Ngón tay giữa của nàng nhẹ đặt trêи da hắn, cẩn thận rút cây châm dài kia.
Châm vừa rút ra thì hắn cất giọng khàn khàn hỏi.
“Cô vấn tóc kiểu phụ nhân kế, là vì Tống Ứng Thiên sao?”
Nàng ngẩn ra, không khỏi giương mắt nhìn.
Nam nhân trước mặt cúi đầu, khóe miệng lại ẩn ý cười, chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn nàng, nhìn đến trong lòng nàng phải run lên.
Tay của nàng vẫn còn ở trêи lưng hắn, giống như bị dính vào đó.
Vì sao hỏi?
Nàng muốn mở miệng, lại sợ hãi, cùng lúc đó nàng cảm thấy làn da dưới ngón tay phập phồng khi hắn hít thở.
“Cô thích hắn?”
Câu hỏi kia như mật rót vào tai nàng.
Tai nóng quá, mặt nóng quá, đến tâm cũng nóng lên.
Khuôn mặt góc cạnh của hắn có chút cứng lại, cặp mắt dưới ánh nến chỉ còn có nàng.
“Hắn là nam nhân của cô?”
Giọng nói kia càng trở nên khàn hơn, hơi thở nóng rực phất qua gương mặt nàng.
Bạch Lộ nhìn lên nam nhân trước mặt, tay cũng run run, nàng biết đáp án của mình sẽ thay đổi mọi thứ.
Cuộc sống hiện tại của nàng thực an ổn, thật vất vả nó mới trở nên yên ổn như vậy.
Tống Ứng Thiên đối đãi nàng tốt lắm, hắn cũng không truy hỏi quá khứ của nàng, cũng không để ý thân thế của nàng, hắn cho nàng những ngày vui vẻ. Nàng biết người người đều cho rằng nàng chỉ chờ để gả vào Tống gia, gả cho vị thiếu gia y thuật cao minh nhưng không rành về cuộc sống kia.
Nàng mang ơn hắn rất nhiều, cho dù lấy cả đời ra trả cũng không đủ.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho hắn, nàng không muốn tái giá, không bao giờ muốn nữa. Nàng không cần kẻ nào trói buộc, vây nàng lại.
Tống Ứng Thiên biết, và cũng chưa từng yêu cầu nàng.
Nàng biết hắn không có ý tứ đó, hắn cũng không cưỡng cầu việc gì. Nếu nàng muốn như vậy cả đời thì hắn sẽ cường ép cưới nàng. Đây mới là lựa chọn an toàn nhất, nàng có thể cứ như vậy ở Tống gia sống yên phận, nàng sẽ chiếu cố Ứng Thiên, mà nam nhân đó cũng sẽ thành toàn cho nàng.
Nàng hẳn là phải nói dối, Tô Tiểu Mị là người tốt, nhưng hắn chỉ là một vị khách qua đường, không có cách nào cho nàng cuộc sống an ổn như vậy.
Nhưng nam nhân trước mắt này cũng không có hỏi cưới nàng, không phải sao?
Hắn chỉ nghĩ đến một khả năng.
Là nàng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ đến nhiều quá……
Nhưng nàng làm sao không nghĩ cho được? Thế nào có thể?
“Phải không?” Hắn lại truy vấn, âm thanh buộc chặt, gần như không nghe thấy.
Nàng nên nói dối, trong cuộc đời nàng không cần một nam nhân khác. Nàng kéo ghế muốn ngăn cản hắn tới gần nhưng lúc này hắn nhìn nàng khát vọng như thế, hắn toàn thân buộc chặt hỏi vấn đề này, hắn muốn nàng như vậy — không phải bởi vì nàng là ai, không phải bởi vì nàng có bao nhiêu người thân hoặc nàng có gì ưu việt.
Hắn muốn nàng.
Cũng chỉ là nàng.
Nàng cơ hồ không thể suy xét.
Sau đó, nàng cảm giác chính mình hé miệng, phấn môi hé mở phun ra một chữ.
“Không……”
Con ngươi màu đen co rút lại, bụng hắn cũng thít chặt.
Phản ứng này đáng ra phải khiến nàng sợ hãi, làm cho nàng đánh trống rút lui, nàng từng gả cho người ta mà hắn chỉ là một người xa lạ, nhưng nàng lại nghe thấy chính mình nói.
“Tống Ứng Thiên, không phải nam nhân của ta.”
Chỉ một thoáng, nàng cho rằng hắn sẽ càng cúi thấp đầu, làm cái gì đó.
Nàng có thể thấy trong mắt hắn có sự thoải mái, cũng có khát vọng đậm đặc nhưng hắn chỉ nhìn nàng, từ từ, chậm rãi, hít vào một hơi, nói.
“Cám ơn cô đã nói cho ta……” Hắn cúi mắt ngóng nhìn nàng, nói nhỏ: “Ta không hiểu nên mới muốn biết……”
Nàng cả người run lên, hơi nóng bỗng nhiên dâng lên, hun đỏ mặt.
Có một ngọn sóng mãnh liệt, mang theo tình ɖu͙ƈ, ở trong mắt hắn chớp động, nàng thấy hắn cúi đầu càng thấp, thấp đến độ nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
“Châm đã rút xong, ta nghĩ đến đây thôi.”
Ngày rằm, trăng tròn treo ở trêи cao.
Bạch Lộ chạy vội quan hành lang, xoay người khép cửa lại, hoảng sợ lên giường, lại vẫn thấy tim đập như bay.
Nàng không có phản đối chủ ý của hắn, nàng không hiểu sau nàng còn có thể ngồi đó, lại làm sao thu tay, bình an trở về phòng mình.
Hắn không có chạm vào nàng, từ đầu tới đuôi đều không có.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó nhìn nàng, cũng chỉ nhìn nàng mà thôi mà đã làm cho nàng toàn thân bị lửa đốt.
Nàng không phải kẻ ɖâʍ đãng, nàng không thích làm chuyện đó. Nàng chỉ nhớ nam nhân trước kia từng thô lỗ khiến nàng đau đớn.
Vài năm sau, gã kia vì say rượu không dậy nổi, cũng không thể thực sự cùng nàng sinh hoạt vợ chồng và cũng từ đó hắn đánh nàng, càng đánh càng hung ác.
Nàng cũng không cho rằng chuyện đó có gì đáng vui thích, chỉ là để có một đứa trẻ mà thôi.
Đến về sau, nàng ngay cả đứa nhỏ cũng không dám muốn.
Không thể sinh hoạt vợ chồng? Tốt lắm. Tốt lắm.
Mặc dù hắn xuống tay ác hơn nhưng nàng cũng nhẫn.
Nàng làm cho chính mình triệt để chặt đứt suy nghĩ, cũng không còn tin tưởng vào thề non hẹn biển, không còn cho rằng mình đối với người khác tốt thì họ sẽ đối tốt với mình. Nàng cũng không còn chờ đợi có thể cùng ai đó một đời nữa.
Những ngày như vậy mà kéo dài một đời thì khiến người ta sợ hãi đến mức nào đây?
Nàng thậm chí ngay cả suy nghĩ này cũng không dám, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nàng không cho chính mình suy xét, nàng khiến chính mình biến thành cái xác không hồn —
Nằm ở trêи giường, nàng đè nặng áy náy trong lòng.
Nàng cho rằng nàng đã quên, toàn đã quên, kia từng có động lòng.
Nhưng nam nhân cách vách kia làm cho nàng nhớ tới khát vọng cùng với chờ đợi đã lâu trước kia. Hắn khiến nàng nhớ tới nhu tình đã chôn kín dưới lớp phong trần.
Đêm hôm đó, nàng liên tục nằm mộng.
Cha cùng nương ngồi ở trêи cao đường, nàng mặc giá y đỏ thẫm, khăn trùm tơ tằm, bị người ta mang vào phòng, cùng với kẻ kia bái đường.
Khi đó nàng mới mười lăm, vừa cập kê, chưa từng biết đến sầu bi, còn có vọng tưởng phu xướng phụ tùy, còn tưởng rằng chính mình có thể cùng nam nhân bên cạnh trải qua một đời.
Tuy rằng không biết nam nhân này nhưng người đó là cha và nương chọn, nhất định là người tốt.
Nàng còn nhớ rõ ý nghĩ ngây thơ khi đó.
Nhưng lúc này nàng biết chuyện này sẽ có kết quả như thế nào, nàng hoảng hốt muốn trốn nhưng lại không động đậy được. Nàng đang ở trong mộng, không thể thay đổi chuyện đã thành, chỉ có thể tùy theo trong mơ bài bố mà tái diễn hết thảy.
Hắn đánh ngươi? Làm sao có thể, không có khả năng!
Cha nhướng mày nói như vậy.
Hưu thư? Không được, này rất dọa người, chúng ta không thể quăng mặt mũi đi được —
Nương khóc nói như vậy.
Ta có hỏi qua, hắn nói là vì uống say mới không cẩn thận chạm vào ngươi thôi.
Cha lại nói.
Ngươi nhịn một chút đi, nhịn một chút liền trôi qua……
Nương nói như thế.
Quay đầu lại, nắm đấm lại đánh tới.
Nói đến thế rồi ngươi còn tưởng như thế nào?
Ngươi cho ngươi là ai? Lão Tử nói cho ngươi biết, Lão Tử cưới ngươi, ngươi chính là của Lão Tử. Toàn bộ nhà này đều là của Lão Tử. Lão Tử con mẹ nó muốn xài tiền như thế nào thì là chuyện của Lão Tử!
Ngươi còn dám giả vờ thanh cao? Ngươi bày cái mặt đó ra làm gì?
Ngươi đồ tiện nhân! Tiện nhân —
Tâm nàng rét lạnh đến cùng cực.
Nàng giãy dụa muốn thoát khỏi giấc mơ nhưng vẫn không tỉnh lại. Giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, nàng lập gia đình, nàng chịu khổ thẳng đến khi không chịu nổi nữa.
Máu tươi đem nàng bao phủ, máu của hắn, cũng có của nàng.
Không cần ……. không muốn ………….. không cần……
Thả ta, thả ta, cầu xin ngươi thả ta……
Thực xin lỗi, ta không dám, không dám, cũng không dám nữa —
Nàng nghe thấy chính mình nức nở cầu xin, nghe thấy nàng ở trong mộng thét chói tai, kêu lên, mắng, giãy dụa, làm hết thảy mọi chuyện khi đó nàng không dám làm.
Nhưng giấc mộng cứ lặp lại.
Nàng lại mặc giá y, dưới sự an bài của cha mẹ đi vào lễ đường.
Nàng tâm như tro tàn, lại biến thành cái xác không hồn, nhận mệnh cùng tên ác ma kia bái đường, nhưng giây tiếp theo, lúc hắn nâng nàng dậy, nàng để ý tay hắn.
Đó là một đôi tay to, thô ráp như da thuộc, đầy vết chai.
Nàng cũng biết đây chỉ là mộng thôi.
Giọng nói khàn khàn, ôn nhu cất lên, giống như mang theo một chút đau lòng.
Không có việc gì, tin tưởng ta.
Hắn nói.
Tin tưởng ta.
Trong giây phút đó lệ rơi đầy mắt.
Nàng nghẹn ngào, nhìn lệ rơi xuống, nhìn thấy hắn đưa tay đón được giọt lệ, cảm giác hắn nắm lấy tay nàng, trìu mến nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Đừng khóc…… Đừng khóc……
Không biết khi nào, hắn đã nâng tay, vỗ về khuôn mặt của nàng, lau nước mắt cho nàng.
Nhất cử nhất động của hắn đều mềm nhẹ, như lông chim hoặc cánh bướm, giống như sợ chạm mạnh vào nàng thì sẽ hỏng mất.
Đó không phải là sự ôn nhu mà tên ác ma kia có.
Là hắn, mới có.
Trái tim nàng buộc chặt, run run.
Nếu nàng là của ta, ta tuyệt sẽ không làm tổn thương nàng…… Sẽ không……
Hắn kề sát tai nàng thủ thỉ.
Cho nên, đừng khóc, đây là mộng a, cho dù không phải, cũng đều trôi qua rồi.
Nàng cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn, nghe lời hứa hẹn của hắn cứ thế lọt vào tai.
Hắn đã không thể làm tổn thương nàng nữa, ta cũng sẽ không để hắn chạm vào một sợi tóc của nàng.
Lời cam đoan kia vô cùng kiên định, giúp an thần lại xóa đi ác mộng.
Không tự kìm hãm được, nàng rưng rưng đem mặt tiến sát lòng bàn tay thô ráp của hắn, nắm chặt bàn tay hắn.
Trong lúc hoảng hốt, nàng trợn mắt thì thấy hắn gần ngay trước mắt, thật gần nhưng lại có chút ᘻôиɠ lung, đó là do nước mắt của nàng.
“Không có việc gì, ngủ đi.”
Hắn nói, cơ hồ là dán vào môi nàng mà nói. Nàng có thể cảm nhận được môi hắn phất qua như cánh bướm.
“Ta sẽ ở lại đây.”
Nàng từ từ thϊế͙p͙ đi, muốn tỉnh lại nhưng không được.
Nàng mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Trong giây lát, nàng nhắm mắt, rơi vào bóng tối.
Lần này nàng không gặp ác mộng nữa, chỉ có bàn tay dày rộng của hắn tiếp tục an ủi, bảo hộ nàng.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Trong tay nàng lúc này không có gì.
Nàng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, nam nhân kia không có ở bên giường, cũng không có ở trong phòng.
Tim đập mạnh và loạn nhịp ngồi dậy, nàng có chút mặt đỏ tai nóng.
Hóa ra là mộng.
Nhưng, trêи mặt, trong tay, đều vẫn như còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Không tự chủ được, nàng nhẹ vỗ về mặt mình, đầu ngón tay miết qua cánh môi đang hé mở.
Rõ ràng là mộng, lại giống như đã thực sự phát sinh.
Nàng cơ hồ có thể nếm được hương vị của hắn trêи cánh môi.
Lòng nàng hơi hơi nhảy lên.
Nàng xuống giường, phủ thêm áo khoác, lại thấy cái hòm thuốc ở trêи bàn.
Bạch Lộ sửng sốt, nàng không nhớ rõ chính mình đêm qua có đem hòm thuốc mang về.
Nàng có sao?
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, nàng phát hoảng, quay lại trừng mắt nhìn cánh cửa kia.
“Ai?”
“Là ta.”
Trái tim trong lồng ngực đột nhiên nảy lên một chút.
Trong óc nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai đỏ.
“Bạch Lộ?”
Không chần chừ nữa, nàng tiến lên mở cửa.
Nam nhân kia đang đứng ngoài cửa, ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi ở trêи vai hắn, ánh sáng ở phía sau lưng hắn khiến nàng không nhìn rõ mặt hắn, cũng không dám xem.
“Có…… Chuyện gì không?”
Nàng không biết nên đem mắt để ở chỗ nào, nhưng nếu không nhìn hắn thì lại quá thất lễ nên chỉ có thể đem tầm mắt dừng ở ngực hắn, lại tự dưng nhớ đến trong giấc mộng đêm qua hắn cũng chỉ mặc áo trong, lộ ra một khoảng ngực.
Hình ảnh kia hình ảnh rõ ràng như vậy lại dọa người khiến nàng hít thở không thông.
“Chưởng quầy hỏi chúng ta khi nào thì khởi hành?”
Giọng nói của hắn vang lên, khàn khàn giống như ở trong mộng, làm cho nàng bất giác run rẩy.
“Tối qua tôi ngủ muộn, lại……” Nàng khẩn trương đem sợi tóc rũ phía trước vén ra sau tai: “Đợi nửa canh giờ nữa ta thu thập xong sẽ đi.”
Hắn chần chờ một chút, hỏi: “Cô có khỏe không?”
“Đương nhiên.” Nàng cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, không chút suy nghĩ đáp: “Ta tốt lắm, ta lập tức đi xuống.”
Nói xong, nàng đem cửa đóng lại, nhưng hắn vội ngăn, đưa ra gói da trâu trong tay.
“Đợi chút, châm của cô.”
Nàng sửng sốt theo phản xạ muốn đưa tay ra nhận.
Châm của nàng ở trong tay hắn chứng tỏ hôm qua chỉ là mộng đúng không?
“Tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không?”
Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy chính mình hỏi.
“Ân, tốt lắm.”
Hắn nói như vậy.
Nàng lại thấy cổ tay áo hắn dính chút thủy ngân, còn có một cọng tóc dài, rất dài, gần chạm xuống đất.
“Vậy gặp ngươi sau.”
“Ta đến dưới lầu chờ cô.”
“Hảo.”
Nàng nói xong liền nhân lúc hắn xoay người tóm lấy cọng tóc kia.
Hắn đi rồi, nàng liền đóng cửa lại.
Trái tim đập như bay trong lồng ngực.
Nàng ở cạnh cửa không dám động, đợi đến khi không nghe thấy tiếng hắn nữa mới nâng tay nhìn cọng tóc kia, đem nó so với tóc chính mình.
Đây không phải tóc hắn, mà giống tóc nàng, cùng độ dài, trông cũng giống.
Trừ phi đêm qua hắn đi ra ngoài, gặp được một vị cô nương khác có mái tóc dài như nàng……
Nàng vội vàng xoay người, trở lại bên giường, tìm kiếm trêи đó, cũng không cần lâu đã thấy. Tóc hắn vừa thô vừa đen, trong ánh sáng vàng buổi sớm hết sức rõ ràng.
Trời ạ, đêm qua hắn ở đây.
Chưởng quầy của khách điếm biết nàng sẽ đến nên đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, đệm chăn cũng đổi cẩn thận.
Nàng không nhớ rõ nàng có đem hòm thuốc về hay không nhưng nàng khẳng định sẽ cài then cửa, cho dù không nhớ rõ cũng nhất định sẽ cài then cửa, nhưng cửa phòng nàng sáng nay lại không cài then.
Nàng quay đầu nhìn lại, rõ ràng nhớ mình lúc nãy không kéo then cửa.
Cánh cửa kia, chỉ bị khép lại mà thôi.
Mặt đỏ tai hồng, nàng quay đầu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhưng lòng lại thấy ấm áp vô cùng.
Nàng kêu hét, khóc ở trong mộng có ầm ỹ đến hắn, quấy nhiễu hắn không?
Hắn nghe được bao nhiêu? Hiểu được bao nhiêu?
Bỗng nhiên nàng có chút hoảng, lại nhớ đến lời hắn nói đêm qua.
Nàng nhớ hắn ôn nhu chạm vào nàng, nhớ tay hắn thương tiếc vỗ về nàng, lau nước mắt, xóa tan ác mộng. Chưa từng có ai chạm vào nàng như vậy, giống như nàng là chân ái, một thứ gì mỏng manh, nhẹ nhàng, như một đóa hoa.
Nàng nhớ nhiệt đột đầu ngón tay hắn, làm cho lòng của nàng run run.
Nàng cũng nhớ hơi thở khi hắn nói chuyện, giống như gió đêm phất qua mặt nàng, an ủi nàng.
Hắn ở đây bồi nàng, tận lực rời khỏi trước khi nàng tỉnh, còn đem hòm thuốc về cho nàng.
Hắn không cần nàng biết, không nghĩ làm sợ nàng.
Nếu nàng là của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm cô tổn thương nàng…… Sẽ không……
Nàng nhớ lời hứa hẹn của hắn, nhớ tiếng nói chứa đây khát vọng của hắn.
Không tự kìm hãm được, nàng chậm rãi nằm xuống giường, đem mặt úp xuống gối hắn nằm tối qua, mơ hồ vẫn ngửi được mùi vị trêи người hắn.
Nàng không dám tin nhưng đó không phải ảo giác của nàng, cũng không phải giấc mộng của nàng.
Yết hầu co rút lại.
Nắng sớm xuyên qua cửa, quanh co khúc khuỷu mà vào.
Nếu là của ta……
Nàng càng thấy như có thứ gì đó ôm lấy trái tim và cả cơ thể mình.
Nếu là……
Ngày mùa thu bầu trời trong xanh.
Phía trước khách điếm Duyệt Lai, ngựa xe như nước.
Vài tiểu nhị trong điếm dưới sự sai sử của chưởng quầy liền đem hàng hóa chuyển lên xe.