Trời ạ! Em không thèm viết một chữ nào, mà tự dưng lại gửi một cái ảnh như thế đến đây.
Thật là đáng sợ, anh đang ngồi quán net, thiếu chút nữa bị người khác nhìn thấy rồi. Cái ảnh đó chụp khi nào vậy? Em thật là… Anh cũng chẳng biết nói em thế nào nữa.
Tức thì tức, em đây không phải là ý định uy hiếp anh đó chứ?
Chụp ảnh của anh để làm gì? A Nguyên nhà bên cạnh dáng người rất đẹp, em đi mà chụp nó ấy, không thì em gái của A Nguyên cũng được. À, nếu có chụp A Nguyên thì cho anh xem với nha. Đùa thôi, anh biết thể nào em cũng sẽ giận mà…
Đừng có gửi cái loại ảnh này tới nữa.
Nếu không, anh sẽ giận thật đấy.
Đúng rồi, còn sinh hoạt phí, em định không gửi cho anh nữa hả? Hôm nay Trương Đắc Danh hỏi anh còn tiền tiêu không, anh bảo hôm qua mượn vẫn còn dư. Cậu ta hình như có rất nhiều tiền, không biết ba cậu ấy làm gì nhỉ?
Anh hai.
Ngày 10 tháng 9 năm 2001
Em trai ngoan a, anh biết em thương anh nhất mà.
Lần này em hào phóng thật nha, gửi liền lúc một ngàn lận. Có phải anh khích tướng nói em chơi game hữu dụng không? Ha hả, kỳ thật làm sao anh lại không biết em trai của anh là người như thế nào, nhất định sẽ không đem tiền đi chơi game đâu nhỉ. Nhớ em từng nói đó là việc mấy đứa hạ đẳng mới thèm làm.
Còn một điều này nữa. Lần sau gởi thư, em cải thiện ngữ khí một chút được không? Ừm, liệu có phải em gửi nhầm cái thư em viết cho con cún con nhà A Nguyên tới chỗ anh không a? Cho dù mắng chó cũng đừng ác liệt vậy chớ. Ngay cả anh xem cũng chẳng hiểu gì, cứ như chém đầu bổ não người ta vậy.
Anh hai
Ngày 15 tháng 9 năm 2001
Em trai, thư của em dài quá, anh đọc kỹ rồi.
Làm rõ vài vấn đề nha.
Đầu tiên, không phải anh cầm tiền rồi nên lơi là viết thư cho em, chỉ là gần đây anh rất bận. Trương Đắc Danh mời anh tham gia câu lạc bộ thi họa của bọn họ, mà câu lạc bộ này buổi tối không họp thì cũng chuẩn bị các loại tài liệu.
Tiếp nữa, anh ở trường học rất biết điều, tuyệt đối không có làm xằng làm bậy, không có bởi vì em tạm thời đang ở trường quân đội không thể tới tìm anh nên anh làm càn.
Cuối cùng, thư anh viết cho em ngày càng ngắn, là bởi vì anh nói cho em cái gì em liền mắng cái đó, càng nói càng sai, anh làm sao dám tiếp tục thao thao bất tuyệt?
Gần đây anh có theo học phụ đạo một lớp biện luận, nói chuyện cũng có lý hơn đúng không?
Cuối cùng của cuối cùng, em gọi anh là anh hai đi, anh thấy em trai của mấy đứa bạn cùng học với anh toàn gọi tụi nó là anh hai hết á.
Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng, em có chụp ảnh A Nguyên không thế? Cái ảnh lần trước của anh, không được cho người khác xem. Cùng lắm khi nào về anh nhận lỗi với em là được.
Anh hai.
Ngày 16 tháng 9 năm 2001
Em trai à, khẩu khí viết thư của em vẫn còn kém lắm. Anh là anh hai, em sao lại lẩm cẩm lẫn lộn quan hệ giai cấp cao thấp này vậy?
Quên đi, hôm nay không nói chuyện này, bởi vì tâm tình anh đang không tốt.
Có một việc, không biết có nên nói cho em hay không. Nói em lại chê cười anh, không nói thì anh lại…thôi vẫn là nói cho em đi.
Lớp anh có hơn ba mươi thằng con trai, vốn anh nghe lời em, ít nói, ít nhìn, ít cười với người khác, đi đường đi học ăn cơm đều tận lực cúi đầu, tránh cho khiến người khác chú ý. Cho nên cho tới bây giờ, anh chỉ biết được sáu đứa trong ký túc xá, còn thân thì chỉ với mỗi Trương Đắc Danh.
Nhưng mà tối hôm qua, lúc anh học thêm trở về thì bị một người ngăn cản.
Qua nửa ngày mới biết cậu ấy nguyên lai là bạn học của anh, kêu Hà Tiếu Nhai.
Cậu ta cũng thật cao lớn nha, lúc ấy anh còn tưởng mình sắp bị trấn lột nữa, kết quả là cậu ta trừng mắt cả buổi, nói: “Cậu kiêu thật đấy.”
Anh nói: “Tôi đâu có kiêu.”
Em trai, em biết thừa anh từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, chưa bao giờ kiêu ngạo, đúng hay không?
Sau đó cậu ta lại nhìn chăm chú anh nửa ngày, bỗng nhiên cười cười. Ha, bộ dáng cậu ta cười rộ lên cực kỳ đẹp nha, còn đẹp hơn cả A Nguyên nữa.
Anh tưởng cậu ta còn muốn nói gì nữa, kết quả một chữ cũng không nói, vuốt vuốt cái mũi bước đi. Đúng là quái nhân.
Có điều, giọng nói của cậu ấy thật là dễ nghe, em bảo cổ họng anh tốt, anh thấy cổ họng cậu ấy mới là tốt.
Anh cũng chẳng biết là thế nào, lúc trở lại ký túc xá càng nghĩ càng mơ hồ, nhịn không được nghĩ tới nghĩ lui, chính là nghĩ mãi vẫn không ra kết quả. Em trai, em nói người này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Giờ anh mới nhớ, lúc đó hình như cảm thấy có cái gì đó choáng ngộp phát sợ luôn.
Ngày 17 tháng 9 năm 2001
Em trai, không nên kích động.
Hiện tại em đừng tới trường anh, nếu không làm sao giải thích với trường quân đội, giờ em là niềm kiêu hãnh của ba má, toàn bộ Trương gia chúng ta trông cậy vào em làm rạng rỡ tổ tông đó.
Còn nữa, đừng có hở một tí liền nói cái gì mà phải thiến người ta.
Hà Tiếu Nhai cũng chưa có làm gì anh, cậu ta không động cũng không chạm vào anh. Anh cảm thấy cậu ấy không giống với tên lần trước bị em đánh gần chết đâu.
Ừm, anh có ý kiến, đừng có dùng cái từ “Quyến rũ” để nói về anh. Giờ anh là sinh viên rồi, biết tự ái đấy.
Em muốn anh báo cáo lại tỉ mỉ tất cả động thái bên người, nhiều chuyện như vậy, anh báo cáo như thế nào đây?
Ngẫm lại, ừm, có một việc, chính là sau chuyện Hà Tiếu Nhai lần trước anh gửi thư cho em. Sau khi trở lại ký túc xá, Trương Đắc Danh thấy anh không ngủ được nên tìm anh nói chuyện phiếm.
Cậu ta thật đúng là tri kỷ nha, vài ba câu, chẳng biết tại sao, anh vốn chỉ định nói cho một mình em, kết quả nói luôn chuyện này cho cậu ta biết.
Trương Đắc Danh cậu ta đúng là rất biết kiềm chế cảm xúc nha, chẳng hề giống như em nổi trận lôi đình, chỉ hỏi: “Vậy cậu cảm thấy như thế nào??”
Anh nói: “Chẳng sao cả.” Hà Tiếu Nhai không có sờ anh, giọng nói không tồi, tướng mạo cũng khá, kích thích khi bị cậu ta chặn đường anh vẫn còn chịu được.
Trương Đắc Danh dường như rất cao hứng, nhìn nhìn anh cười không ngừng. Chẳng biết cười cái gì nữa.
Anh hai.
Ngày 25 tháng 9 năm 2001
Em trai, tại vì câu lạc bộ thi họa phải tổ chức thi đấu nên anh gần đây không viết thư cho em được. Anh biết là anh không đúng, em cũng không cần nóng như vậy chứ, tính tình của em phải sửa đi mới được, quăng bom làm thùng thư của anh thiếu chút nữa nổ tung luôn.
Thật chẳng hiểu, đang yên lành em trốn khỏi trường làm cái gì? Nghe mẹ nói nguyên bản kỳ này em hẳn là có thể giành được học bổng đúng không? Học bổng trường em là khó lấy nhất, hơn nữa còn được ghi vào học bạ, sau này đi đâu đều uy phong lẫm liệt, tự dưng bỏ trốn làm cái gì không biết.
Em bị cấm túc bao lâu? Cấm túc mà vẫn lên mạng được hả? Em nha, anh cũng chẳng biết nên giáo dục em thế nào nữa. Em cả ngày nói anh chưa đủ nghe lời, giờ nhìn lại mình xem.
Còn nữa, nói cho em biết, anh giận thật rồi đấy. Em lại gửi ảnh cho anh làm gì? Nè, rốt cuộc em đã chụp bao nhiêu cái ảnh của anh rồi hả? Mau thiêu hủy toàn bộ đi. Trương Đắc Danh với anh cùng lên mạng, vừa rồi lúc mở ảnh ra cậu ta ngồi ngay cạnh, anh thiếu chút nữa bị hù chết rồi. May mắn cậu ta dán mắt vào máy của mình, bằng không sau này anh sao dám nhìn mặt người khác nữa.
Em bảo anh kể lại chi tiết tất cả tình hình gần đây, hôm nay anh chưa rảnh, để mai đi.
Cuối cùng, em ngoan một chút đi, đừng có chạy loạn. Ở trong trường học không tốt sao, em chạy tới đây làm chi? Anh hiện tại tốt lắm, em cũng phải chiếu cố chính mình nha.
Anh hai.
Ngày 26 tháng 9 năm 2004
Được rồi, anh đầu hàng vụ oanh tạc thư từ của em.
Hà Tiếu Nhai không có “Tiến thêm một bước hành động”, cũng không có “Khinh bạc” anh. Lần sau đừng có dùng loại từ này được không?
Anh với Hà Tiếu Nhai đương nhiên vẫn còn gặp mặt, tụi anh học chung một lớp mà, đi học thể nào chẳng đụng nhau. Cậu ta thường xuyên ngồi bên trái hoặc đằng sau anh.
Trước kia anh cũng không để ý tới cậu ta, nhưng mà từ sau lần đó, anh cũng không thể không bắt đầu lưu ý. Kết quả càng lưu ý càng phát hiện cậu ấy cũng không tồi. Hình như cậu ấy luôn tìm cách bắt chuyện với anh, rốt cuộc hôm nay có cơ hội.
Lúc tan học cậu ta nhỏ giọng nói với anh: “Tôi biết cậu là ai”, rồi cười cười với anh một cách thần bí. Bộ dáng thật không tồi nha, cực kỳ đẹp trai.
Anh nghe thấy có chút cổ quái, nên nói: “Tôi cũng biết cậu là ai.”
Cậu ta hỏi: “Vậy cậu nói xem tôi là người như thế nào?”
“Con trai” Ha ha, đáp án này thực tuyệt đúng không, Anh hai em gần đây mồm miệng lanh lợi không ít đi? Đều là rèn luyện mà ra đó, chung quy là sinh viên ai chẳng hài hước.
Còn có một việc, lần trước ở trong phòng của câu lạc bộ thi họa, lúc chỉ còn có hai người, Trương Đắc Danh nói với anh: “Cậu hiện tại rất nguy hiểm, có biết hay không?”
Anh đờ ra nửa ngày chưa kịp phản ứng, hỏi cậu ta, cậu ta lại không chịu nói thẳng, lắc đầu: “Tự cậu ngẫm lại đi.”
Anh nghĩ thật lâu vẫn là không nghĩ ra được.
Em trai, em nói có phải cậu ta muốn hù anh hay không? Không thể nào, bọn anh là bạn tốt, cậu ấy sẽ không làm anh sợ. Nói như vậy thì anh thật sự bị nguy hiểm? Hắc, sao có vẻ giống phim kinh dị thế nhỉ.
Quên đi, em cũng đừng để ý, cậu ấy hay nói giỡn với anh ý mà.
Cấm túc cho tốt nha, đừng có mắc sai lầm lần nữa.
Anh hai.
Ngày 1 tháng 10 năm 2001
Quốc khánh, tất nhiên là vui rồi.
Em trai, thời hạn cấm túc của em đã hết chưa?
Anh dạo này rất tốt, có điều sinh hoạt phí dường như không nhiều lắm. Thực xin lỗi, gần đây tiêu hơi nhiều, tại vì mua không ít sách. Nói cho em biết nha, anh mới phát hiện nguyên lai bộ giáo trình Tân đông phương Anh ngữ mà Trương Đắc Danh đưa cho anh rất đắt tiền, ngại quá, cậu ta ra tay cư nhiên hào phóng như vậy.
Tuần sau là sinh nhật cậu ấy, anh nghĩ nên tặng một chút quà mới được.
Em mỗi ngày đều hỏi chuyện về Hà Tiếu Nhai, kỳ thật cũng không có việc gì đâu.
Cậu ta vẫn như cũ, mỗi ngày đi học, là một sinh viên bình thường. Nguyên lai thành tích học của cậu ta rất giỏi, người ta nói ngày thường cậu ấy rất cao ngạo, vừa có tiền vừa có hậu thuẫn, cho nên thầy giáo đối xử với cậu ta cũng khác với các sinh viên khác. Chậc chậc, thế mà dám nói anh “kiêu”.
Thật ra thì có một chuyện đặc biệt. Lần trước Hà Tiếu Nhai đưa cho anh một tờ giấy, hỏi sinh nhật của anh muốn có quà gì. Cậu ta làm sao biết anh sinh ngày nào?
Anh trả lại tờ giấy nói không cần khách khí.
Cậu ta lại đưa lại tờ giấy, nói muốn tặng anh một món quà anh không được phép cự tuyệt… Này thật sự là…. Thịnh tình không thể chối từ, ha ha, em có thấy nhân duyên của anh có đặc biệt tốt không?
Đừng có ghen tị nha. Nếu muốn thì em cũng được như thế thôi, chỉ cần thu liễm mấy thói xấu của em lại. Đối với anh mình mà cũng không tôn trọng nữa thì chắc em đối với bạn cùng học cũng chẳng ra sao đi.
Anh hai.
Ngày 3 tháng 10 năm 2001
Em trai, có phải em bị cấm túc thì không được phép ra ngân hàng đúng không? A a a vậy làm sao bây giờ, anh còn định bảo em gửi thêm nhiều tiền một chút, để mua quà cho Trương Đắc Danh.
Ngày kia là sinh nhật Trương Đắc Danh rồi, sáng nay anh mới hỏi cậu ấy muốn cái gì.
Cậu ta hỏi: “Tớ thích cái gì cậu đều tặng tớ có đúng không?”
Anh nói: “Dù sao cũng phải là thứ tớ mua được.”
Cậu ta lại nói: “Thứ đó cậu không mua nổi, nhưng có thể tặng được.”(mùi nguy hiểm =))
Líu lưỡi nửa ngày, quên đi, luận về mồm mép thì anh vẫn thua xa người ta. Anh thấy, mua cái bánh sinh nhật là được rồi, đúng không?
Cuối cùng, bao giờ em được thả vậy? Đừng nói là bị cấm túc cả học kỳ chứ? Nếu như quả thật là như vậy, có thể xin huấn luyện viên cho ra ngân hàng một lần, gửi hết sinh hoạt phí cho anh được không? Đừng có kiểu em phạm sai lầm anh đi theo nhịn đói chứ? Ít nhất em bị cấm túc cũng không chết đói mà.
Tuy rằng Trương Đắc Danh bằng lòng cho anh mượn tiền, nhưng tôn nghiêm của anh hai em vẫn là trọng yếu nha.
Hà Tiếu Nhai gần đây cũng không có ngồi gần anh mà cách rất xa. Chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì nữa.
Đúng rồi, còn một tin lớn nhất, chấn động nhất nè, anh nhận được thư tình đó, từ một nữ sinh bên khoa hóa học. Tuy nhiên chị ấy học trên anh một khóa, là đàn chị, cái này chắc không vấn đề gì đi?
Chữ chị ấy viết rất đẹp nha, thư tình viết cũng hay nữa, anh cảm động muốn chết luôn. Trương Đắc Danh giúp anh xem nửa ngày, anh hỏi cậu ta “Thế nào”, cậu ta hưng phấn còn hơn cả lúc chính mình nhận được thư tình, cầm tờ giấy kia cười đến không nhấc nổi thắt lưng. Xem ra cũng không tồi.
Đáng tiếc không có máy scan, không thì anh scan một bản gửi cho em rồi.
Hắc, em muốn có chị dâu như thế nào, nói thử anh nghe. Gần đây anh hay vào trang web tên “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ tới”, trên đó dạy rất nhiều cách tìm bạn gái nha. Trường anh cũng không ít nữ sinh, anh mà học xong, tám phần là ngoắc ngoắc ngón tay một cái cũng có thể gọi mỹ nữ đến.
Hôm nay nói khá nhiều rồi.
Anh hai.
Ngày 4 tháng 10 năm 2001
Em trai, hình như dạo này em càng ngày càng bạo lực. Đối xử với anh hai như thế là không đúng đâu, anh vẫn là quá nuông chiều em rồi. Lần trước anh dùng từ “tâm lý méo mó” là anh sai, chắc cũng làm em tổn thương đi.
Nhưng em cũng không thể hở ra là nói việc anh nhận thư tình của đàn chị kia là mê gái chứ, đó là tôn trọng người khác, có hiểu không? Còn nữa, hiện giờ em đang học thêm chương trình về máy tính sao? Muốn đi hack rụng cái web “Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ tới” kia làm chi vậy? Trang web đó rất tốt nha, hiện tại ngày nào anh cũng vào một lần, hắc, mấy thứ học trên đó rất hữu dụng. Anh đem thành quả học tập thí nghiệm trên người Trương Đắc Danh một chút, cậu ta mặt đỏ như uống phải ba cân Bạch Kiền* vậy, cuối cùng cư nhiên còn hướng anh đầu hàng, nói “Cậu tha cho tớ đi”, sau đó còn đe dọa anh “Còn tiếp tục sẽ xảy ra tai nạn chết người đó, cậu cũng đừng có hối hận.”
Bạch kiền: một loại rượu rất mạnh của Tứ Xuyên, có vị chua và cay
A, anh hai em lợi hại không? Cuối cùng cũng không làm em mất mặt nha.
Ưm… Còn vấn đề sinh hoạt phí, có cần anh hai viết thư cho huấn luyện viên của em không, nếu không thì nhờ huấn luyện viên giúp em gửi tiền cho anh cũng được.
Anh hai.
Ngày 5 tháng 10 năm 2001
Em lại phát cáu cái gì. Anh khó chịu lắm đấy, mỗi lần mở thư của em toàn mấy lời giáo huấn kinh thiên động địa. Nói cho em hay, anh cũng có khi nổi giận, đừng tưởng anh lúc nào cũng nghe lời em. Giờ anh là sinh viên đại học rồi, hơn nữa còn cách em cả ngàn dặm đấy.
Hôm nay là sinh nhật Trương Đắc Danh, ai, thôi không nói nữa.
Tâm trạng anh hôm nay đang không tốt, đọc xong thư của em lại càng tệ hơn nữa.
Chẳng nói được chuyện gì hay cả.
Thật là, tại sao sức lực của con trai lại lớn như vậy chứ? Anh cũng là con trai, vì cái gì sức khi anh với cậu ta đánh ra lại giống như gà con với diều hâu?
Tâm tình không tốt, viết thế này thôi.
Em viết thư mà còn mắng anh, anh sẽ cho địa chỉ của em vào thư rác đấy, khỏi thư từ gì luôn.
Anh hai.