• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua nhiều ngày truy bắt, nhóm quan sai đã đem Khương Ngân áp giải về. Giờ chỉ còn chọn ngày, quyết định thẩm án.

“Thăng đường.”

Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt công đường xôn xao, mọi người xếp hàng đợi lệnh. Khương Nân cùng nguyên cáo được giải lên đợi xét xử.

Địch Dĩnh thấy phạm nhân này đã hai ngày chịu chút khổ ải trong nhà lao, Cuối củng cũng nhận cúi đầu nhận tội. Lục soát vật chứng, hắn hỏi: “Chủ hiệu cầm đồ, lão hãy thật cẩn thận nhìn cho kỹ, người này có phải là 4 năm trước đã dùng tranh giả lừa gạt dọa dẫm, cướp đi 300 lượng?”

Ông chủ hiệu cầm đồ chỉ còn 1 chân, chống gậy đi đến phía trước, cẩn thận nhìn vào má bên trái có 1 nốt ruồi đen thật to. Tướng mạo này, dù có chút khác biệt so với năm đó, nhưng vẫn ko nhìn nhầm đâu. “Bẩm đại nhân, tiểu nhân nguyện lấy mạng ra đảm bảo, tuyệt không nhận sai.” Lão bị tên này chặt mất 1 chân, dù có hóa thành tro cũng nhận ra được.

“Nghi phạm Khương Ngân, ngươi có thể nói được rồi.”

Khương Ngân cúi đầu, đã làm nhiều việc ác, thì còn sợ gì mà nói dối. “Tội dân nhận tội, lúc trước cùng đồng lõa với Ngô Qúy đoạt được 2 bức tranh. Mỗi người chia nhau 1 bức, rồi đường ai nấy đi. Tối ngày hôm sau mới biết danh họa là giả. Vì thế nổi lên tính ác, bức ông chủ hiệu cầm độ phải giao dịch.”

“Cho nên, ngươi cướp tiền, còn chặt 1 chân của lão để uy hiếp ko cho chuyện này lộ ra. Có phải hay ko?” Ko nghe được câu trả lời, Địch Dĩnh trên tay cầm trường mộc 「Rầm」1 cái ngân vang cả công đường. Ngẩng đầu thấy đường thượng đại nhân nghiêm nghị đầy chính khí, Khương Ngân cả người ko ngừng run rậy, răng va vào nhau nói: “Đúng…..đúng vậy…..tội nhân đáng chết.”

“Ngươi đúng là đáng chết. Hiện tại bản quan hỏi ngươi. Ngô Quý giờ đang ở đâu? Còn có tung tích của bức tranh giả kia?”

“Ngô… Quý…” Miệng Khương Ngân vừa há ra liền khép ngay lại. Cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. 「Rầm」cây gỗ lần thứ hai được đập xuống. Địch Dĩnh trầm giọng gầm lên: “Ngay trên công đường, ko chấp nhận phạm nhân ấp úng.” Khương Ngân tưởng chừng như sợ vỡ mật, lập tức quỳ mọp xuống đất, cúi đầu nói: “Bẩm đại nhân, Ngô Quý đã chết. Bức tranh giả kia cũng đã bị ủy rồi.”

“Là ngươi giết Ngô Quý?”

“Đúng vậy.” Khương Ngân nhận tội: “Sau khi ta rời khỏi tiệm cầm đồ, lại muốn cướp luôn số tiền trong tay Ngô Quý, đoạt bức họa từ hắn vì thế đã giết người.”

“Ngươi muốn sử dụng cùng 1 cách thứ để gạt tiền người khác. Kết quả là đã giết người, vậy sau khi thực hiện xong thì ngươi giấu xác Ngô Quý ở đâu?” Tại sao ko có người nào báo quan là có xác người? Căn cứ vào những ghi chép từ trước giờ của phủ nha, cũng ko thấy có oan án của Ngô Quý. Này chứng tỏ hung thủ đã sớm hủy thi diệt tích, làm cho thần ko biết quỷ ko hay.

“Thân thể của Ngô Quý đã bị quẳng vào rừng sâu, chỉ sợ hiện giờ 1 mẫu xương cũng ko còn” Y đêm nào cũng mơ thấy Ngô Quý đến đòi mạng. Từ lúc đó đến nay, thời gian thật dài đằng đẳng. Tính tình cũng trở nên tàn khốc. Chỉ cần có chút ko vừa lòng sẽ đánh con đàn bà nhà mình để trút giận. “Bức tranh, do án mạng lúc đó bị dính rất nhiều máu đã bị ta đốt rụi rồi.”

Thì ra là thế, khó trách quan sai phái đi nhiều như vậy vẫn ko tìm ra tung tích của bức tranh giả thứ hai. Niệm Sinh ko biết chuyện này cũng phải thôi. Hơn nữa ông chủ của hiệu cầm đồ lại sợ sệch nếu nói ra chuyện này sẽ dẫn đến họa sát thân, nên đã nhanh chóng dán chặt miệng, khiến hắn dù có phái người đi dò hỏi, cũng không có thu hoạch gì.

“Bốn năm trước, ngươi và Ngô Quý đã phạm tội cướp bốc như thế nào, mau thành thực khai ra.”

Thế là, Khương Ngân bắt đầu đem toàn bộ sự việc nói ra —— Vào 1 đêm của 4 năm về trước, y và Ngô Quý vừa mới đi cướp bóc về, ngang qua 1 chiếc xe ngựa thấy 1 đôi nam nữ. Nữ tử tuổi chừng 20, nam tử thì đã 30. Thế là bọn chúng liền chém bị thương nam tử, sau đó sinh lòng, gian *** nữ tử kia. Sau khi thực hiện xong, liền đoạt lấy xe ngựa, lục lọi xem trong đó có tài vật gì ko, thì phát hiện có 2 bức tranh trên đề lạc khoản là Thiết Sinh công tử danh họa.

“Toàn bộ chân tướng của sự việc là như thế” Dứt lời, Khương Ngân trong lòng biết rất rõ ràng, đã phạm nhiều tội ác, chắc chắn ko thoát khỏi cái chết. Nhưng, giờ đây tâm hồn lại thấy vô cùng bình tĩnh. Đã ở trong ngục nhiều ngày, oan hồn của Ngô Quý cũng ko thấy xuất hiện, y rốt cuộc cũng có thể ngủ yên được rồi.

“Ngươi và Ngô Quý trước cướp của, sau gian ***. Ngô Quý giờ chết ko còn dấu vết, nhưng vì bức tranh mà ngươi phạm tội cướp bóc, đe dọa và giết người. Tội ko thể tha.”

Địch Dĩnh vẫn chưa lập tức đưa ra hình phạt, hạ lệnh: “Thiệu Quân, đem hình đến cho y nhận dạng.”

“Vâng ạh.” Thiệu Quân lĩnh mệnh, lập tức mang 1 bức tranh vẽ hình người đến trước mặt Khương Ngân.

Địch Dĩnh hỏi: “Đây chính là nữ tử mà ngươi cùng Ngô Quý năm xưa đã gian *** phải ko?”

Khương Ngân cầm lấy bức họa. Nhất thời buông ra hai tay, trang giấy lập tức rơi xuống đất —— “Đại nhân, sao người biết chính là nữ tử này……”

Địch Dĩnh lập tức cắt ngang nghi vấn của hắn nói: “Đây vẫn còn 1 vụ án khác. Khương Ngân, ngươi có biết hiện giờ phạm nhân cũng sẽ là chứng nhân?”

“Tội….. Tội dân không biết.”

“Người đâu, cho Khương Ngân ký vào tờ nhận tội, sau đó giải vào nhà lao. Đợi phạm nhân có liên can khác sa lưới, sẽ xét xử sau.” Dứt lời, Địch Dĩnh cầm cây gỗ trên tay vỗ vào bàn xử án, xong liền lui xuống.

Tân quan tiền nhiệm đã phá được một vụ cướp giật giết người. Chuyện này bắt đầu 1 đồn 10, 10. Mọi người cứ xôn xao bàn tán mãi, bọn làm xằng làm bậy cuối cùng cũng sa lưới pháp luật.

Trầm nương ngày nào đi chợ cũng nghe dì tám thím hai tán dương Địch đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa nhậm chức ko quá 3 tháng đã có chiến tích như thế. Mà, Địch đại nhân tính tình cương trực, ghét a dua xu nịnh, ko nhận hối lộ, ko như vị quan tiền nhiệm nhai xương ko chịu nhả, nhận ko biết bao nhiêu biếu xén, làm chuyện trái với pháp luật.

“Nhị thiếu gia, nguyên lai đại thiếu gia lợi hại như vậy ah.”

Mặt Lãnh Niệm Sinh đần ra đôi chút, giờ đây tin tức của người nhã nhặn kia ở đầy ngoài luôn, dù ko muốn cũng nghe đặc lỗ tai. Khiến người ta hết hồn là từ bức tranh giả lại nhảy ra án mạng…..Vậy thân nhân đâu?

“Nhị thiếu gia?” Trầm nương lần thứ hai gọi.

Lãnh Niệm Sinh rốt cục cũng hoàn hồn, dặn dò: “Ta đi tìm Dĩnh, phiền ngươi mua chút thuốc bổ về đây.” Hắn đưa cho Trầm nương mấy thỏi bạc rồi vội vàng rời đi.

Ách, Dĩnh là ai?

Trầm nương ở sau lưng chủ tử gọi to: “Nhị thiếu —— “

Thấy người đã đi xa, bà liền lẩm bẩm: “Sao nói đi là đi liền? Còn muốn dặn ngài ấy mua ít đồ cho Minh Nguyệt chuẩn bị sinh nữa. ” Gần đây thật khó thấy được bộ dáng sắp làm cha của nhị thiếu gia nha. Ngoại trừ chuyện chăm lo sự nghiệp cũng nên biết quan tâm đến gia đình chút chứ. Hôm nay còn quăng Minh Nguyệt sang một bên nữa. Ko phải là ……có hồ ly *** câu dẫn……Hách! Nhất thời, cảm thấy rùng mình, Bà rất lo lắng cho Minh Nguyệt lần thứ hai bị vứt bỏ.

Trầm nương đếm đếm ngân lượng trong tay, cẩn thận tính toán còn có thể mua thêm vài thứ thuốc.

Lập tức, bà bước vào hiệu thuốc: “Tiểu tư ah, hôm nay ngoài thuốc an thai, ta còn muốn……” Trầm nương dừng lại một chút, mắt liếc thấy xung quanh vắng vẻ, bà mới ngoắc ngoắc vị phụ việc kia đến kề tai nói nhỏ. Nhân là 1 người câm ah, ko cần lo lắng chuyện sẽ bị lộ ra ngoài….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK