Đỗ Dự đi tới trước giường thì phát hiện vị tiểu thư kia đã bị Điền Bá Quang giết, nhãn thần tràn đầy kinh sợ làm Nghi Lâm không dám nhìn thẳng, liên tục niệm hướng sinh chú cho nàng. Đột nhiên, Đỗ Dự có một ý nghĩ lớn mật.
Nhạc Bất Quần chậm rãi đi tới Tê Phượng lâu, hắn có thể khẳng định Đỗ Dự và Nghi Lâm trốn ở trong đó.
Lúc này trên lầu đột nhiên nổi lửa, nhanh chóng thiêu cháy cả tòa lâu.
"Có người phóng hỏa sao?" Nhạc Bất Quần nhìn vào đám gia đinh hô to gọi nhỏ, í ới lấy thùng nước tiến đến cứu hỏa mà nhíu mày, nhanh chóng nhảy vào.
Đến trên lầu lại nhìn thấy trên giường có hai cỗ thi thể một nam một nữ, hiển nhiên đã chết được một lúc. Giường bén lửa thiêu đốt thi thể không thấy rõ mặt nhưng thi thể nữ nhân là đầu trọc, bị đặt trên giường, thi thể nam nhân thì vết thương trí mạng là đại đao, bên cạnh còn có thanh chủy thủ, rõ ràng là kiệt lực chiến tử.
Nhạc Bất Quần nhìn về nơi xa thì thấy có người sử dụng công phu vạn lý độc hành vội vã chạy trốn.
"Điền Bá Quang?" Nhạc Bất Quần nhíu mày nói.
Sự tình đã rõ phần nào, nữ tử đầu trọc là Nghi Lâm, thi thể nam tử là tiểu tặc kia, bọn họ chạy đến đây thì lại gặp ác tặc Điền Bá Quang. Sau một phen ác chiến thì Nghi Lâm bị làm nhục, tiểu tặc kia bị Điền Bá Quang chém chết.
Thời gian vội vã, đám gia đinh cứu hỏa đã bắt đầu xông lên lầu. Nếu như bị người phát hiện, Nhạc Bất Quần tuy không sợ nhưng cũng không tránh khỏi phiền toái nơi nha phủ. Quan trọng hơn là hắn không thể để người khác biết bản thân còn ở Phúc Châu. Nếu như Định Dật sư thái, Nghi Lâm, tiểu tặc đều bị diệt khẩu, Điền Bá Quang tuy bỏ chạy nhưng hắn bị thương nặng, thanh danh xấu xa, không ai tin lời hắn nói.
Tối nay phái Hoa Sơn và phái Hằng Sơn cùng nhau bủa vây Điền Bá Quang nhưng lại bị Điền Bá Quang chạy thoát, bọn họ thả dây dài câu cá lớn dụ Điền Bá Quang, trong quá trình truy kích Định Dật sư thái không may bị ác tặc ám toán, Nghi Lâm bị làm nhục, tiểu tặc lực chiến mà vong, chính mình đánh thương nặng Điền Bá Quang nhưng hắn chạy thoát được. Tuy nói như vậy nâng cao ác danh Điền Bá Quang nhưng hắn đắc ý không lâu nữa, một khi phát hiện tung tích hắn, chính mình sẽ đi "báo thù". Những người nhìn thấy chuyện tối nay đều đã bị giết. Hắn khẽ mỉm cười rồi lướt nhanh biến mất.
Đỗ Dự thấy ảnh lửa hừng hực trời cao, cuối cùng tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết nên khẽ thả lỏng. Đêm nay hắn luân phiên ác chiến hao hết tâm lực, có thể gắng gượng đến lúc này đã là cực hạn.
Nhưng là, nghĩ đến Nhạc Bất Quần khổ tâm lấy đến tịch tà kiếm phổ chỉ là bản giả chính mình tốn nửa giờ, gom đủ đông tây kim cổ viết vào, rất nhiều nội dung đến chính mình còn không hiểu, cứ thuận tay là viết ra thôi, nếu cứ theo bí tịch này mà luyện thì Nhạc Bất Quần không tẩu hỏa nhập ma mới là lạ. Nghĩ đến đây, tâm tình Đỗ Dự thoải mái hơn nhiều. Xét võ công, lão tử không bằng ngươi nhưng so tâm kế thì ngươi còn kém xa lắm!
Đỗ Dự tiến vào một khách sạn gần đó, nhanh chóng tiến vào một phòng vẫn còn sáng đèn. Trên giường trong phòng là Nghi Lâm hai mắt đẫm lệ chờ hắn.
"Định Dật sư phụ nàng… viên tịch!" Nghi Lâm lao vào lòng Đỗ Dự khóc lớn.
Đỗ Dự thần sắc u ám: "Tuy sư thái viên tịch nhưng Nhạc Bất Quần không lấy được tịch tà kiếm phổ thật! Âm mưu của hắn đã bị chúng ta phá hoại, anh thề với em, nhất định sẽ báo thù giúp em."
Nghi Lâm nháy nháy đôi mắt đẹp, kiên định nói: "Đỗ Dự đại ca, em tin anh!"
Đối mặt với thiếu nữ ngây thơ này, Đỗ Dự chỉ đành vuốt mũi cười khổ.
Nhưng là hắn rất nhanh phát hiện ra, thân thể Nghi Lâm đang nóng dần lên!
"Em làm sao thế?" Hắn vội vàng đỡ Nghi Lâm dậy.
Nghi Lâm mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê dại nhìn chằm chằm hắn. Đỗ Dự thầm hô không ổn, nhìn thời gian thì đã sắp đến hạn một giờ của cửu tiêu vân ngoại hoàn, nữ ni ngây thơ này sắp mất lý trí rồi. Hắn khẽ mắng trong lòng Điền Bá Quang là cầm là cầm thú.
Nghi Lâm được sư phụ hứa gả cho Đỗ Dự nên một tia có lỗi trong lòng cũng đã tan biến, trong mắt nàng giờ chỉ còn lại tình ca ca Đỗ Dự. Đỗ Dự nhanh chóng lấy ra hoàng đế nội kinh, chỉ còn kịp đọc tầng đầu là đã bị cao thủ phái Hằng Sơn Nghi Lâm tràn đầy tình dục đánh ngã…
Gió táp mưa sa, điên loan đảo phương, vu sơn vân vũ… Nuôi trăm hoa lấy mật, vì ai mà khổ vì ai mà bận…
Sáng sớm, Nghi Lâm mở mắt đẹp ra, đêm qua nàng có vô số giấc mộng đẹp. Ngay lập tức nàng thấy tình ca ca Đỗ Dự ánh mắt nhu hòa, sủng nịnh nhìn mình. Nghi Lâm xấu hổ không thôi nhưng cũng mơ hồ không hiểu vì sao Đỗ Dự ca ca lại ở bên cạnh mình?
Nàng vừa cúi đầu là sợ hãi muốn nhảy dựng lên. Trên người nàng mặc nội y lụa mỏng như cánh ve, không phải là những thứ giao cho Điền Bá Quang thì là gì? Nghi Lâm lập tức xấu hổ như đà điểu vội chui vào trong chăn, dù cho Đỗ Dự khuyên như nào cũng không chịu ra.
Đỗ Dự sợ nàng thiếu khí nên hô to: "Điền Bá Quang đến!"
Nghi Lâm sợ hãi nhảy bật dậy: "Mau chạy!"
Nàng không biết cái nhảy này của nàng làm Đỗ Dự mát mắt vô cùng, thân thể trắng muốt, meo meo ngạo nghễ nhẩy tưng tưng ẩn hiện bên dưới nội y kia càng thêm kích thích.
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười, đẩy ngã Nghi Lâm: "Em quên rồi sao, Điền Bá Quang đã bị anh giết rồi, em đã được cứu."
Nghi Lâm lúc này mới chầm chậm nhớ rõ chuyện tối qua, sư phụ viên tịch, Điền Bá Quang bị giết, dùng trí lừa Nhạc Bất Quần… đủ loại chuyện cuối cùng chầm chậm nhớ đến cảnh chính mình trên giường cùng Đỗ Dự. Trên giường có đệm vải trắng, bên trên điểm hồng nói rõ tình ca ca đã lấy đi thứ trân quý nhất của mình. Thấy vậy Nghi Lâm oa một tiếng, khóc lóc không thôi.
Đỗ Dự cuống cuồng khuyên giải nhưng khuyên thế nào cũng không được, chỉ đành vô sỉ nói láo, nói Nghi Lâm tối qua dùng cửu tiêu vân ngoại hoàn, cuồng tính mạnh mẽ đẩy ngã chính mình. Chính mình thế đơn lực cô, sao phải đối thủ của cao thủ Nghi Lâm chứ mà lại không đành lòng nhìn Nghi Lâm mất lý trí nên cuối cùng bị xoa xoa bóp bóp trên dưới hơn trăm lượt a…
Cuối cùng, Đỗ Dự đành ai oán nói Nghi Lâm phải chịu trách nhiệm.
Nhìn thần tình như oán phụ của hắn, Nghi Lâm da mặt mỏng lại ngây ngốc nên không biết làm gì. Nhìn thấy gương mặt thộn dài ra của Nghi Lâm, Đỗ Dự ngầm cười vui, cuối cùng nói Nghi Lâm phải cưới hắn chịu trách nhiệm.
Dê non ngây thơ Nghi Lâm lần nữa bị sói già gian ác Đỗ Dự đẩy ngã. Đỗ Dự đương nhiên không quên vừa thưởng thức nụ hoa non Nghi Lâm vừa luyện Hiên Viên thái bổ pháp.
Nghi Lâm lần lượt bị đưa lên chín tầng mây, hồn phi phách tán, biểu tình thẹn thùng bất kham, mảnh mai mềm yếu càng làm Đỗ Dự muốn ngừng không thể. Hai người diễn luyện một giờ, Nghi Lâm vài lần lên đỉnh, thân thể run rẩy không thôithì Đỗ Dự mới hài lòng thỏa ý ôm nàng ngủ.
Đỗ Dự thu được thông báo: "Ngươi một lần nữa cứu mạng Nghi Lâm, thành công chiếm lấy trái tim nàng. Hiện tại độ hảo cảm của Nghi Lâm với ngươi là 80 điểm."
Càng làm hắn kinh ngạc là: "Ngươi và Nghi Lâm sử dụng Hiên Viên thái bổ pháp, hiện tại đã dùng 6 lần. Do tác dụng cửu tiêu vân ngoại hoàn, Nghi Lâm thu được thể chất mỹ nhân nhận chủ, ngươi là chủ nhân, công dụng Hiên Viên thái bổ pháp tăng gấp đôi. Hiên Viên thái bổ pháp: do thái âm bổ dương, ngươi thu được 1 điểm nội công từ Nghi Lâm, giá trị 10 điểm nội lực. Do dĩ dương tư âm, Nghi Lâm được tinh khí ngươi phản mớm, thu được 1 điểm nội công, hiện tại là 7 điểm nội công, 70 điểm nội lực."
Nội công? Đỗ Dự kinh hỉ vội tra xem thuộc tính. Bên trên không ngờ có kỹ năng nội công đầu tiên: hoàng đế nội kinh. Hiện tại điểm nội công của hắn là 1, điểm nội lực là 10 điểm. Nội công tăng 1 điểm thì tăng 10 điểm nội lực, phối hợp với công pháp sử dụng nội lực thì có thể gia tăng lực công kích, phòng ngự hoặc tốc độ.
Đỗ Dự trong lòng vui vẻ không thôi. Một điểm nội công giá trị như nào chứ? Hắn khổ luyện vạn lý độc hành mà mỗi cấp chỉ tăng 1 điểm nhanh nhẹn mà thôi! Nội công có thể gia tăng công kích, phòng ngự hay tốc độ, không chút nghi ngờ nó là thuộc tính giá trị cao nhất!
Đỗ Dự tuy thiên tư kém cỏi nhưng nếu có Hiên Viên thái bổ pháp giúp tăng cường nội lực thì sao sợ không thành đại sự chứ? Thiên tư kém cỏi thì sao? Quách Tĩnh không phải cuối cùng trở thành đại hiệp sao?
Nghi Lâm hưởng đủ mưa móc sắc mặt hồng nhuận, khẽ chu môi nhỏ. Nàng bản năng cảm giác hổ thẹn với bồ tát nhưng sư phụ có lệnh, Đỗ Dự lại vài lần xả thân cứ mạng, nàng quả thật đã hãm lưới tình Đỗ Dự quá sâu. Nàng liền ngấm ngầm hạ lời thề nếu bồ tát muốn trách tội thì trách tội mình nàng thôi, không liên quan gì đến Đỗ Dự ca ca.
Nào ngờ, Đỗ Dự mới nếm vị ngọt, mới sáng sớm đã yêu cầu Nghi Lâm cần tu khổ luyện. Đề mục luyện công đương nhiên là song tu Hiên Viên thái bổ pháp.
Nghi Lâm vừa thẹn vừa tức nhưng là không vượt được tình ca ca quấn quít, thêm vào thân thể có thuộc tính mỹ nhân nhận chủ, đã si mê chủ nhân Đỗ Dự lại thêm thiếu nữ tư tình, mới biết hoan lạc nên cũng không phản kháng.