• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Yến đi ra, hắn đang khoác áo choàng tắm với mái tóc nửa khô xõa trên trán, thoạt trông bớt đi vài phần sắc bén.

Lận Nặc nghe tiếng động ngước mắt nhìn sang, giây tiếp theo đã nhìn đi chỗ khác. Dẫu đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Yến sau khi tắm xong nhưng lần nào cũng làm cho cậu căng thẳng.

Hình dáng phermone bé sư tử vốn đang nằm trong vòng tay của cậu nhưng lại nhảy ra khỏi lòng cậu ngay khi Lục Yến bước ra, ngồi xổm sang một bên giả vờ vẫy đuôi.

Nhưng cố tình đôi mắt mèo đó lại để lộ vẻ thỏa mãn sau khi được vuốt ve.

Lục Yến nhàn nhạt liếc nhìn bé sư tử, giây tiếp theo để nó biến mất bên mép giường.

Lận Nặc cảm nhận được người đàn ông đến gần, thân thể căng thẳng nói: "Muốn nghỉ ngơi ạ?"

"Khuya rồi, em còn muốn làm chuyện gì à?" Đôi mắt Lục Yến mong chờ nhìn cậu, khiến gò má Lận Nặc nóng lên, vội lắc đầu, "Dạ không."

Lục Yến lộ ánh mắt tiếc nuối, nằm lên giường, chờ Omega nhỏ xốc chăn lên giường rồi giơ tay tắt đèn ở đầu giường.

Hắn vươn tay ôm Lận Nặc vào trong lòng, mãi cho đến khi hương thơm ngọt nhẹ lại phảng phất trong hơi thở, trái tim nôn nóng của Lục Yến mới bình tĩnh lại.

Lận Nặc cuộn tròn mình trong lòng người đàn ông, thân thể căng thẳng, đến khi cảm thấy Lục Yến không có động tác nào khác mới dần thả lỏng.

Bận bịu cả ngày trời nên cậu đúng là có hơi mệt, nhắm mắt chưa được bao lâu đã ngủ mất, chỉ là trong lúc ngủ, cậu láng máng cảm thấy vành tai bị day cắn nhè nhẹ.

Sáng hôm sau Lận Nặc bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc thức dậy thì Lục Yến vẫn đang ngủ, mái tóc đen rối bù xõa trước trán hắn, che đi đôi mắt luôn tràn đầy chọc ghẹo, khiến hắn trông ấm áp dịu dàng đến lạ.



Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thăm dò, Lận Nặc sửng sốt, sau đó thận trọng xuống giường, mở cửa ra thì nhìn thấy phó đạo diễn gò bó đứng bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Lận Nặc, em dậy là tốt rồi, anh tới thông báo với em là tập hợp ở sành khách sạn lúc chín giờ."

Lận Nặc nghe vậy gật đầu: "Dạ đạo diễn, em sẽ đến đúng giờ."

"Được được, có gì em cứ liên hệ với đạo diễn Tô nhé." Phó đạo diễn đứng ở cửa nhưng đôi mắt không dám ngó vào trong, nghĩ đến chuyện hồi sáng Tô Hàng nói với anh ta trong điện thoại, đến giờ anh ta vẫn chưa tiêu hóa hết được.

Ngài Lục đó thật sự qua đêm trong căn phòng này ư?

Lận Nặc không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, sau khi đối phương rời đi thì đóng cửa lại, bây giờ còn hai tiếng nữa mới đến chín giờ, vì vậy có rất nhiều thời gian.

Liếc nhìn người trên giường, Lận Nặc nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Thực ra ngay từ lúc Lận Nặc rời giường, hơi thở không cảm nhận được hương thơm ngọt nhẹ đã khiến Lục Yến thức dậy. Hắn cũng nghe thấy những gì người ngoài cửa nói. Nhìn đồng hồ, Lục Yến ngồi dậy gửi tin nhắn cho Nhạc Sơn.

Vì thế khi Lận Nặc tắm xong rồi ra ngoài đã thấy Lục Yến ngồi trên giường nhìn cậu: "Chào buổi sáng."

Áo choàng tắm trên người Lục Yến đã hoàn toàn cởi ra, người đàn ông cũng không có ý định mặc lại, lộ ra cơ bắp cá mập đẹp đẽ, cứ như vậy dựa vào đầu giường nhìn cậu, có lẽ là vì vừa mới ngủ dậy nên trông hơi lười biếng.

Lận Nặc nhìn một cái rồi hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, khàn giọng nói: "Chào buổi sáng ạ."

Lục Yến dường như không thấy bé Omega rụt rè, ngoắc ngón tay với cậu: "Lại đây."

Lận Nặc sửng sốt nhưng vẫn nghe lời đi tới, sau đó thấy Lục Yến ngồi dậy vỗ vỗ chiếc giường bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Đến khi Lận Nặc ngờ vực ngồi xuống, Lục Yến cầm lấy khăn tắm trong tay giúp cậu lau khô mái tóc còn ướt một nửa: "Lát nữa vẫn ghi hình à?"

"Dạ, hồi nãy phó đạo diễn đến thông báo bắt đầu lúc chín giờ." Lận Nặc ngoan ngoãn trả lời, cụp mắt nhìn tay mình mặc cho Lục Yến giúp cậu lau tóc.

"Lát nữa tôi có một cuộc hội nghị nên không thể ở cạnh em, tối nay em có về nhà không?"

Muộn màng nhận ra người đàn ông đang báo cáo hành trình của mình cho cậu, Lận Nặc được yêu thương nhưng lại lo sợ nhìn Lục Yến, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Chắc là, chắc là có, ghi hình thêm hôm nay nữa là kết thúc được rồi ạ."

Lục Yến ném khăn tắm sang một bên rồi vươn tay vuốt tóc cậu, tâm trạng rất tốt nói: "Vậy kết thúc thì gọi tôi, để tôi đón em."



Lận Nặc kinh ngạc trong lòng, muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của mình và Lục Yến, nếu làm như vậy sẽ khiến Lục Yến vui, thì dường như cậu không có quyền từ chối.

"Được ạ."

Bé Omega nghe lời cùng ngoan ngoãn làm hắn vui vẻ, đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Lục Yến vỗ nhẹ vai cậu: "Đi mở cửa đi, chắc là Nhạc Sơn."

Lận Nặc máy móc đứng dậy, vẫn chưa kịp thoát khỏi sự dịu dàng của Lục Yến. Cậu mở cửa ra, người ngoài cửa quả nhiên là Nhạc Sơn.

Nhạc Sơn đứng ở cửa, không có ý định đi vào, chỉ đưa bữa sáng cùng quần áo để Lục Yến thay trong tay cho cậu.

Lận Nặc nhận lấy, khi cậu quay lại thì Lục Yến đã đứng dậy xuống giường, cầm lấy quần áo trên tay cậu: "Em ăn trước đi, đừng đợi tôi."

Nhạc Sơn mua sữa đậu nành và bánh quẩy, Lận Nặc vốn nghĩ lát nữa xuống dưới ăn đại một bữa, nhưng không ngờ Lục Yến lại chu đáo nhờ Nhạc Sơn chuẩn bị.

Lúc Lục Yến tắm xong thay đồ đi ra, cái miệng nhỏ của Lận Nặc đang hớp sữa đậu nành, thấy hắn lại đây thì đặt ly sữa đậu nành trước mặt hắn.

Kể quả là cậu nghe thấy Lục Yến hỏi cậu: "Đậu nành ngon không?"

Lận Nặc gật đầu: "Ngon ạ, rất ngọt."

Cậu vừa dứt lời, Lục Yến cầm sữa đậu nành trước mặt cậu lên uống một ngụm, hành động đột ngột không cho Lận Nặc bất kỳ cơ hội ngăn cản nào, mãi cho đến khi uống xong một ngụm mới để xuống rồi gật đầu nói: "Ừm, quả thật rất ngọt."

Gương mặt Lận Nặc chợt đỏ bừng, hoàn toàn không ngờ Lục Yến sẽ uống đồ cậu đã uống, chỉ cần nghĩ đến mình và Lục Yến vừa uống cùng một ly sữa đậu nành thôi đã khiến Lận Nặc có vẻ lúng túng rồi.

Đôi mắt đen láy không biết nên nhìn vào đâu.

Lục Yến khẽ cười, xoa đầu cậu: "Không cùng em ăn sáng nữa, tôi sẽ chờ cuộc gọi của em đấy."

Nhìn theo Lục Yến rời đi, Lận Nặc mím môi nhìn chằm chằm nửa ly sữa đậu nành còn lại, có phải cậu chủ Lục quá dịu dàng với cậu rồi không, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không kìm được mà hiểu lầm mất.

Trên đầu dường như hãy còn lưu lại cái chạm vừa rồi của người đàn ông, mềm nhẹ lại hơi nóng.

Khiến người ta không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.



Khi Lục Yến đi ra, Nhạc Sơn bắt gặp nụ cười trên môi người đàn ông, anh kiềm chế cảm xúc rồi đi theo Lục Yến.

Tuy anh không nghe thấy phermone của Lục Yến, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm vui của ông chủ từ trong ra ngoài.

Sau khi lên xe, Lục Yến nói: "Tối nay không cần đưa tôi, bảo tài xế giao lại chìa khóa thôi."

Nhạc Sơn đang chuẩn bị lái xe lại cảm thấy căng thẳng, sau đó gật đầu nói: "Được."

Người biết điều sẽ không hỏi lý do, nhưng trong lòng anh đã biết đáp án rồi.

Quả nhiên Alpha đang yêu sẽ càng dính Omega của mình hơn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Yến: Có nhiêu đây mà là dính người á? Xí!

___

6/6/2023.

00:52:03.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK