• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Đoàn tụ trên xe lửa.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

(HMH: sáng nay lần đầu đi tập GYM, về người rã rời =.=. Đánh máy mà muốn k nổi lun a~~~)

Trí nhớ của Harry có vẻ rất tươi sáng, Dumbledore và Snape chỉ bằng cách bài trí trong phòng mà nhanh chóng nhận ra đây là bộ phận xử lý sự vật đặc biệt ở Bộ Pháp Thuật.

"Harry, cậu xem ở đây này." Mái tóc nâu của Hermione đổ xuống, những lọn tóc quăn dày dặn đều rải lên bàn.

Harry quay qua, nhìn vào chỗ Hermione chỉ rồi hít một ngụm khí lạnh, mọi ánh mắt đều mở to.

"Đáng sợ." Hermione bưng kín miệng, ngăn lại thức ăn đang muốn cuộn trào trong dạ dày, đẩy cuốn sách ra xa.

"Hắc ma pháp." Harry nhanh chóng nhìn lướt qua, cười lạnh nói "Luôn luôn tà ác."

"Harry." Hermione khẽ gọi.

"Ân?"

"Cậu cười thật đáng sợ a~."

Dumbledore và Snape đi lên phía trước xem cuốn sách bị Harry đẩy qua một bên, mà Harry thì chống nạng đứng yên tại chỗ.

Trên trang sách mở ra chỉ có chữ mà không có hình ảnh gì, nhưng nội dung phía trên nhìn cũng đủ ghê người.

"Hiến tế máu tươi, thức tỉnh Tà linh ngủ say. Triệu hồi ma lực, tái sinh sự đen tối của trái đất." Dumbledore vuốt ve trang sách trong hư không, thì thào đọc lên chữ trên đó, mà Snape nhìn vài lần sau liền lui trở về.

Y bắt đầu hiểu được vì sao Harry không tiến lên.

Quyển sách, tà ác đến xuất hồ ý liêu.

Không chỉ có nội dung, Snape phát hiện bản thân chỉ ở trong trí nhớ của Harry thôi cũng đã có thể cảm thấy được ma lực tà ác của quyển sách này, chỉ cần là người say mê Hắc ma pháp thì căn bản liền không thể kháng cự.

Mà y, cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận mình say mê Hắc ma pháp.

"Chúng ta đi thôi." Khi Dumbledore xác định bản thân đã nhớ kỹ nội dung trên cuốn sách, liền quay người lại nói với Snape và Harry.

Sau một trận thiên toàn địa chuyển, bọn họ lại về tới phòng Hiệu Trưởng, Harry may mắn tìm được điểm để chống đỡ không cho bản thân ngã sấp xuống.

"Các cậu ra ngoài trước đi, tôi cần sắp xếp lại một chút." Ra khỏi trí nhớ của Harry, sắc mặt Dumbledore trắng bệch, lão nhân tuổi đã không còn trẻ ngồi phịch trên chiếc ghế cao có khắc hoa văn của cụ, nhắm hai mắt lại.

Mà Harry và Snape đều hiểu rõ mà dùng lò sưởi rời khỏi phòng Hiệu Trưởng, bây giờ cũng không phải lúc để bàn tính việc gì.

"Cho nên, chúng ta có thể thu dọn một chút để chuẩn bị đi ngủ?" Sau khi trở lại Spinner"s End, Harry dụi dụi mắt ngáp một cái "Cơm chiều ở trên bàn, sau khi tôi dùng thần chú hâm nóng đến lần thứ ba, thì thật sự không nghĩ ra nên dùng tiếp lần thứ tư hay thần chú giữ ấm nữa, thầy cũng biết thức ăn được dùng chú giữ ấm thì cũng không còn tươi nữa."

Snape không nói gì mà chỉ đến đến bàn ăn bữa tối của y, còn Harry thì đi vào phòng tắm rửa mặt, thuận tay đem sôpha biến thành giường.

Cái gì? Ngủ chung giường với Snape? Đừng nói giỡn, cậu còn muốn sống lâu hơn một chút nha~.

Mà khi Snape nhìn thoáng qua phòng khách thấy được cái giường đặc thù của Gryffindor kia, y vẫn duy trì thói quen tốt là im lặng....

Nếu y để cho Potter ở Spinner"s End, thì có nghĩa là y đã chia sẻ một phần không gian riêng và tình cảm cho đối phương.

Thậm chí là chung giường.

Đừng nói giỡn, y còn không muốn bị người ta gán cho tội xâm phạm trẻ em nhốt vào Azkaban đâu.

Cho nên rất may mắn là với một chút hiểu lầm, giáo sư Snape và bạn học Harry của chúng ta cực kỳ ăn ý mà đạt đến một sự nhất trí, tránh cho cái mà nhân gian gọi là "Thảm kịch" phát sinh.

Thời gian như nước chảy, cùng Snape đôi khi bị Voldemort triệu hồi, thực hiện công tác gián điệp và Harry nghiên cứu ma pháp thời gian, ôn tập sách giáo khoa năm nhất mà trôi qua.

Mà nguyên nhân thì......

"Potter, cậu ngay cả một ngàn loại nấm và thảo dược thần kỳ mà cũng không thuộc, rốt cuộc cậu làm thế nào mà trúng tuyển vào bệnh viện thánh Mungo!"

Cho nên nhà có giáo sư thì luôn phải trả giá một chút không phải sao?

Rất nhanh, trong lúc nháo một chút với Voldemort thì ngày Hogwart khai giảng đã đến.

Một lần nữa đứng ở sân ga Chín ba phần tư, Harry lại có cảm giác như đã cách một đời.

Cậu còn nhớ rõ, tất cả mọi thứ đều đã từng bắt đầu từ đây, cậu vẫn còn nhớ trước đó anh em sinh đôi đến hỏi cậu có cần giúp gì không, cậu còn nhớ rõ mĩnh đã bỏ qua bàn tay của Draco...

Mà hiện tại tình hình càng thêm tế nhị, cả nhà Malfoy căn bản sẽ không giao hảo với Cứu thế chủ, mà nhà Weasley thì có lẽ Molly đã sớm thông báo ở nhà: "Harry là một đứa nhỏ thiện lương, đáng yêu cỡ nào" và vô số ý kiến khác.

Nữ nhân nhà Weasley luôn nhiệt tình và tràn đầy tình cảm, bao gồm cả Hermione.

Harry mỉm cười chống nạng đi lên xe lửa.

A? Mấy người nói gì? Sao lại đi vào trong á?

Có Snape ở đây thì Harry sao có thể thảnh thơi thế được chứ?

Cho nên Harry thong thả tìm một ghế lô trống ngồi xuống, rồi mới tiếp tục việc học tập làm cho người ta nhức đầu [Một ngàn loại nấm và thảo dược thần kỳ], mà hoàn toàn không nghĩ tới việc xử lý các mối quan hệ sắp tới như thế nào.

Không, phải nói là trong đầu cậu chưa bao giờ cân nhắc kỹ về việc này.

Do đó khi có người đẩy cửa ra, một giọng nói có chút cứng nhắc nhưng đặc biệt sảng khoái vang lên, cả người Harry đều cứng lại.

"Tớ có thể ngồi ở đây không? Những chỗ khác đều đầy rồi."

Là Ronald Weasley.

Harry nâng cái cổ cứng ngắc của mình lên, hai mắt dần trợn tròn, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ được gặp phiên bản thu nhỏ của các bạn cậu. Nên bây giờ, khi phiên bản nhỏ của Ron đứng trước mặt cậu xin ngồi cùng ghế lô thì cậu hoàn toàn choáng váng.

Như vậy, có nghĩa là tiếp đến cậu phải gặp bản nhỏ của Hermione, phiên bản nhỏ của Neville, Simon, Danny, thậm chí là Ginny.

Nga, không!

Chẳng lẽ cậu còn phải cứu vãn quả cầu gợi nhớ của Neville trên lớp?

Hiện tại đầu óc của Harry đã hoàn toàn bị đả kích đến nỗi quên hai chân mình đi đường còn không nổi nữa chứ bàn gì đến cái chổi.

"Cái kia...... "

"A?" Harry bỗng chốc hoàn hồn, hơi bối rối nói "Mời ngồi, chỗ này không có người."

Ron ngồi xuống, có chút do dự không biết mình có phải đã chọn nhầm ghế lô có một tên ngốc không.

Nhưng rồi cậu thấy cậu bé đối diện nở ra một nụ cười có thể làm cho người ta ấm lòng.

"Xin chào Ron, rất vui khi được gặp cậu. Mình tên là Harry Potter, cậu có thể gọi mình là Harry."

Âm cuối rất bi thương khiến cho Ron khó chịu mà hơi dịch dịch người, tuy cậu còn nhỏ chưa hiểu hết được cảm tình trong giọng nói của Harry, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Đáng tiếc loại cảm giác không thoải mái này nhanh chóng bị sự kinh ngạc cực lớn thay thế.

"Harry? Harry Potter?!" Ron nhảy dựng ra khỏi ghế "Cậu chính là người mà mẹ nói_Harry Potter?"

"Đúng vậy." Harry mỉm cười nhìn bộ dáng cả kinh của bạn tốt, giống như hồi tưởng lại ngày xưa.

Bất quá rất nhanh, cậu liền cười không nổi.

"Cậu chính là người mẹ nói đã từng đánh bại Voldemort, rồi bị Hắc ma pháp phản phệ nên giờ hai chân tàn tật_Harry Potter."

Được rồi, Harry mặc niệm trong lòng, cậu không phải lần đầu mới biết Ron nên cậu phải hiểu được tính cách tùy tiện của cậu ấy.

Mà Ron cũng nhanh chóng nhận ra mình nói sai.

"Nga, thực xin lỗi Harry, mình không phải cố ý." Ron xấu hổ đỏ mặt lên mà giải thích.

"Mình biết." Harry nhanh chóng chấp nhận lời giải thích của bạn tốt.

"Đúng rồi Harry, cậu muốn vào nhà nào?" Hình như muốn bù lại sai lầm lúc nãy nên Ron liền đổi đề tài.

"Gryffindor." Harry dứt khoát trả lời "Mình thuộc về nơi đó."

"Anh em tốt!" mắt Ron sáng lên "Phải biết Gryffindor tốt nhất a~, Dumbledore cũng tốt nghiệp từ đó."

"Mình biết." Harry cười cười "Gryffindor có rất nhiều người vĩ đại..." Cậu nhìn Ron rồi bổ sung một câu "Slytherin cũng thế."

"Người anh em, cậu có nhầm không." Ron không thể tin được "Slytherin đều là Phù thủy hắc ám!"

"Mình biết." Harry ôn hòa nói "Mình biết Voldemort tốt nghiệp từ đó, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Slytherin không có người dũng cảm và đáng kính trọng."

"Cậu gọi tên của hắn."

"Cái gì?" Harry nhất thời không phản ứng kịp.

"Mình nói, cậu gọi tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy." Ron hạ giọng có vẻ thần bí nói "Bồ tèo, cậu thật sự rất giỏi."

"Chỉ là một cái tên mà thôi." Harry lắc đầu "Nếu cậu cố ý lấy giả danh để gọi hắn, thì chỉ biểu hiện là cậu cực kỳ sợ đối phương."

"Bồ tèo, mình không hoàn toàn hiểu hết ý của cậu." Ron gãi gãi mái tóc đỏ của mình "Thế nhưng mình có thể cảm giác được cậu rất dũng cảm."

"Nơi này còn chỗ nè." Cửa lại được mở ra, lúc này là một nữ phù thủy nhỏ tóc nâu.

Theo sau là một cậu bé mặt tròn có chút sợ hãi đang ôm một con cóc.

Là Hermione Granger và Neville Longbottom.

Harry cảm thấy tức ngực trong chốc lát, cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu còn có thể quang minh chính đại như vậy mà đối mặt Hermione. Cho dù Hermione chưa từng trách cậu, nhưng đã lâu lắm rồi cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, vì cậu sợ nhìn thấy thần sắc phức tạp ở trong đó.

Nhưng bây giờ ánh mắt của Hermione vẫn trong suốt, hoàn toàn không thấy một chút lo lắng, giống như thủy tinh trong suốt và tinh khiết nhất, sáng ngời làm cho người ta khó mà nhìn kỹ.

"Có, đương nhiên là có." Miệng Ron hơi mở lớn, nhìn nữ phù thủy nhỏ nét mặt rạng rỡ trước mắt.

"Chúng ta ngồi ở đây đi, Neville?"

Neville đi theo phía sau Hermione gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thế là Hermione không chút khách khí ngồi bên cạnh Harry rồi mở miệng: "Mình tên là Hermione Granger, đây là Neville Longbottom, các cậu tên gì?"

"A, Ron Weasley." Có lẽ là bị khí thế của Hermione dọa, nên khi Ron mở miệng vẫn còn một ngụm nước miếng chưa nuốt xuống, văng một ít lên mặt Neville ở bên cạnh.

Hermione hơi rụt tay lại.

Tiếp theo cô chuyển hướng sang cậu bé có vẻ rất gầy yếu, mặc đồng phục Hogwart giống cô đang ngồi bên cạnh.

Sau đó cô thấy được trong đôi mắt màu xanh biếc của đối phương, trộn lẫn một tia áy náy khó mà nhận ra.

"Harry, mình tên là Harry Potter. Rất vui khi được gặp cậu, Hermione."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngượng ngùng, tạp văn ngày hôm qua thật sự quá kinh khủng, suốt hai ngày mới viết ra một chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK