• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhìn hắn, và hắn cũng nhìn tôi. Việc mất mặt là chuyện nhỏ, vấn đề lớn hiện nay là chúng tôi thật sự không thể đi ra được.

Tôi nói: "Đi tiếp. Nếu là quỷ đụng tường thì tao có cách phá."

Tôi vừa dứt lời, gã mặt lạnh đã nói: "Mấy người không ra ngoài được đâu."

"Liên quan gì tới anh!" Tôi đáp trả rồi quay người đi về phía con đường núi duy nhất phía sau. Vấn đề lúc này không phải là có mất mặt không, mà là tôi đoán gã chỉ đơn giản là một con yêu quái. Chúng tôi quay lại chỉ vì hắn quá nhàm chán mà thôi. Tôi đoán vậy, dựa trên cốt truyện ngôn tình trước đây từng đọc, và trong Tây Du Ký, như vậy, hắn chỉ muốn nhốt chúng tôi làm lương thực dự trữ thôi.

Lần này, chúng tôi đi cẩn thận hơn. Dương Nghị thậm chí mở định vị vệ tinh trên máy tính bảng mà hắn đã tải xuống trên đường tới đây. Thế nhưng, chúng tôi phải đối mặt với sự thật là, điện thoại di động thì không có sóng, và định vị vệ tinh cũng hoàn toàn không hoạt động ở nơi này.

Trên màn hình chỉ có hình ảnh của dãy Thập Vạn Đại Sơn, núi non trùng điệp, và chúng tôi không có chút manh mối nào rằng mình đang ở đâu trong số hàng ngàn ngọn núi nơi đây.

Nếu làm phép so sánh, thì trên bản đồ này, chúng tôi có kích thước còn không bằng một con kiến, cùng lắm to được bằng một hạt bụi trên tấm bản đồ.

Dương Nghị chửi: “Ủa, hàng chính hãng của tui đâu? Sao mà lại có cái đồ pha kè như vầy chứ? Tụi mình sẽ không thật sự bị lạc và chết đói ở đây chứ? Gọi cảnh sát được không? điện thoại có xài được không?.... Không có điện thoại, cũng chẳng có vệ tinh.”

“Cậu im lặng một chút được không?” Lan Tuyết tức giận nói. “Giờ không thể ra ngoài, ai chẳng khó chịu, cậu cứ cằn nhằn như vậy làm gì chứ. Chút nữa gặp lại người kia, tụi tôi giao cậu cho hắn luôn đó.”

“Chậc chậc, tôi cũng cảm thấy là hắn đang giở trò với chúng ta. Trong vòng bán kính mười dặm coi bộ chỉ có bốn người chúng ta còn sống, hơn nữa, gã đó không phải ma cũng chẳng phải người, muốn giao thì phải giao Lý Phúc Phúc ra kìa, hắn có vẻ rất thích Lý Phúc Phúc đó.”

Lan Tuyết đang định đánh hắn, thì tôi yếu ớt nói: “Được rồi, đừng nói nữa, mọi người đã mệt chưa? Cũng gần trưa rồi, Lan Tuyết qua đây cạnh tao đi, xoay người nào.”

“Hả?”

Tôi kéo Lan Tuyết qua, quay lưng về phía hai người kia rồi nói: “Muốn phá quỷ đánh tường thì hai người cậu đi tiểu đi. Thêm một người hiệu quả càng cao. Nhanh lên. Bên này một người, bên kia một người. Bên trái, bên phải, chúng tôi không nhìn đâu.”

Tôi nói xong, Dương Nghị đã vui vẻ nói: “Đồng tử niệu sao? Không sao đâu, tôi đã giữ trinh tiết được 21 năm rồi, và tôi sẽ để nó cho…”

“Bạn gái cậu.” Lan Tuyết tiếp lời.

Dương Nghị nói từ sau lưng chúng tôi: “Này, cậu có thể đừng nói những lời kiểu vậy vào lúc này không?”

Suốt thời gian này, Lam Ninh vẫn im lặng. Tôi cũng không phải là người thích nhìn trộm, và đặc biệt là cảnh họ đi tiểu.

Dương Nghị vẫn thao thao bất tuyệt: “Thấy không, chỉ cần nghe tiếng thôi thì cũng biết là cậu bé không bé đang xả lũ mà. Chà, lần này mọi người có thể ra ngoài hay không phụ thuộc cả vào việc cậu bé của tôi đi tiểu đó.”

Sau khi âm thanh kia chấm dứt, tôi và Lan Tuyết quay lại.

Lam Ninh đang kéo khóa quần, hắn nói: “Làm như một thằng con trai hơn hai mươi tuổi vẫn còn gin là vinh dự lắm.”

Dương Nghị hóa đá.

Tôi nhảy qua vết nước tiểu trên mặt đất, vỗ vỗ hai người bọn họ: “Đi thôi, lần này chắc tụi mình ra được rồi.”

Tôi không để ý em mọi người đi theo thế nào, tâm trí tôi chỉ hướng về màn sương đang dâng lên. Tại sao lại có sương mù? Trong lòng tôi có dự cảm không lành, vì mấy lần trước, sương mù tan thì chúng tôi sẽ thấy ngôi làng kia.

Lần này, chúng tôi đã dùng nước tiểu của đồng tử, vậy nên sẽ không thể quay lại ngôi làng đó nữa. Tôi tự nhủ, an ủi ban thân.

Nhưng thực tế là chỉ vài phút sau, sương mù lại tan, và ngôi làng đổ nát lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Những con bù nhìn xếp thành hàng ngay ngắn, gã mặt lạnh cũng xuất hiện.

Hắn đang dán những lá bùa màu vàng lên trán mấy con bù nhìn, trên lá bùa viết những ký tự mà chúng tôi không đọc được. Trên tảng đá lơn bên cạnh còn có bút lông, giấy bùa, một cái đĩa nhỏ chứa thứ gì đó màu đỏ sẫm, tôi nghĩ đó là chu sa.

Hắn không quay đầu lại nhìn chúng tôi, lên tiếng: “Tôi đã nói, các cô không thể đi ra ngoài."

Dương Nghị đứng như trời trồng, hắn ăn vạ: “Không đi được, không rời đi được. Nước tiểu của đồng tử nhà tôi không hoạt động, định vị thì không hoạt động. Tôi mệt tới sắp chết rồi đây.”

Lan Tuyết có lẽ cũng đã mệt mỏi, nó ném túi xách xuống đất rồi ngồi phệt xuống: “Tức là hai người không phải đồng tử.”

“Không mà, tôi là một chàng trai 21 tuổi trong sáng, buổi sáng nhất định là..."

Lam Ninh dường như cũng suy sụp, ngồi bệt xuống đất: “Phúc, nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta không thể ra ngoài thì có lẽ cảnh sát sẽ đi tìm. Lúc ở nông trại chị gái kia có nói là nếu có người đi vào và không thể quay trở ra, cảnh sát và dân làng sẽ đi tìm. Tôi dám chắc chúng ta sẽ có thể ra ngoài.”

Tôi đặt ba lô xuống rồi đi về phía gã mặt lạnh. Tôi bắt đầu thì nghi ngờ hắn là ma, rồi tới là tang thi, rồi cuối cùng là yêu quái. Nhưng, có vẻ là không phải. Hắn hẳn là người có kiến thức. Yêu quái không thể dùng chu sa vẽ bùa.

Lam Ninh nói: “Phúc, đừng để ý tới gã. Chúng ta thậm chí còn không biết gã là ai, có thể vì gã mà chúng ta không thể ra ngoài.”

Tôi vẫn bước tới tảng đá lớn, lấy ngón tay sờ vào đĩa, xoa xoa rồi ngửi, quả nhiên là chu sa.

Gã mặt lạnh nhìn tôi: “Cô chỉ phí sức mà thôi”.

“Vậy, anh có thể đi ra ngoài không? hay anh thuộc về nơi này?”

Người đàn ông nhìn tôi, do dự và không nói.

“Tôi có thể biết tên anh không?”

Hắn vẫn không nói lời nào.

“Tôi cũng hôn anh rồi, anh còn không nói cho tôi biết tên sao?”

Hắn vẫn im lặng.

Tôi càng lúc càng khó chịu hơn. Lúc nhìn thấy hắn đang dán bùa lên đám bù nhìn tôi đã nghĩ mình có thể vui vẻ nói chuyện với hắn, và hắn có thể sẽ đưa chúng tôi ra ngoài. Nhưng, giờ hắn lại bật chế-độ-câm rồi.

Một lúc sau, khi hắn đang tính mở miệng ra nói, thì tôi đã tức giận, quay sang nói chuyện với ba người đang ngồi dưới đất.

“Nếu không phải là quỷ đánh tường thì chính là Kỳ Môn Độn Giáp. Chúng ta đi một lúc, nhưng thực ra chỉ là là đi vòng quanh. Mặc dù có vẻ như chúng ta không có lối thoát, nhưng thực ra là Kỳ môn độn giáp đã dắt đường chúng ta quay lại đây. Lần này, chúng ta đi thẳng vào trong làng, có thể sẽ tìm thấy đường ra.”

Dương Nghị ngồi tựa vào túi của mình, cười với tôi: “Này, Phúc, sao tự dưng mày đỉnh vậy? Hiểu cả kỳ môn độn giáp sao? Ý mày là, chỗ này giống như Đảo đào hoa của Hoàng Dược Sư à? Cây cối, hoa lá, đá cỏ ở đây đều giống trên TV, có thể tự thay đổi vị trí để mình không thoát được hả?”

“Trên TV thôi, còn kỳ môn độn giáp thực ra rất phức tạp. Tao cũng không rõ lắm, chỉ biết đại khái thôi. Đi nào, vào làng.”

“Nếu chúng ta vẫn không thể ra ngoài thì sao?” Lam Ninh hỏi, “Chúng ta phải tìm cách tìm một nơi có tín hiệu điện thoại di động để gọi cảnh sát.”

“Được!” Tôi đáp, khoác chiếc ba lô lớn lên lưng, chuẩn bị lên đường.

Lần này, tôi thậm chí không buồn quay sang nhìn gã mặt lạnh phía sau, nhưng tôi cũng có thể cảm thấy rằng hắn đang nhìn tôi và chú ý đến tôi. Tôi cá là anh chàng này thực sự quan tâm đến tôi. Là linh cảm!

Ngay cả khi tôi quay lưng lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn. Hắn… vẫn hôn tôi như đêm qua... Thôi không nghĩ nữa, không nghĩ về điều đó nữa, càng nghĩ về nó, tôi càng hỗn loạn. Sau khi bước ra ngoài, hắn sẽ chỉ là một giấc mơ của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK