"Chiết Nhan, ngươi với Đông Hoa Đế Quân có quan hệ không tệ, hẳn là rất hiểu biết ngài ấy. Ngươi cảm thấy... ngài ấy và Phượng Cửu có khả năng hay không?"
"Cái này... Ta cũng không nói rõ được. Ngay cả chúng ta cũng có thể, còn cái gì không có khả năng? Nhưng cục đá Đông Hoa kia, sợ là không có tim..."
"Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ Đông Hoa đi. Phượng Cửu có chỗ nào không tốt chứ?" Bạch Chân nghịch ngợm mà lôi kéo tay áo Chiết Nhan, vui cười nói: "Hơn nữa, nếu ngài ấy và Phượng Cửu đến với nhau nhau, thì vai vế của ngài ấy... Hì hì... Sợ là phải theo Phượng Cửu gọi ta một tiếng tứ thúc rồi!"
"Ta đây thì sao?"
"Ngươi á? Ngươi là..." Bạch Chân buông Chiết Nhan ra, bước lên trước vài bước, quay đầu lại buột miệng thốt ra với Chiết Nhan: "Tứ thẩm!" Nói xong không đợi Chiết Nhan phản ứng, lắc mình một cái liền không thấy bóng dáng.
Nhưng mà, Chiết Nhan là ai? Một thân bản lĩnh của Bạch Chân, cơ bản đều là hắn dạy, chỉ chớp mắt đã bắt được người, vây chàng trong ngực, lộ ra một bộ mặt lưu manh: "Chân Chân chỉ giỏi nói bừa. Để ta dạy cho ngươi biết... rốt cuộc nên gọi thế nào!"
Bạch Chân giãy giụa không ra, chỉ đành tùy ý lão phượng hoàng giở trò, tác oai tác quái...
Chiết Nhan áp đảo Bạch Chân trên giường: "Chân Chân, bây giờ biết nên gọi thế nào chưa?"
Bạch Chân đỏ mặt thở hổn hển: "Tứ... Tứ thẩm... A..."
Chiết Nhan ra sức một cái, Bạch Chân bị kích thích đến mức một móng vuốt cào lên lưng Chiết Nhan, nhịn không được thét chói tai.
"Gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ buông tha ngươi..."
"... Ưm... Nương tử..." Bạch Chân cũng rất cứng đầu, cho dù sự thật bày ra trước mắt, vẫn phải giãy giụa một phen.
Đối với Bạch Chân, Chiết Nhan luôn luôn sủng nịch dung túng, nhưng Bạch Chân ở trên giường... phong tình vạn chủng, nhìn thấy mà thương, dáng vẻ lại mềm mềm mại mại, làm Chiết Nhan nhịn không được muốn bắt nạt chàng, bắt nạt đến mức khiến chàng bật khóc, khiến chàng kêu lên, khiến chàng xin tha...
"Chân Chân gọi sai rồi nhé, gọi sai phải bị phạt!"
Bạch Chân không thể nào thừa nhận nổi quá nhiều cảm giác thống khoái mà Chiết Nhan mang đến, đôi chân dài trắng nõn quấn bên hông Chiết Nhan run lên không ngừng, chỉ biết ôm chặt cổ Chiết Nhan, không đến mức làm thân thể của mình bị kích thích mà run rẩy từng cơn: "Chiết Nhan... Chiết Nhan... Đừng nhanh như vậy..."
Chiết Nhan khẽ cắn vành tai Bạch Chân, hỏi: "Vậy Chân Chân, bây giờ cũng biết nên gọi ta thế nào rồi chứ?"
Bạch Chân khó thở, cắn một phát lên vai Chiết Nhan, muốn thật mạnh, lại sợ cắn đau hắn, không ra sức mấy, lại cảm thấy không cho hắn một bài học thì không được. Nhất thời rối rắm không chừng, miệng ngậm bả vai Chiết Nhan do dự nửa vời, lúc đầu lưỡi lại chạm đến làn da Chiết Nhan, làm Chiết Nhan đương nhiên cho rằng đây là một loại hành vi trêu chọc hắn, vì thế càng thêm ra sức...
Vừa ra sức một cái, Bạch Chân khống chế không được lực đạo trong miệng, hàm răng trắng tinh vốn đang do dự nháy mắt cắn xuống, nhưng mà Chiết Nhan lại không hề phản ứng...
Nhìn dấu cắn đỏ thẫm có thể thấy được cả màu máu trên vai Chiết Nhan, Bạch Chân đau lòng không thôi, vừa thét chói tai dưới sự dốc sức ra vào của Chiết Nhan, vừa cẩn thận tinh tế liếm láp vết thương kia.
Đang lúc toàn tâm trầm mê hết sức, Chiết Nhan lại mở miệng: "Chân Chân, gọi ta..."
"Chiết Nhan..."
Chiết Nhan đấu đá lung tung một cái: "Gọi sai rồi!"
Bạch Chân bị tra tấn đến tàn nhẫn, dưới sự tức giận, giơ tay ra sức nhéo điểm yếu ớt trước ngực Chiết Nhan, trong miệng nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng: "Phu nhân..."
"Chân Chân lại gọi sai..." Chiết Nhan vẫn không có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại bị hành động trả thù đầy lực bất tòng tâm này của Bạch Chân trêu chọc kích thích mà càng thêm khô nóng.
Cuối cùng, Bạch Chân vẫn chịu không nổi các loại dụ dỗ tra tấn của Chiết Nhan, thành thành thật mà gọi một tiếng khiến Chiết Nhan thỏa mãn: "Tướng công..."
Ngày hôm sau, thừa dịp Chiết Nhan đang trong phòng bếp nấu canh hoa đào, Bạch Chân cấp tốc mang theo Tất Phương, bỏ nhà ra đi...
Chờ Chiết Nhan bưng canh hoa đào vào nhà, đã là người không phòng trống, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chân Chân lại nghịch ngợm..."
"Vân Sinh, lát nữa Chiết Nhan tới, không được cho hắn vào cửa!"
Vân Sinh chính đang quét tước đình viện, đột nhiên nghe thấy tiếng của quân thượng nhà mình, hoảng sợ: "Dạ!"
Vân Sinh nhìn nhìn cửa phòng Bạch Chân đóng chặt, lại nhìn nhìn Tất Phương bên cạnh: "Quân thượng gần đây trở về khá nhiều nhỉ!"
"Haiiii!" Tất Phương thở dài một hơi. Bạch Chân cáu kỉnh với Chiết Nhan, bị liên lụy luôn luôn là y: "Trở về hai ngày lại bị Chiết Nhan Thượng Thần dỗ về thôi, đi qua đi lại suốt, bọn họ không biết mệt hay sao?"
"Ngươi không hiểu, cái này gọi là... tình thú!" Vân Sinh vác cây chổi cười hì hì đáp: "Này, ngươi đi lấy ít quả hạch cho quân thượng đi. Chỗ lúc trước ta đem từ nhân gian về đã bị quân thượng ăn sạch rồi!"
"Sao ngươi không đi đi?"
"Được thôi, ta đi, ngươi ở đây canh, nhớ tuyệt đối đừng cho Chiết Nhan Thượng Thần vào."
Tất Phương vội ngăn lại Vân Sinh: "Ấy ấy... Cứ để ta đi thôi, ta cũng không dám cản ông ấy!"
"Vậy ngươi mau lên, quân thượng đang chờ ăn đấy."
"Tốc độ của ta ngươi còn chưa tin sao?"
Quả nhiên, Bạch Chân mới tới không bao lâu, Chiết Nhan đã đến rồi. Vân Sinh vội vàng ra đón: "Tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần!"
"Ừ, ngươi trước đi xuống đi."
"Cái này..."
"Ta không vào!"
"... Dạ!" Vân Sinh không muốn đi, cậu thật sự rất muốn biết, lần này Chiết Nhan sẽ dùng phương pháp gì để dỗ quân thượng nhà mình về.
Mấy lần trước, có khi thì đứng ở cổng lớn thổ lộ nỗi tương tư; khi thì trực tiếp đẩy cửa vào mà cưỡng hôn, hôn đến mức Bạch Chân choáng váng lại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành; thậm chí lệnh cho hoa đào thành tinh chui vào cửa sổ phòng Bạch Chân xếp thành hàng chữ "Chân Chân ta yêu ngươi, cùng ta trở về đi", thành công dỗ được Bạch Chân. Cái gì tặng hoa, đưa đồ ăn, còn đưa cả một bó cỏ đuôi chó lông xù xù,... đủ loại. Tuy Bạch Chân lần nào cũng chỉ nghẹn cười nhìn chằm chằm Chiết Nhan, liếc cũng không thèm liếc mấy thứ lấy một cái, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Chiết Nhan trở về rừng đào. Thật không biết là những lễ vật đó lấy lòng Bạch Chân, hay là sự sủng nịch của Chiết Nhan lấy lòng Bạch Chân đây.
Mà lần này, Chiết Nhan không trực tiếp đi gõ cửa phòng Bạch Chân, mà là bay lên nóc nhà, lật hai mảnh ngói lên, nhìn thấy Bạch Chân đang nhàn nhã đọc tiểu thuyết lúc trước sai Vân Sinh vơ vét từ nhân gian về.
Bạch Chân lật xem tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên: "Đào Hoa Túy hết rồi, nhưng bây giờ ta muốn uống!"
Chiết Nhan đến gần, Bạch Chân đương nhiên sẽ biết. Rốt cuộc, hơi thở của Chiết Nhan là thứ mà Bạch Chân quen thuộc nhất.
"Vậy Chân Chân theo ta về rừng đào đi, muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Không cần!"
Đúng lúc này, Tất Phương mang theo quả hạch trở lại, mới vừa đưa quả hạch vào, Chiết Nhan đã lên tiếng: "Tất Phương, Chân Chân muốn uống Đào Hoa Túy, ngươi về rừng đào lấy mấy bình, mau chóng quay lại."
Đáng thương Tất Phương mới vừa giương cánh bay xa vạn dặm lại phải cấp tốc trở về: "Dạ!"
"Chân Chân à, ta bảo Tất Phương trở về lấy rồi, ngươi chờ một chút."
Bạch Chân không đáp lời một tay cầm tiểu thuyết, một tay bốc nắm quả hạch ném lên nóc nhà.
Chiết Nhan dùng một thuật pháp, đem quả hạch bay tán loạn từ lỗ hổng kia ra thu hết vào trong túi: "Cảm ơn Chân Chân!"
"Có một quân tử, cầm tay tương vọng.
Một ngày không thấy, tư chi như cuồng.
Phượng phi bay lượn, Bắc Hoang cầu lương.
Bất đắc dĩ ái nhân, cự thấy phượng hoàng.
Đem cầm đại ngữ..."
Bạch Chân nghe vậy, không khỏi thẹn thùng: "Ngươi đọc cái gì đấy?"
Chiết Nhan dán vào "lỗ thủng" trên mái ngói, nhìn Chân Chân âu yếm của hắn, trả lời: "Đây là khúc thơ mà nhân gian dùng để theo đuổi người ái mộ, ta nghe thấy khá hay, có điều ngươi đã là người của ta, cho nên ta sửa lại chút..."
"Ai là người của ngươi?"
Chiết Nhan không đáp lời, tiếp tục ngâm nga:
"Đem cầm đại ngữ hề, viết nên tâm sự.
Ngày nào vu quy, an ủi ta bàng hoàng.
Được quân si tâm, nắm tay tương vọng.
Không được cùng bay, khiến ta tiêu vong.
Phượng hề phượng hề về cố hương,
Đặc tới Bắc Hoang cầu quân vọng.
Khi sở đến hề quân tâm hướng,
Nhưng tùy phu hề triền miên thường.
Có tiếu thiếu niên tại phòng ngủ,
Thất nhĩ ngân hà độc ngã tràng.
Hữu duyên giao cảnh vì uyên ương. (*)
Hồ lên xuống hề cùng bay lượn!
Hồ hề hồ hề từ ta tê,
Đắc thác tư vĩ vĩnh bất hối.
Giao tình thông ý tâm hài hòa,
Trong đêm tương tư biết từ ai?
Hai cánh đều chắp vụt bay cao,
Vô cảm ta tư sử dư bi!"
"Chân Chân, thích không?"
"Câu chuyện này ta đã đọc trong tiểu thuyết nhân gian rồi. Kể về Tư Mã Tương Như lấy khúc 《 phượng cầu hoàng 》 này mà bắt được trái tim của Trác Văn Quân, hai người se duyên kết tóc..." Bạch Chân buông tiểu thuyết, nằm ngửa xuống, đối diện với Chiết Nhan trên nóc nhà: "Nhưng sau đó, Tư Mã Tương Như làm quan triều đình, lại nảy sinh ý định bỏ thê nạp thiếp, viết một bức thư mười ba chữ: Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười trăm ngàn vạn, ngươi biết có nghĩa là gì không?"(*)
Chiết Nhan trầm tư trong chốc lát, trả lời: "Vô trăm triệu, vô nhớ, vô tình, đây là một bức thư chia tay."
"Cho nên, với bức thư mười ba chữ tuyệt tình đó, ngươi không cảm thấy 《 phượng cầu hoàng 》 tồn tại là rất buồn cười sao?" Bạch Chân sợ, sợ Chiết Nhan về sau cũng sẽ sinh ra ý tưởng này.
Chiết Nhan thấy Bạch Chân vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên đoán được chàng đang nghĩ cái gì: "Khúc này của ta không phải 《 phượng cầu hoàng 》. Ta, há là kẻ phàm phu tục tử Tư Mã Tương Như có thể so được. Ta chỉ tham khảo, lại sửa chữa đôi chút, lấy cũ sáng tạo, tên gọi 《 phượng cầu hồ 》. Thấy thế nào? Hơn nữa, Chân Chân của ta chính là người hoàn mỹ nhất Tứ Hải Bát Hoang này, tâm ta đối với ngươi, nhật nguyệt chứng giám, có thê như thế, phu phục gì cầu!"
Nghe Chiết Nhan lời ngon tiếng ngọt, Bạch Chân vốn đang trong lòng ngọt ngào, nhưng nghe tới chữ nào đó, ánh mắt dịu dàng nháy mắt hóa thành tên độc bắn về phía Chiết Nhan: "Ngươi nói... có... cái gì?"
Chiết Nhan lập tức sửa miệng: "Có phu... Có phu như thế, phu phục gì cầu!"
"Hừ, thế còn nghe được!"
"Chân Chân à..." Chiết Nhan cau mày, u uất nhìn Bạch Chân trong phòng: "Mới vừa rồi, ngươi là không tin tưởng ta sao?"
Bạch Chân lúc này mới ý thức được vừa nãy trong lòng mình sợ hãi. Chàng không phải không tin tưởng Chiết Nhan, chỉ là quá mức dùng tình sâu vô cùng, cho dù biết rõ không có khả năng, cũng sẽ lo được lo mất.
Chiết Nhan từ lỗ hổng trên nóc nhà lắc mình lướt đến trước Bạch Chân, ôm lấy chàng: "Chân Chân, ngươi có thể không tin bất cứ kẻ nào, bất cứ điều gì, nhưng duy nhất quyết tâm của ta muốn cùng với ngươi bên nhau đến sông cạn đá mòn, còn có tình yêu của ta đối với ngươi, ngươi không thể có nửa phần hoài nghi!"
"Ta biết!"
Chiết Nhan rèn sắt khi còn nóng: "Vậy ngươi theo ta về rừng đào đi?"
"Ừm!"
Hai người mới ra cửa liền thấy Tất Phương ôm mấy bình Đào Hoa Túy quay lại. Tất Phương vừa thấy hai bàn tay nắm vào nhau kia, lập tức biết Chiết Nhan đã thu phục được Bạch Chân làm mình làm mẩy: "Chiết Nhan Thượng Thần, Đào Hoa Túy này..."
"À, mang về đi, ta và Chân Chân trở về uống."
"Đừng!" Bạch Chân rút tay lại: "Cứ để lại đây đi, lần sau ta quay về uống."
"Hả?" Chiết Nhan vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Người này còn chưa mang về đâu, đã nghĩ tới lần sau bỏ nhà ra đi rồi, thế mà được hả?
"Hừ, lần này ta quá dễ dàng bị ngươi lừa về. Nếu ngươi lại chọc bực ta, ta bảo đảm sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy!"
Chiết Nhan vội vàng giữ chặt Bạch Chân, sợ chàng lại chạy: "Sẽ không, sẽ không đâu!"
Tất Phương bỏ Đào Hoa Túy vào trong phòng, cõng hai người âm thầm bật cười. Bạch Chân lần nào cũng nói sẽ không dễ dàng buông tha Chiết Nhan, nhưng lần nào cũng bị Chiết Nhan dễ như trở bàn tay mà "lừa" về.
Phu phu tình thú...
=========================
(*) Phượng cầu hoàng và bức thư 13 chữ:
Phượng cầu hoàng:
"Phượng hề phượng hề quy cố hương
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng
Thời vị ngô hề vô sở tương
Hữu diện thục nữ tại khuê phường
Thất nhĩ ngân hà, sầu ngã trường
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt ương hề cộng cao tường"
Nghĩa:
"Chim phượng, chim phượng về cố hương
Ngao du bốn biển tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng
Hôm nay bước đến chốn thênh thang
Có cô gái đẹp ở đài trang
Nhà gần người xa não tâm trạng
Ước gì giao kết đôi uyên Æ°Æ¡ng
Bay liá»ng cùng nhau thoả má»i ÄÆ°á»ng"
(Bản dá»ch của Trúc Khê)
(Nguá»n: http://vuhuu.edu.vn/null/Ebook/Dien_Tich_Kieu/bai22.htm)
Phượng cầu hoà ng (chim phượng trá»ng tìm chim phượng mái) là khúc nhạc tá» tình chà ng tà i tá» TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° vá»i nà ng giai nhân má»i góa chá»ng là Trác VÄn Quân.
TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ°, tá»± Trà ng Khanh, ngÆ°á»i thá»i Hán, sá»ng á» Thà nh Äô, ná»i tiếng vá»i tà i vÄn thÆ¡ và gảy Äà n. Từ nhá», TÆ°Æ¡ng NhÆ° giao thiá»p rá»ng rãi, Äược ngÆ°á»i ngÆ°á»i ngưỡng má», trong Äó, không thiếu những báºc giai nhân ngá»i trong rèm trÆ°á»ng ngưỡng má» chà ng từ xa. NhÆ°ng bản tÃnh thÃch cuá»c sá»ng tá»± do tá»± tại, TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° không vá»i và ng trong chuyá»n thà nh gia láºp thất.
Trong lá»ch sá» phong kiến Trung Quá»c, Trác VÄn Quân Äược coi là má»t trong những tà i nữ vá»i nhan sắc chim sa cá lặn và tà i nÄng xuất chúng.
Trong má»t lần ghé Äất Lâm Cùng, TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° là m quen vá»i Trác VÆ°Æ¡ng Tôn, má»t viên ngoại già u có trong vùng. Trác VÆ°Æ¡ng Tôn có ngÆ°á»i con gái là Trác VÄn Quân, ná»i tiếng xinh Äẹp và có tà i thÆ¡ ca. Tuy nhiên, VÄn Quân còn trẻ mà Äã sá»m góa bụa, sá»ng lạnh nhạt phòng không chiếc bóng.
Biết VÄn Quân yêu thÃch tiếng Äà n, TÆ°Æ¡ng NhÆ° nảy ý dùng tà i hoa của mình Äá» trêu ghẹo ngÆ°á»i thiếu phụ trẻ cô ÄÆ¡n. Khúc Phượng cầu hoà ng ná»i tiếng của tà i tá» Äã là m say lòng giai nhân. CÅ©ng từ khúc nhạc nà y, Trác VÄn Quân quyết tâm bá» và nh khÄn tang thá» ngÆ°á»i chá»ng Äã chết Äược ná»a nÄm, Äi theo tiếng gá»i con tim. Cô quyết cãi lá»i cha, nguyá»n theo TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° Äến chân trá»i góc bá».
Từ ý Äá»nh trêu hoa ghẹo nguyá»t lúc ban Äầu, TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° Äã dần bá» tình cảm của VÄn Quân chinh phục. Hai ngÆ°á»i bá» Äi khá»i huyá»n nhà , tìm Äến mảnh Äất má»i cùng nhau là m uyên Æ°Æ¡ng liá»n cà nh dù gia cảnh khá bần hà n. Trác VÄn Quân không ÄỠý Äến viá»c má»i ngÆ°á»i trách cứ, lén thà nh thân vá»i TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ°, má» quầy bán rượu mà không há» há»i háºn. Má»i Äầu hai vợ chá»ng rất tôn trá»ng nhau, tình cảm Äằm thắm, sá»ng những ngà y vô cùng hạnh phúc.
Không lâu sau Äó, TÆ°Æ¡ng NhÆ° Äược Hán VÅ© Äế trá»ng dụng, cho vá»i và o triá»u ban chức tÆ°á»c. Thá»a nguyá»n bút má»±c bấy lâu, TÆ°Æ¡ng NhÆ° rá»i xa ngÆ°á»i vợ hiá»n, tiến và o Äất Äô thà nh, ngà y ngà y báºn rá»n viá»c quan dân, tá»i tá»i Äược vây quanh bá»i những báºc phong lÆ°u chá»n kinh thà nh, trong Äó có không thiếu những giai nhân tuyá»t sắc. Cuá»c sá»ng phá»n hoa khiến TÆ°Æ¡ng NhÆ° dần quên thê tá» nÆ¡i quê nhà , trong khi VÄn Quân ngà y Äêm vò võ ngóng trông.
Những bức thÆ° cứ thÆ°a thá»t dần, tháºm chÃ, TÆ°Æ¡ng NhÆ° còn có ý Äá»nh láºp thêm thê thiếp. Có lần, VÄn Quân nháºn Äược bức thÆ° từ chá»ng, chá» vẻn vẹn mÆ°á»i ba chữ: "Má»t hai ba bá»n nÄm sáu bảy tám chÃn mÆ°á»i trÄm ngà n vạn". TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° có ý chá» sá»± xa cách giữa hai ngÆ°á»i, Äá»ng thá»i muá»n thá» thách ngÆ°á»i vợ tà o khang của mình, nhÆ° muá»n xem nà ng còn xứng vá»i má»t tà i tá» báºc nhất chá»n kinh thà nh hay không.
Lạnh lẽo chá»n quê nhà , lòng ngÆ°á»i cÅ©ng buá»t giá, khi cầm bức thÆ° Äòi phải há»i âm ngay, Trác VÄn Quân Äã cầm bút thảo má»t mạch và gá»i ngay cho ngÆ°á»i Äem thÆ° tá»i kinh thà nh khi thÆ° còn chÆ°a ráo má»±c.
"Sau khi má»t biá»t, lòng gá»i hai nÆ¡i, Chá» hẹn rằng ba bá»n tháng, Nà o ngá» lại nÄm sáu nÄm, Bảy dây trá»ng trải Äà n cầm, Tám hà ng thÆ° không thá» gá»i, ChÃn má»i bá»i hoà n dang dá», MÆ°á»i dặm trÆ°á»ng Äình má»i mắt ngóng trông, TrÄm tÆ°Æ¡ng tÆ°, ngà n dằn vặt, muôn chung nà o nỡ oán chà ng. Vạn lá»i ngà n tiếng nói sao Äang, TrÄm cô liêu tá»±a mÆ°á»i hiên vắng, Mùng chÃn tháng chÃn lên cao trông lẻ nhạn, Tháng tám trung thu tròn trÄng chẳng thấy ngÆ°á»i, Tháng bảy ná»a vầng hÆ°Æ¡ng cầm Äuá»c há»i ông trá»i, Tháng sáu phục hiên ai ai lay quạt lạnh lòng ai, Tháng nÄm lá»a lá»±u láºp loè sầm sáºp mÆ°a dầm hoa tả tÆ¡i, Tháng tÆ° tỳ bà lạnh vắng ngÆ°á»i toan soi gÆ°Æ¡ng tâm ý loạn, Chợt há»i hả tháng ba hoa Äà o theo nÆ°á»c trôi, Tháng hai gió gảy tiếng rã rá»i. Ãi chà ng, chà ng Æ¡i, Nguyá»n cho Äược sau má»t kiếp, Chà ng thà nh nhi nữ Äá» thiếp là m pháºn trai"
Sau khi nháºn Äược bức thÆ° há»i Äáp, Äá»c những dòng thÆ° thấm Äẫm ná»i lòng ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng xÆ°a, má»i câu, má»i vần Äá»u Äược sá» dụng khéo léo từ những từ ngắn ngủi mà mình Äã gá»i, TÆ°Æ¡ng NhÆ° không khá»i xúc Äá»ng, nghÄ© vá» tình nghÄ©a phu thê. Ãng không khá»i khâm phục ngÆ°á»i vợ tà i sắc của mình và thấu hiá»u hÆ¡n ná»i lòng ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng xa. Sau Äó không lâu, Trác VÄn Quân còn gá»i Äến chá»ng bà i thÆ¡ Bạch Äầu ngâm, trong Äó có câu: "Mong ÄÆ°Æ¡Ì£c tâÌm loÌng chà ng, baÌ£c ÄâÌu không chia caÌch".
Äá»c những bức thÆ° chứa những vần thÆ¡ Äó, TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ° từ quan, quay vá» Thà nh Äô, Äoà n tụ cùng vợ. Hai ngÆ°á»i chung sá»ng bên nhau Äến bạc Äầu, và ngà y nay. Chuyá»n tình cÅ©ng những vần thÆ¡ mà Trác VÄn Quân gá»i cho chá»ng, vẫn Äược ngÆ°á»i Äá»i sau Äá»c vá»i tất cả sá»± ngưỡng má» và Äá»ng cảm.
Trong Truyá»n Kiá»u, Nguyá» n Du có viết:
Khúc Äâu TÆ° Mã phượng cầu,
Nghe ra nhÆ° oán, nhÆ° sầu phải chÄng!
CÅ©ng xuất phát từ Äiá»n tÃch trên