Khi hỏi đến môn học mà nàng ghét nhất, nàng sẽ không ngần ngại trả lời ngay: "môn thể dục". Khỏi phải nói chứ năm lớp 6 nàng suýt mất học sinh giỏi, may mắn lại vừa được 6,5. Năm lớp 9 đến cái mức nhảy xa để lấy điểm đạt nàng còn không qua nổi. Thi chạy thì lúc nào cũng về gần bét lớp. Thầy giáo thương cho số kiếp chân ngắn của nàng nên cố vớt vát cho đạt. Thầy còn kỉ niệm thêm một câu: "Em về đi nối xương bò đi không rồi sau này sang cấp 3 lại vì môn thể dục mà không đạt học sinh giỏi đó". Đó, thầy toàn chọc vào nỗi đau của nàng thôi.
Mà cũng đâu phải là chỉ chân ngắn mới không thích môn thể dục. Mấy cái bạn "ăn quá tải", mà nói chung là mấy bạn "lọt top" những người lười vận động đều có môn này là kẻ thù chung. Lớp nàng còn thành lập cả một "Hội liên hiệp những con người lười môn Thể dục nhất của thế kỉ" cơ.
Nay sang cấp 3 rồi, nàng không ngờ lại có nhiều đồng minh như vậy. Mà nhiều bạn bày trò diễn kịch đủ thể loại luôn. Cụ thể là như bây giờ. Sau khi lớp trưởng hô lớp đứng nghiêm và tập xong vài động tác bổ trợ cơ bản, cô giáo hỏi: "Có ai xin kiến tập không?". Tức thì nửa lớp giơ tay lên, tất nhiên là có cả nàng. Cô hỏi:
- Thế Hiển bị làm sao?
- Thưa cô em bị đau chân. Hôm qua lớp em đá bóng, em bị dẫm phải đinh ạ.
Cả lớp nín cười. Đúng là lí do còn to hơn cả lí trấu, lớp nàng hôm qua có đá bóng lúc nào đâu. Cô giáo nói:
- Bây giờ em chạy ra kia, lấy tôi cái ghế ngồi, xong tôi cho nghỉ.
Bạn Hiển chạy nhanh lắm, đâu có biết là mình đã được tặng một con lừa rõ to.
- Tôi tưởng em đau chân mà, sao chạy nhanh thế.
Bạn Hiển bị bắt trúng tim đen, đành ngậm ngùi về chỗ.
- Cô ơi bạn Mai nhìn có vẻ xanh sao quá.- Bạn lớp trưởng lên tiếng.
Cô bảo Duy:
- Em mang tôi cái xô nước ra đây.
- Để làm gì vậy cô?
- Xem là phấn dày hơn hay da mặt dày hơn.
Tức thì bạn Mai đang ẻo lả được bạn Nhi với Nguyệt đỡ bật luôn dậy, lí nhí xin lỗi cô.
~~~
10' trước
- Bà xem tui diễn đây nè. Mấy trò đau chân ý xưa rồi.
Nói xong Mai lấy chút phấn xanh, chát lên mặt. Nhi và nàng lắc đầu:
- Nhìn bà như yêu tinh ý.
- Kệ tui. Thoát được môn này là ổn rồi.
~~~
Hiện tại...
- Còn ai muốn xin kiến tập nữa không?
Hùng giơ tay:
- Thưa cô. Em ạ. Chân em hôm qua vấp phải đá ạ.
- Anh tên Hùng, các thầy cô giáo hay gọi anh là "anh hùng" mà sao anh chả có tí quân tử nào hết vậy. Thôi đi rửa ngay chân đi. Lần sau có thừa bút mực màu đỏ thì đưa tôi dùng hộ cũng được, làm sao phải lãng phí đi tô vào chân làm gì.
Vậy là một anh hùng nữa ra đi. Tự nhiên, mắt nàng như hoa lên, người chao đảo, một thứ chất lỏng từ mũi chảy ra. May mắn Phong đứng ngay sau liền đỡ lấy nàng:
- Không sao chứ? -Phong hốt hoảng hỏi.
- Ừm tớ...không sao.
- Thế này mà còn không sao nữa.-Rồi bạn quay lại xin phép cô - Em xin phép cô cho em đưa bạn ấy vào phòng y tế ạ.
Cô giáo gật đầu:
- Ừ. Đi đi em. Xong rồi em ở lại trông bạn ấy một chút nhé.
- Dạ vâng thưa cô.
Nói rồi Phong cõng nàng vào phòng y tế. Cứ phải nói là dù bị ốm thế mà tim nàng cứ đập thình thịch ý. Đây là người con trai đầu tiên cõng nàng, trừ bố và anh trai ra. Khi được cõng đi qua các lớp khác, nàng càng ngại vì bọn họ cứ xì xào bàn tán. Nhưng thôi, chữa bệnh là trên hết.
Phong dù sao cũng là lần đầu tiên cõng một người con gái một quãng đường xa như vậy, vừa đến nơi thì đặt nàng xuống giường y tế, thở hộc:
- Phù. Mệt đứt hơi. Cô nặng thiệt đó.
Nàng có nghe nhầm không? Học sinh lớp 10, cao 1m50, cân nặng 39kg mà được cho là nặng á? Tên này chắc có vấn đề rồi. Nàng đang mỏi nên cũng không buồn tranh luận.
Cô Hồng y tế bước vào, dõng dạc tuyên bố:
- Em nào không liên quan có thể ra ngoài. Cứ yên tâm để bệnh nhân đây cô lo.
Bạn Phong có ý phản đối:
- Cô ơi cô giáo em bảo em ở đây chăm sóc bạn ạ.
Nàng biết ngay là cậu ta muốn trốn thể dục đây mà, nàng liền xua tay:
- Không cần đâu bạn, tớ không sao đâu. Bạn cứ về trước đi nhé.
Bạn Phong có vẻ không vừa lòng:
- Nhưng...
- Thôi bạn cứ về đi. Tớ không sao rồi mà.
Bạn Phong đành lầm lũi đi ra ngoài. Vừa tránh được vỏ dưa ai ngờ lại gặp đúng vỏ dừa. Phong đi ra thì cô y tế lại bắn liên thanh:
- Này Nguyệt, cậu con trai kia có vẻ quan tâm em thế? Hai người thích nhau à? Thích lúc nào mà chả bảo chị gì cả.
Cô Hồng năm nay mới 24 tuổi. Nghe nói cô học giỏi lắm luôn, thi đại học Y Hà Nội. Chưa ra trường mà đã bao nhiêu bệnh viện đã nhận trước rồi. Vậy mà chả biết làm sao cô lại chọn làm trong trường này. Cũng không sao, con người đôi khi hâm hâm tí thì đời nó mới vui.
Nàng mệt mỏi đáp lại:
- Cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.
- Nhưng cô nhìn rõ ràng là ánh mắt cậu ta quan tâm em mà.
- Đâu có. Cậu ta muốn ở đây để không phải ra thể dục đấy cô ạ.
- Nhưng...
- Thôi cô ơi khám cho em đi cô. Em sắp chết ngạt ở đâu rồi.
Hai cô trò cứ trò chuyện, không ngờ làm ảnh hưởng tới giấc ngù của một người. Hắn đột nhiên xoay người làm hai cô trò giật mình. Cô giải thích:
- Lại một thành viên trốn học ý mà. Mà em thỉnh thoảng chảy máu cam như vậy thì em có đi khám chưa?
- Dạ rồi cô. Nhưng người ta bảo do em máu nóng nên hay bị thế ạ. Chỉ cần uống thuốc là khỏi.
- Ừ. Nhưng em vẫn phải cẩn thận. Đây, cô gói cho em thuốc này về uống. Liều lượng cô ghi trên đây. Có gì bất thường thì đến gặp cô. Còn bây giờ em ở tạm đây nghỉ ngơi chút đã. Cô đi ra ngoài có chút việc.
Cô đi rồi, Nguyệt đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí. Ai ngờ lại được tên lúc nãy cho ăn mắng:
- Đóng cửa sổ vào đi.
- Nhưng trong này ngột ngạt. Tôi mở ra cho thoáng khí mà.
- Tôi bảo đóng lại mà. Mà bị ốm như cô tốt nhất cũng không nên tiếp xúc với gió.
- ừ. Vậy thì tôi đóng cửa lại vậy.
- Yên tâm. Tôi không có ý đồ xấu đâu.
- Ừ. Bạn ngủ tiếp đi.
- Ừm. Cảm ơn.
Tính tình hắn lúc nóng lúc lạnh khiến nàng trở tay không kịp. Không khí sau đó phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
---
Sân thể dục
- Mày ơi. Tao muốn như con Nguyệt.
Cô giáo mắng trêu:
- Người ta bị ốm, người ta muốn khoẻ còn chẳng được. Ai như các anh các chị, đang khoẻ mạnh mà cứ muốn mình bị ốm để tránh môn thể dục của tôi. Còn bạn nam nào có bị đau bụng không?
Duy lớp trưởng giơ tay:
- Có em ạ.
- Thế thì em nên đi kiểm tra lại giới tính đi.