QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 20: Thọc gậy bánh xe
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Airin
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Xin lỗi, anh đã quyết định rồi!”
Bảy chữ đã tỏ rõ lập trường không thể lay chuyển trong lòng Vân Hi lúc này.
Hắn rất biết ơn sự quan tâm chăm sóc của Đông Nhược Tuyết mấy hôm nay, nhưng sự biết ơn này không thể khiến hắn lãng phí thời gian quý báu của mình ở học viện Tinh Diệu, tiếp thu kiến thức một cách máy móc và nhồi nhét như thế này được.
“Đông Phương… anh không thể nhường Tiểu Tuyết chút nào sao, bạn ấy là em gái anh mà!”
Vân Hi nhìn vẻ mặt nài nỉ của Đông Nhược Tuyết, rồi khẽ cúi đầu nói: “Xin lỗi!”
Nói xong liền quay người muốn rời đi.
“Chờ đã! Đông Phương… anh muốn xin phép nghỉ học vì ở học viện không còn gì để học sao?”
“Những thứ mà học viện dạy thích hợp với người khác nhưng chưa chắc đã thích hợp với anh. Anh không thể giống như tất cả các học viên khác; mỗi ngày thức dậy đúng giờ, ăn xong điểm tâm rồi đi bộ nửa tiếng đến học viện Tinh Diệu, sau đó lại ngồi nghe giảng suốt cả ngày; chẳng có chút thời gian nào để tự do tu luyện cả. Anh có con đường mà anh đã chọn, có mục tiêu của riêng mình, cho nên…”
“Đông Phương! Nếu anh thật sự cảm thấy thời gian lên lớp và tan học của học viện hạn chế thời gian tu luyện của mình thì anh có thể xin phép ra ngoài rèn luyện mà, tạm nghỉ học để rèn luyện. Bây giờ anh đừng vội vàng thôi học ở học viện Tinh Diệu có được không? Một khi thôi học rồi thì học viện sẽ không thu nhận lại những học viên không biết quý trọng cơ hội như thế này.”
“Tạm nghỉ học để ra ngoài rèn luyện sao?”
Đông Nhược Tuyết vội vàng gật đầu: “Đúng thế!” Bất cứ học viên nào có tu vi Võ giả cấp bốn trở đi đều có thể xin phép tạm nghỉ học để ra ngoài rèn luyện! Khi học viện đã chấp nhận đơn xin rồi thì trừ kì thi kiểm tra kết quả mỗi năm và đợt so tài của học viện là bắt buộc phải tham gia ra, anh hoàn toàn tự do trong khoảng thời gian còn lại!”
“Được!”
Lúc này, Vân Hi lại trả lời một cách vô cùng sảng khoái.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân thì cứ để tên mình lại trong học viện Tinh Diệu cũng chẳng sao.
“Ha ha, học đệ Đông Phương tài ba thật, lại cảm thấy việc học tập ở học viện Tinh Diệu chúng ta là lãng phí thời gian, hạn chế việc tu luyện của mình, còn muốn xin phép tạm nghỉ học để ra ngoài rèn luyện… Quả thật không hổ là ‘cao thủ’ còn sống trở về từ rừng Dạ Huyết!”
Trong khoảnh khắc Vân Hi mở miệng trả lời, một tiếng cười pha chút lẳng lơ bỗng vang lên ở bên cạnh.
“Thân Li Li!”
Đông Nhược Tuyết nhìn cô gái vừa xuất hiện với vẻ chán ghét.
Cô gái này, không phải là ai khác, chính là cô gái còn ở bên cạnh Lục Tiểu Hàm mà Vân Hi từng gặp trước đây không lâu.
“Hi hi! Đông Phương à, giờ anh thật là lợi hại đó, ngay cả học viện Tinh Diệu của chúng ta cũng không để trong mắt, lại còn muốn xin phép thôi học nữa. Đông Nhược Tuyết, cô đã có anh trai lợi hại như vậy sao còn ở lại học viện Tinh Diệu làm gì? Bảo anh ta chỉ dạy kỹ năng chiến đâu không tốt hơn sao!”
“Hừ, liên quan gì đến cô!”
“Quả thật không liên quan đến ta! Nhưng...” Thân Li Li vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Vân Hi gây hấn với mình lúc nãy. Tuy Lục Tiểu Hàm đã nói trong buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ba ngày sau sẽ trêu đùa hắn, báo thù một phen nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái, giờ lại có một cơ hội tốt như vậy, cô ta sao có thể bỏ qua được?
Trong lúc nói chuyện, cô ta liếc mắt nhìn quanh học viên đang có mặt tại đây, rồi nói lớn: “Chuyện này quả thật không liên quan đến ta… anh thân là một học viên của học viện Tinh Diệu, không những không cảm thấy vinh dự vì được làm một thành viên của học viện Tinh Diệu lại còn xuất ngôn sỉ nhục học viện, cho rằng học và tu luyện ở học viện là lãng phí thời gian. Vậy thì chuyện này đã liên quan đến chúng ta rồi, mọi người nói có phải không?”
Trong hoàn cảnh bị ma thú tàn sát, các loại tín ngưỡng tinh thần của thế giới loài người liên tục xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Loài người tuy không tin tưởng Thần giáo, giáo nghĩa gì đó nhưng mức độ xem trọng danh dự thì từ thời đại Công Nguyên đã không thể tưởng tượng nổi. Mỗi học viên đều cảm thấy vinh dự vì được làm một thành viên của thành Tinh Diệu. Có sự vinh dự như thế, khi nhìn bất cứ người nào bọn họ cũng cảm thấy mình ưu việt hơn, cao hơn người ta một bậc. Bảo vệ sự vinh dự này là một trong những quy tắc mà học viên của học viện Tinh Diệu phải tự giác tuân thủ.
Vậy mà hiện giờ lại có người dám giẫm đạp lên danh dự của học viện Tinh Diệu.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Vân Hi, giữa trán dường như sắp bùng cháy lửa giận.
Một vài học viên tính tình nóng nảy, lại còn tự cho rằng mình có thực lực sải bước đi tới, lớn tiếng trách mắng Vân Hi: “Đông Phương, những điều mà học viên này vừa nói có thật không? Ngươi lại dám làm ô uế thanh danh của học viện Tinh Diệu sao? Dám cho rằng phương pháp giáo dục của học viện Tinh Diệu hoàn toàn không có tác dụng hả?”
“Khẩu khí lớn thật! Một học viên mới bước vào tầng bốn lại dám lớn lối bình luận hệ thống giáo dục của học viện Tinh Diệu, thật là buồn cười! Nếu như Cảnh Hoài Vân nói ra những lời này thì còn có chút sức thuyết phục, nhưng ngươi thì…”
“Này nhóc, nếu ngươi không rút lại những lời vừa rồi, sau đó xin lỗi học viện Tinh Diệu thì chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng như thế đâu!”
Thấy những học viên này bỗng chốc vây lấy mình, Vân Hi khẽ nhíu mày, Đông Nhược Tuyết thì vội vàng giải thích: “Các vị, anh Đông Phương không hề có ý sỉ nhục học viện Tinh Diệu, chỉ là gần đây trong lúc tu luyện anh ấy lĩnh ngộ được vài điều nên cần phải ra ngoài luyện tập, một thời gian dài không thể đến lớp cho nên ta mới đề nghị anh ấy xin phép tạm nghỉ học đi rèn luyện. Mọi người đừng có trúng phải kế khích tướng của ai đó, để người khác đứng ngoài xem trò cười”
“Ồ” Một học viên dẫn đầu đưa mắt nhìn Vân Hi: “Cô ta nói thật không?”
Thấy học viên này ra mặt, không chỉ có kẻ gây rắc rối là Thân Li Li mà ngay cả Tả Chân Chân tỏ vẻ không quan tâm, đang đứng một bên xem chừng cũng hơi ngạc nhiên: “Sao lại là Hứa Tông? Tên này không phải hạng yếu ớt như Lí Phi, tuy thực lực không được xếp vào top 10 trong học viện nhưng xếp trong top 100 là điều chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi được. Nghe nói nửa tháng trước hắn đã đột phá Võ giả cấp bốn bước vào cấp năm rồi, không biết là thật hay giả… nếu thật sự đã đến cấp năm thì phải chú ý cẩn thận mới được…”
Thân Li Li hiển nhiên cũng biết đại danh của Hứa Tông nên khi nhìn thấy hắn ra mặt, cô ta hớn hở nói: “Học trưởng Hứa Tông, anh đừng có nghe cô ta nói bậy, vừa rồi chính tai ta nghe thấy Đông Phương nói ở lại học viện tu luyện chỉ lãng phí thời gian, phương pháp giáo dục của học viện đối với anh ta hoàn toàn không có tác dụng! Mấy học viên bên cạnh anh ta chắc hẳn cũng nghe rõ, học trưởng nếu không tin có thể hỏi bọn họ, bọn họ…”
Thân Li Li còn chưa nói hết câu, Đông Nhược Tuyết đã hét lớn: “Câm mồm!”
“Ái chà! Còn thẹn quá hóa giận nữa kìa! Học trưởng Hứa Tông, anh xem rõ ràng là cô ta…”
“Thân Li Li! Ta bảo ngươi câm miệng !”
Vẻ mặt Đông Nhược Tuyết dần trở nên lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp như được phủ một lớp sương dày.
“Học trưởng…”
Hứa Tông nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đông Nhược Tuyết, bát đầu cảm thấy không hài lòng về thái độ của cô ta. Khi tiếng cầu xin dịu dàng của Thân Li Li vang lên, hắn nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: “Đông Nhược Tuyết, cây ngay không sợ chết đứng. Nếu Vân Hi không hề nói những lời làm tổn hại đến học viện Tinh Diệu của chúng ta, sao cô phải lo lắng bị người khác chỉ trích? Hiện giờ cô cứ luôn miệng bảo Thân học muội ‘câm mồm’, phải chăng cô giấu đầu hở đuôi?”
“Hứa Tông, chuyện này vốn không liên quan tới ngươi, chỉ là ân oán cá nhân giữa chúng ta và cô ta, giờ ngươi muốn xía vô sao?”
“Đông Nhược Tuyết, nguyên nhân ta đứng ra là để bảo vệ danh dự của học viện Tinh Diệu!”
“Ta đã nói rất rõ ràng, anh Đông Phương không hề có ý xem thường học viện Tinh Diệu, chỉ là anh ấy lĩnh ngộ được vài thứ nên muốn tạm thời rời khỏi học viện, xin phép tạm nghỉ học để đi rèn luyện”
“Cô đã không thẹn với lòng thì cần gì phải ngăn cản Thân Li Li nói tiếp?”
“Hừ, con đàn bà này ỷ vào khuôn mặt xinh xắn, luôn theo sát Lục Tiểu Hàm, thích nhất là gây xích mích chia rẽ, đảo lộn trắng đen.”
“Đông Nhược Tuyết, cô…” Gương mặt xinh đẹp của Thân Li Li thoáng hiện vẻ giận dữ. Từ trước tới giờ toàn là cô ta gièm pha người khác, đã từng có ai dám chửi rủa cô ta trước mặt bao nhiêu người như thế này bao giờ đâu?
Tuy giận dữ nhưng cô ta không hề đánh mất lí trí, trong lòng hiểu rất rõ thực lực của mình kém xaLý Phi, tuyệt đối đánh không lại Đông Nhược Tuyết. Nhất thời cô ta chỉ có thể đưa mắt nhìn Hứa Tông ở bên cạnh, nói với vẻ đáng thương: “Học trưởng Hứa, mọi người đều biết anh là người chính trực nhiệt tình nhất, anh nhất định phải làm chủ cho em!”
Hứa Tông gật đầu, hiện giờ tu vi của hắn đã là Võ giả cấp năm, đang cần một cơ hội chứng minh năng lực của mình để học viện công nhận rồi tập trung bồi dưỡng mình. Nghe nói Đông Nhược Tuyết đã đạt đến cấp bốn hậu kỳ, vì thế giờ đây cô ta chính là cơ hội để mình tung cánh bay cao.
“Em cứ yên tâm! Anh đã ra mặt tham dự vào chuyện này thì tuyệt đối sẽ không rút lui giữa chừng!”
“Xem ra ngươi đã quyết tâm đứng về phía Thân Li Li nhỉ!? Cho đến giờ, ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả của việc này chưa? Ta nhắc lại một lần nữa, chuyện giữa chúng ta và Thân Li Li hoàn toàn là ân oán cá nhân, không hề liên quan đến danh dự của học viện Tinh Diệu”
“Ngươi nói vậy là có ý gì…”
“Chả có ý gì cả! Ngươi đã vô duyên vô cớ muốn ra mặt cho Thân Li Li, cùng Thân Li Li chống lại chúng ta, làm tổn hại danh dự của chúng ta… Vì vậy, để bảo vệ cho danh dự của nhà họ Đông chúng ta…”
Đông Nhược Tuyết nói đến đây, trong đôi mắt lạnh lùng đã lộ ra một chút lửa giận: “Ta, Đông Nhược Tuyết, lấy huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia, khiêu chiến ngươi và Thân Li Li!”
Danh Sách Chương: