Đường Tô bên kia còn muốn trêu tới hắn đây, nói thật, coi như hắn không cảm nhận được tới hệ thống ngược tra vạn nhân mê của Đường Tô kia, thì hắn cũng sẽ không đối với những kẻ tự cho là đúng, một bộ ta yếu ta có lý dậy lên nửa phần hứng thú.
Huống chi, nếu như dựa vào hệ thống liền có thể thu hoạch tình cảm, thì trên đời này như thế nào lại có nhiều nam nữ si tình,tra công tiện thụ như vậy?
Lấy thực tình còn chưa chắc có thể đổi về thực tình, huống hồ còn trông cậy vào cầm những vật khác đi lừa gạt, quả nhiên là làm trò hề cho thiên hạ.
Tình cảm vốn là đồ vật mơ hồ nhất trên thế giới này.
Tiểu minh tinh kia ghé vào trước bàn nhìn sách một hồi lâu, rốt cục nhịn không được nói: " Anh... Thời điểm trước đó bao nuôi những người khác, cũng làm như thế?"
"Nói bao nuôi cũng không tránh khỏi quá thấp kém đi." Lý Tạ Hiên bình thản nhìn lấy y, "Ta chỉ là thói quen đưa phật đưa tới Tây Thiên, nếu đã muốn giúp đỡ người nào đó, vậy liền một đường quản đến cùng."
"Tôi trước đó có nghe qua rất nhiều tin đồn có quan hệ tới anh." Tiểu tiểu minh tinh tổ chức ngôn ngữ một chút, " Tôi vốn là không có tiền đồ gì, ở trong cái vòng giải trí này chẳng lăn lộn ra gì, ngược lại cũng không sợ đắc tội anh mà dẫn tới phong sát...Anh cùng lời đồn bên ngoài chênh lệch rất lớn."
Lý Tạ Hiên cười nhạo: "Ta cũng không tính là người tốt gì, đừng đặt quá nhiều hy vọng ở ta. Ta cho ngươi cơ hội xoay người, ngươi kiếm tiền cho ta, Bá Nhạc cũng với ngựa vốn là cả hai cùng có lợi. Lời đồn đãi thì không nên tin hết, có nhiều thứ ngươi phải để bản thân đi xác định. Xem ra ngoại trừ sách chuyên môn, ta phải cho ngươi học thêm hai khóa môn tư tưởng giáo dục nữa."
Tiểu minh tinh trầm mặc một lát, tâm tình có chút phức tạp.
Y vốn chỉ là một diễn viên quần chúng không đủ tư cách, vẫn luôn một mực âu sầu thất bại.
Đột nhiên, tổng giám đốc Hoa thị nói muốn y đi theo đối phương một thời gian ngắn, để tiểu minh tinh cảm thấy bị vũ nhục một trận, nghĩ là Lý Tạ Hiên muốn bao dưỡng y. Nguyên bản trong lòng của y cũng có oán khí, cảm thấy mình bị triệt để khinh thị, ngoại trừ khuôn mặt thì chính là hai bàn tay trắng. Nhưng nghĩ đến muốn nổi danh, để tất cả những người xem thường mình phải hối hận, y dứt khoát cứ như vậy tự mình chìm đắm trong đọa lạc, đồng ý yêu cầu của Lý Tạ Hiên.
Ai biết được Lý Tạ Hiên thế mà thật chỉ là để y " Đi theo đối phương một đoạn thời gian"...
Lý Tạ Hiên lại nói:" Ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy, đọc sách là chuyện tốt, chờ ngươi có đầy đủ tri thức cùng kinh nghiệm, ngươi có thể hiểu rõ chính mình muốn cái gì, có được phán đoán cơ bản nhất. Thị phi đen trắng, tự tại lòng người, không có chuyện gì là tuyệt đối. Ngươi cho rằng đó là trắng cũng không nhất định phải là trắng, ngươi cho là đen cũng không nhất định phải là đen."
"Thần linh muốn cứu thế giới, nhưng con người lại không muốn tự cứu mình. Quả thật, có thể giúp ngươi, chỉ có chính ngươi."
Lý Tạ Hiên đẩy cửa ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho thầy giáo môn chuyên ngành tới.
Tiểu minh tinh sững sờ, không biết hắn đến cùng muốn biểu đạt cái gì.
Lý Tạ Hiên đến cùng là thuộc dạng người gì đây?
Y luôn cảm thấy trên thân thể người này quấn quanh lấy vô số bí ẩn.
Giống như vực thẳm sâu không lường được, dẫn dụ tìm kiếm người trượt chân rớt xuống, rơi vào khe sâu.
Lý Tạ Hiên sau khi gọi điện cho thầy giáo chuyên ngành xong, trực tiếp đi thẳng ra biệt thự của mình. Đi được nửa đường còn đặc biệt chậm rãi liếc qua quản gia mình thuê, kém chút xíu là đem quản gia dọa đến hai chân như nhũn ra.
Đoán chừng là nhìn thấy Đường Tô đáng thương liền mở cửa cho người vào đi! Lý Tạ Hiên cực kỳ không vui, Đường Tô đáng thương, vậy hắn thì không xui xẻo? Làm ơn rõ ràng một chút, nơi này là phòng ở của hắn a! Muốn thương tiếc thì tự mở cửa nhà mình đi, đừng tự tiện thay hắn làm chủ.
Một kẻ luôn muốn đổ lỗi cho sự hào phóng của người khác, thật sự là đủ rồi.
Đi vài bước, Lý Tạ Hiên ngẩng đầu nhìn một chút, lúc này sắc trời u ám, đúng là cảnh tượng trời sắp đổ mưa.
Hắn lại quay trở lại lấy hai cây dù che mưa, lúc này mới nghênh ngang đi ra khỏi nhà.
Đường Tô muốn công lược hắn, muốn công lược Thiệu Thốc, vậy Lý Tạ Hiên hắn tự nhiên cũng có thể lựa chọn đánh trả.
... Tỉ như, thức tỉnh Thiệu Thốc, để cho nhiệm vụ của cái hệ thống ngược tra vạn nhân mê của Đường Tô triệt để thất bại.
...................
Lúc này Đường Tô tâm tình phải nói chênh lệch vô cùng.
Cậu muốn công lược Lý Tạ Hiên nhưng ngược lại, tự đem độ hảo cảm vốn đã thấp đến đáng thương trong lòng đối phương mà tiêu hết không nói, liền ngay cả quan hệ cùng Thiệu Thốc cũng nhanh chóng chuyển thẳng xuống dưới.
Nhiệm vụ chi nhánh trực tiếp phán thất bại, Đường Tô cũng mất ý nghĩ tiếp tục xoát hảo cảm của Thiệu Thốc. Từ sau khi trong nhà ở của Lý Tạ Hiên đi ra, cậu liền trực tiếp cự tuyệt dề nghị đưa về nhà của Thiệu Thốc, một thân một mình rời đi, chỉ lưu cho Thiệu Thốc một bóng lưng nhỏ yếu, lẻ loi hiu quạnh.
【 túc chủ! Không cần lo lắng, nhiệm vụ chi nhánh của Thiệu Thốc mặc dù bị phán thất bại, nhưng vẫn còn có cơ hội cứu chữa nha, 】 hệ thống 999 thấy Đường Tô tâm tình không tốt, vội vàng trấn an, 【 Chỉ cần hắn một lần nữa yêu túc chủ là vẫn có cơ hội cầm tới 80% điểm số được thưởng. 】
Đường Tô mệt mỏi.
999 lại tiếp tục khuyên: 【 không việc gì a túc chủ! Ngươi bây giờ có năng lực vạn người mê, Thiệu Thốc nếu như không có giúp ngươi đem cái tên đại tra công Lý Tạ Hiên đối phó trở về, vậy thì hắn cũng là tên tra công cặn bã không có lương tâm! Chúng ta đi công lược chi nhánh khác đi! Rất nhanh thôi cái tên đạo diễn đã ngủ với nguyên chủ sẽ xuất hiện, sau đó đem ngươi mang đi, mời ngươi đi ăn cơm, chờ đến lúc đó... 】
Nó còn chưa nói dứt lời, Đường Tô lập tức lại có tinh thần, ngay cả bước đi đều nhanh hơn một chút.
Tra công đều đi chết hết đi không phải tốt hơn sao! Cậu oán khí trùng trùng mà nghĩ.
Thiệu Thốc lưu lại tại chỗ, yên lặng nhìn Đường Tô rời đi.
Lần này, hắn thế mà không có xúc động muốn xông lên để chặt chẽ ôm lấy đạo thân ảnh kia.
Nhưng nghĩ đến Đường Tô yếu đuối, hắn vẫn là cắn răng đi theo, ở tại sau lưng Đường Tô, âm thầm bảo hộ đối phương.
Ai biết đi được một hồi, phía sau cậu lại đột nhiên có một chiếc xe con lái tới, vượt qua Thiệu Thốc, dừng ở bên cạnh Đường Tô đang lặng lẽ bước đi.
Cửa sổ xe quay xuống, có người đem thân thể nghiêng về phía trước, cười đùa hướng về phía Đường Tô nói chuyện.
Thiệu Thốc liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương: Kia là một người trẻ tuổi anh tuấn, mà lại thật vừa đúng lúc, chính là tên đạo diễn đã coi Đường Tô thành MB mà mạnh mẽ thượng kia!
Hắn há hốc mồm, thất thần mà nhìn Đường Tô vừa nói vừa cười leo lên xe tên đạo diễn, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chính hắn đối với cậu đào tim móc phổi,cậu ngược lại cùng với thủ phạm tổn thương mình, cường gian mình mắt đi mày lại. Một bên khóc lóc kể lể Lý Tạ Hiên tùy ý chà đạp thực tình của cậu, một bên thế nhưng lại làm giống như vậy, giẫm đạp một phen tâm ý của hắn...
Thiệu Thốc cười khổ, xem ra chính mình là đem Lý Tạ Hiên hiểu lầm thảm rồi, Đường Tô loại người này, căn bản cũng không đáng giá đồng tình!
Lúc này, trời cũng triệt để âm trầm xuống. Mây đen dày đặc, mưa liên tiếp mà trút xuống liên miên, rơi vào trên người Thiệu Thốc.
Thiệu Thốc đứng tại chỗ, có chút mờ mịt.
Đột nhiên, mưa rơi ở trên người hắn nửa đường như bị thứ gì đó cản lại.
Thiệu Thốc sững sờ, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện đỉnh đầu của mình vậy mà xuất hiện một cây dù che mưa.
Hắn quay đầu, liền nhìn thấy Lý Tạ Hiên chạy tới bên cạnh mình. Trong tay đối phương cầm hai cây dù, trên mặt không biểu tình đưa cho mình một cây.
"Ngươi... "Thiệu Thốc há hốc mồm.
Lý Tạ Hiên nhún vai, đem dù trực tiếp nhét vào trong tay Thiệu Thốc. Đợi sau khi Thiệu Thốc cầm dù che mưa ngẩn người, hắn mới chuyển bước chân, trực tiếp rời đi.
" Giống như con cẩu ngốc, có một số việc, chính mình nghĩ rõ ràng. Ta cùng Thiệu gia còn có làm ăn qua lại đây, ta cũng không hy vọng người nắm quyền không rõ ràng, hại ta phải bồi thường tiền." Hắn chỉ ném cho Thiệu Thốc hai câu như thế, "Ngươi nếu là không thích cá heo ở vịnh Bột Hải, cũng có thể thử dội chút mật ong, sau đó một mình tiến vào rừng rậm Amazon, đám ong cuồng trong đó cũng sẽ cho ngươi một cái trải nghiệm không sai biệt lắm với nhóm cá heo bên kia."
Thiệu Thốc:"..." Miệng người này làm sao lại độc như vậy a!
Chờ Lý Tạ Hiên triệt để đi xa, Thiệu Thốc cầm dù che mưa mặt mũi tràn đầy quẫn bách nghẹn ra hai chữ:
"...Cảm ơn."
Đáng tiếc Lý Tạ Hiên nghe không được.
Thiệu Thốc không phải đồ ngốc, cũng chỉ lúc ở cùng với Đường Tô, bị cái gọi là tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, lúc này mới làm ra một đống chuyện mà sau khi xong việc, chính mình cũng không thể nổi đó là sự tình gì.
Hắn cùng Đường Tô quen biết bao nhiêu năm, kết quả là, tình nghĩa giữa hai người lại không đuổi kịp ngay cả một chút đồng tình của tên người dưng Lý Tạ Hiên. Hắn không biết, đối với Lý Tạ Hiên, bản thân là nên hận hay là nên như thế nào.
Thiệu Thốc rủ mắt xuống, đột nhiên cảm giác được, có lẽ loại bỏ tình cảm mà nghĩ lại một chút, thật sự là Đường Tô đối với Lý Tạ Hiên cố tình gây sự.
Mà đối phương cũng không có làm nên chuyện gì sai.
....................
Lý Tạ Hiên săn các hệ thống cũng đã qua rất nhiều thế giới, tự nhiên cũng biết những vật nhỏ này rất nhiều thủ đoạn.
Tỉ như hiện giờ cái hệ thống ngược tra vạn nhân mê trên người trên người Đường Tô kia, chính là dựa vào việc tạo cho Đường Tô một bề ngoài vô cùng mỹ nhan thịnh thế, rồi sau đó tạo thêm tình tiết người si tình thảm thương, cuối cùng dẫn lên ở người khác lòng thương tiếc cùng ái mộ.
Lấy đạo của người trả lại cho người, Đường Tô muốn công lược người khác, vậy hắn liền đảo ngược công lược.
Đồng thời, sử dụng thủ đoạn so với Đường Tô càng cao hơn.
Túi da chỉ là vẻ bề ngoài, cho dù là mỹ mạo như thế nào, trăm năm về sau bất quá cũng chỉ là một nắm cát vàng.
So với Đường Tô vừa đơn giản vừa thô bạo dùng bề ngoài để dụ hoặc, Lý Tạ Hiên càng ưa thích cho ám chỉ cùng hướng dẫn từ sâu trong linh hồn.
Hắn ném cho Thiệu Thốc hai câu nói có không ít lưu tâm, Thiệu Thốc chỉ cần lần theo hắn hướng dẫn mà suy nghĩ sâu xa thêm nữa, tự nhiên sẽ đem bản thân cùng Đường Tô ở giữa tạo ra ngăn cách lớn.
Bởi vậy, ý nghĩ khó mà bình ổn.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, cái này trước nay đều là nỗi đau không thể miêu tả trong lòng của nhóm lốp xe dự phòng.
Dạng tép riu như Đường Tô này, ở trước mặt hắn bất quá chỉ là múa rìu qua mắt thợ, một kẻ vượt cấp ăn vạ.
Đồng thời, bên cạnh việc ám chỉ đối với Thiệu Thốc, hắn còn chuẩn bị cho Đường Tô cùng hệ thống của đối phương một chút " niềm vui nhỏ" khác.
"Uy, xin hỏi có phải là giải trí mới Trình Ký không? Ta? Ta bất quá là một phần tử chính nghĩa," Lý Tạ Hiên che dù, chậm rãi đi trên con đường trở về biệt thự, " Có sự kiện mà ta muốn nặc danh nói cho ngươi... Trình Ký là người thông minh, thân phận của ta cũng không khó tra, ta nghĩ ngươi biết nên làm như thế nào. Đương nhiên, xin yên tâm, ta nghĩ ngươi sẽ thích cái tin tức này."
Nói chuyện điện thoại xong, Lý Tạ Hiên đem những gì thu thập được trong hai ngày qua, những thứ từ lâu đã ở trong email gởi cho Trình Ký một phần.
Những thứ này, đủ để cho công lược của Đường Tô đối với vị đạo diễn kia cuối cùng đều là thất bại.
Mọi hành động của hắn đều là mũi tên có đích.