Trước khi lên máy bay tôi gọi cho Đồng Ngu Thiến, dặn cô ấy nhất định phải đến sân bay đón tôi. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị Nguyễn Thanh Di ép đến phát điên rồi, cho nên mới dám gọi cho Đồng Ngu Thiến. Trình độ lái xe của cô ấy thuộc vào loại bị chính giáo viên dạy lái xe của mình đuổi ra khỏi lớp, hơn nữa cô ấy cũng thích cảm giác không có bằng lái, đến tận cuối năm ngoái bởi vì bị cha ép nên cô ấy mới lấy được bằng.
Trước đây mỗi lần nhóm chúng tôi hẹn gặp nhau thì Đồng Ngu Thiến luôn là người xung phong nhận nhiệm vụ lái xe, bởi vì cô ấy bị dị ứng với cồn nên chưa bao giờ động vào rượu. Nhưng cũng không ai tự nguyện đem thân thể và tính mạng mình giao vào tay cô ấy, chỉ có chị họ Tô Diễm Diễm của tôi tính cách đơn giản, để cô ấy đưa về một lần, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. May mắn là hai người bọn họ cũng chỉ xây xát da một chút, Tô Diễm Diễm hôn mê lâu như vậy cũng chỉ vì quá say mà thôi.
Sau khi máy bay ổn định cất cánh, tôi liền hạ lưng ghế xuống, chuẩn bị ngủ một giấc. Nhưng trong lúc quay đầu tôi lại vô tình nhìn thấy người ngồi chéo phía sau lưng là anh chàng đeo kính râm trong khách sạn lần trước.
Ánh mắt của anh ta chỉ dừng lại trên mặt tôi ba giây, hơi gật đầu, sau đó hoàn toàn coi tôi là không khí.
Từ nhỏ tôi đã được mọi người nâng niu, cho nên khó tránh khỏi có chút hư vinh. Tôi đã để lại phòng giá thấp cho anh, mà anh lại không chút phép tắc coi thường tôi như vậy sao? Khuôn mặt tôi khó coi lắm à?
Vì vậy tôi giả bộ như không nhận ra anh ta, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu tôi xuất hiện một hình bóng mơ hồ, tôi luôn cảm thấy người đó rất giống một người, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nào nhớ ra là ai.
Máy bay cực kỳ ổn định, tôi ngủ một giấc trên trời, lúc tỉnh lại đã chuẩn bị hạ cánh rồi. Không biết đột nhiên nghĩ gì mà tôi lại lén lút liếc nhìn về phía sau, anh chàng đeo kính râm đang nâng cổ tay nhìn đồng hồ, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra trên cổ tay anh ta là đồng hồ Patek Philippe, giống hệt với chiếc mà tôi mua tặng sinh nhật cha mấy tháng trước.
“Cậu hoàn toàn không biết gì về anh ta cả!”
“Ai nói? Mình biết anh ấy vô cùng đẹp trai, rất tinh tế trong chuyện ăn mặc, mình còn biết anh ấy thích đeo đồng hồ Patek Phillippe nữa!”
Hai giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, giống như cuộc đối thoại của tôi và Đồng Ngu Thiến rất nhiều năm về trước. Thế nhưng tôi suy nghĩ thật lâu mà vẫn không thể nào nhớ được người mà chúng tôi nói tới là ai.
Tôi ngẩn người một lúc lâu, lúc này mới chợt nhận ra máy bay đã dừng lại, tôi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đồng Ngu Thiến.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, nhưng trong lòng tôi lại thoáng qua cảm giác bất an, mí mắt nháy liên tục. Quả nhiên, Đồng Ngu Thiến báo với tôi, lúc ra khỏi cửa cô ấy quên không mang bằng lái, cho nên bây giờ xe đang bị tạm giữ.
“Mình biết ngay là không thể trông cậy vào cậu được mà! Lúc bọn Hầu Quán Đình nói cậu là tay lái chuyên nghiệp không bằng lái, mình còn nói giúp cho cậu, cậu làm thế này làm sao mình chịu nổi hả!” Tôi vừa đi vừa thể hiện sự bất mãn với Đồng Ngu Thiến.
Cô ấy rất thản nhiên: “Cậu mắng mình thì cũng chẳng được ích lợi gì. Hiện tại chúng ta nên nghĩ cách đưa cậu từ sân bay về nhà, chứ không phải làm thế nào để cậu có thể chịu nổi!”
Đây là thói quen của Đồng Ngu Thiến, luôn bình tĩnh vào những lúc không thích hợp, từ nhỏ đã như vậy rồi.
Lúc học tiểu học chúng tôi thích đi khắp nơi quậy phá, ngày nghỉ hè cuối cùng tôi điên cuồng làm bài tập, còn cô ấy thì cái gì nên cười vẫn cười haha, lúc cần ngủ cũng vẫn ngủ bình thường, còn nói với tôi: “Bây giờ cậu nên nghĩ cách tìm lý do nào đó để giải thích với cô giáo vì sao chưa làm xong bài tập, chứ không phải ở đây thức đến sáng sớm để viết xong bài!”
+++++++++++++++
Tôi nói: “Vậy thì bảo em gái cậu lái xe qua đây đi?”
“Em gái mình tránh mặt bạn trai cũ, bay sang Ba-li rồi, cũng xuất phát gần như cùng lúc với cậu đấy. Mà tại sao cậu không gọi cho lái xe trong nhà?”
“Mình không muốn để mẹ cảm thấy mình muốn cầu cạnh bà, bà lại có thể nhẫn tâm cắt thẻ của mình đấy!”
“… Mình gọi cho Hầu Quán Đình nhé?”
“Cậu thử xem?”
“Không thử không thử, cậu tức giận gì chứ… A! Đúng rồi.” Giọng nói Đồng Ngu Thiến đột nhiên lên cao: “Quên không nói cho cậu biết, có một đám phóng viên đã chạy đến sân bay chặn đường cậu rồi đấy, đoán chừng là chủ ý của Nguyễn Thanh Di.”
Tôi hít vào một hơi: “Đồng Ngu Thiến, em gái nhà cậu!”
“Em gái mình ở Ba-li, không phải đã nói với cậu rồi sao?”
“Người đặt vé máy bay giúp mình là cậu, không phải chỉ có mình cậu biết thời gian chuyến bay của mình hay sao!”
“Xe của mình bị tạm giữ, mình cũng chỉ muốn cậu về nhà an toàn thôi, cho nên đã gọi cho Hầu Quán Đình…”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi biết Đồng Ngu Thiến không đáng tin cậy, nhưng cũng không ngờ được cô ấy lại không đáng tin cậy đến mức này! Mà việc tôi càng không ngờ đến chính là Hầu Quán Đình lại ngang nhiên bán đứng tôi!
Trí nhớ của tôi không tốt nhưng cũng không thể nào quên được lý do mình không nhịn được mà đánh Nguyễn Thanh Di.
Hôm đó là sinh nhật Hầu Quán Đình, người cha thổ hào của hắn ta nhất định hàng năm phải tổ chức một bữa tiệc rượu cho hắn tại khách sạn lớn nhất thành phố. Bữa tiệc tụ họp rất nhiều minh tinh, nhân vật nổi tiếng, Nguyễn Thanh Di và người mẹ minh tinh của cô ta được mời với tư cách khách quý, nhưng thân phận của Nguyễn Thanh Di đêm đó vừa là bạn, vừa là vị hôn thê của Hầu Quán Đình, cho nên cũng được coi là một nửa nữ chủ nhân.
Hiện trường bữa tiệc có thể nói là vô cùng ngoạn mục, có thể tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối tất cả các bộ phim cẩu huyết dài tập kéo dài mười dãy phố.
Ví dụ như, bạn trai của chị họ Tô Diễm Diễm trong lúc khiêu vũ lại đột nhiên có cảm tình với bạn học của chị ấy, sau đó bày tỏ ngay tại chỗ, người bạn học kia tức giận cho hắn một cái tát, sau đó cảm thấy còn chưa đủ liền tạt một ly rượu đỏ vào mặt hắn. Tô Diễm Diễm cũng cho hắn mấy cái tát, nhưng cuối cùng cũng không đủ nhẫn tâm, chỉ cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Ví dụ như, em gái song sinh của Đồng Ngu Thiến vô tình gặp lại bạn trai cũ, người bạn trai cặn bã năm đó nay đã trở thành một người mẫu nổi tiếng. Hắn vừa lo lắng vừa vui mừng bám lấy váy Đồng Ngu Mỹ không buông, Đồng Ngu Mỹ không kiềm chế được tạt một ly rượu đỏ vào mặt hắn. Chuyện về sau thì tôi không rõ, nhưng dựa theo lời Đồng Ngu Thiến thì người đàn ông kia quấn rất chặt, Đồng Ngu Mỹ không chịu nổi phải bay đến Ba-li tránh nạn ngay trong đêm.
Lại ví dụ như, tôi đi vệ sinh trở lại vô tình nghe thấy Nguyễn Thanh Di đang vênh váo tự đắc nói chuyện với bạn, may là gia đình Hầu Quán Đình có tiền, nếu không thì cô ta cũng không để hắn vào trong mắt. Hầu Quán Đình kém xa so với người bạn trai cũ của cô ta, không hiểu phong tình chút nào. Lúc đó tôi không nhịn nổi mà tiện tay lấy ly rượu trên tay người phục vụ tạt thẳng vào cô ta.
Nguyễn Thanh Di không phải đèn cạn dầu, lập tức nhào tới kéo tóc tôi. Cô ta căn bản không phải là đối thủ của tôi, lôi kéo mấy lần đã bị tôi đẩy ngã xuống đất. Lúc cô ta ngã xuống lại vừa đúng lúc Hầu Quán Đình đi qua, đôi mắt hắn trợn lên nhìn tôi còn to hơn so với cái bánh sinh nhật. Tôi lười tốn nước bọt giải thích với hắn, giữa những ánh mắt khiếp sợ của mọi người ung dung thướt tha rời khỏi phòng tiệc.
Đồng Ngu Thiến nói, trước đây cô ấy chưa bao giờ phát hiện, thì ra lúc tôi nổi đóa lại khoa trương như vậy.
Nhưng sự khoa trương của tôi sao có thể so với Hầu Quán Đình cơ chứ? Vài chục năm làm bạn bè cũng không bằng một lần ngoái đầu cười của Nguyễn Thanh Di. Người ta vừa mới ngoắc ngón tay một cái là hắn liền bán đứng tôi.
Lúc đi đến cửa ra, từ xa đã nhìn thấy một đoàn người ôm máy quay chặn ở đằng kia. Vài em gái nhỏ bên cạnh tôi còn hưng phấn hơn nói: “Oa! Nhiều phóng viên như vậy có phải là ngôi sao nào đó có mặt ở sân bay không?”
“Nhất định là như vậy! Đi, qua đó xem thử!”
E rằng đám ký giả này chính là đám người đến chặn tôi theo lời Đồng Ngu Thiến nói phải không!?
Tôi lén lút tránh sang một bên, tháo tóc đuôi ngựa, đeo kính râm, đội chiếc mũ cỏ rộng vành mua ở Maldives lên, chuẩn bị sống chết một phen. Nhưng tôi cũng không phải người của công chúng, nếu làm như vậy thì cũng có thể bị nhận ra, không thể không thừa nhận tôi quá xui xẻo.
Có người đằng sau lưng hờ hững nói: “Cô làm như vậy ngược lại sẽ biến thành tiêu điểm.”
“Nói đơn giản như vậy, có bản lĩnh thì anh làm cho tôi xem…” Tôi vừa nói vừa quay đầu lại. Lúc nhận ra người vừa nói chính là anh chàng đeo kính râm kia thì ngạc nhiên một giây, sau đó theo bản năng nói tiếp: “Sao anh không ở Maldives nghỉ ngơi với bạn gái?”
Những lời này tôi đã muốn hỏi lúc ở trên máy bay, nhưng bầu không khí lúc đó không tiện nói chuyện.
Anh ta nghiêm túc, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi có cách, nhưng tôi không có thời gian, nếu cô còn nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi sẽ đi ngay.”
“Đưa tôi ra ngoài đi!” Tôi nói, “Mặc kệ anh dùng cách gì.”
Anh ta nửa cười nửa không nhìn tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã ném chiếc mũ rơm xuống đất, ôm ngang người tôi. Tôi vừa chuẩn bị kêu lên thì anh ta đã thờ ơ ném ra một câu: “Muốn ra ngoài thì đừng có mở miệng, cúi đầu xuống!”
Tôi nghĩ lại lời mình vừa nói, dùng cách gì cũng được, vì vậy ngoan ngoãn câm miệng. Nhưng suy nghĩ một chút, tôi lại bổ sung một câu: “Anh đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi!”
Anh ta chẳng thèm để ý, bình tĩnh ôm tôi đi về phía cửa ra.
Tim đã treo lơ lửng trên đầu, tin tức đứng đầu ‘Phú nhị đại và minh tinh nhị đại đánh nhau vì tranh giành than đá nhị đại’ đã đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió, nếu như lại có thêm một tin ‘Phú nhị đại sau ba ngày đã có niềm vui mới’ thì mẹ tôi rất có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Tôi cố gắng chôn mặt mình vào lồng ngực anh ta, hiện lại tôi cũng không cần để ý đến liêm sỉ gì nữa. Tôi đã tặng phòng tổng thống cao cấp nhất ở Maldives cho anh ta và bạn gái rồi, có lẽ cô ấy cũng không vì chút chuyện này mà đến tìm tôi tính sổ chứ!?
Giữa lúc tinh thần tôi bất an không yên, trong đầu toàn suy nghĩ kỳ quái, thì trên đỉnh đầu vang lên giọng nam có thể xuyên qua không gian: “Bạn gái tôi không khỏe, phiền nhường đường.”
Tôi vùi sát đầu vào người anh ta, chỉ sợ tiếng hít thở của bản thân sẽ đánh động đến khứu giác nhạy bén của đám ký giả. Đến khi anh ta buông ra thì tôi cảm giác cả người mình từ thân thể đến linh hồn đều tỏa ra hơi nóng. Tôi nghĩ mình ở Maldives hai ngày, chẳng được cái gì mang về ngoài khí nóng đầy người.
“Bọn họ không đi theo đâu.” Anh ta hỏi tôi: “Có người đến đón cô không?”
Tôi thành thật: “Vốn là có, nhưng xe của cô ấy bị cảnh sát giao thông tạm giữ rồi.”
Anh ta đi lên phía trước mở cửa chiếc Bentley: “Lên xe! Tôi đưa cô về.”
“Đây là xe của anh sao?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi khẽ cắn môi. Tôi phải dùng thẻ tín dụng của mẹ mới có tiền để mua đồng hồ tặng cha, hơn nữa phải cầu xin mẹ mấy tháng mà bà vẫn không đồng ý mua xe cho tôi…
Được rồi, tôi đang cảm thấy vô cùng bất công!
Vừa lúc đó Đồng Ngu Thiến gọi đến, trong giọng nói của cô ấy không có một chút cảm giác áy náy nào: “Hinh Hinh, cậu vẫn ổn đấy chứ? Có thể đột phá được vòng vây không?”
Tôi nói: “Cậu cứ chờ đó! Món nợ với cậu và Hầu Quán Đình chờ mình về sẽ tính cả thể!”
“Cậu đừng xúc động như thế! Hầu Quán Đình không phải là người như vậy, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, cho dù cả thế giới này đều bán đứng cậu thì Hầu Quán Đình cũng sẽ không! Từ nhỏ hắn đã thầm mến cậu, cũng không phải cậu không biết điều ấy. Lúc chúng ta còn học ở Anh, cậu bị tên người lai Trung – Thái đần độn kia làm bị thương, tên là Lý cái gì Thác ấy, Hầu Quán Đình tức giận, tóm được tên tiểu tử kia sau đó đánh vào chỗ hiểm của cậu ta, còn viết lên lưng cậu ta bốn chữ, hắn viết cái gì, cậu còn nhớ chứ?”
“Tận trung báo quốc?”
Đồng Ngu Thiến vô cùng phiền muộn: “Tôi là tên cặn bã!”
“Điều này cậu không cần nhấn mạnh, mình đã biết từ lúc nhỏ rồi.”
“Mình nhổ vào! Ý mình là Hầu Quán Đình đã viết lên lưng tên tiểu tử kia bốn chữ ‘Tôi là tên cặn bã’! Hắn không ưa tên tiểu tử kia, ai biết cái người không có tam quan rõ ràng là cậu qua vài ngày đã xưng huynh gọi muội với cái tên Lý cái gì Thác đấy rồi, còn nói cái gì mà tình yêu không là gì cả, bạn bè mới là mãi mãi. Đến giờ mình vẫn chưa nghĩ thông, cậu lấy đâu ra tâm tư thánh mẫu mà tha thứ cho cậu ta thế, việc này không giống với phong cách của cậu!”
“Bởi vì cậu ta rất đẹp trai!” Tôi hùng hổ nói: “Chỉ riêng điểm này thôi là mình đã có thể tha thứ cho tất cả sai lầm của cậu ta rồi.”
“Cậu có thể giữ vững tam quan một chút không hả? Mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy! Cậu bình tĩnh một chút, đừng trong lúc nóng giận mà đi tìm đánh Hầu Quán Đình nhé!”
“Mình không muốn thảo luận vấn đề của Hầu Quán Đình với cậu.” Tôi còn phiền muộn hơn cô ấy: “Không nói chuyện với cậu nữa. Chiều nay một giờ, gặp ở chỗ cũ!”
Nếu như có ai đó nhàm chán làm một bảng xếp hạng ‘Những người bạn thân không đáng tin cậy nhất’, thì Đồng Ngu Thiến chắc chắn có thể làm quán quân của cả hai giới tính. Đặc điểm của cô ấy chính là ở thời điểm quan trọng sẽ xảy ra sự cố như xe bị tuột xích, cũng ví dụ như bây giờ, trong lúc quan trọng cô ấy không giúp tôi thì thôi lại còn cùng chung thuyền với Hầu Quán Đình! Thảo nào Hầu Quán Đình vẫn nói luận tam quan, luận trình độ thì Đồng Ngu Thiến kém xa so với Đồng Ngu Mỹ.
Đồng Ngu Thiến và Đồng Ngu Mỹ là chị em sinh đôi, nhưng ngoại trừ khuôn mặt ra thì khí chất bên trong không hề có một điểm tương đồng, vấn đề là tên của hai người lại có thể khiến người khác hiểu lầm. Hầu Quán Đình nói ‘Thiến’ là một chữ đa âm, hắn từng có lần cho rằng hai chị em cùng tên (1).
(1) Thiến – 茜 là một chữ có nhiều cách đọc, nó còn có nghĩa là xinh đẹp duyên dáng, ở đây Hầu Quán Đình đã nghĩ ‘Thiến’ có nghĩa là đẹp giống như ‘Mỹ’
Em gái Đồng Ngu Mỹ từ nhỏ đã học hành giỏi giang, trong tất cả mọi cuộc thi đều không bao giờ lọt khỏi tốp 3 toàn trường. Ngược lại chị gái Đồng Ngu Thiến lại là một học sinh cặn bã, chưa bao giờ ra khỏi tốp 3 đếm ngược từ dưới lên.
Lúc tôi còn đi nhà trẻ, mẹ tôi ôm hy vọng ‘gần đèn thì rạng’ cổ vũ tôi kết bạn với cô con gái ngoan hiền Đồng Ngu Mỹ của người bạn thân. Từ nhỏ Đồng Ngu Mỹ đã là ‘con nhà người ta’ trong miệng người lớn, lúc nào toàn thân cũng phát ra ánh sáng. Nhưng mẹ tôi ngày nào cũng nói Đồng Ngu Mỹ giỏi giang thế nào, cho nên khiến tôi sinh ra cảm giác phản cảm với cô gái nhà người ta, lâu ngày tôi lại trở thành bạn bè tri kỷ với người chị học hành lẹt đẹt Đồng Ngu Thiến.
Lúc bị mẹ mắng, tôi hời hợt nói: “Như vậy con gái mẹ mới có thể trở nên ưu tú hơn! So lên bên trên thì không đủ, nhưng nhìn xuống dưới thì cũng khối người không bằng.”
Nghe cha tôi nói, từ đó về sau mẹ tôi đã hoàn toàn mất lòng tin với tôi, còn có ý định muốn sinh đôi nhưng đáng tiếc lại không thành.
Lúc hoàn hồn lại tôi bỗng phát hiện ra anh chàng đeo kính râm kia đang đứng bên cạnh, tất cả những thứ tôi vừa nói anh ta cũng đều đã nghe thấy. Tôi cố gắng nhớ lại mình đã nói những gì, nhưng trong đầu lại loạn vô cùng, hình như tôi cũng không nói gì sai cả.
Anh chàng đeo kính râm rất bình tĩnh, không nói gì, cho đến lúc tôi xuống xe anh ta mới mở miệng hỏi số điện thoại của tôi, tôi hơi chần chừ một lát. Bởi vì giây phút lưỡng lự này mà rất lâu sau đó tôi vẫn luôn chắc chắn rằng mình chính là một cô gái vô cùng dè dặt!
Không biết anh chàng đeo kính râm có nhận ra tôi là người rụt rè hay không, mà thẳng tay lấy điện thoại trong tay tôi bấm một dãy số: “Tôi biết cô tên Liêu Hinh Hinh, là con gái một của Liêu gia. Có lẽ sau này chúng ta sẽ có lúc cần đến đối phương, kết bạn đi!”
Tôi cúi đầu nhìn cái tên anh ta lưu trong điện thoại: Lục Tây Thành.