• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hoa Gia Thất Đồng

Dung Dương biến sắc.

Ngay khi “Nhất niệm khốn linh chú” bị lửa Tịnh Thế Lưu Ly thiêu đốt, nàng biết pháp chú ấy của mình đã bị phá. Trong lòng Dung Dương hiểu rõ, pháp chú của bản thân chẳng thể cầm chân được Tú Am, nhưng nàng đâu ngờ pháp chú lại bị phá giải nhanh đến thế, dường như còn chưa kéo dài quá một nhịp thở. Đến lúc này, nàng mới thực sự cảm nhận được linh lực của Thiên Diễn Đạo Phái đã thất tán quá nhiều; bằng không, sợi dây pháp chú hiển hóa từ linh lực của nàng há lại dễ dàng bị đốt cháy như vậy.

Chỉ thấy Tú Am phất tay, một ngọn Tịnh Thế Lưu Ly bốc lên. Lửa trắng Lưu Ly hừng hực, chỉ trong chớp mắt đã vùi lấp “Hoán lôi tổng võng đại ấn”. Ánh chớp trên chiếc ấn lớn vốn đang mỗi lúc một thêm hùng hậu, bỗng lại đột ngột nổ tung rồi tan tác; vết thần niệm của Mộc Dương bên trong cái ấn cũng theo đó bị đốt cháy. Chiếc ấn thu lại thành một cái ấn trắng nhỏ rồi rơi xuống, Tú Am chỉ vươn tay một cái đã bắt gọn chiếc ấn trong lòng bàn tay.

Mộc Dương phun ra một ngụm máu tươi, Dung Dương cũng sa sầm nét mặt sau khi “Nhất niệm khốn linh chú” bị hóa giải; còn Tú Am lại ung dung như đang phủi áo chỉnh nón. Chỉ nghe nàng ta lạnh lùng nói:

“Hai vị đạo hữu, Thiên Diễn Đạo Phái vẫn chưa sụp đổ, danh tiếng hãy còn đó. Nhưng hai vị xem tên Thanh Dương kia, ma khí khắp người đang sôi sục. Ngày sau, kẻ khiến Thiên Diễn Đạo Phái bặt tiếng giang hồ chắc chắn là y. Thôi thì hai vị đạo hữu hãy lưu lại đây, coi như mình chưa trở lại môn phái; bằng không, chỉ còn nước lăn lộn giữa hồng trần cuồn cuộn mà sống một cuộc đời tàn thôi. Hai vị cân nhắc, chớ có quyết định sai lầm.”

Mộc Dương còn chưa lau đi vết máu tươi vương bên khóe miệng. Gã nhìn chằm chằm vào một Tú Am bấy giờ trông tựa như quả núi sừng sững chẳng thể vượt qua, nói:

“Tu hành chẳng qua chỉ là chuyện riêng của mỗi người, đâu cần cô nói này nói nọ. Nếu Thiên Diễn Đạo Phái bọn ta không bị các người giở trò ở sau lưng, há sẽ lại sụp đổ?! Độ Trần Kim Kiều kia vốn là do cả ba phái cùng nhau tế luyện mà thành, nay lại bị hai phái các người thao túng. Hành vi như thế, các người còn mặt mũi để nói những lời này?!”

“Số của Thiên Diễn Đạo Phái đã tận. Hai vị đạo hữu có thể cùng bọn ta đến hạ giới nhân gian, ấy cũng là phúc duyên. Ta thành thật khuyên hai vị chớ có trở về thì hơn, lưu lại nhân gian này, về sau còn có thể kế tục dòng truyền thừa của Thiên Diễn Phái.”

Tú Am làm ra dáng vẻ trịnh trọng lại nghiêm túc. Trong mắt những người khác, nàng thật là độ lượng, thật là có phong thái của bậc cao nhân. Nhưng với Mộc Dương và Dung Dương, nàng ta chẳng khác nào đang chà đạp lên mặt mũi của hai người.

Sư phụ bọn họ tự vời thiên kiếp đến để độ kiếp – đó là chuyện rất đỗi bình thường. Huống hồ, các đời chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái đều nỗ lực hết sức để làm tăng nồng độ pháp ý bên trong pháp trụ của môn phái. Vời thiên lôi kiếp đến để độ là một cơ hội để gia tăng pháp ý. Tuy nhiên, trong khi chúng đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái chưa gặp phải kiếp nạn nào nguy hiểm, thì Linh Thông Tử lại bị trọng thương sắp chết, còn các vị sư thúc sư bá lại rời đi ngay trong ngày hôm ấy. Trong số đó, có hai vị sư thúc đã đầu vào dưới trướng Pháp Hoa Mật Tông và Thương Lãng Kiếm Cung.

Chính chuyện này khiến Mộc Dương và Dung Dương đều dám chắc rằng, việc các vị sư thúc sư bá đem pháp cơ của Thiên Diễn Đạo Phái rời đi, đằng sau ắt có sự nhúng tay của hai môn phái kia. Bên trong chuyện này, nhất định có ai đó đang âm mưu toan tính điều gì.

“Trong thiên hạ này, chỉ nghe nói có kẻ cầu Đạo vì độ kiếp mà chết, chứ chưa từng nghe qua tu sĩ nào chết già ở nhân gian.” Mộc Dương nói, đôi mắt gã đỏ ngầu.

“Nếu đã như vậy, Mộc Dương đạo hữu phải chăng muốn gánh lấy nhân kiếp này của bần đạo?”

Một người – đặc biệt là kẻ tu hành, nếu muốn giết một người khác, không nhất thiết phải có thù oán với người đó. Mộc Dương rõ, Tú Am nói như thế là bởi trong lòng nàng ta đã đột ngột lóe lên sát ý đối với gã.

Một đời người, đâu đâu cũng là kiếp nạn.

Kiếp nạn mà Mộc Dương đang lâm vào lúc này có thể coi là nhân kiếp; nếu gã thoái lui, ấy chính là trốn tránh. Những hành vi vừa nãy của gã có thể coi là chủ động độ kiếp.

Mộc Dương và Dung Dương đưa mắt nhìn nhau. Họ đều nhìn thấy ý định kiên quyết trong ánh mắt của người còn lại. Người tu hành có sợ chi thiên-địa-nhân kiếp; huống hồ, sư huynh còn đang kiên trì chống lại Tịnh Thế chú, hai người sao nỡ đành lòng nhìn huynh ấy đạo mất thân vong.

Song, nhân kiếp là chuyện có qua có lại. Tú Am là nhân kiếp của Mộc Dương và Dung Dương, Thanh Dương Tử lẽ nào lại không phải nhân kiếp của Tú Am?

Chính khi ấy, Tú Am nghe thấy giọng nói của Thanh Dương Tử cất lên: “Ha ha, nhân kiếp?! Tú Am, cô với Ngộ Chân có dám độ nhân kiếp này của ta?”

Mộc Dương và Dung Dương tuy giật mình, nhưng đều vui thay trong lòng. Hai người vội đưa mắt nhìn về phía Thanh Dương Tử, chỉ thấy y lặng yên đứng đấy, một thân đạo bào sắc tía không vương nửa hạt bụi trần. Khí chất thanh khiết ấy phảng phất quanh người y, dường như đã thấm sâu vào bên trong cốt tủy. Chứng kiến sư huynh đứng lặng nơi đó, không lẫn với hồng trần, bọn họ đều cảm thấy y có sự cách biệt rất lớn so với ban nãy, nhưng lại không nói rõ được sự cách biệt đó là gì.

Dòng suối trong vắt hóa ra kim liên đang bao quanh thân thể y lúc bấy giờ đột ngột chuyển thành màu đen, bên trong có ma chủng đã hiển hóa thành hình đang gào thét.

Dòng nước đen ấy trút xuống Lạc Hà Sơn, chỉ trong chớp mắt đã vùi lấp cả ngọn Lạc Hà. Những tu sĩ đang ở trên đỉnh núi đều khiếp hãi lùi lại. Bọn họ muốn thi triển pháp thuật để trốn chạy hoặc bay vọt khỏi nơi ấy, nhưng vừa ra tay thi triển thì đã bị những ma chủng hiển hóa bên trong dòng hắc thủy tóm lấy chân mà leo lên người.

Nước vốn dĩ chỉ ngập đến chân hoặc đến lưng, bỗng lại trở nên thâm sâu khó dò ngay chính trong khoảnh khắc bị nhuộm đen ấy. Đám đông tu sĩ bị ma chủng hiển hóa bên trong dòng nước tóm lấy, đều thất thanh hô hoán, ra sức vùng vẫy; song, chỉ trong giây lát đều đã bị kéo xuống nước. Cả khi ở trong lòng nước, họ vẫn tiếp tục vùng vẫy, gào thét trong nỗi khiếp hãi.

Chỉ duy Hoàng Linh hiếu kỳ ngó đông ngó tây, gương mặt thằng bé lộ rõ vẻ khó hiểu. Phong Lăng thì lại nhíu mày; nàng ta bấy giờ vẫn đang ngồi ở phía trước Thông Thiên Quán, kiếm đặt nằm ngang trên gối. Dòng nước trào dâng dưới chân nàng, ùn ùn đổ xuống dưới chân núi, thế mà nàng lại tựa như chẳng hề trông thấy.

Dòng hắc thủy chảy vòng qua khoảnh đất nơi Mộc Dương và Dung Dương đang đứng, còn nhục thân của Thái Vân tiên tử cùng một Lưu Vân đã hóa ra tượng cát đều bị vùi lấp. Bên trong dòng nước, bình Tứ Hải tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo óng ánh, bất động, cũng chẳng chìm.

Ngay khi dòng nước ập đến chỗ Tú Am, dưới chân nàng bỗng xuất hiện một ngọn lửa trắng nhàn nhạt – chính là lửa Tịnh Thế Lưu Ly. Một khoảnh tịnh thổ trải ra dưới chân nàng. Những ma chướng bên trong dòng nước chồm lên, lao vào ngọn lửa, phát ra từng tiếng kêu rợn người: Có tiếng khóc đau đớn, có tiếng kêu la thảm thiết, thậm chí có cả tiếng mắng chửi... Tất cả những âm thanh ấy trộn lẫn với nhau, khiến không một tiếng nào cất lên rõ ràng; thoạt nghe thì tựa như tiếng gió nức nở, khi lắng tai nghe kỹ lại thấy dường như âm thanh gì cũng có, lòng nghĩ đó là âm thanh gì, tai sẽ nghe ra âm thanh đấy.

Những cảnh tượng ấy dường như chỉ diễn ngay trong một chớp mắt sau khi Thanh Dương Tử cất lời. Tú Am đưa mắt nhìn Thanh Dương Tử bấy giờ đang đứng bên trên dòng nước đen sôi trào, trong lòng không khỏi chấn động. Nàng ngẩng đầu nhìn sư huynh Ngộ Chân của mình, lại thấy gã vẫn còn đang lặng yên niệm Tịnh Thế chú, tựa như không cảm nhận được bất cứ điều gì đang diễn ra bên dưới.

Xung quanh Ngộ Chân bấy giờ, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm rất nhiều thiên ma đang bay lượn. Nếu trông kỹ những thiên ma đó, sẽ thấy chúng chỉ là những sợi khói mây; còn như không nhìn kỹ, thì lại thấy chúng là những nữ tử diễm lệ, kiều mỵ vô song.

“Ngươi… sao ngươi…?”

“Sao ta có thể tỉnh lại được” Thanh Dương Tử cất tiếng hỏi:

“Tịnh Thế chú tuy được xưng tụng là có thể tẩy sạch mọi ô uế của thế gian, nhưng chú ấy lại không thể làm gì được ta. Ta từng luận đạo bàn pháp trước mặt hàng vạn tu sĩ tại Vạn Tượng Pháp Hội, lại tu hành hai mươi năm giữa hồng trần cuồn cuộn này; thứ mà tâm ta lĩnh ngộ được, Tịnh Thế chú há có thể thanh tẩy?

Ban nãy ngươi hỏi bọn họ có dám lĩnh nhận nhân kiếp của ngươi hay không; bây giờ ta cũng hỏi ngươi, ngươi liệu có dám đối diện nhân kiếp này của ta?”

Đến lúc này, Tú Am lẽ nào còn chẳng biết tu sĩ trước mắt mình đã từng là thủ tịch đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái, năm đó y thiên tư trác tuyệt thế nào. Y đã bị trục xuất khỏi sư môn hai mươi năm, mà tu vi chẳng những không hóa thành hư vô, mà ngược lại càng thêm cao thâm. Phong thái ấy của y, như đóa hàn mai lặng lẽ nở giữa trời đông, chẳng biết từ bao giờ đã trở nên cao thâm khó lường đến vậy. Kể cả khi Tú Am cùng Ngộ Chân liên thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.

Bị Thanh Dương Tử hỏi một câu như thế, Tú Âm bất giác nảy sinh ý thối lui trong lòng. Nàng thầm nghĩ: “Đại đạo(*) bằng phẳng, ta lẽ nào lại đâm đầu vào bụi gai?!”

(*) “Đại đạo” trong câu này còn có nghĩa là “đường lớn”

Chính vào lúc nàng nghĩ đến chuyện thối lui, giữa bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng động rất lớn tựa như tiếng thở gấp. Đôi mắt đang nhắm nghiền của Ngộ Chân mở toang, trong ánh mắt ấy lộ rõ vẻ kinh hãi. Gã phất mạnh tay áo. Gió vừa cuộn dậy, gã đã cất một bước chân dài; khi xuất hiện trở lại, gã đã ở trên Kim Kiều.

Tú Am cũng bước lên Kim Kiều gần như cùng một lúc với Ngộ Chân, động tác nhanh tựa ánh chớp xẹt ngang.

Trong nháy mắt, Ngộ Chân đã vỗ một chưởng lên lan can phải của Kim Kiều, một lá phù văn kim sắc lóe sáng rồi cất mình bay lên không. Kim Kiều chấn động, ánh thái hồng lấp lánh dâng dậy.

Ngộ Chân và Tú Am muốn đạp trên Kim Kiều mà đi, rời khỏi phàm trần nhân gian này.

Dung Dương bấy giờ vội vã lên tiếng: “Sư huynh, pháp phù của Thiên Diễn Đạo Phái chúng ta trên Kim Kiều đã bị tẩy đi rồi.”

Độ Trần Kim Kiều ấy là pháp bảo do Thiên Diễn Đạo Phái, Thương Lãng Kiếm Cùng và Pháp Hoa Mật Tông hợp lực tế luyện thành, có thể xuyên qua thiên địa hư vô. Hiện tại pháp phù của Thiên Diễn Đạo Phái đã bị gột đi, điều đó đồng nghĩa Thiên Diễn Đạo Phái không thể nào khống chế và sử dụng Độ Trần Kim Kiều được nữa.

Lần xuống nhân gian chiêu mộ đệ tử này, Thiên Diễn Đạo Phái đã phải thỉnh cầu Thương Lãng Kiếm Cung mới có thể cùng hạ phàm. Thanh Dương Tử không rõ pháp phù của Thiên Diễn Đạo Phái bị tẩy đi là bởi nguyên nhân gì. Nghe Dung Dương nói gấp gáp như thế, y hiểu rõ ý của nàng: Nếu bây giờ không thể cùng quay về, thì sau này có muốn quay về đã không còn là chuyện dễ dàng nữa.

Còn Ngộ Chân và Tú Am, sau khi lên được Kim Kiều, xem ra lại càng không phải sợ hãi Thanh Dương Tử nữa. Ánh thái hồng rực rỡ kia đâu thể bị phá đi dễ dàng; một khi hai người đã đạp trên Kim Kiều rời đi, thì Thanh Dương Tử có muốn trở lại Thiên Diễn Đạo Phái cũng gần như là việc bất khả thi.

Giữa cõi trời đất bao la chập chùng, hư không mênh mông lãng đãng, có biết bao dã thú hung hãn đang tồn tại. Bọn chúng nuốt mây phun sương, uống lấy tinh hoa nhật nguyệt, thân thể thâu nạp pháp ý của trời đất; từ đấy luyện hóa hoành cốt(*), khai linh sinh trí, rồi biến thành yêu, kiến tạo tiên động. Lại có những giống yêu vẫn mang hình hài của thú vật. Chúng du ngoạn giữa hư không, ăn thịt những thứ săn được.

(*) “Hoành cốt”: phần xương ngay phía trên hạ bộ.

Bởi tinh huyết cùng pháp ý trong thân thể chúng đã dung hòa làm một, nên pháp thuật của những giống yêu ấy không gọi là pháp thuật, mà gọi là thần thông; chúng không cần đến đại đạo yếu quyết. Cũng bởi nguyên nhân này mà đa phần yêu thú chỉ biết duy nhất một loại thần thông. Tuy cũng có số ít trong chúng thần thông kém cỏi, song phần nhiều đều được xếp vào hạng cao thâm đáng gờm.

Lại nói, bản lĩnh của Thanh Dương Tử tuy cao cường, nhưng Tú Am lại không cho rằng y lại có thể băng qua hư không mênh mông để trở về Thiên Diễn Đạo Phái. Bằng không, y lại đến đây làm gì? Hoặc giả, cứ cho y có thể xuyên qua hư không, thì cũng không thể nào đem theo Mộc Dương và Dung Dương trở lại Thiên Diễn Đạo Phái được.

Thanh Dương Tử nhìn Dung Dương. Thấy gương mặt nàng lộ rõ vẻ gấp gáp, y cất cao giọng, nói: “Chạy đi đâu?!”

Không xa nơi đó, đột nhiên có tiếng kiếm ngân nga: Thanh kiếm trong tay nữ tử trước sau vẫn ngồi yên phía trước Thông Thiên Quán – Phong Lăng – chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi vỏ.

Kim Kiều bấy giờ đã hóa thành một đoạn cầu vồng. Cầu vồng lao vút về phía chân trời xa xăm.

Thế nhưng, đằng sau vệt sáng của một Độ Trần Kim Kiều đã vụt đi xa, có một đường kiếm trắng sáng lóe lên. Đường kiếm vạch ngang trời thành một hình cung, đuổi gấp về phía Kim Kiều, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua đoạn cầu thái hồng.

Một đạo nhân mặc đạo bào tía xuất hiện ngay tại nơi đó.

Chỉ thấy y cất cao thanh trường kiếm trong tay, một kiếm bạt xuống.

Kiếm quang vạch thành một luồng sáng rực rỡ, bên trong luồng sáng còn có một tia máu đẹp lộng lẫy…

- ----------------------------------------------

* Hiện tại Thất Đồng có điều chỉnh đôi chỗ cho bản dịch của các chương trước. Mời các đạo hữu cập nhật cũng như đón đọc chương truyện chính xác nhất tại diễn đàn Bạch Ngọc Sách.* Chương này có sử dụng lại một số thuật ngữ khó từ chương trước, các đạo hữu tham khảo chương trước hoặc vào forum thảo luận nếu có chỗ không hiểu.Trong chương này cũng có đôi chỗ tác giả dùng đến những thuật ngữ, thành ngữ hoặc điển cố rất hàm súc, nên Thất Đồng có diễn đạt thêm hoặc cải biên lại câu từ để độc giả dễ hình dung hơn. Từ ngữ có thể có thêm thắt, đẽo gọt, hoặc thay đổi chút ít, nhưng ý cảnh của nguyên tác thì Thất Đồng vẫn cố gắng đảm bảo. Những chỗ thay đổi, Thất Đồng sẽ cập nhật chú thích sau (vì tuần này bận quá không có thời gian), thành thật cáo lỗi với bạn đọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK