Nhưng nàng sai rồi, quá sai rồi! Trên giang hồ lấy đâu ra lắm chuyện tranh đấu như vậy, lại càng không có nhiều cao thủ quyết đấu, cho dù có, cũng không đến phiên nàng gặp phải.
Cho dù gặp được thì với công phu của nàng không phải chạy trốn thì cũng bị người ta đánh. May mắn, nàng không gặp phải tình huống đó.
Nhưng cũng vì không gặp được mà nàng cảm thấy có chút thất vọng. Không có mấy người hiện đại có cơ hội tự mình trải nghiệm thế giới võ hiệp.
Nàng cùng Đoạn Tiêu giống như khách du lịch đi thăm thú cảnh đẹp trong thiên hạ, cùng thế giới giang hồ không hề có nửa điểm quan hệ.
Nàng không biết Đoạn Tiêu bận rộn cái gì, mỗi lần đến một thành hay trấn nào đó, hắn đều an bài cho nàng ở trong một khách điếm, sau đó lập tức chuồn mất. Có khi 10 phút đã quay lại nhưng cũng có lúc bình minh mới trở về.
Nàng không hỏi hắn đang làm gì vì biết mình không có tư cách để hỏi. Nếu hắn có lòng cho nàng biết thì tức sẽ tự nói.
Ở chung với Đoạn Tiêu càng lâu, nàng càng cảm thấy hắn có một bí mật không thể để ai biết. Cho đến tận bây giờ, ngoại trừ biết hắn gọi là Đoạn Tiêu ra thì nàng hoàn toàn không biết thêm bất cứ điều gì nữa cả!
Hắn không hỏi lai lịch cùng gia thế của nàng, nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi hắn.
Thanh Thanh không ngốc, nàng cảm giác được Đoạn Tiêu có nhiều chuyện khó nói. Hắn không muốn cho nàng biết thân phận cùng gia cảnh của mình, cũng không muốn hỏi lai lịch của nàng. Hắn không hỏi nàng, ngược lại hy vọng nàng đừng hỏi hắn. Thanh Thanh đã cố gắng không chế sự tò mò của mình, nhưng cuối cũng cũng nhịn không nổi!
“Đoạn đại ca, huynh muốn đi ra ngoài sao?”
Sau khi thu xếp ổn thoả cho nàng, Đoạn Tiêu lại giống như thường lệ chuẩn bị ra ngoài. Thanh Thanh không muốn tiếp tục giữ thái độ trầm mặc nữa mà quyết tâm hỏi những chuyện trước đây mình vẫn rất muốn biết.
“Đúng.” Đoạn Tiêu không muốn trả lời dài dòng.
“Đoạn đại ca, rốt cuộc huynh muốn làm cái gì? Huynh cứ thần thần bí bí như vậy khiến cho ta rất lo lắng a.” Thanh Thanh lôi kéo ống tay áo của Đoạn Tiêu, giống như một đứa nhỏ vòi vĩnh kẹo đường, hoàn toàn hiển lộ ra vẻ kiều mị của một nữ nhân.
Đoạn Tiêu xoay người, cười dịu dàng:
“Một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”
“Ta biết biết bây giờ cơ.” Thanh Thanh làm nũng lôi kéo hắn.
“Buông ra, ta muốn đi ra ngoài. Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Đoạn Tiêu nói xong nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra.
“Không cần.”
Thanh Thanh quýnh lên, hoàn toàn quên mất mình đang cải trang làm nam nhân, nàng giống như con rắn quấn lấy người hắn, gắt gao ôm hắn.
“Nói cho ta biết, nếu không ta sẽ không buông!”
Đoạn Tiêu cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, đáng yêu của nàng gần trong gang tấc. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cái lưỡi nhỏ thơm tho lộ ra một nửa, giống như một đoá hoa anh túc đang nở rộ, có sức cám dỗ chết người.
Thân hình ‘hắn’ mềm mại, ôm vào nhất định sẽ rất thoải mái.
Trên người ‘hắn’ có một mùi thơm, giống như hương hoa.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của ‘hắn’, không cần hôn cũng biết rất ngọt.
Ông trời ơi, sao tự nhiên Đoạn Tiêu ta lại có cái ý nghĩ không bình thường này! Tên nhóc đó là nam nhân a, ta như thế nào lại....
Vì ngăn không cho mình suy nghĩ lan man, Đoạn Tiêu dùng tay đẩy Thanh Thanh:
“Tránh ra!”
Đoạn Tiêu thở dốc, hắn tức giận, giận bản thân mình!
Thanh Thanh đột nhiên bị đẩy ra, nàng cho rằng Đoạn Tiêu chán ghét mình, bực bội chu mỏ:
“Đoạn đại ca, ta đáng ghét như vậy sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra khiến cho nàng càng thêm phần quyến rũ.
“Ta đi trước.”
Đoạn Tiêu không dám nhìn nàng thêm một phút nào nữa, nhanh nhanh chóng chóng lẩn đi.
May mà có cơ hội chạy thoát. Nếu không Đoạn Tiêu cũng không dám tưởng tượng nếu mình còn ở lại bên cạnh ‘hắn’ một lúc nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn sợ mình nổi lên thú tính sẽ lột sạch quần áo của tên nhóc đó rồi ăn luôn.
“Mình đáng sợ vậy sao?”
Thanh Thanh cúi đầu xuống, cẩn thận đánh giá bản thân từ dưới lên trên.
***
Đoạn Tiêu không bình thường, rất rất không bình thường!
Từ ba ngày trước khi Thanh Thanh hỏi hắn ra ngoài làm gì, hắn đối với nàng trở nên lạnh lùng và thản nhiên. Cùng nàng nói chuyện mà mặt hắn cứ lạnh như tiền. Người không biết còn tưởng bọn họ là kẻ thù, mà Thanh Thanh chính là con tin bị bắt giữ.
Thanh Thanh hối hận, sớm biết hắn sẽ biến thành bộ dạng này thì dù có đánh chết nàng cũng không hỏi hắn ra ngoài làm cái gì.
Hắn là hoàng đế cũng tốt, là ăn trộm cũng được, chả liên quan gì đến nàng. Chỉ cần đối xử tốt với nàng là được rồi!
Đối tốt với nàng? Chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không được sao?
Đoạn đại ca luôn cười tủm tỉm, đối với mọi người dường như rất tốt. Chú ý, cái này là ‘dường như’, ngoài mặt thì tốt, nhưng ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nếu nàng trở thành thê tử của Đoạn đại ca, hắn có thể chỉ đối xử tốt với một mình nàng thôi không?
Đoạn đại ca rất dịu dàng, đối xử với thê tử của mình nhất định sẽ rất tốt.
Không gả cho Mộ Dung Thiên Lý, cùng với Đoạn đại ca cũng không phải là sai lầm. Tuy không biết võ công của Đoạn đại ca như thế nào, nhưng hắn rất tuấn tú, lại lắm tiền nữa.
Chỉ cần là kẻ có mắt thì đều thấy được hắn rất đẹp trai.
Đoạn Tiêu rộng rãi, tiện tay lấy trong người ra cũng là ngân phiếu mấy vạn lượng. Theo suy nghĩ của nàng, nếu không có tiền thì khác nào địa ngục.
Nàng nghĩ ngợi lung tung, bọn họ chỉ quen nhau có một tháng, ngay cả việc hắn đang làm gì nàng cũng không hề hay biết, vậy mà trong đầu còn có ý muốn gả cho hắn, đúng là bệnh a!
Thanh Thanh vụng trộm liếc mắt đánh giá Đoạn Tiêu đang đi phía trước, ý niệm trong đầu càng lúc càng tà ác.
Thật sự rất đẹp trai a, hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng đã gặp.
Dịu dàng, lắm tiền, đẹp trai, đây chính là mẫu người mà nàng thích, có nên đi câu dẫn hắn không nhỉ?
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Giọng nói đầy mê hoặc của Đoạn Tiêu vang lên bên tai nàng, Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu, phát hiện gương mặt Đoạn Tiêu đã gần trong gang tấc.
Doạ người a, hắn kề sát vậy mà nàng cũng không biết, nếu cho hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì thì...
Thanh Thanh cười gượng:
“Thực xin lỗi, ta đang nghĩ xem nên làm cái gì.”
Ông trời phù hộ, đừng để cho hắn biết nàng đang nghĩ cái gì!
“Ta còn tưởng chuyện gì mà khiến ngươi nghĩ đến nhập thần như vậy?”
“Không có gì.”
Làm sao nói được việc nàng muốn gả cho hắn a.
Đoạn Tiêu thản nhiên nói;
“Đi mau, đi tìm chỗ trú mưa!”
“Trú mưa?”
Đoạn Tiêu nói xong, Thanh Thanh mới phát giác trời sắp mưa. Hai người bọn họ đang ở vùng núi hoang vu, có khả năng sẽ bị ướt sũng.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, Đoạn Tiêu cười rộ lên:
“Chúng ta cần tìm một chỗ trú mưa.” Trong lơ đãng, hắn lại toát ra sự dịu dàng.
Vốn dĩ định hạ quyết tâm lạnh nhạt với tên tiểu tử đó nhưng hắn không làm được a. Nếu mọi việc còn tiếp tục phát triển nữa, sớm hay muộn hắn cũng đem tên nhóc đó ra ăn sạch sẽ. Ông trời, hắn yêu mỹ nữ, không muốn phát sinh hứng thú với nam nhân!
Đoạn đại ca lại cười với nàng, Thanh Thanh nhếch môi, cười đến động lòng người.
Hắn đối với nàng vẫn dịu dàng như cũ, trái tim của Thanh Thanh cuối cùng cũng dịu xuống.
Lúc tâm tình của nàng đang rất tốt, lại có kẻ cố tình đến phá hoại không khí.
“Đường này do ta mở.
Cây này do ta trồng.
Nếu mà muốn qua đây.
Phải để tiền ở lại.”
Di, câu nói này nghe quen quen a.