• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cố Diệp Hàn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đối mặt với đề nghị của Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Cảnh rõ ràng giật mình một cái, hiển nhiên, câu này của tiểu thúc làm hắn bất ngờ, cũng không biết nên làm sao cho phải.

Tổ mẫu?

Hắn kỳ thực đã sớm không nhớ rõ hình dáng tổ mẫu rồi, chỉ mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng biết được bà là một người rất tốt.

Cho nên sau khi giật mình xong, hắn lắc đầu nói: “Cháu cùng cha và muội muội ở chung một chỗ.”

Đoan Mộc Thần bất mãn bĩu môi, lại chuyển hướng về phía Đoan Mộc Điềm nói: “Tiểu Điềm Điềm, chẳng lẽ cháu cũng không muốn trở về với thúc sao? Không muốn đi xem kinh thành phồn hoa? Cũng không muốn về nhà thăm tổ mẫu của cháu sao?”

Giọng điệu này… Giống như nếu nàng lắc đầu nói không, thì cỡ nào vô tình, cỡ nào bất hiếu.

Nhưng nàng vẫn lắc đầu nói: “Tiểu thúc, thúc đừng làm khó cháu, cháu cảm thấy ở đây rất tốt.”

“Nơi này có cái gì tốt? Ăn không no mặc không ấm, còn phải suốt ngày lên núi hái thảo dược, ngay cả quần áo trên người cũng phải tự may, như vậy có cái gì tốt?”

Đúng thật là không có cái gì tốt a.

Đoan Mộc Điềm hơi ngẩn ra, rồi khóe miệng không nhịn được cong lên, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Vậy kinh thành kia có cái gì tốt? Trừ vài thứ thúc mới kể ra, còn gì tốt nữa?”

“Chỉ vậy cũng đủ tốt hơn rồi, cháu đây là chưa từng thấy qua thôi, nếu đến đó rồi khẳng định sẽ không muốn trở lại nơi này.”

“Cháu biết rõ, kinh thành phồn hoa, có cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, thậm chí cháu ăn cơm thay quần áo cũng đều có người hầu hạ. Đi ra ngoài không cần đi bộ, luôn có kiệu hoặc xe ngựa, trời mưa không cần bưng dù, đều có hạ nhân che mưa hộ. Mỗi ngày có thể hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi thì đi dạo phố, muốn gì mua nấy, nếu không muốn gì thì cũng có kẻ tự động dâng tới trước mặt, cho tới khi nào vừa ý mới thôi.”

Đoan Mộc Thần ngơ ngác nghe, không ngờ nàng lại biết rõ ràng như vậy, giống như chính nàng đã từng trải qua.

Đoan Mộc Điềm thu hồi ánh mắt, tiện tay bới cơm trong bát, lại nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tiểu thúc, những thứ này có cái gì tốt? Cháu có tay có chân, không cần ai hầu hạ, bên cạnh có nhiều người như vậy thậm chí còn làm cháu thấy không được tự do. Cháu chỉ có một cái miệng, không ăn được quá nhiều sơn hào hải vị, hơn nữa ăn nhiều cũng chán, ăn thanh đạm chút tốt với cơ thể hơn. Mà nếu cháu muốn cái gì, cháu sẽ tự nghĩ biện pháp đạt được, cho dù không ở kinh thành cũng vậy. Tiểu thúc, ở kinh thành có cái gì tốt? Nơi phồn hoa đó có bao nhiêu khập khiễng? Đằng sau vẻ phú quý là bao nhiêu tranh đầu cường quyền? Tuy cháu không biết thân phận địa vị của chúng ta ở kinh thành ra sao, nhưng mơ hồ cũng có thể đoán được, nhất định không phải tôn quý bình thường, thậm chí còn trên cả tôn quý. Cho nên tiểu thúc, thúc xác định, cháu quay về với thúc sẽ không bị lôi vào những chuyện rối loạn kia? Thúc có thể đảm báo, cháu trở về sẽ thực sự muốn cái gì liền được cái đó sao?”

Không chỉ Đoan Mộc Thần, giờ phút này ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng bởi vì lời nói của nàng mà ngẩn ra, mặc dù tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, nhưng bọn hắn vẫn không thể tin nổi lời nói như vậy lại xuất phát từ miệng một tiểu cô nương bảy tuổi!

Câu chữ như vậy, độ giác ngộ sâu như vậy, cho dù là nhóm quý nhân sống trong kinh thành, cũng không có được a!

Đoan Mộc Thần bỗng nghẹn lại, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết nên khuyên giải ra sao.

Hắn cảm thấy cho dù có nói nữa, thì trái lại càng thêm tục tĩu, lúc này hắn cư nhiên lại tự nhận mình là một kẻ tầm thường.

Hít vào một hơi thật sâu, hắn thở dài nói: “Nếu không phải chính tai nghe cháu nói, ta thật không tin nổi lời như vậy lại có thể do một tiểu nha đầu nói ra. Có lẽ cháu nói đều chính xác, nhưng tiểu Điềm Điềm, chỗ đó dù sao cũng là nhà của chúng ta.”

Những lời này quá nặng rồi, Đoan Mộc Điềm trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không gánh được.

Thu lại tâm tư hỗn loạn, nàng nhẹ nói: “Cháu không biết nơi đó, cháu chỉ biết cháu lớn lên ở đây, phụ thân cùng ca ca đều ở đây, nơi này chính là nhà của cháu. Nếu tiểu thúc thúc cảm thấy ở đây cũng không tệ lắm, không ngại thì có thể ở lại mấy ngày.”

“Ừ. Được.” Đoan Mộc Thần sững sờ đáp ứng, lại ngẩn ra, rồi cúi đầu tập trung húp cháo.

Trong lúc nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện, không khí có chút nặng nề.

Thẳng cho tới khi có người đi đến gào to, bốn người trong nhà chính xuyên qua đại môn nhìn ra ngoài, liền thấy Vường đồ tể không biết mang theo thứ gì trên tay nhanh chóng đi đến.

“Đoan Mộc đại phu mới thức dậy sao?” Hắn gào to tiến vào nhà, liếc mắt liền thấy được Đoan Mộc Tranh, rồi lại thấy Đoan Mộc Thần môi hồng răng trắng, thiếu niên tuấn tú, hơi sửng sốt rồi vừa cười vừa nói:” Ôi! Có khách tới rồi sao!”

Hóa ra hôm qua trời đã bắt đầu tối, nên hắn căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của Thần công tử.

Hắn đem đồ trên tay đưa tới, cái kia rõ ràng là một khối thịt ngon, chừng hai ba cân.

“Hôm qua tới vội quá, cũng không mang gì cả, nên hôm nay liền mang một khối thịt tới hậu tạ, ngày hôm qua thật may có Đoan Mộc đại phu cứu giúp, bằng không tiểu tử nhà ta chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Lúc ta nhìn thấy nó thì toàn thân nó đã hóa đen, làm ta còn tưởng là nó sẽ không qua được!”

Mệt cho bộ dạng dữ tợn, hông to, mặt lớn, lại vẫn có thể cười hiền lành như vậy, không hề thấy được vẻ hung hăng càn quấy của hôm trước khi tới tìm Đoan Mộc Tranh tính sổ.

Đoan Mộc Tranh còn chưa kịp phản ứng gì, thì Đoan Mộc Thần từ trên ghế đã nhảy dựng lên, đi qua nhận lấy khối thịt kia cười tủm tỉm nói: “Ai da, lão huynh cũng quá khách khí rồi, mọi người đều là anh em hàng xóm, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn là chuyện nên làm mà, vị đại ca huynh có muốn ăn chút điểm tâm không? Nếu không ngồi xuống cùng ăn đi?”

Vương đồ tể ngây người, mà ngay cả huynh muội Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm cũng đờ ra nhìn vị tiểu thúc mặt không có da này. Ngược lại Đoan Mộc Tranh vẫn trấn định, mí mắt cũng không nâng, thần sắc bình tĩnh.

“Vị này là…”

Vương đồ tể chần chờ, vẻ mặt khó hiểu.

Thần công tử nở nụ cười quen thuộc nói: “Tại hạ là đệ đệ của Đoan Mộc đại phu, tìm tới đây nương tựa đại ca, cũng ở lại nơi này một thời gian, về sau coi như hàng xóm rồi, xin chiếu cố nhiều hơn.”

Ánh mắt Vương đồ tể quét một vòng trên người Thần cồng tử, thấy áo choàng đỏ trên người Thần công tử chính là gấm vóc thượng hạng, lại nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng, lông mày liễu, mắt đẹp, cuối cũng đưa ánh mắt chuyển về phía Đoan Mộc Tranh đang ngồi đờ đẫn húp cháo, thần sắc mang thêm vài phần kinh ngạc.

Hắn mặc dù chưa bao giờ gặp những nhân vật lớn, nhưng có thể nhìn ra được vị thiếu niên trước mắt này xuất thân vô cùng tốt, như thế nào lại là đệ đệ của Đoan Mộc đại phu?

Hơn nữa, vị đệ đệ này dường như hơi nhỏ một chút a, chẳng nhẽ là biểu đệ, hay đường đệ?

Thật không ngờ Đoan Mộc đại phu như vậy mà lại có họ hàng tôn quý.

Đoan Mộc Thần đương nhiên không biết, chỉ bởi vì sự xuất hiện của hắn bây giờ, mà sắp tới lại mang cho hắn hậu quả cực kì nghiêm trọng cùng phiền toái, nếu có thể biết trước tương lai, giờ phút này hắn nhất định sẽ trốn, trốn rất xa.

Mà Vương đồ tể nháy mắt đã bị thiếu niên này kéo tới, cùng một chỗ ngồi ăn điểm tâm, không khỏi vội vàng cự tuyệt, liên tục khoát tay nói: “Không cần, không cần, ta đã ăn sáng rồi, hơn nữa còn chút việc, không thể ở lâu, cáo từ.”

Nói xong hắn liền quay người đi ra ngoài cửa, còn Đoan Mộc Thần thì cầm khối thịt cười tủm tỉm nghĩ, cũng lẩm bẩm nói ra: “Vừa lúc đang định đi kiếm thịt, không ngờ lại có người dâng tới tận cửa. Nên kho tàu, luộc hay là hấp đây?”

“Tiểu thúc, thúc nấu sao?”

Đoan Mộc Thần nghe vậy không khỏi ngẩn ra, sau đó di chuyển ánh mắt sâu kín nhìn Đoan Mộc Cảnh.

Đã thấy Đoan Mộc Cảnh thản nhiên buông bát đũa, cười đến dịu dàng thân thiết nói: “Tiểu thúc, quân tử tránh xa nhà bếp”

“…..”

Đoan Mộc Điềm cũng buông bát đũa, đứng lên, thời điểm đi qua thoáng dùng sức đụng hắn một phát, đem kẻ chặn đường là hắn đẩy sang bên cạnh, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm nhìn hắn liền đi ra ngoài.

“Cháu cháu cháu…”

Thần công tử nổi cáu, phát điên rồi, song ánh mắt lạnh như băng của đại ca đột nhiên lườm tới, làm hắn không dám đuổi theo cháu gái nhỏ.

“Muội muội, muội đi đâu vậy?” Đoan Mộc Cảnh cũng đứng lên.

Đoan Mộc Điềm dưới chân không ngừng bước, lãnh đạm nói: “Lên núi.”

Lời vừa nói xong, liền nhấc cái sọt trong sân khoác lên lưng.

“Huynh cùng đi với muội.”

Đoan Mộc Cảnh nghe vậy liền vội vàng đi tới, nhưng lại bị Đoan Mộc Thần đuổi theo túm lấy cổ áo phía sau, rồi vị tiểu thúc nào đó đã xuất hiện trước mặt. Chỉ thấy hắn nghiến răng, hung dữ nói: “Tiểu Cảnh, cháu hôm nay liền ở nhà cùng thúc thúc đi.”

“Ách, tiểu thúc…”

“Bớt nói nhảm, mau nhanh đi nấu thịt cho ta, ta muốn ăn thịt!”

Đoan Mộc Điềm nhàn nhạt nhìn bọn họ, rồi đeo sọt trực tiếp đi ra khỏi sân, dường như còn nghe thấy tiếng ca ca gọi nàng, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng trừng mắt liếc một cái, liền không nghe thấy gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK