“Còn có,” Tô Mặc Ngôn đột nhiên dừng chân, lạnh mặt hỏi, “Cậu vừa rồi nói là vẫn còn chưa tìm được người báo án? Là do các cậu tới sau khi người ta đã đi rồi? Hay là……”
“Không phải,” Hình Hâm khẩn trương mà đáp lại, “Nhận được điện thoại báo nguy chúng tôi liền đi ngay, sau khi vào hiện trường cũng không có thấy người báo án, kỹ thuật viên Lưu sau khi kiểm tra số báo án đã phát hiện ra vấn đề, đây là một số trống, từ lúc mở số đến lúc báo án chỉ gọi đúng một cuộc cho cảnh sát, cho nên……”
Tô Mặc Ngôn nhăn mày lại, cúi đầu suy tư nửa giây, lại ngẩng đầu, Diệp Tĩnh Di đang mặc cảnh phục đứng ở trước mặt anh, cười tươi như hoa mà nói: “Anh cũng cảm thấy đây là tự sát sao?”
“Không phải.” Tô Mặc Ngôn hít sâu một hơi, đi lên lầu.
Hình Hâm mười phần nghi hoặc quay đầu lại nhìn Giang Nam, hỏi lại: “Không phải? Đội Tô nói ‘ không phải ’ là có ý gì? Anh ấy…… là đang nói chuyện với tôi sao?”
Giang Nam dùng bao tay phủi phủi ống quần dính đầy nước bùn, không kiên nhẫn mà nói: “Anh ta hay lầm bầm làu bàu, không cần để ý đến anh ta, nhanh đi làm việc của cậu!”
Tòa nhà cũ nát nồng nặc mùi ẩm mốc sau những ngày mưa rửa tội, Thành phố Từ Sơn quanh năm bốn mùa đều bị bao trùm bởi không khí u ám và ẩm ướt, ngay cả tâm trạng tốt đến thế nào cũng bị thời tiết như này phá hỏng.
Vị trí thi thể vừa hay nằm ngay ngã rẽ giữa hai cái tiểu khu, mà lại cách xa nhau không đến hai mươi mét trong đó chỉ có một mặt là có thể đi vào ngõ hẹp nhỏ, vị trí mười phần ẩn nấp, nếu không phải có người cố ý báo án, chỉ sợ căn bản sẽ chẳng có ai chú ý đến.
Lông mày Tô Mặc Ngôn vẫn luôn nhíu chặt.
Người báo án là ai? Nếu chỉ là một vụ tự sát tập thể thì sẽ không có cuộc điện thoại báo án kì lạ như vậy. Nếu người báo án chính là nghi phạm, hắn tại sao lại muốn báo án, làm người chết ngụy trang thành tự sát, không phải càng tốt sao? Vì cái gì làm điều thừa thãi như vậy? Hoặc là người này đang cố tình tạo ra điều bí ẩn, hắn căn bản chính là muốn thu hút sự chú ý của cảnh sát? Còn có công nhân vệ sinh trên mặt đất kia, ông ta rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?
“Đội La.” Tô Mặc Ngôn vừa đẩy cửa tầng cao nhất trên sân thượng ra, giọng nói đã truyền đến bên tai La Diệp Kỳ, “Đây không phải……”
. Truyện Võng Du
“Đây không phải là tự sát tập thể.” La Diệp Kỳ đánh đòn phủ đầu, “Phán đoán ban nãy của tôi ở dưới lầu quả nhiên vẫn là có chút qua loa.”
Tô Mặc Ngôn đứng ở trước mặt La Diệp Kỳ, ánh mắt trống rỗng như cũ, anh nghiêng đầu nhìn La Diệp Kỳ khóe miệng không tự chủ được mà mấp máy, là cười sao? Hay là đắc ý? La Diệp Kỳ đúng thật là nhìn không thấu anh.
“Chiếc giày kia của nạn nhân, còn có dấu vết đầy trên đất ở đây, đều đủ để chúng ta nghiên cứu một thời gian rồi.” Đội La còn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy tiếng một cô gái bên hành lang hét lớn.
“đội trưởng La Diệp Kỳ? Anh có đó không? Tôi là tới đưa tin!”
Tô Mặc Ngôn và La Diệp Kỳ lần lượt nhìn về phía cửa sân thượng, một cô gái tóc ngắn mặc áo mưa rộng thùng thình vội vàng chạy tới, trên sân thượng nơi nơi đều là nước mưa, cô gái kia mang giày cao gót liền bị trượt, lảo đảo một cái ngay lập tức bổ nhào về phía Tô Mặc Ngôn ——
Cũng may Tô Mặc Ngôn tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bước một bước né sang bên cạnh, cô gái kia vững chắc mà nhào vào trong lòng ngực La đội trưởng, La đội trưởng tay run hết cả lên, chiếc giày đang cầm trong tay kia vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ bay qua mái nhà đối diện!
Hai cái lầu vốn dĩ cách nhau rất gần, chiếc giày kia không thể nào tránh khỏi tầm mắt của bọn họ, cứ như vậy mà bay đi!
“Đm! Cô! Cô là ai?” La Diệp Kỳ tức giận phì phì, “Cô ——”
Cô đứng thẳng lại, cúi chào giới thiệu nói: “Tôi là Cổ Nguyệt, một thực tập sinh vừa được phân đến đội điều tra tội phạm của chúng ta, đáng lẽ tôi phải báo cáo vào ngày hôm qua nhưng vì có chút chuyện mới chậm trễ, cho nên bây giờ tới để lập công chuộc tội! Nhưng mà, nhưng mà hình như tôi lại phạm thêm lỗi mới rồi, xin, xin lỗi!”
“Xin lỗi?” Tô Mặc Ngôn hừ lạnh, “Cô giết người xong rồi xin lỗi thì có tác dụng gì không?”
“Không, không có tác dụng.” giọng nói của Cổ Nguyệt càng ngày càng yếu, khẩn trương nhìn Tô Mặc Ngôn kia bày ra mặt lạnh, cho rằng anh mới là La đội trưởng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Không có tác dụng, vậy cô còn không nhanh tìm chiếc giày kia về!” Tô Mặc Ngôn hét to, “Tìm không thấy thì cô cũng không cần làm việc trong đội nữa! Thật là xui xẻo!”