• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Quân Ngự nhếch miệng mỉm cười, một tay chắp ra sau lưng rồi nhẹ gật đầu: "Cửu công chúa nặng lời rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, nếu không còn chuyện gì khác thì bản vương xin phép đi trước."

Nhìn người đàn ông dần đi xa, cô gái cứ ngẩn người ra mãi. Cũng không phải là cô chưa từng gặp Trì Quân Ngự, chỉ là trong khoảnh khắc được hắn cứu, trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, thần trí hoàn toàn bị vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông này cướp mất, không thể thoát ra được.

"Cửu công chú,a người không sao chứ? Người làm nô tài sợ quá, nếu người có mệnh hệ gì thì cho dù nô tài có mười cái mạng cũng không đủ để Hoàng thượng chém đâu!"

Thái giám vội vàng bước lên phía trước kiểm tra xem cô gái có bị thương hay không, sau đó cất tiếng trách mắng cung nữ đang tỏ vẻ mê trai ở bên cạnh: "Còn ngẩn người ra đó làm gì, không mau đi mời ngự y đến kiểm tra cho cửu công chúa đi!"

Sở dĩ thái giám căng thẳng như thế là bởi vì cô gái này là em gái song sinh của đương kim Hoàng thượng, cửu công chúa của nước Phượng Minh, Phượng Khuynh Vũ. Đương kim Hoàng thượng rất thương yêu đứa em gái này, đến cả câu trách mắng cũng nỡ buông.

Bạch Vân Tịch nở nụ cười không rõ cô đang nghĩ điều gì. Đúng là thú vị, e rằng Phượng Khuynh Vũ đã có tình cảm với Trì Quân Ngự rồi cũng nên.

“Bạch tiểu thư?” Cung nữ dẫn đường gọi.

Cô quay đầu, sắc mặt khôi phục như bình thường: “Đi thôi…”

Dường như cung nữ dẫn đường kiêng kị điều gì đó nên luôn duy trì một khoảng cách với Bạch Vân Tịch ở phía sau. Vừa đi qua lối rẽ ở trong ngự hoa viên, một bóng người nhỏ nhắn nhảy ra trước mặt Bạch Vân Tịch, khuôn mặt để lộ ra sự hớn hở vui mừng.

“Này, Vân Tịch…”

Cô nhíu mày, nhưng cũng lập tức nở nụ cười rồi hơi cúi người với cô gái ấy: “Thần nữ tham kiến cửu công chúa.”

Phượng Khuynh Vũ chạy đến kéo tay Bạch Vân Tịch, ngữ khí có phần trách móc: “Ngươi lại thế rồi, ta đã nói rồi, lúc không có ai thì cứ gọi ta là Khuynh Vũ là được, khó khăn lắm ngươi mới vào cung một lần, nói chuyện với ta đi, ta sắp buồn chết mất rồi.”

Bạch Vân Tịch tỏ vẻ khó xử, cô thật sự không có cách nào từ chối cửu công chúa này được.

Bởi vì cả hai chỉ cách nhau ba tuổi cho nên mỗi lần người cha tướng quân của cô vào cung thì đều sẽ đưa cô đi cùng. Sau đó cô dần trở nên thân quen với cửu công chúa, cũng có thể coi là bạn bè.

“Nhưng mà cửu công chúa, thần nữ còn phải đi bái kiến Hoàng thượng nữa…”

“Ta mặc kệ ngươi phải đi bái kiến ai, tóm lại là hôm nay ngươi phải nói chuyện với bản công chúa, nếu không ta hông cho ngươi đi đâu hết.” Phượng Khuynh Vũ xụ mặt xuống, khuôn mặt hiện rõ sự không vui.

Bạch Vân Tịch bất lực cười khổ, cửu công chúa này gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá tùy hứng mà thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, Bạch Vân Tịch mới nói: “Được rồi, vậy thần nữ nói chuyện với người, nhưng không được lâu quá đâu đấy.”

Nghe xong, Phượng Khuynh Vũ mới vui vẻ trở lại rồi kéo tay Bạch Vân Tịch: “Thế còn được, các ngươi lui hết xuống đi, không cần đi theo nữa.”

Thái giám thấy là Bạch Vân Tịch thì hơi lo lắng: “Cửu công chúa, e rằng chuyện này không được, lúc này trong cung không được bình yên lắm, nếu như người…”

“Tiểu Lục Tử, lời của bản công chúa người cũng muốn làm trái đúng không? Cút!”

Thấy Phượng Khuynh Vũ nổi giận, thái giám cũng không dám nói gì nữa mà chỉ đành dẫn đám cung nữ lui xuống.

Trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên.

Đình nghỉ mát này nằm ở giữa hồ, chỉ có một chiếc cầu đá nối với bờ, giống như một tiên đình chỉ dành tiên nữ lui tới, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK