những tiếng cãi vã từ tầng dưới đưa lên. Cô giúp việc hốt hoảng chạy lên gõ cửa phòng Mặc Trì: “Mặc Trì, có hai người đang ở dưới nhà cứ nhất nhất đòi gặp cậu. Cậu xem có cần gọi điện cho Thị trưởng không?”

Mặc Trì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên, anh chau mày lại, lắc đầu nói: “Không cần đâu, để cháu xuống xem sao”.

Một người đàn ông trung niên nom dáng vẻ công nhân, khắp người toàn mùi dầu mỡ, xông đến cầu thang hét to. Bên cạnh ông ta là một thanh niên tay chống nạng, chân trái nhỏ hơn nhiều so với chân phải, đang đứng nghiêng nghiêng ngả ngả.

Thấy Mặc Trì xuất hiện trên cầu thang, người công nhân già đó liền lao tới, chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Chẳng trách anh không thèm để tâm tìm việc cho Tiểu Cường, hóa ra là ỡ nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp thế này!”

Chưa từng gặp phải tình huống này, Tư Tồn sợ đến hoảng hồn. Nhưng bản năng bảo vệ, cô đứng chặn trước mặt Mặc Trì, quát lớn: “Bác là ai? Đến đây có việc gì?”

“Đến đòi công việc chứ sao.”, Ông công nhân già cười nhạt: “Tôi còn chưa biết cán bộ Mặc Trì được ở nhà đẹp thế này. Xem ra cùng là người tàn tật nhưng có ba làm to thì số phận khác nhau một trời một vực. Đứa con trai đáng thương của tôi muốn vào công xưởng thay thế vị trí của tôi cũng khó đến thế sao?”

Hai chữ “tàn tật” như một vết dao cứa vào tim Tư Tồn, cô phẫn nộ xông tới trước mặt người công nhân già: “Bác nói gì vậy? Ai là người tàn tật hả?” Mặc Trì vội vàng ngăn cô lại, anh nói nhỏ: “Em mau về phòng đi, việc này để tự anh giải quyết được rồi”.

Ồng công nhân dùng dằng nói: “Định giải quyết thế nào? Tiếp tục lấy lệ cho xong hả? Công nhân chúng tôi cả đời cống hiến cho quốc gia, cuối cùng, đến việc cho con tôi vào xưởng tiếp nhận vị trí của tôi cũng không được là sao?”

“Bác Trần, bác ra sô pha ngồi, có gì bác cháu mình từ từ nói chuyện, được không?”, Mặc Trì nhẹ nhàng nói.

Đột nhiên, Bác Trần đưa tay quệt nước mắt rồi nói: “Tôi từ từ nói thì hôn sự của con trai tôi trễ mất. Bên nhà gái nói, nếu con tôi không có công việc thì sẽ không cho nó lấy con gái của họ”.

Biết Mặc Trì đang gặp phải rắc rối trong công việc, Tư Tồn sợ rằng nếu người công nhân kia cứ tiếp tục dùng dằng mãi sẽ khiến anh tổn thương. Cô vội mời ông ta cùng con trai ra sô pha ngồi rồi bưng trà tới. Mặc Trì chống nạng, từ từ bước xuống hết cầu thang, ngồi xuống ghế đốì diện với họ.

Bác Trần lại giơ tay quệt lên khóe mắt, từng giọt nưốc mắt rơi lã chã: “Mùa hè năm đó, tôi cùng đội đột kích luyện gang thép một trăm ngày. Để hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày tôi chỉ ngủ có hai tiếng. Một hôm, bà xã tôi đội mưa tới công xưởng nói con trai sốt cao, bảo tôi về nhà. Tôi cũng muốn về nhưng thời hạn công việc không cho phép. Tôi nói với bà xã, trẻ con lên cơn sốt là chuyện bình thường, đắp thêm chăn cho nó là được. Vợ tôi là đàn bà nông thôn, chẳng có lập trường gì, tôi bảo đắp thêm chăn thì chỉ biết nhất nhất làm theo. Tôi quay về xưởng, tới lúc được ra ngoài đã là nửa tháng sau. Khi về tới nhà, bà xã tôi như lên cơn điên vác dao đòi chém tôi, bởi tôi vì công việc mà không ngó ngàng tới con cái. Lúc đó, tôi mới biết Tiểu Cường không hết sốt mà lại còn mắc chứng bại liệt, tàn phế cả đời. Đội đột kích chúng tôi được bình bầu là tập thể tiên tiến, còn tôi được bình chọn là lao động tiên tiến của tỉnh. Nhưng cán bộ Mặc ơi, tôi hối hận lắm! Cái danh lao động tiên tiến không đáng tí nào, vì nó mà tôi hại cả đời con mình! Cán bộ Mặc, chuyện này tôi không kể với ai khác, chỉ nói với mình anh. Tôi thây anh cũng tàn tật như con trai tôi, người khác không thể hiểu nỗi khổ của người tàn tật, lẽ nào đến anh cũng không biết sao?”

Bác Trần cứ mở mồm ra là nói “tàn tật”, mỗi chữ “tàn tật” như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mặc Trì. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run rẩy: “Bác Trần, nỗi khổ của bác cháu có thể thông cảm, nỗi khổ của con trai bác cháu cũng hiểu rõ. Cháu đã mấy lần chạy qua chạy lại xưởng của bác rồi và liên lạc với cả cán bộ khu vực. Họ đã đồng ý sắp xếp, nhưng trường hợp của con trai bác rất đặc thù, người ta thật sự cần thêm thời gian”.

“Mẹ nhà nó!” Bác Trần mặt đỏ bừng bừng, bắt đầu chửi bới: “Cái gì mà trường hợp đặc thù? Dù sao đi nữa thì con tôi cũng có hai chân! Phải chăng vì tôi là công nhân, nên không coi tôi ra gì?”

Toàn thân Mặc Trì run lên dữ dội. Cách nói chuyện của bác ta rất dễ làm tổn thương người khác, tới mức mọi vết thương trên người Mặc Trì đều như đang rỉ máu. Nhưng xét cho cùng bác ta chỉ là một công nhân ít được học hành, lời nói tuy thô lỗ song đều là sự thật.

Sau khi vầng hào quang lao động tiên tiến vụt tắt hẳn, bác ta chỉ còn là một công nhân cực kì bình thường. Bác ta là công thần kiến thiết đất nước, nhưng những công thần như thế quá nhiều, khả năng của Nhà nước lại có hạn. Mặc Trì muốn dùng hết sức mình để giúp đỡ họ, dù là việc cỏn con nhất, nhưng trên thực tế, lời nói của anh không có trọng lượng. Vì anh là con trai Thị trưởng nên đồng nghiệp trong cơ quan tận tình chăm sóc anh trong cuộc sống hàng ngày, còn trong công việc mọi người đều bình đẳng.

Tư Tồn nghiêng người ngồi bên cạnh Mặc Trì, âm thầm nắm chặt tay anh. Tay Mặc Trì lạnh buốt, thậm chí còn đang run rẩy. Anh cố áp chế cảm xúc rồi nói: “Cậu ấy đặc thù là vì vừa chưa từng đi học, lại không có tay nghề gì...”

“Luyện gang thép thì việc gì phải học? Chẳng phải tôi đã làm thợ phụ mất năm năm rồi cũng biết luyện đó sao.7”, bác Trần cao giọng nói.

Tư Tồn nhìn Tiểu Cường thân hình nhỏ bé, sắc mặt nhợt nhạt, không khỏi xen lời: “Tình hình sức khỏe của con trai bác có thể xuống xưởng làm việc được không?”

Câu nói này không ngờ đã chạm vào “nọc” của bác Trần. Bác ta mặt đỏ bừng bừng, đứng dậy chỉ thẳng vào Mặc Trì, nói năng không còn kiêng dè gì nữa: “Con trai tôi không thể xuống xưởng, vậy anh ta có thể không? Chẳng qua là ông già có thế có quyền, anh mới được vào làm ở Cục Dân chính, ngồi bàn giấy thảnh thơi. Tôi chỉ hận mình không có văn hóa, không được làm lãnh đạo để con tôi phải khổ”. Bác ta không biết ba Mặc Trì là Thị trưởng, chỉ nghe nói ba anh rất có thế lực.

“Đừng nói nữa!” Cuối cùng, Mặc Trì không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh đứng dậy gào lên: “Bác có thể xúc phạm tôi nhưng không được sỉ nhục ba tôi. Công việc của con trai bác, tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhưng bây giờ mời bác ra khỏi nhà tôi ngay!” Anh chưa từng nổi nóng như thế, không chỉ khiến bác Trần phải im miệng, ngay đến Tư Tồn cũng giật mình.

Bác Trần vung tay áo nói: “Tôi không đi đâu cả, tôi cứ ngồi đây đợi”.

Cô giúp việc đứng bên cạnh nãy giờ không thể chịu được nữa, liền xông ra chỉ vào bác Trần nói: “Nhà của Thị trưởng Mặc, ông muốn ngồi đợi là được sao? Nếu không đi, để kinh động tới Thị trưởng, xem ông sẽ làm thế nào!”

“Cái gì? Đây là nhà Thị trưởng Mặc?”, Bác Trần ngớ người ra.

“Mặc Trì là con trai của Thị trưởng Mặc đấy”, Cô giúp việc nói.

Mặc Trì xám mặt lại, nói với cô giúp việc: “Cô không phải quản việc này”. Rồi anh lại quay sang nói với bác Trần: “Tôi nói giúp bác thì nhất định sẽ giúp, còn bây giờ mời bác ra khỏi nhà tôi”.

Bác Trần mặt tái mét, hai đầu gối mềm nhũn ra: “Cán bộ Mặc, tôi xin lỗi... Tôi thật sự không biết anh là con trai của Thị trưởng Mặc. Tôi... tôi hồ đồ quá, lại dám so sánh với Thị trưởng Mặc. Thị trưởng Mặc là bậc lão thành Cách mạng, đừng nói là ông ấy có một đứa con tàn tật, kể cả một trăm đứa con tàn tật, cũng cần được an bài công việc tử tế!” Bác Trần càng căng thẳng, nói năng càng lung tung.

Mặc Trì quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Bác mau ra khỏi đây!” Trái tim anh thắt lại, mắt vừa cay vừa xót. Nếu họ không rời đi, anh thật sự không trụ được nữa.

“Là lỗi của tôi... Không phiền anh nữa... Tôi gây thêm phiền phức cho Thị trưởng rồi... Chỉ mong anh đừng kể chuyện tôi và Tiểu Cường đến đây với người dưới xưởng”, bác Trần ấp úng nói.

“Đi đi!”, Mặc Trì quát lớn.

Bác Trần lảo đảo đứng dậy, kéo đứa con ngồi thần ra nãy giờ: “Tiểu Cường, chúng ta về thôi. Chúng ta tìm nhầm chỗ rồi”.

Trần Tiểu Cường đi sau ba mình, hoang mang như muốn chạy trốh, cái chân bại liệt của cậu ta càng run mạnh hơn. Thấy họ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, toàn thân Mặc Trì đột nhiên như bị rút hết sức lực, anh ngã vật ra sô pha, thất thần và bất động.

Tư Tồn đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, khẽ nói: “Ông ta không biết nói năng gì cả. Chúng ta đừng chấp họ”.

Mặc Trì lặng lẽ đẩy cô ra, lắc đầu, chua chát nói: “Anh muốn ở một mình”.

Tư Tồn âm thầm rời đi. Mặc Trì vùi đầu lên cái chân duy nhất của mình, bất động hồi lâu.

Rất lâu sau, khi Tư Tồn bưng ra một cốc sữa nóng, Mặc Trì vẫn ngồi lặng im như một pho tượng. Cô yên lặng quỳ dưới chân anh, chờ anh ngẩng đầu nhìn mình rồi mới khẽ nói: “Anh không làm gì sai cả”.

Sắc mặt Mặc Trì nhợt nhạt, thảm hại, yết hầu chuyển động. Một lúc lâu sau, anh nói: “Họ cũng không sai”.

Đáy mắt Tư Tồn chẵt chứa nỗi xót xa, cô gật đầu nói: “Em biết. Vì thế, anh đừng buồn nữa”.

“Anh không buồn, anh chỉ thấy hổ thẹn. Ong ta nói đúng, nếu không nhờ ba, chắc anh còn không bằng Tiểu Cường”, Mặc Trì chầm chậm nói.

Tư Tồn vùi đầu vào lòng anh, thì thầm: “Em không cho phép anh tự hạ thấp chính mình. Anh có học thức, có năng lực, nếu không phải vì sức khỏe, anh còn đảm nhiệm được những công việc quan trọng hơn”.

“Chỉ có em là không chê anh”, Mặc Trì cười đau khổ.

Tư Tồn nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không những không chê anh mà còn sùng bái anh, yêu anh! Em tin đất nước mình sẽ ngày càng tốt đẹp, ai cũng tìm được vị trí phù hợp với mình. Trần Tiểu Cường sẽ tìm được, anh cũng sẽ tìm được. Phàm là vàng đều sẽ tỏa sáng!”

Tư Tồn trước giờ vẫn hay xấu hổ, ngay cả khi nói chuyện thoải mái với Mặc Trì, cô cũng chưa bao giờ dùng thứ ngôn ngữ sắc bén như thế. Mặc Trì không những cảm động mà còn cảm thấy phấn chấn lên nhiều. Có sự ủng hộ của người vợ yêu quý này thì còn gì khiến anh phải sợ nữa chứ? “Anh biết rồi. Anh sẽ làm một cán bộ tốt, không cần dựa vào ba mà vẫn có thể tự mình tỏa sáng”, anh mỉm cười rồi nói.

“Anh định từ bỏ công việc hiện tại sao?”, Tư Tồn nghi hoặc hỏi.

Mặc Trì lắc đầu, cười nói: “Không. Anh có khả năng làm việc tốt, tại sao phải từ bỏ? Anh sẽ tiếp tục liên hệ giúp họ, một lần không được thì hai lần, ba lần... Người tàn tật cũng có thể cống hiến cho xã hội. Anh sẽ nói cho Tiểu Cường biết, chân không đi được thì vẫn còn đôi tay tạo ra giá trị, không ai được quyền coi thường cậu ấy”.

Cô vòng tay qua cổ anh, hai mắt bừng sáng: “Mặc Trì, anh nói hay quá! Em thấy mình ngày càng yêu anh nhiều hơn mất rồi!”

Mặc Trì bị câu tỏ tình thẳng thắn của cô làm cho đỏ cả mặt: “Vậy thì chúng mình thay đổi kế hoạch chút xíu nhé, không đi bách hóa nữa mà tới xưởng của bác Trần được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK