• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận thấy từ trên người Lâm Huyền Băng phát ra lệ khí, Lâm Huyền Thiên không khỏi chau mày.

“Băng Nhi, mọi chuyện đều có ta lo, ngươi không cần xúc động.” Lâm Huyền Thiên cầm lấy tay Lâm Huyền Băng, hắn sợ nàng trong lúc xúc động sẽ đi tìm nhị trưởng lão, phải biết rằng nhị trưởng lão là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nàng đi thì chỉ có nước đưa dê vào miệng cọp.

Lâm Huyền Băng nhìn thoáng qua Lâm Huyền Thiên, nàng gật đầu nói với hắn: “Ta không sao.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta tới phòng bếp nấu cơm cho dì Hách.” Lâm Huyền Thiên nắm tay Lâm Huyền Băng đi về hướng phòng bếp.

“Được.” Lâm Huyền Băng lên tiếng rồi ngẩng đầu nhìn trời một chút lại phát hiện sắc trời vẫn còn sớm, vì thế nàng áp chế lửa giận trong lòng đi theo Lâm Huyền Thiên tới phòng bếp. Chờ khi trời tối, nàng hành động cũng không muộn.

Nàng nói là nấu cơm cho mẹ, nhưng hầu hết đều là Lâm Huyền Thiên làm. Nhìn Lâm Huyền Thiên làm việc đâu ra đấy, lúc đầu Lâm Huyền Băng còn nói là muốn nấu cơm nhưng lúc này lại chỉ dựa vào khung cửa nhàn nhã đứng xem hắn.

“Thật không ngờ ngươi còn biết nấu cơm.” Nhìn Lâm Huyền Thiên thuần thục nấu ba món mặn một món canh, Lâm Huyền Băng không khỏi nhướng mày.

“Rửa tay đi rồi đem đồ ăn đến cho dì Hách.” Lâm Huyền Thiên cầm lấy chén bắt đầu xới cơm.

“Huyền Thiên, ta phát hiện ngươi đúng là một nam nhân tốt.” Lâm Huyền Băng nói xong rồi nhìn thoáng qua Lâm Huyền Thiên, chậm rì rì đi rửa tay.

“Đó là bởi vì ngươi lười.” Lâm Huyền Thiên đi đến bên người Lâm Huyền Băng, lấy tay nắn nắn hai gò má nàng. Vẻ lạnh lùng lãnh đạm kia của hắn, lúc ở trước mặt Lâm Huyền Băng thì chẳng còn sót lại chút gì. Lâm Huyền Thiên bây giờ giống như một người anh trai thân thiết, làm cho sâu trong lòng Lâm Huyền Băng cảm nhận được chút ấm áp.

“Hắc hắc, đó là do ngươi không nỡ làm xấu mặt ta trước mẹ mà.” Lâm Huyền Băng lấy tay ôm Lâm Huyền Thiên. Có một ca ca như vậy ở bên cạnh, cảm giác cũng không tệ.

“Ngươi đó, thật sự là phải học nấu ăn đi, một người con gái mà cái này không biết làm, cái kia không chịu học như vậy sau này làm sao mà gả ra ngoài được.” Lâm Huyền Thiên lấy tay xoa đầu Lâm Huyền Băng.

“Không phải có ngươi là đủ rồi sao? Về sau nếu ta lấy chồng không được thì ngươi cưới ta đi.” Lâm Huyền Băng nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm Lâm Huyền Thiên.

Nghe xong lời nói của Lâm Huyền Băng, trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Huyền Thiên liền đỏ ửng.

“Ôi này, Huyền Thiên ca ca, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy? Không phải là ngươi tưởng thật chứ?” Lâm Huyền Băng ngạc nhiên nhìn Lâm Huyền Thiên đỏ mặt, “Ta đùa ngươi thôi, bưng thức ăn lên đi nào.”

Bỏ lại Lâm Huyền Thiên, Lâm Huyền Băng không để tâm bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, hướng về phía phòng Hách Ngưng Chi. Chỉ còn Lâm Huyền Thiên đăm chiêu nhìn bóng lưng của nàng rời đi.

“Mẹ ăn cơm thôi.” Lâm Huyền Băng dọn xong bát đũa liền đỡ Hách Ngưng Chi xuống giường.

Hách Ngưng Chi nhìn thức ăn trên bàn rồi cười cười với Lâm Huyền Thiên.

“Con bé này, còn mạnh miệng nói đi làm đồ ăn, đồ ăn này có phải Huyền Thiên làm không?” Hách Ngưng Chi liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.

“Mẹ, ánh mắt của người thật là tinh tường!” Lâm Huyền Băng cười cười ôm cánh tay của Hách Ngưng Chi.

“Con đó, nên theo Huyền Thiên mà học tập cho tốt, nó là một đứa con trai mà cái gì cũng biết, còn con đây cả ngày chỉ có ăn ngủ thôi.” Hách Ngưng Chi lấy tay nhéo mũi Lâm Huyền Băng.

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ ám chỉ con là động vật sao?” Lâm Huyền Băng bĩu môi với Hách Ngưng Chi.

“Con nói xem?” Hách Ngưng Chi không đáp mà hỏi lại.

“Dì Hách, Băng Nhi còn nhỏ mà.” Lâm Huyền Thiên liền nói xen vào.

“Còn nhỏ? Không nhỏ nữa đâu, sang năm nó đã mười lăm tuổi rồi.” Hách Ngưng Chi vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâm Huyền Băng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Huyền Thiên, nói một câu đầy ý tứ với hắn: “Huyền Thiên, ngươi và Băng Nhi cùng nhau lớn lên, về sau Băng Nhi liền nhờ hết vào ngươi.”

“Mẹ, người nói cái gì vậy?” Lâm Huyền Băng nghe Hách Ngưng Chi nói như thế, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

“Dì Hách, người yên tâm, dù thế nào thì ta nhất định cũng sẽ bảo vệ Băng Nhi chu toàn.” Lâm Huyền Thiên nhìn về phía Hách Ngưng Chi, trong ánh mắt chứa đầy kiên định.

“Này này, các người đừng như vậy có được không?” Ánh mắt Lâm Huyền Băng dừng ở giữa Lâm Huyền Thiên và Hách Ngưng Chi, “Mẹ, con sẽ tự lo cho bản thân.”

“Ha ha, được được được, Băng Nhi cuối cùng cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện.” Hách Ngưng Chi cười rồi lấy đũa gắp thức ăn vào trong chén cho nàng.

“Tất nhiên là vậy rồi.” Lâm Huyền Băng nhe răng cười với Hách Ngưng Chi.

Một bữa tối cũng trôi qua với không khí vui vẻ.

Lâm Huyền Thiên thu dọn chén đũa rồi mới trở về chỗ ở của mình.

Lâm Huyền Băng chúc ngủ ngon Hách Ngưng Chi rồi quay lại phòng mình.

“Này, sao ngươi đi lâu vậy?” Địa ngục ma hoa đã canh gác ở cửa phòng rất lâu rồi.

“Đêm nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại giữ nhà, tên nhóc này sẽ đi theo ta.” Lâm Huyền Băng không để ý đến địa ngục ma hoa, hướng về phía tiểu ngân hồ vẫy tay.

Nhìn thấy Lâm Huyền Băng gọi, tiểu ngân hồ hưng phấn leo lên vai nàng. Cái đuôi khẽ lay động, đôi mắt tràn đầy tò mò nhìn Lâm Huyền Băng.

“Các ngươi đi đâu?” Địa ngục ma hoa thấy Lâm Huyền Băng xoay người muốn đi ra ngoài, nó liền lao đến trước mặt nàng.

“Đi giáo huấn vài người.” Lâm Huyền Băng sắc mặt âm trầm trả lời. Nhị trưởng lão hơi khó xử lý cho nên Lâm Thừa Tông trở thành đối tượng đầu tiên của nàng.

“À, vậy ta sẽ giữ nhà.” Địa ngục ma hoa tự biết phương diện công kích của nó tương đối yếu cho nên cũng không muốn đi theo.

Theo trí nhớ của mình, Lâm Huyền Băng đi tới chỗ ở của Lâm Thừa Tông.

Lâm Huyền Băng nhìn tường viện cao, căn cứ theo kỹ xảo kiếp trước, hai tay nàng như thằn lằn bám vào tường. Không gặp trở ngại gì một đường hướng về phía trước, Lâm Huyền Băng rất nhanh liền trèo lên đầu tường.

Lâm Huyền Băng hai chân vững vàng thả người nhảy xuống, nàng hóp lưng lại như mèo, cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh rồi sau đó dựa theo trí nhớ đi về phía gian phòng Lâm Thừa Tông.

Nhờ kỹ xão mà nàng tránh thoát mấy đội tuần tra, sau lén lút mò tới phòng Lâm Thừa Tông.

“Đi mở cái chốt cửa kia ra.” Lâm Huyền Băng nói với tiểu ngân hồ, nàng tin với chỉ số thông minh siêu phàm nó nhất định sẽ hiểu ý nàng. Nàng cho tiểu ngân hồ chui vào theo khe hở cửa sổ, chỉ chốc lát sau cửa phát ra tiếng động nhỏ, nàng liền đẩy nhẹ cửa đi vào. Tiểu ngân hồ ngồi trước cửa phòng hưng phấn vẫy đuôi hướng Lâm Huyền Băng tranh công.

“Ngoan.” Lâm Huyền Băng khẽ vẫy tay, tiểu ngân hồ liền chạy đến bên nàng.

Lâm Huyền Băng vào phòng rồi khép cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK