Tiết Nhàn tức giận đến bất tỉnh, trong lúc mơ hồ dường như nghe thấy bên hông lừa trọc có thứ gì đó khẽ lay động, “Keng ——” một tiếng như xa như gần, đến mức y triệt để hết hơi. Vì thế nghiệp chướng này liền ngất một hồi lâu…..
Khi y mở mắt tỉnh lại, từ từ ló đầu ra khỏi túi thì phát hiện mình đã không còn ở trạch viện Lưu gia nữa.
Tiết Nhàn nhìn quanh một vòng, nhận thấy đây có vẻ là một gian phòng ngủ, đệm giường ngay ngắn, đèn dầu sáng trưng, trong phòng thoang thoảng mùi mộc diệp nhàn nhạt, cùng với mùi thuốc nhạt đến gần như khó có thể phát hiện. Huyền Mẫn đang đứng trước một chiếc bàn tròn gỗ khắc hoa, trên bàn là người giấy Giang Thế Ninh đang bất tỉnh nhân sự, cối xay đá đào được từ nhà Lưu sư gia, một bao vải mỏng manh, một chiếc chậu đồng đầy nước, cùng một bộ trà cụ màu xanh lá cây, trên ấm trà có khắc ba chữ —— Quy Vân cư.
Vừa nhìn là biết, đây là một gian phòng thượng hạng ở một khách điếm.
Quy Vân cư…….
Tiết Nhàn lăn lộn phố phường nhiều ngày, từng thấy thư sinh thích đi Trạng Nguyên lâu, thấy thương nhân thích đi Quảng Nguyên lâu, tên bình thường thì có Duyệt Lai, Phúc Thuận, phần lớn đều là những cái tên mang điềm lành, còn cái loại khách điếm đặt tên nghe như “Chúc ngươi về giời” giống Quy Vân cư, chắc là chỉ có kẻ đầu óc bị gà mổ mới đến ở.
Hiển nhiên, lừa trọc chính là cái loại bị gà mổ này.
Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn đang cẩn thận rửa tay trong chậu đồng. Không thể không nói, ngón tay của tên lừa trọc này quả thực rất đẹp, thon dài trắng nõn, khi gập tay lại, sẽ hiện ra khớp tay thẳng tắp. Lừa trọc này như thể bẩm sinh không biết vội là gì, làm chuyện gì cũng đều không nhanh không chậm, ngay cả rửa tay cũng tạo cảm giác trầm ổn như đọc kinh niệm Phật.
Về khoản này, Tiết Nhàn cũng phục hắn luôn, “Ngươi rửa tay như thể đưa tang cho người ta vậy.”
Huyền Mẫn rũ mắt nhìn y một thoáng, nói: “Đúng là đưa tang.”
Tiết Nhàn: “Đưa ai?”
Huyền Mẫn lạnh nhạt nói: “Hứa thị.”
Tiết Nhàn: “Hứa thị?”
Trong cối xay đá truyền đến một tiếng thở dài nặng nề: “Làm phiền đại sư.”
Không phải Lưu lão thái thái thì còn ai.
Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi ngửa mặt lên: “Ta —— Khụ, ngủ bao lâu rồi? Ngay cả họ của lão thái thái mà người cũng hỏi ra rồi hả?”
Y vốn định nói “Hôn mê bao lâu”, nhưng mà tức giận đến mức thở không nổi thì thật chẳng vẻ vang gì, vì mặt mũi rồng, y bèn sửa miệng đổi thành “Ngủ”.
Huyền Mẫn vẩy vẩy nước trên tay, cầm lấy một cái khăn trắng cẩn thận lau sạch, đáp: “Hôn mê năm canh giờ, đã vào đêm rồi.”
Tiết Nhàn: “…….” Cái loại người nhất định phải đâm chọt người khác như thế này sao chưa bị người ta ném vào hào hộ thành thế nhỉ?
Y vô cùng giận dữ, nhưng ngay lập tức ngậm miệng, không muốn nói chuyện với con lừa trọc này nữa, không nói thật luôn đó!
Huyền Mẫn cũng chẳng để ý tới y, hắn buông khăn xuống, cầm lấy bao vải mỏng kia, lấy ra từ bên trong một sấp giấy vàng nhỏ và một cây bút.
Bên cạnh chậu đồng có một đĩa mực nhỏ, Huyền Mẫn trải ra một tấm giấy vàng, viết vài chữ lên giấy ——
Lưu môn Hứa thị
Hai ba tháng bảy năm Bính Dần
Huyền Mẫn lấy từ trong bao ra một nén hương, xé tờ giấy viết dòng họ của Lưu lão thái thái thành ba mảnh, châm trên ánh nến, bỏ vào trong cối xay đá. Một tờ giấy vàng mỏng manh, nhưng thời gian cháy lại cực kỳ chậm, mặt ngoài của cối xay nhanh chóng biến đen, tựa như dính một lớp tro.
Hắn chậm rãi cầm nén hương trong tay, để nó bén lửa từ giấy vàng.
“Ngươi đang siêu độ đó hả?” Tiết Nhàn nghẹn trong chốc lát, thấy hắn vẫn không dừng lại, bèn lên tiếng.
Y mới chỉ thấy mấy cách siêu độ bình thường, tục xưng là Đả Phật thất —— Một đám lừa trọc được mời đến ngồi quây thành vòng, trán bóng loáng soi sáng cả phòng. Bọn họ thay phiên nhau thành hai nhóm, ngày đêm không nghỉ niệm Kinh hướng sinh bên quan tài, niệm khoảng chừng bảy ngày bảy đêm. Có lần Tiết Nhàn bám nhầm người, không cẩn thận đi vào một nhà đang xử lý việc tang lễ, rơi vào đường cùng phải nghe đám lừa trọc kia liên tục ong ong bảy ngày một khắc không ngừng, niệm đến nỗi đầu y to gấp đôi, hận không thể trực tiếp treo cổ ngay trên quan tài.
Từ đó về sau, y vừa nhìn hòa thượng là lại thấy đau đầu.
Y sợ Huyễn Mẫn cũng định ong ong bảy ngày bảy đêm như vậy, nếu đúng thế thật thì chi bằng giờ y nhảy lầu luôn cho xong chuyện.
Huyền Mẫn cầm nén hương trong tay, một làn khói xanh mỏng lượn lờ vòng quanh cối xay đá, tỏa ra mùi đàn hương khoan khoái: “Rửa tay, viết thiếp, đốt hương, tụng kinh, có thể đưa người chết hướng sinh.”
Quả nhiên hắn định niệm kinh!
Tiết Nhàn không nói hai lời liền chui ra khỏi túi.
Huyền Mẫn quét mắt nhìn y một thoáng: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Tiết Nhàn: “Không sống nữa, nhảy lầu.”
Huyền Mẫn: “……..”
Tiết Nhàn đương nhiên không đi nhảy lầu, cùng lắm cũng chỉ nhảy từ hông Huyền Mẫn xuống dưới, dừng lại trên chiếc bàn tròn khắc hoa. Y vừa lăn trên bàn một vòng, đang định tiện thể lăn xuống dưới thì bị Huyền Mẫn túm được, kéo trở về mặt bàn.
Tên lừa trọc này vô cùng kỳ lạ, chẳng giống hòa thượng đứng đắn tí nào, chỉ cần nhìn vào vài hành động của hắn và việc thuê gian khách phòng thượng hạng này là có thể hiểu.
Lúc này cũng không biết hắn mắc bệnh gì, hơi không vừa mắt với mấy vết gấp trên người Tiết Nhàn. Hắn không chút khách khí dùng ngón tay vuốt phẳng Tiết Nhàn, rồi sau đó nhấc cái chặn giấy không nhẹ kia lên, đè Tiết Nhàn ở dưới.
Chặn giấy to khoảng hơn phân nửa bàn tay, hình vuông dẹt, Tiết Nhàn trên lộ ra một cái đầu, dưới lộ ra hai cái chân tong teo, hai bên trái phải chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra hai cái móng vuốt.
Tiết Nhàn giãy dụa mấy cái, trừ nhấc lên được hai cái móng vuốt, những bộ phận còn lại vẫn lù lù bất động.
Tiết Nhàn: “………” Tiên sư nhà ngươi!
Huyền Mẫn không quản y, chuyên tâm đốt hương.
Khi nén hương kia cháy hết, Huyền Mẫn thấp giọng niệm một câu kinh văn, rồi sau đó không lên tiếng nữa, có lẽ đây là cái mà hắn gọi là “Tụng kinh”, khác xa những gì Tiết Nhàn tưởng tượng.
Giấy vàng và hương rốt cuộc cũng cháy hết, khi một chút tàn lửa cuối cùng vụt tắt, Huyền Mẫn lấy ngón tay gõ gõ chiếc cối xay đá đã nhốt Lưu lão thái thái hơn ba năm.
Liên tiếp mấy tiếng vỡ “Răng rắc” vang lên, chiếc cối xay vốn thoạt nhìn chắc chắn bỗng dưng vỡ thành nhiều mảnh.
Đồng thời, giọng nói khàn khàn của Lưu lão thái thái lại vang lên: “Lão thân như trút được gánh nặng, lên đường được rồi, đa tạ.”
Lời vừa nói xong, Tiết Nhàn trơ mắt nhìn một hư ảnh chợt lóe lên trong cối xay, tàn hương và tro bụi dính ngoài cối xay cũng hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Song, khi cối xay vỡ ra, Lưu lão thái thái biến mất, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng mơ hồ, leng keng leng keng, giống tiếng xe ngựa hay vật gì buộc chuông, xuyên qua hẻm phố thật dài truyền đến, nhỏ vụn mà xa mờ.
Tiếp đó, có thứ gì đó vỡ ra từ cối đá rơi xuống mặt bàn.
Leng keng —— Leng keng —— Liên tiếp hai tiếng.
Tiết Nhàn cảm giác có thứ gì đó lăn trên mặt bàn, khi y còn chưa kịp ngẩng đầu, nó đã lăn lông lốc qua ót y: “Đây là cái trò gì thế hả?! Thứ gì không có mắt, đập nó!”
Huyền Mẫn duỗi tay, vật hình tròn kia lăn qua mép bàn, vừa vặn dừng ở lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Một viên kim châu to cỡ mắt dê.”
Tiết Nhàn sửng sốt: “To cỡ mắt dê? Kim châu?”
Quả nhiên! Y đã bảo mà, chân long chi thể hóa thành kim châu, đâu phải thuật sĩ nào cũng có thể luyện hóa được! Tên thuật sĩ này chẳng qua chỉ đơn giản thô bạo nhét kim châu vào trong cối xay thôi.
Nhưng y còn đang hưng phấn thì chợt nghe Huyền Mẫn nói: “Ừm. Nếu không có mắt, vậy thì đập thôi.”
“Không! Khoan đã!” Nếu không phải bị cái chặn giấy đè nặng, chắc Tiết Nhàn đã vọt lên trời rồi, “Ngươi mà dám đập nó thì ta sẽ đập ngươi!”
Huyền Mẫn thản nhiên nói: “Lại vừa mắt?”
Tiết Nhàn ồm ồm: “Vừa mắt.”
Huyền Mẫn: “Không đập nữa?”
Tiết Nhàn: “Không đập, đồ của ta, ai dám đập!”
“Đồ của ngươi?” Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Làm sao chứng minh?”
Tiết Nhàn nhân cơ hội lừa gạt: “Được, ngươi bỏ chặn giấy ra, ta chứng minh cho ngươi xem.”
Huyền Mẫn liếc mắt nhìn y, phun ra bốn chữ: “Nói miệng là được.”
“…….”
Tiết Nhàn thực muốn phun hết lòng ruột vào mặt hắn.
Nhưng mà kim châu rất quan trọng, lại đang nằm trong tay lừa trọc, khiến y cảm thấy như bị người ta quản chế, không thể không miễn cưỡng thành thật một chút.
Giọng điệu của y chẳng chút lên xuống, chết lặng nói: “Ngươi đem viên kim châu kia soi dưới ánh nến, sẽ nhìn thấy ——”
Thấy trong đó có hình rồng cuộn mơ hồ, nhưng đầu rồng móng rồng đều cuộn tròn vào thân, sợ là nhìn không rõ lắm.
Song Tiết Nhàn không nói thế, y cắn đầu lưỡi, nói: “Sẽ thấy trong đó có hoa văn dạng cong, ngươi từng thấy kim châu nhà nào có thể nhìn thấu như thế chưa?”
Huyền Mẫn nghe vậy, bèn đưa kim châu lại gần sát ánh nến.
Quả nhiên, viên châu vốn thoạt nhìn bình thường dần trở nên soi thấu, có thể mơ hồ thấy được trong đó có một đoạn dây mảnh cuộn tròn.
Huyền Mẫn nói: “Rắn.”
Tiết Nhàn: “……” Rắn cái bà ngoại ngươi!
Y cố nhẫn nhịn, xanh mặt nói: “Giờ thì tin rồi chứ, có thể bỏ cái chặn giấy rách nát này ra khỏi người ta được không? Đưa hạt châu của ta đây!”
Huyền Mẫn cũng không phải kẻ không phân rõ phải trái, hắn thấy nghiệp chướng này nói có lý, liền nâng tay bỏ cái chặn giấy ra.
Tiết Nhàn chống người dậy, vịn mặt bàn lắc đầu thích ứng với cảm giác choáng váng vì bị “Núi đá đè đầu”. Y lắc lắc cái đầu giấy da, vươn hai tay với Huyền Mẫn, giọng điệu không chút khách khí: “Hạt châu của ta đâu? Mau đưa đây!”
Huyền Mẫn chỉ tay vào giữa bàn, nói: “Trước hết ngươi ——”
“Bớt nhảm đê, đưa đây nhanh.” Tiết Nhàn không chút kiên nhẫn ngắt lời hắn.
Huyền Mẫn ngậm miệng, lẳng lặng nhìn y một lát, rồi sau đó đặt hạt châu to bằng mắt dê lên hai cái móng vuốt bằng giấy.
Cộp!
Kim châu không nhẹ, giấy da sao có thể nâng nổi.
Tiết Nhàn chỉ cảm thấy hai tay chùng xuống, trước mắt bỗng tối sầm, y bị hạt châu kéo lăn xuống bàn, trực tiếp nện xuống đất.
“…….”
Ngày hôm nay quả thực quá khó khăn.
Khi Huyền Mẫn nhặt nghiệp chướng này từ dưới đất lên, hai móng vuốt của y vẫn bám chặt lấy kim châu không buông, hệt như thần giữ của.
“Ta chỉ muốn bảo ngươi dịch sát ra giữa bàn thôi.” Huyền Mẫn đặt y xuống giữa bàn, rũ mắt nhìn y: “Còn ngắt lời lung tung nữa không?”
Tiết Nhàn thầm nói “Xí! Ngươi quản được chắc!” Nhưng mà y đã rơi đến thất điên bát đảo, sợ con lừa trọc này mất hứng lại lấy mất hạt châu bảo bối của mình, vì thế ngoài miệng không cam nguyện nói: “Thôi thôi, lần tới sẽ cố để ngươi nói hết.”
Y ôm kim châu lăn hai vòng trên mặt bàn, mãi đến khi một tiếng “Keng ——” đụng vào vật gì đó, mới nghĩ tới, vừa rồi từ trong cối xay rớt ra không chỉ một thứ.
Tiết Nhàn ghé vào kim châu, tập trung nhìn, chỉ thấy thứ đụng vào y là một vòng tròn bạc to bằng quả mơ, vòng tròn có một khe hở hẹp, khi va vào sẽ phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
“Đây là thứ gì?’ Tiết Nhàn hỏi xong, lại lăn lông lốc sang một bên.
Nhìn từ xa một chút, vẫn chưa từng thấy thứ này bao giờ.
“Đây là y linh.” Giọng nói của Giang Thế Ninh thình lình vang lên.
(Ngày xưa, có những đại phu thường mang thuốc đi khắp nơi để chữa bệnh, đi tới đâu thì rung chiếc chuông tròn như hình trên (gọi là y linh – chuông đại phu) để báo cho mọi người biết mà đến chữa bệnh, họ được gọi là “linh y”, “tẩu hương y”, “xuyến y” hay “tẩu hương dược lang”. Nghề linh y dân gian này có nguồn gốc từ xa xưa, đến đời nhà Tống thì rất phát triển. Họ đóng vai trò quan trọng trong lịch sử y học Trung Hoa.)
Tiết Nhàn dính chặt lấy viên kim châu như con lật đật, lăn theo kim châu đến bên cạnh chặn giấy, bấy giờ mới dừng lại: “Ngươi tỉnh rồi à?’
“Vẫn tỉnh nãy giờ, chỉ là lúc trước không mở miệng nói chuyện được thôi.” Giang Thế Ninh nói, “Bây giờ chắc là vì đã về đêm nên tự dưng lên tiếng được.”
Giọng nói của hắn nghe vô cùng từ tốn, so với lúc trước thì có thêm chút sinh khí khó nói rõ, không hề mang tử khí nặng nề, giống như là……. bỗng dưng chấm dứt được một nỗi tâm sự, thoải mái hơn một ít.
Vừa dứt lời, hắn liền rơi từ trên mặt bàn xuống ghế, lại rơi từ trên ghế xuống, biến trở về hình dáng thư sinh.
Hắn vươn tay cầm lấy chiếc y linh kia, vừa lấy ngón tay vuốt ve, vừa nói: “Đây là y linh nhà ta.”
Tiết Nhàn sửng sốt: “Nhà ngươi?”
“Ừ.” Giang Thế Ninh gật đầu, giơ y linh cho Tiết Nhàn xem, bên trên có khắc một cái tên —— Giang Vĩnh.
“Đó là ông cố của ta.” Hắn giải thích: “Ông cố là linh y, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm chẩn bệnh cho người ta. Khi đó vì để nhắc nhở người khác, linh y sẽ treo y linh bạc lên hòm thuốc, đi đến đâu thì vang đến đó, người mang bệnh mang tật nghe thấy được, sẽ đến cầu y hỏi thuốc. Chiếc y linh này là của ông cố ta dùng, hiện nay những linh y đi khắp nơi như vậy đã ít đi nhiều, phần lớn đều có y đường dược đường riêng. Giang gia nhà ta bao đời làm nghề y, vì để không quên bản tâm, chiếc y linh này đã được truyền từ đời ông cố đến tận đời cha mẹ ta.”
“Cha mẹ ngươi?” Huyền Mẫn nhíu mày, vươn tay muốn nhìn thoáng qua chiếc y linh của Giang Thế Ninh, lại lấy ngón tay lẳng lặng sờ y linh một lát, nói: “Ngươi còn ai có quan hệ máu mủ không?”
“Có, chị ta gả đi xa ở An Khánh, tránh được tai họa.” Giang Thế Ninh đáp.
“Hồn phách của cha mẹ ngươi bị nhốt trong chiếc y linh này, khác với Hứa thị bị quản chế trong cối xay kia, tạm thời không thể siêu độ, phải lấy ba giọt máu lao cung của người thân còn tại thế.” Huyền Mẫn nói.
“Máu lao cung?” Giang Thế Ninh là thầy thuốc, lập tức hiểu được lời Huyền Mẫn nói, “Là chỉ máu chích từ huyệt lao cung hả?”
(Huyệt lao cung là huyệt ở trên đường văn tim của gan bàn tay, nơi khe của ngón giữa và ngón áp út chạm vào đường văn này hoặc gấp các ngón tay vào lòng bàn tay, đầu ngón tay giữa chạm vào đường nếp gấp giữa lòng bàn tay (đường tâm đ*o) ở đâu thì đó là huyệt.)
Huyền Mẫn gật đầu.
Hắn đưa y linh cho Giang Thế Ninh, lại quét mắt nhìn bao vải ở một bên.
Tiết Nhàn nhìn theo tầm mắt hắn, vừa vặn thấy được trong bao vải còn có một nén hương khác.
Y thuận tay chỉ vào, hỏi: “Lừa trọc, ngươi siêu độ Lưu lão thái thái chỉ dùng một nén hương, còn một nén nữa định dùng làm gì?”
Huyền Mẫn thẳng thắn: “Siêu độ thư sinh này.”
Giang Thế Ninh còn chưa kịp phản ứng, Tiết Nhàn đã ngóc đầu lên: “Cái gì?! Ngươi ——”
Y còn chưa nói xong, đã thấy Huyền Mẫn đột nhiên chống mặt bàn, mày nhíu chặt, hai mắt khép hờ, có vẻ bỗng dưng không khỏe.
Tiết Nhàn kinh ngạc, thu lời nói nhìn hắn: “Lừa trọc?”
Y thử thăm dò gọi hai tiếng, phát hiện Huyền Mẫn vẫn không mở miệng trả lời, mà dứt khoát ngồi trên ghế, nhắm hai mắt, như thể đang tĩnh tọa dưỡng thần. Nốt ruồi bên cổ hắn đột nhiên hiện ra vài đường mảnh màu đỏ, trông như một con nhện nhỏ.
Tiết Nhàn không để ý chi tiết này, y nhìn chằm chằm Huyền Mẫn trong chốc lát, xác nhận hắn chưa chết cũng chưa tỉnh lại, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Giang Thế Ninh.
Sau thời gian khoảng chừng một chén trà, trên con đường nhỏ nối từ Quy Vân cư đến huyện Ninh Dương, có một thư sinh ốm yếu như bị bệnh lao vội vã gấp rút lên đường. Trên vai hắn có một người giấy đang ngồi, trong lòng người giấy còn ôm chặt một viên kim châu.
Chính là Giang Thế Ninh và Tiết Nhàn.