Nghĩ đến đây, Caesar nhịn không được quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh —
Làn da trắng nõn của thiếu niên bị nắng chiếu đỏ bừng, bởi vì đổ nhiều mồ hôi mà quân trang ướt đẫm dán sát lên người, làm cho dáng người cậu trông càng gầy hơn, vòng eo tinh tế được thắt dây lưng thoạt nhìn giống như chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn, mái tóc đen như mực ướt sũng dán bên tai, đôi mắt trong veo đen láy tựa như bóng đêm.
Đáy lòng Caesar không khỏi có chút bội phục nghị lực của cậu, ngoài mặt lại bình tĩnh nói sang chuyện khác. “Lâm Viễn, năm nay lúc Quân bộ tuyển sinh, cậu làm thế nào đạt được điểm tối đa?”
Vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi. Cuộc tuyển sinh công khai hàng năm của Quân bộ có hai môn là về lý luận, những người chăm học đạt được điểm tối đa cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ngoài ra còn một môn là thực chiến, nội dung thi bao gồm khống chế cơ giáp trí năng, điều khiển quân hạm mini mô phỏng, vận dụng chiến thuật vào chiến trường được mô phỏng, tiến hành tuyển sinh thông qua mạng Internet chuyên dụng.
Nhiều lĩnh vực như vậy thi cùng một lúc, để lấy được điểm tối đa là không hề dễ dàng.
Cho nên, khi Caesar biết năm nay hệ chỉ huy ngoại trừ mình còn có một người tên Lâm Viễn cũng đạt điểm tối đa, đáy lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Lâm Viễn là con cháu của một thế gia nào đó trong Quân bộ, không ngờ tới, cư nhiên lại là một thiếu niên xuất thân từ gia đình bình dân ở thiên hà Cezar hoang vắng, lại còn là Beta — điều này thật sự rất khó tin.
Nghe Caesar hỏi vấn đề này, Lâm Viễn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, đến gần bên tai Caesar, hạ nhỏ thanh âm nói.
“Kỳ thật, hai đề lý luận tôi đều không biết, tùy tiện đoán đáp án, kết quả cư nhiên lại đoán đúng.”
“…..” Caesar quay đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy thành ý của cậu, có chút bất đắc dĩ nói. “Vậy còn đề thực chiến thì sao?”
Lâm Viễn mỉm cười. “Đề thực chiến cũng không khó a, thao tác cơ giáp chỉ đưa ra cơ giáp cấp C, bình thường tôi hay ở trên mạng chơi cơ giáp đối chiến, cho nên rất dễ dàng qua cửa. Điều khiển mô phỏng cũng vậy, vì lần dự thi này mà tôi đã ở trên mạng luyện cả tháng trời. Về phần thi chiến thuật cuối cùng….” Lâm Viễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Đề thi năm nay là mang một đội tiên phong đi đánh lén phía sau quân địch, trước tiên tôi phái chiến hạm trinh sát đi rình coi, phát hiện đối diện có mai phục, liền đi đường vòng sang bên cạnh, kết quả là phá được mai phục, nếu đi vào khẳng định là toàn quân sẽ bị diệt, chắc đây là giám khảo cố ý thử thí sinh, nếu đi vào là chịu chết, tôi liền trực tiếp mang binh triệt phá.”
Lâm Viễn có chút hưng phấn nói. “Không ngờ làm như vậy, thế mà lại được điểm tối đa.”
Caesar. “……..”
Nhìn khuôn mặt hưng phấn của thiếu niên bên cạnh, tâm tình Caesar không khỏi có chút phức tạp.
Ý đồ của đề thi lần này là kiểm tra khả năng quan sát và năng lực quyết đoán tại thời điểm then chốt của thí sinh, phá hủy doanh trướng của địch cũng không phải mục đích cuối cùng, mà cần phán đoán chuẩn xác những ưu nhược điểm, tính toán chính xác chênh lệch đôi bên, trước tiên nhanh chóng tiêu diệt địch từ phía sau, không phải hy sinh người nào, như vậy mới có thể lấy được điểm tối đa từ đề này.
Người này….
Rốt cuộc là có vận khí rất tốt, hay là rất có thiên phú về phương diện chỉ huy quân sự đây?
Caesar đột nhiên phát hiện, mình quả thật càng ngày càng có hứng thú đối với thiếu niên bên cạnh.
Cậu quả thực là một Beta thần kỳ!
Vừa rồi đứng lâu như vậy, đa số học viên đều rất uể oải, toàn thân ủ rũ ngồi yên, còn cậu thì sau khi uống một lọ nước khôi phục thể lực, đã lập tức trở nên tràn đầy sức sống, đôi mắt to đen láy tỏa sáng, khóe miệng cong cong mỉm cười…. thậm chí khiến người ta…. không thể rời mắt.
Caesar nhìn chằm chằm Lâm Viễn không rời mắt.
Lâm Viễn bị hắn nhìn có chút ngạc nhiên, nghi hoặc gãi gãi cái ót, cúi đầu xuống.
Đúng lúc đó, một nam sinh thân hình cao lớn đột nhiên đi về bên này, nhìn Lâm Viễn, mỉm cười vươn tay nói. “Cậu tên là Lâm Viễn phải không? Làm quen một chút, tôi là Carl.”
Nam sinh tên Carl có một đôi mắt màu lam nhạt, mái tóc dài màu bạch kim được tùy ý tết thành bím tóc sau đầu, dung mạo tuấn mỹ khi mặc quân trang không giống một quân nhân chính khí lăng nhiên, ngược lại tựa như ngôi sao điện ảnh, bộ dáng khi mỉm cười nhìn qua rất phong độ lịch sự.
Nam sinh này cũng là Alpha, bất quá khí tức Alpha trên người y lại vô cùng nhạt, hiển nhiên, vì không muốn tạo thành áp lực với người khác, y đã cố ý thu liễm bớt chất dẫn dụ trên người, mỉm cười có vẻ rất thân thiết và hữu hảo.
Lâm Viễn đối diện với khuôn mặt tươi cười của y, vươn tay cầm tay y nói. “Xin chào.”
Carl thu tay lại, ngồi xuống phía bên kia Lâm Viễn, thấp giọng hỏi. “Nhà cậu ở tinh cầu Ryan phải không? Tôi cũng có một người cậu ở đó.”
Lâm Viễn kinh ngạc nói. “Thật không? Cậu của cậu cũng là quân nhân sao?”
Số dân cư trú trên tinh cầu Ryan cũng không nhiều, đại bộ phận đều là thợ mỏ và quân đoàn được phái đi khai thác khoáng vật, xem phong độ ưu nhã của Carl, lời nói cử chỉ đều giống như con cháu quý tộc, cậu của y hẳn là sĩ quan nào đó trên tinh cầu Ryan đi?
Lâm Viễn đang suy nghĩ, lại nghe Carl thấp giọng nói. “Không, cậu tôi là một bác sĩ có tiếng, ông ấy tên là Fuente.”
Lâm Viễn khiếp sợ mở to hai mắt. “Cậu nói là giáo sư Fuente?”
Carl gật gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Viễn. “Sao vậy, cậu biết ông ấy sao?”
Lâm Viễn lập tức hưng phấn mà gật đầu. “Đương nhiên là biết! Giáo sư Fuente là hàng xóm cạnh nhà tôi!”
“Phải không? Thật trùng hợp. Tôi đã lâu chưa gặp ông ấy, ông ấy có khỏe không?”
“Thân thể ông ấy rất tốt, mỗi buổi sáng đều kiên trì chạy bộ. Đúng rồi, ông ấy còn mở một bệnh viện tư nhân ở đó nữa.”
“….. Nghe có vẻ đúng.” Carl mỉm cười nói. “Ngày nghỉ năm nay tôi và cha mẹ cũng định đến tinh cầu Ryan thăm cậu Fuente, lúc đó có thể đến nhà tìm cậu không?”
Lâm Viễn lập tức vỗ ngực nói. “Không thành vấn đề, thuận tiện đến nhà tôi chơi đi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.”
Hai người bắt đầu hàn huyên thân thiện với nhau.
Về cảnh tuyết ở tinh cầu Ryan, về giáo sư Fuente khỏe mạnh, thậm chí còn về cả chú chó nhỏ mà giáo sư Fuente nuôi….
Caesar không chen miệng được, ở bên cạnh hơi hơi nhíu mày.
Lâm Viễn quen được cái người tên Carl này, liền trực tiếp ném hắn sang một bên. Tuy rằng nhìn thấy cháu trai của người quen có nhiều đề tài chung quả thực là điều rất bình thường, nhưng là…. cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Caesar đột nhiên cảm thấy mất hứng!
Bởi vì mất hứng, biểu tình trên mặt Caesar cũng trở nên nghiêm túc, lạnh lùng ngồi bên người Lâm Viễn, không nói một lời.
Không thể phủ nhận Carl là một người rất giỏi giao tiếp, Lâm Viễn trò chuyện cùng y không hề cảm thấy áp lực một chút nào, trong lúc đề tài sắp chuyển tới thời thơ ấu, Lâm Viễn mới đột nhiên nhận ra, bên cạnh còn có một người đã bị bỏ quên thật lâu….. bạn cùng ký túc xá.
Chỉ có ba người ngồi ở góc hẻo lánh, cậu và Carl trò chuyện rất vui vẻ, bỏ quên mất Caesar thì hình như không tốt lắm. Lâm Viễn vội vàng cười cười, chỉ chỉ xá hữu sắc mặt băng lãnh bên cạnh, nói. “Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn cùng ký túc xá của tôi, cũng là hệ chỉ huy.”
Carl nhìn Caesar, khóe môi hơi hơi giương lên, vươn tay nói. “Xin chào, Carl.”
Caesar cũng nắm tay y một chút, thản nhiên nói. “Caesar.”
Carl thu tay lại, không hề để ý tới Caesar, tiếp tục nhìn Lâm Viễn nói. “Cậu ở phòng nào?”
Lâm Viễn nói. “A13.”
“À, tôi ở phòng bên cạnh.” Carl nói. “Ký túc xá các cậu có hai người không phải học viên hệ chỉ huy đúng không?”
Lâm Viễn kinh ngạc.
“Sao cậu lại biết?”
Carl cười nói.
“Học viên hệ chỉ huy tổng cộng có 50 người, ở trong 13 phòng từ A0 đến A13, phòng các cậu là phòng cuối cùng, trừ cậu và Caesar là học viên hệ chỉ huy ra, thì hai người kia hẳn là chuyên ngành khác?”
“…….”
Lâm Viễn sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu rõ vì sao mình lại ở cùng một phòng với Brian và Snow. 12 phòng trước có 48 học viên hệ chỉ huy ở, còn một phòng cuối chỉ có cậu và Caesar, dư hai phòng ngủ, cho nên chuyên ngành khác mới điều học viên qua đây.
Lâm Viễn gật gật đầu nói. “Đúng vậy, quả thực là có một học viên viện y học và một người hệ kỹ thuật.”
Carl mỉm cười. “Quả nhiên là như thế.”
Caesar nghe đến đó, nhịn không được hơi hơi nhíu mày.
— Việc sắp xếp ký túc xá này kỳ thật cũng không phải trùng hợp.
Ngày hôm qua lúc nhập trường, hiệu trưởng tự mình tiếp hắn và đội hộ vệ hoàng gia, hỏi hắn có cần giúp chuyện gì hay không, Caesar mới nhất thời đưa ra yêu cầu đổi ký túc xá, bởi vì hắn muốn ở cùng với Brian.
Hắn và Brian là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ở chung một chỗ càng có nhiều đề tài để nói, hơn nữa thân phận vương tử của Caesar và thận phận con trai tướng quân của Brian đều cần phải bảo mật, hai người ở chung một chỗ cũng thuận tiện cùng nhau đối phó.
Cho nên hiệu trưởng trực tiếp sắp xếp cho hai người ở ký túc xá A13.
Lâm Viễn là do Caesar bảo hiệu trưởng chuyển tới đó, bởi vì Lâm Viễn dự thi đạt điểm tối đa, Caesar muốn làm quen một chút với người bạn học này, đưa tới A13 cùng sống với nhau cũng là lựa chọn không tệ. Về phần Snow, đó mới thực sự là phân chia ngẫu nhiên, đúng lúc viện y học năm nay nhiều thêm một học viên, cho nên Snow tới báo danh muộn bị phân đến ký túc xá A13 của hệ chỉ huy.
Bởi vì chuyện điều động này, nên cuối cùng mới tạo thành cục diện bốn người Lâm Viễn, Caesar, Brian, Snow cùng ở trong phòng A13.
Việc điều động ký túc xá như thế cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, Caesar chỉ đưa ra một thỉnh cầu đơn giản như vậy, hơn nữa ngữ khí khiêm tốn lễ phép, hiệu trưởng tất nhiên rất vui vẻ đáp ứng, lập tức đổi danh sách ký túc xá.
Không ngờ, Carl lại có thể ngay lập tức suy đoán ra được ký túc xá A13 có vấn đề.
Chẳng lẽ y đã sớm biết, Lâm Viễn vốn phải ở ký túc xá A12, vốn phải là bạn cùng phòng của y?
Caesar quay đầu, vừa vặn chạm phải lại đôi mắt đang cười của Carl.
Hai người nhìn nhau ba giây, không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Carl rất có phong độ mỉm cười, nói với Lâm Viễn. “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi?”
Lâm Viễn lập tức gật đầu. “Được a!”
Có thể gặp được cháu trai của giáo sư Fuente ở Phá Quân tinh xa xôi, kỳ thật Lâm Viễn cực kỳ vui vẻ, nhớ tới giáo sư Fuente, trong lòng liền có cảm giác rất thân thiết. Từ nhỏ cậu đã không có cha, bác sĩ Fuente ở nhà bên luôn quan tâm chăm sóc cậu giống như cha ruột vậy, cháu trai của giáo sư Fuente đương nhiên cũng là anh em nhà mình.
Thấy Lâm Viễn và Carl nhìn nhau mỉm cười, cảm giác khó chịu của Caesar quả thật tăng lên theo lũy thừa gấp bội!
— Lâm Viễn này rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Vì sao thấy mình thì đầy mặt đề phòng, lúc nói chuyện với mình cũng né tránh tầm mắt mình, thấy Carl thì lại tươi cười xán lạn đầy mặt, thân thiết giống như gặp được lão bằng hữu đã quen biết nhiều năm như vậy?
— Mình…. so ra có chỗ nào kém Carl?
Hết chương 15.