"Sứ giả Mông Cổ đến"
Công công ngoài cửa thông báo ngay lập tức nhìn thấy bốn nam tử vận y phục truyền thống Mông Cổ bước vào, trên tay người đi đầu còn cầm một hộp gỗ khắc hoa văn tinh xảo
"Tham khiến Phong Nguyệt hoàng"
Bốn người đứng cúi đầu, tay phải lên ngực trái hành lễ theo quy tắc của Mông Cổ.
"Bình Thân"
Người cầm đứng đầu cầm hộp gỗ đưa về phía trước, cất cao giọng "Hoàng thượng, chúng thần phục mệnh Đại Vương đến dâng lễ vật tặng hoàng thượng"
Phong Nguyệt Phủ Hàn vô thức nhìn qua Khanh Khanh, nàng vẫn ngồi uống trà không có dấu hiệu nào khác, "Vậy ngươi mở ra cho trẫm và tất cả mọi người chiêm ngưỡng xem"
Bốn sứ giả Mông Cổ nhìn nhau, người đứng đầu có hơi do dự, cuối cùng cũng mở nắp hộp gỗ ra
Trống rỗng!
"Chuyện này..."
Người trong Thủy đình bắt đầu xôn xao, người cầm đầu tiếng lên một bước cúi thấp đầu "Thứ cho thần mạo mụi, trên đường đến kinh thành qua núi Tam Trùng lễ vật đã bị cướp mất. Thần không còn cách nào khác đành vào cung thỉnh tội"
"Lại có chuyện này sao?" Phong Nguyệt Phủ Hàn chau mày lên tiếng, cắt đứt không khí ồn ào bên dưới. Phong Nguyệt Phủ Hàn lại nhùn về phía Khanh Khanh, nàng chỉ lắc đầu ý bảo chưa đến lúc. Phong Nguyệt Vô Thần vô ý nhìn qua nàng nhận ra giữa hai người đang có gì đó khẽ chau mày.
Giữ đám quan thần có một người đứng dậy, như Khanh Khanh dự đoán chính là Thượng Quan Tề
"Hoàng thượng, theo như lời sứ giả nói vật là bị mất ở Phong Nguyệt, há chẳng phải nói Phong Nguyệt ta quản sự không nghiêm sao?"
Bên dưới lại ồn ào, Phong Nguyệt Phủ Hàn nhướng mày "Ý của khanh là?"
"Nếu như Đại vương Mông Cổ lấy cớ này mà gây chuyện chẳng phải chúng ta phải chịu thiệt thòi ư? Huống hồ lễ vật này bị người khác cướp hay là Đại Vương không nỡ giao ra?"
Người đứng đầu đòn sứ giả tức giận "Ngươi là nói bọn ta giở trò sao?"
Thượng Quan Tề cười nhạt lắc đầu "Ta có nói ra lời này sao? Lễ vật lần này chính là Binh Phù mật doanh, thứ có giá trị như vậy cầm trong tay còn phải dâng cho kẻ khác?"
Quan lại tromg triều ít nhiều gì cũng đều biết lễ vật lần này chính là Binh Phù mật doanh nhưng mà có mấy ai dám mở lời lớn tiếng đâu. Phong Nguyệt Phủ Hàn cau mày vừa muốn nói gì lại nghe một giọng lười biếng của nữ nhân vang lên
"Thượng Quan thượng thư đang nói đến cái này?"
Khanh Khanh cầm Binh Phù đun đưa, mọi ánh mắt trong thủy đình đều hướng về mỹ nhân huyến y.
Trong đám đông lại vang lên tiếng xôn xao "Cô ta là ai? Sao lại có Binh Phù trong tay?"
"Mỹ nhân xinh đẹp kia là ai vậy? Ta chưa từng gặp qua..."
"Người kia chắc không phải là phi tần của hoàng thượng, ngồi cạnh các vương gia chẳng lẽ là vương phi của vị nào..."
"..."
"Tại sao ngươi lại có nó?" Thượng Quan Tề vẫn chưa hết kinh ngạc, đinh ninh thứ nàng cầm trong tay là giả
"Tại sao ta lại không thể có nó?" Khanh Khanh nhếch môi nhưng chẳng cười lạnh lùng hỏi.
"Sứ giả cũng đã nói Binh Phù bị người khác cướp đi, chẳng lẽ Lam cô nương..." Thượng Quan Tề bắt đầu thiếu tự tin, hắn e rằng nàng sẽ...
"Bản quận chúa cầm đồ của Hoàng huynh chẳng lẽ không được? Huống hồ cái lễ vật trong cái hộp kia là giả, có kẻ ngốc mới đi cướp" giọng điệu nàng tràn đầy trào phúng
"Ngươi nói dối"
Khanh Khanh chóng tay đứng dậy "Nói dối? Là lời nào gạt ngươi? Binh phù ngươi cho người cướp là giả hay bản quận chúa là Thiên An là giả đây?"
Mọi người trong đình như sét đáng ngang tai ngớ người ra nhìn nàng, dàn Vương gia họ nhà Phong Nguyệt cũng chẳng kém, nhìn nàng như sinh vật lạ. Ai mà không nghe qua danh Thiên An quận chúa, một phần vì nàng diệt đế vương vô dụng Mông Cổ, một phần nàng được biết với danh "nữ nhân máu lạnh, lãnh khốc, huyết tẩy toàn bộ hoàng cung Mông Cổ"
Danh của nàng cũng có thể dọa trẻ con khóc đến tè ra cả quần.
Thượng Quan Tề cười lạnh "Người Mông Cổ chưa ai từng gặp Thiên An quận chúa, ngươi ở đây tự nhận là hoàng tộc cũng quá dễ dãi rồi"
Khanh Khanh cười lạnh đi tới gần hắn "Thiên An có thể một lần huyết tẩy hoàng cung Mông Cổ, đương nhiên một lần nữa không thành vấn đề". Nàng đứng cách hắn khoảng ba bước chân, giọng điệu lạnh đến cực điểm "Bản Quận chúa không phải cùng huyết thống với các người, ra tay rất dễ dàng. Còn ngươi? Nhị vương tử, ngươi còn có thể đem quân bao vây hoàng cung ra lệnh giết chết tam đệ ruột thịt của mình mà"
Thượng Quan Tề trợn mắt "Ngươi nói bậy, Nhị vương tử gì chứ?" hắn không rõ tại sao nàng lại biết việc hắn đem quân đánh Mông Cổ, chẳng phải đây là tuyệt mật sao? Chẳng lẽ có nội dán?
Khanh Khanh cười lớn xoay người đi, gió thổi vào khiến tà váy nàng bay lên, xinh đẹp diễm lệ. Nàng hiện tại ngạo nghễ tựa ma nữ, xinh đẹp khiến người khác biết nàng là tà ma nhưng không thể nào cưỡng lại.
"Nhị vương tử, bản quận chúa dám thừa nhận thân phận ngươi lại không dám?"
"Nếu ta là Nhị vương tử thì đã sao? Chẳng có bằng chứng nào nói ta đã dẫn quân bao vây Mông Cổ. Huống hồ hoàng thượng không rõ tung tích, Binh Phù không đến lượt một quận chúa không cùng huyết thống như ngươi bảo quản"
Khanh Khanh cười lạnh "Cuối cùng đã thường nhận?". Nàng nhìn qua Bạch Nhi ở góc tường mỉn cười "Đưa người ra đây".
Bạch Nhi dẫn ra một nữ tử, nàng ấy mặt áo choàng lông, đội nón che nữa mặt. Nàng ấy đứng giữa đại điện kéo mũ xuống "Nhị vương tử, còn nhớ Cát Vân không?"
Trước sự kinh ngạc của Thượng Quan Tề, bốn người sứ giả đặt tay lên ngực cúi chào cô "Cát Vân tiểu thư"
Cát Vân mỉn cười "Vương tử, có Các Vân ở đây người còn nghi ngờ thân phân của Thiên An quận chúa?". Cát Vân là nữ nhi duy nhất của nhũ mẫu khi bé hoành thượng, là thanh mai trúc mã của Gia Lỗ Thượng Phong, hiện cô cùng mẫu Thân phụ trách cai quản Thiên An cung. Đến Cát Vân cũng thừa nhận hẳn không phải là giả
Thượng Quan Tề tức giận, hắn thật không ngờ lại để Cát Vân trốn thoát được "Nếu đã vậy Việc Binh Phù là việc trọng đại còn phải chờ Đại vương quyết định, nếu ta là Nhị vương tử có phải..."
Khanh Khanh bật cười "Từ khi nào lại để một vương tử thất lạc hơn mười lăm năm quản chuyện này? Ta là Thiên An quận chúa chẳng lẽ không thể quyết, huống hồ còn có ngọc tỷ cùng mẫu nghi thiên hạ tương lai ở đây?"
Cát Vân trợn mắt "Mẫu Nghi thiên hạ? Là ta á?"
Khanh Khanh thúc nhẹ vào hông cô một cái nói nhỏ "Mau lấy ngọc tỷ ra, quan tâm cái cớ này làm gì?"
Mọi người kinh ngạc trước màn này, Thượng Quan Tề cũng chẳng thể làm được gì, vạn kế vạn mưu lại chậm hơn nàng một bước.
Thượng Quan Tề cắn răng nói "Nếu vậy thì Thiên An quận chúa người tự quyết đi"
Khanh Khanh lắc đầu cười nhẹ "Thiên An không dám, chờ hoàng huynh đến Phong Nguyệt chúng ta tính rõ chuyện luôn một thể"
Thượng Quan Tề hừ một tiếng "Tùy người vậy"
Khanh Khanh kiêu ngạo hất cằm khiêu khích hắn, trước đây hắn dùng kế với nàng hiện tại nàng trả gấp bội. Khanh Khanh vừa định thu tầm mắt liền nhìn ra một bóng nam tử vận hắc y đứng một góc nơi bàn rượu Thượng Quan Tề. Nàng nhìn hắn, hắn như cảm nhận được ánh mắt nàng mà ngẩn đầu, người đó chính là nam tử nàng đang tìm, Hắc Kết
Hắc Kết đón nhận ánh mắt nàng khẽ cười, môi mấp máy gì đó. Nàng đoán ra được là ba chữ "Làm tốt lắm". Hắn nói rồi quay người rời khỏi Thủy Đình
Khanh Khanh hướng Phong Nguyệt Phủ Hàn khi nảy giờ vẫn ngồi yên lặng trên long kỷ "Đa tại hoàng thượng cho phép Thiên An giải quyết chuyện nhà"