“các ngươi tìm ta có việc gì” Phù Dung gương mặt lạnh như băng tiến vào hỏi.
“ai chọc ngươi giận sao” Lạc Minh nhìn ra được ai kia đang tức giận, nên mới có thái độ này.
“ngươi hỏi hắn đi “ vừa nói nàng vừa nhìn Triệu Bân.
“rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng phải tình cảm hai ngươi tốt lắm sao” Lạc Minh quay sang hỏi Triệu Bân.
“Ngọc đệ ta thừa nhận vừa rồi ta có hơi quá đáng, mong đệ lượng thứ” Triệu Bân hướng Phù Dung nhận lỗi.
“không dám” nàng vẫn như trước lạnh lùng.
“đều là người một nhà cả, không cần phải như thế, bỏ qua được thì bỏ qua đi” Lạc Thiên cười đứng ra giảng hòa.
“ta không dám trèo cao” nàng vẫn giữ thái độ cũ.
“có chuyện gì từ từ nói, không cần tức giận” Khương Tuấn cũng đứng ra nói giúp.
“tại hắn mắng ta trước, nếu là ngươi bị bằng hữu của mình khi không nhục mạ, ngươi có tức không”
“ta thừa nhận là ta sai, nhưng mà đệ……..” Triệu Bân đột nhiên gắt giọng, nhưng nói một nửa thì dừng.
“ta làm sao a, sao ngươi không nói tiếp” nàng sinh khí rồi nha.
“đệ,…. đệ nhìn đệ đi, tối ngày đi cùng với một nam nhân, hai người dính chặt lấy nhau, đệ có biết có rất nhiều dị nghị không, hai ngươi tối ngày như hình với bóng, cùng ăn chung, thậm chí không biết tối có cùng ngủ chung không nữa, tại sao đệ có thể như vậy được chứ” Triệu Bân cũng không chịu thiệt, nói lớn một tràng dài.
( TT: ê ê, hình như ta ngửi thấy mùi dấm chua a, có phải không ta ^^)
“ta làm gì có liên quan đến ngươi a, chuyện của ta không đến phiên ngươi quản” tức nha, hắn lấy quyền gì mà quản nàng a, cha nàng còn không làm vậy a. ( TT: cha tỷ ấy là thần mà còn không quản được tỷ ấy, Bân ca huynh từ bỏ ý định quản thúc tỷ ấy đi là vừa >. <).
“ta,… đúng, là ta ngu ngốc, ta ngu ngốc mới đi quản đệ, ta ngu ngốc mới đi quan tâm đệ, ta ngu ngốc mới đi lo lắng cho đệ, ta ngu ngốc nên mới để ý đến đệ, là ta, Triệu Bân ta ngu ngốc, mới đi thích cái tên như nhà ngươi, đem tình cảm của mình trao cho ngươi, thiên hạ có rất nhiều nữ nhân ta không thích, lại đi thích cái tên nam nhân hoa tâm nhà ngươi” Triệu Bân tức giận mắng Phù Dung xối xả, sau đó bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Đơ, một đám ngươi đơ ra trước mấy câu nói kia, cũng may ở đây không có người ngoài nếu không mất mặt chết a, riêng nhân vật vừa bị mắng kia thì thật sự shock nặng nha, hắn cư nhiên hắn thích mình, nhưng mà mình đang là nam nhân, như vậy không phải hắn đoàn tụ a, làm sao có thể a, nhìn hắn không giống chút nào ( TT: *ngửa mặt hét lớn * Trời, * vỗ tay lên trán cái bụp * tỷ ơi, tỷ là nữ nhân mà, hơn nữa huynh ấy bảo thiên hạ nhiều nữ nhân không thích, mà lại chỉ thích tỷ, tỷ phải thấy vui chứ a >.<)
“được rồi nói nhanh đi, ta còn có việc, có chuyện gì” sau khi trấn tỉnh nàng lập tức quay về chuyện chính, giải quyết xong mới có thể đi xử lý chuyện kia chứ.
“à, thật ra cũng không có gì, chỉ là………” Lạc Minh định thần đem chuyện điều tra được, về việc tử hồn do quốc sư của Phổ quốc bày ra, ông ta là người bí ẩn, nhưng có tài, được quốc vương trọng dụng, lợi dụng cái này tà thuật tấn công Chu quốc, nhưng mấy ngày nay lại án binh bất động.
Sau khi bàn xong chuyện, Phù Dung rời khỏi, đi tìm Triệu Bân, tên ngốc tử kia giờ này chắc đang buồn đây a, hắc hắc, không nghĩ đến hắn cư nhiên dám thừa nhận mình đoạn tụ a, đủ dũng cảm, ta thích a.
Nàng đi vào hoa viên, thấy Triệu Bân ngồi đó thất thần, nhìn hắn thật cô đơn a, ta có nên nói cho hắn biết sự thật không a, nếu nói thì thế nào cũng có chuyện, mà không nói thì trông hắn thật đáng thương a, làm sao cho vẹn toàn đây chứ, thật là, phiền chết a, khó xử quá đi.
Lắc đầu, nàng tiến đến vỗ vai hắn, kẻ kia quay lại nhìn thấy nàng, đôi mắt đã hơi đỏ, ặc, hắn khóc a, người ta nói nam nhân thà đổ máu chứ không rơi lệ, hắn vì sao chỉ vi chuyện này mà khóc a, thật không thể ngờ mà.
“ngươi…ngươi không sao chứ “ nàng nhẹ giọng quan tâm.
“không cần lo cho ta, quay về với cận vệ của đệ đi” hắn hất tay nàng ra, lạnh lùng quay đi.
“ách, đây là ngươi đang ghen hả”nàng cũng không để tâm, mà lại cười nhìn hắn, thật đáng yêu a, hắn ăn dấm chua a.
“phải, ta ghen đấy, thì sao nào, không được sao” hắn sinh khí, đây là lần đầu trong đời hắn sinh khí, hơn nữa còn đối với người mà hắn đã trao cả tình cảm, có thể thấy hắn đã giận tới mức nào a, thật không ngờ một nam nhân nho nhã như hắn, khi ghen lại đến mức này a, đáng yêu qua đi mất.
“ách, ngươi còn giận sao, ta xin lỗi mà, ta không biết là ngươi vì ghen nên mới đối với ta như thế, ta xin lỗi mà, đừng giận nữa mà” nàng lắc tay hắn năn nỉ..
“mặc ta” hắn lại phất tay nàng ra.
“nè, ngươi cứ như vậy là ta bỏ đi à, ngươi đừng hối hận a” năn nỉ không được thì uy hiếp vậy, nói xong giả vờ quay lưng bỏ đi, nhưng nhích chưa được hai bước đã bị một vòng tay ôm lấy từ phía sau.
“đừng đi, đừng đi mà, nếu không có đệ ta thật sự không biết phải làm sao nữa, làm ơn đừng đi mà” hắn tha thiết khẩn cầu.
“chẳng phải ngươi không quan tâm đến ta sao, muốn ta đi sao” nàng làm bộ giả ngơ.
“không có, ta thật tình rất quan tâm đến đệ, nhưng ta thật sự không thể chịu đựng việc đệ vui vẻ bên nam nhân khác, ta thật sự không chịu được, đệ tránh xa hắn ra có được không”
“hắn là cận vệ của ta, chuyện này không thể nào” muốn ta tử bỏ hả, nằm mơ đi, khó khăn lắm mới câu dính tên kia mà.
“vậy…..vậy, ta có thể giống như hắn, mỗi ngày cùng đệ ăn cơm, ở bên cạnh đệ được không “ hắn lùi một bước
“ta có cấm ngươi sao”
“đệ đồng ý sao “ hắn xoay người nàng lại nhìn nàng một cách chờ mong.
“ta nói rồi, bộ ta có cấm ngươi sao, ta không nói lần thứ ba đâu “
“được, ta đã rõ rồi, hôm nay đệ muốn ăn gì, ta sai ngươi chuẩn bị” hắn cười tươi như hoa.
“gì cũng được tùy ngươi”
“được, ta lập tức đi bảo họ chuẩn bị ngay, đệ quay về phòng chờ ta đi” hắn lập tức nhanh chóng chạy về phía nhà bếp, hắn thật sự vui mừng như điên, đệ ấy không có bỏ mặt mình, không bài xích mình, từ trước giờ hắn chưa từng vui như vậy.
Nhìn dáng vẻ của hắn như tiểu hài tử nhận được quà thật là làm cho nàng tức cười mà, nàng xoay người định quay về phòng thì từ trong bụi hoa gần đó có một người xuất hiện, nàng nhìn thấy tên kia thì mắt chữ A miệng chữ O và mở hết cỡ luôn, ngạc nhiên vô cùng, tại sao hắn lại ở đây a, lần này chết chắc rồi.