• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

“Bố mẹ nhóc ấy còn chưa đến tìm tôi, cái thằng anh trai tự nhận như cậu lại tới trước, Phong Bắc, cậu không cảm thấy mình quản rộng quá à?”

Hơn 12 giờ, mọi thứ tĩnh lặng.

Gió đêm thổi qua, hàng liễu ven bờ sông lay động, phát ra âm thanh xào xạc.

Tào Thế Nguyên bóc kẹo thong thả nói, “Đội trưởng Phong, muộn thế này rồi còn gọi tôi ra, không giống tác phong của cậu nhỉ, cậu bạn nhỏ mách cậu chứ gì.”

Phong Bắc hút một hơi thuốc, “Đùa cũng một vừa hai phải thôi, cậu dọa em ấy rồi.”

Tào Thế Nguyên đính chính, “Cái này không phải là đùa.”

Giọng Phong Bắc lạnh hẳn đi, “Cậu có ý gì?”

Tào Thế Nguyên dửng dưng đáp, “Ý ngay mặt chữ.”

Phong Bắc ném nửa điếu thuốc xuống di giày lên, “Cậu làm thật à?”

Tay Tào Thế Nguyên vẫn đút trong túi, gió thổi loạn mái tóc anh, che khuất đôi mắt hồ ly ấy, “Có vấn đề gì sao?”

Trong ngực Phong Bắc nổi lên một ngọn lửa vô danh, anh ném phăng cái mặt nạ đồng nghiệp đi, gọi cả họ cả tên, “Tào Thế Nguyên, hôm nay nói hai năm rõ mười đi, con mẹ nó bình thường mày không dính dáng gì đến tao, nhưng nếu mày dám trêu vào em ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

Tào Thế Nguyên vẫn cái dáng vẻ ấy, “Đội trưởng Phong, giờ cậu dùng thân phận gì nói chuyện với tôi?”

Mặt Phong Bắc biến sắc.

Tào Thế Nguyên nói, “Cậu chỉ là hàng xóm của nhóc ấy thôi, không phải người giám hộ của nhóc.”

Phong Bắc bạnh cằm, “Đó là em tao.”

Tào Thế Nguyên cười khẽ.

Gân xanh Phong Bắc nổi lên, “Đệt, mày cười cái gì?”

Tào Thế Nguyên mỉa mai, “Bố mẹ nhóc ấy còn chưa đến tìm tôi, cái thằng anh trai tự nhận như cậu lại tới trước, Phong Bắc, cậu không cảm thấy mình quản rộng quá à?”

Phong Bắc như bị một cây gậy vô hình đánh trúng, trong đầu vụt qua một suy nghĩ, thoáng cái đã biến mất.

Tào Thế Nguyên hất một phiến lá rơi trên vai, giọng lạnh nhạt, “Nhắc cậu một câu, nhóc ấy là một cá thể độc lập, không phải tài sản riêng của cậu.”

Tài sản riêng? Phong Bắc bị cái từ này làm tròn mắt.

Tuy rằng chưa từng yêu đương, cũng biết từ đó dùng giữa anh và cậu nhóc rất không bình thường, cũng không nên dùng như vậy.

Bờ sông yên tĩnh trở lại, mùi thuốc lá tản đi, rồi lại thoang thoảng.

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng châm điếu thứ hai, anh vẫn còn nghiền ngẫm ba từ đó, càng nghĩ càng thấy quái lạ.

Tào Thế Nguyên hơi híp mắt, “Nhóc con vô lương tâm, tối nay nếu không có tôi, cái mặt nhóc đó đã bị bọn côn đồ đánh thành đầu heo rồi.”

Anh nhếch mép, “Nhưng mà tôi không giận đâu.”

Chân mày Phong Bắc cau chặt.

Nếu không có chuyện này, Phong Bắc còn thật sự không biết Tào Thế Nguyên không bình thường, không chỉ không giấu diếm, mà còn quang minh chính đại thừa nhận, không chút nào lo lắng bị truyền đi.

Xu hướng tình dục của Tào Thế Nguyên là gì, Phong Bắc chẳng quan tâm, nhưng nếu anh ta muốn trêu chọc nhóc con đó thật, thì không còn như thế nữa.

Hoàn toàn khác nhau.

Phong Bắc không chấp nhận nổi, không thể ngồi xem mà không lo, “Mày với Cao Nhiên tổng cộng gặp được mấy lần, nói được mấy câu chứ?”

Tào Thế Nguyên không đáp mà hỏi lại, “Chưa từng yêu đương đúng không?”

Phong Bắc cứng họng.

Nửa ngày sau anh mới xanh mặt nghiến một câu qua kẽ răng, “Mẹ nó mày đang bảo tao là, mày vừa gặp đã yêu một đứa bé còn chưa đủ lông đủ cánh hả?”

“Chưa đến mức đó, chỉ là tò mò thôi, cậu nhóc đó có… Mà thôi, cậu không hiểu đâu.”

Tào Thế Nguyên dường như không muốn nói tiếp đề tài này, anh rút từ trong túi hai viên kẹo, “Nhờ cậu đưa cho nhóc con hộ tôi.”

Phong Bắc coi như Tào Thế Nguyên đang đánh rắm.

Anh có nghi ngờ trong lòng, oắt con khác với những người cùng lứa khác, có rất nhiều bí mật, nhìn không thấu, lại khiến người ta kiềm lòng không đặng mà thăm dò, miệt mài theo đuổi, tựa như rơi vào một xoáy nước quái dị, chẳng tài nào thoát ra.

Lẽ nào Tào Thế Nguyên đã nhìn thấu rồi?

Phong Bắc lập tức không nắm chắc, dù sao ông của Tào Thế Nguyên cũng là một bậc thầy thôi miên có tiếng.

“Lần trước mày chơi bẩn với em ấy?”

Tào Thế Nguyên nói, “Tôi thèm vào mà dùng với một đứa nhỏ.”

Mặt Phong Bắc trầm như nước.

Tình trạng mất ngủ của đứa nhỏ đó rất nghiêm trọng, nếu như không dùng ba cái thứ tà thuật, tuyệt đối không thể ngủ trong xe nửa tiếng được.

Phong Bắc đã muốn hỏi Tào Thế Nguyên từ lâu rồi, có điều vụ án thôn Thạch Hà vừa kết thúc đã có vụ án mới, có rất nhiều việc, không dứt ra được.

Hơn nữa đều là đồng nghiệp với nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, nếu làm căng lên thật, sẽ rất khó xử.

Giờ thì hay rồi, Tào Thế Nguyên lại chẳng nghĩ thế, biết đứa nhỏ kia là người của anh, còn trêu vào.

Phong Bắc cười nhạo, “Dùng hay không trong lòng mày hiểu nhất.”

Ánh mắt Tào Thế Nguyên lạnh đi trong nháy mắt, “Phong Bắc, tao không mong có việc tư liên quan tới mày.”

Người đi rồi, Phong Bắc đứng ném đá ở bờ sông, hơn nửa đêm rồi vẫn còn cáu giận, “Tao không hiểu? Tao không hiểu cái gì?”

Hòn đá nhỏ bay ra từ tay Phong Bắc, nhảy hai bước trên mặt sông rồi chìm vào trong nước.

Phong Bắc sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có cảm giác thất bại.

Mẹ, hình như là đếch hiểu.

Cao Nhiên biết người đàn ông có thể còn về, nên cậu mở cửa ra, không đóng lại.

Kết quả người về thật, nhưng im như thóc.

Cao Nhiên bị nhìn mà dựng tóc gáy, cậu nhích mông, “Sao thế ạ?”

Phong Bắc dùng hai tay che mặt, dù sức xoa, ấm ách nói, “Hồng Kông có một ca sĩ…”

Cao Nhiên vừa nghe đã biết đang nói tới ai, “Em có nghe mấy đứa cùng lớp nói rồi.”

Phong Bắc liền thôi không nói nữa.

Cao Nhiên liếm đôi môi khô rang, nói ra cái suy đoán lớn mật trong lòng, “Anh Tiểu Bắc, Tào hồ… đội trưởng Tào là người như thế ạ?”

Phong Bắc thở dài thườn thượt, có câu nói, một loại gạo nuôi trăm loại người, mỗi người có một cuộc sống riêng, mỗi người có con đường riêng phải đi, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện người như vậy, đương nhiên cũng có thể là do anh không phát hiện ra.

Dù sao thì anh cũng sẽ không kì thị, cũng chẳng khinh thường, bởi có liên quan quái gì đến anh đâu.

Phong Bắc chỉ sợ Tào Thế Nguyên dạy hư nhóc con, còn sợ hơn anh tưởng tượng nữa, sợ muốn chết.

Đúng như Tào Thế Nguyên từng nói, mỗi người là một cá thể độc lập, nhóc con rất thông minh, có suy nghĩ của mình, anh không can thiệp nổi.

Nghĩ vậy, Phong Bắc cũng nói thành lời luôn.

Cao Nhiên trợn tròn mắt, “Em đâu có ngu.”

Nói đặng cậu cười hì hì, “Anh Tiểu Bắc nè, nhưng mà anh muốn dạy hư em thì dễ lắm đấy.”

Phong Bắc nhìn nụ cười tươi roi rói của cậu nhóc, “Không đứng đắn.”

Cao Nhiên đột nhiên cứng người, đôi mắt ngạc nhiên mở tròn xoe.

Phong Bắc đặt tay lên eo cậu nhóc, “Cảm giác gì?”

Cao Nhiên nói, “Không có cảm giác gì cả.”

Phong Bắc vén áo cậu nhóc lên, bàn tay dày rộng thô ráp với khớp xương rõ ràng luồn vào trong, ngón trỏ giật giật, “Thế này thì sao?”

Cao Nhiên cười ha ha, “Ngứa ạ, anh Tiểu Bắc đừng cù em.”

Phong Bắc sầm mặt gầm khẽ, “Cù đéo gì, có cảm thấy anh đang sờ em không?”

Cao Nhiên há hốc mồm, đây mà là sờ á? Không phải đâu, “Không giống mà, lúc đội trưởng Tào sờ eo em không giống anh, ảnh mới là sờ, anh không phải, anh đang cù em nhột.”

Phong Bắc chả hiểu sao cảm thấy bị đả kích, sao lại không giống chứ? Anh đổi từ ngón tay trỏ thành cả bàn tay.

Cao Nhiên bị nhột giãy đành đạch, cười đến chảy cả nước mắt, hổn hển xin tha, khóe mắt hồng hồng, trong mắt có ánh nước, “Anh Tiểu Bắc, anh tha cho em đi, em sắp nhột chết rồi.”

Phong Bắc bị nóng đến giật phắt tay về, mặt anh đỏ bừng, thề là trong 1 2 giây đấy anh không nghĩ gì hết.

Nếu mà nghĩ, vậy anh chính là…

Phong Bắc dập tắt suy nghĩ đó, đừng có tự chôn sống mình.

Mẹ, đều do Tào Thế Nguyên hại.

Phong Bắc ấn mạnh huyệt thái dương, sao đầu óc loạn tùng phèo cả lên thế này? Thật kì quái, không được, anh phải yên tĩnh suy nghĩ một chút.

Cao Nhiên đang chực nói gì, người đàn ông trước mặt đã đưa lưng về phía cậu, sải bước ra ngoài.

“Sao lại đi rồi?”

Cao Nhiên ỉu xìu nằm vật lên giường, xong đời rồi, hết chuyện kể trước khi đi ngủ rồi.

Đột nhiên cậu bật dậy như cá chép, vén áo lên nhìn eo mình, lẩm bẩm, “Quái lạ, hồi nãy anh Tiểu Bắc đụng vào mình, mình không thấy buồn nôn ta.”

Chỉ ngứa thôi, bàn tay anh Tiểu Bắc lớn thật, cũng rộng nữa, lòng bàn tay có vết chai, cứng cứng, đâm vào thấy ngưa ngứa, cũng nóng hầm hập.

Cao Nhiên hoàn hồn, vô cùng hào phóng tặng cho mình hai chữ.

Đồ ngu!

Cả buổi tối Phong Bắc không ngủ được, rất chi là sầu não, rồi lại chẳng biết đang sầu chuyện gì, sống chết không ngủ nổi, anh vác cái mặt râu ria xồm xoàm vào trong cục.

Tình cờ là có mấy đồng chí cảnh sát đi đằng sau thấy Phong Bắc va thẳng vào chậu hoa to đùng, đứng đó chửi mấy câu, rồi lại lầm lầm lầu bầu một lúc mới đi.

Trong cục nhanh chóng lan truyền một tin động trời dậy đất.

Đội trưởng Phong thất tình.

Trong đội mấy người Dương Chí cười ha ha, vớ vẩn, đội trưởng bọn họ căn bản còn chưa yêu, thất với cả tình cái quái gì.

Lữ Diệp liếc nhìn mấy ông đang xúm lại vào nhau, “Một đám đàn ông lắm chuyện.”

Sáng nay Phong Bắc đến nhà nạn nhân Hứa Vệ Quốc.

Vợ Hứa Vệ Quốc là một bà chủ gia đình bình thường, quán xuyến việc nhà, họ có một cô con gái, 19 tuổi, đi học ở tỉnh khác.

Phong Bắc đợi hơn 20 phút, vợ Hứa Vệ Quốc khóc hơn 20 phút.

Trên đời này, mỗi ngày đều có người chết, bất ngờ, ốm đau, bị sát hại, rơi xuống đầu ai, người đó cũng không chịu nổi.

Phong Bắc đứng ven đường uống nước, “Gõ cửa hỏi thăm từng nhà trong khu dân cư đó chưa?”

Dương Chí gật đầu, chỗ nạn nhân chết là một khúc rẽ, chỗ rẽ đó dù có đèn đường, nhưng với các hộ dân cư quanh đó, đều là điểm mù, không tìm được nhân chứng.

Anh nói lại kết quả điều tra, thở dài, “Đội trưởng, vụ này còn khó nhằn hơn vụ thôn Thạch Hà nữa, không khác gì vụ băm xác 2.15 cả, thủ pháp gây án của hung thủ cực kì hoàn hảo, cứ như dùng suy nghĩ giết người ấy, quá kì quái.”

Phong Bắc cau mày, “Đừng quên, trên đời có một loại người, gọi là thiên tài.”

Đầu Dương Chí vốn đã to, nghe câu này xong, còn to hơn, người thông minh cũng không sao, quan trọng là dùng sự thông minh của mình để làm chuyện phạm pháp.

“Đội trưởng, em đã bàn với Diệp Tử rồi, có thể hung thủ đã phạm tội nhiều lần, thế nên bọn em lôi hết hồ sơ hai năm gần đây, kiểm tra cả một đêm, kết quả anh đoán thế nào?”

Phong Bắc nói, “Không có gì đối chiếu được.”

Dương Chí sững sờ, “Anh cũng xem rồi ạ?”

“Nói thừa, mấy chú nghĩ ra được, không lẽ tôi còn chưa nghĩ tới?”

Phong Bắc đậy nắp bình, “Hôm nay Trung thu à?”

Đề tài chuyển nhanh quá, Dương Chí phản ứng chậm nửa nhịp, “Vâng.”

Phong Bắc không hỏi thêm nữa.

Tối 7 giờ, ba người Cao Nhiên, Giả Soái, Trương Nhung gặp nhau ở ngõ hẻm sau bờ sông, không quá xa nhà, dễ đi lại.

Cao Nhiên y lời hứa kiếm cớ tránh đi, để cho Giả Soái và Trương Nhung ở thế giới hai người.

Người điều tiết không khí vui vẻ vừa đi, sự lúng túng liền lan tràn.

Trương Nhung là người trầm tính, hướng nội, có người liên tục nói chuyện với cô bé, trêu cô bé cười, thì cô bé mới thả lỏng được, cũng sẽ có thể được cảm hóa một chút xíu.

Nhưng Giả Soái là một người nội hàm trầm tĩnh, ngoài miệng không nhiều lời, nhưng nội tâm bên trong lại phong phú.

Không bao lâu sau, Trương Nhung cũng hơi ngột ngạt, không biết nói gì, cô bé cúi thấp đầu nhìn mũi chân, “Tớ về trước đây.”

Giả Soái mím môi, “Ừ.”

Cậu quay người gọi với vào một con ngõ, “Đi ra đi.”

Cao Nhiên chảy máu đầy mặt, “Tôi bảo này ông có phải bị ngốc không, bảo ông thổ lộ, ông bảo sẽ khiến nhỏ phiền hơn, còn bảo đi dạo một chút là được, đi đâu? Dạo chỗ nào? Hay là hai đứa giống trong tiểu thuyết, đứng tại chỗ, dùng thần thức hả?”

Khóe miệng Giả Soái khẽ giật.

Cao Nhiên đánh giá Giả Soái, một thằng nhóc nom cũng đẹp trai, lại còn học giỏi, chỉ có chút kĩ tính thôi, ngoài ra không có thói xấu gì khác, sao lại chậm chạp mặt tình cảm thế nhỉ?

Nước ấm nấu ếch cũng được, nhưng ông có nấu đếch đâu, chỉ biết bám vào miệng nồi ngó thôi.

“Được mỗi ngày Trung thu, tôi không ở nhà ăn bánh với bà, lại phí tế bào não đến làm cầu nối hai đứa.”

Cao Nhiên cứ như ông già đang hết sức thất vọng với thằng cháu mình, thở ngắn than dài, “Hôm nay tôi còn chưa được miếng bánh trung thu nào vào mồm đâu.”

Giả Soái lấy một chiếc bánh trung thu ra, bên ngoài bọc mấy lớp giấy.

Cao Nhiên xé từng lớp ra, cậu không thích ăn đường phèn bên trong, móc hết ra đưa cho Giả Soái, “Coi như ông có lương tâm.”

Mới cắn một miếng, Cao Nhiên sực nhớ ra, “Soái Soái, đây là chuẩn bị cho Trương Nhung hả? Tôi ăn mất thì không hay lắm đâu.”

Giả Soái nói không phải, “Bánh trung thu mang cho ông, của Trương Nhung là hoa.”

Cao Nhiên nhìn Giả Soái rút từ trong túi ra một bông hoa, chậc chậc hai tiếng, “Hoa hồng à.”

Cậu lấy tay sờ, rồi lại sờ, sợ hãi trợn mắt, “Giấy à? Đậu mè, Soái Soái, chiêu này của ông lãng mạn quá đi, hôm nào dạy tôi nhá.”

Gấp giấy rất tốt, cắm mãi cũng được, sẽ không bị héo mất, ngụ ý cực kỳ đẹp.

Giả Soái vuốt phẳng hai cánh hoa hơi nhăn một chút mới đưa cho Cao Nhiên, “Mở ra rồi dựa theo nếp gấp gấp lại là được.”

“Tay tôi vụng thế nào đâu phải ông không biết, chắc phải đến bảy, tám lần mới được.”

Cao Nhiên ngắm nghía bông hoa hồng, thở dài, “Soái Soái, hay là tôi giúp ông đưa bông hoa này cho Trương Nhung nhé?”

Giả Soái nói, “Làm chuyện thừa thãi.”

Cao Nhiên nhìn cậu bạn thân trong thế giới này, trông giống ở thế giới kia của cậu, nhưng lúc này cậu mơ hồ cảm thấy không giống, không nói cụ thể được, có vẻ như càng trầm lặng hơn, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Buổi tối Cao Nhiên chờ rồi lại chờ, trong ngõ trước sau đều không vang lên tiếng chuông xe đạp, cũng chẳng có tiếng mở cửa, người đàn ông không về.

Ngày thứ hai, thứ ba cũng không thấy bóng dáng.

Cao Nhiên đi học.

Cậu không trọ ở trường, đùa với bạn cùng lớp xong rồi về, nhưng cậu lại cứ thấy bức bối, bèn dứt khoát lượn lờ trong ngõ.

Cũng đã mấy ngày rồi, nên về rồi chứ.

Có còn trẻ lắm đâu, nhà không thèm về, tối ngủ chỗ nào?

Cao Nhiên bực bội đạp một phát lên tường, bên tai vang lên một giọng nói đùa cợt, “Đọ sức với tường đó hả, nó chọc giận em à?”

Phong Bắc nhìn cậu nhóc hếch mặt lên nhìn mình, mắt đượm ý cười, “Choáng rồi hả?”

Cao Nhiên không chút nghĩ ngợi hỏi, “Sao mấy ngày nay anh không về?” Không hề nhận ra mình y như cô dâu nhỏ bị ghẻ lạnh vậy.

Phong Bắc không biết là không nhận ra thật, hay vẫn giả vờ, “Bận tra án.”

Cao Nhiên nhíu mày, “Anh nói dối.”

Mặt Phong Bắc không thay đổi, “Không dối.”

Cao Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm người đàn ông, “Đừng bảo anh đang tránh em nhé?”

Phong Bắc tiếp tục giữ nguyên sắc mặt, “Nếu anh tránh em, thế ai đang nói chuyện với em đây?”

Cao Nhiên nói, “Anh nghĩ thông rồi.”

Phong Bắc thầm nghĩ, đéo, chưa nghĩ thông, quá tốn não, chỉ đành đặt tạm sang một bên thôi.

Anh nhéo mặt cậu nhóc, mới béo lên một chút lại gầy đi rồi, mấy ngày nay chắc chắn ngủ không ngon.

“Chẳng phải em bảo muốn mời anh ăn mì vằn thắn sao? Nói hai lần rồi, cũng đến lúc thực hiện rồi đấy.”

Chỗ đó khá xa, lúc Cao Nhiên dẫn Phong Bắc rẽ vào, bà lão không bán quán, không ăn được mì vằn thắn, bèn lùi lại một bước, kiếm đại một quán ven đường ăn mì thịt bò.

Ông chủ cũng khá thành thật, không bán cái loại mì thịt bò không có thịt bò, chỉ thả vào ba, bốn lát thịt mỏng dính.

Cao Nhiên là đứa nhỏ dễ nuôi, nhét một tô mì thịt bò vào bụng đã thỏa mãn rồi.

Phong Bắc mua hai que xiên nướng cho cậu nhóc, “Quà Trung thu này.”

Cao Nhiên cười khì, “Lợi ích thực tế.”

Phong Bắc lườm cho một cái, “Người Trung quốc chúng ta đều chú ý đáp lễ.”

Cao Nhiên cho anh một xiên, “Trung thu vui vẻ nha anh.”

Phong Bắc, “…”

Trên đường có không ít người, ồn ào náo nhiệt, trong không khí tràn ngập hương quà vặt, dù không đói mà ngửi phải mùi, miệng cũng thòm thèm.

Cao Nhiên vừa ăn thịt vừa đi, “Lại có án ạ?”

Phong Bắc cầm que xiên, không ăn, “Có hôm nào không có à?”

Cao Nhiên nhớ lại chuyện anh họ, trưởng thôn và con gái ông, Lý Điên, và cả bác cả nữa, những chuyện đó dường như đang hiển hiện ngay trước mắt, “Nếu trên đời không có vụ án thì tốt nhỉ.”

Phong Bắc nói, “Nếu có ngày ấy, thì con người chết sạch cả rồi.”

Chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ.

Giết chóc nhiều, cũng nhiều chuyện ngoài ý muốn, một người xui xẻo, ra ngoài cửa đi dạo thôi cũng có khả năng không về được nữa.

Cao Nhiên xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, sống sao khó khăn quá đỗi, cậu muốn quý trọng sinh mệnh mà ông trời đã ban cho lần thứ hai cơ.

Hi vọng trong thế giới ban đầu kia ba mẹ đều bình an, khỏe mạnh, và cả “bản thân” khác nữa, ba mẹ, bà nội, Soái Soái, anh Tiểu Bắc ở thế giới này… tất cả mọi người đều sống tốt.

Phong Bắc sau khi được điều đến đây nào có thời gian đi làm quen tình hình thị trấn, anh để Cao Nhiên dẫn mình đi dạo.

Cao Nhiên thấy còn sớm, bèn dẫn anh đi xung quanh.

Phong Bắc phát hiện cậu nhóc dẫn anh đến con đường Hứa Vệ Quốc gặp chuyện, còn chưa kịp mở miệng đã nghe cậu nói, “Con đường này không dễ đi.”

“Em đi qua rồi à?”

“Đi mấy lần rồi ạ.”

Cao Nhiên nói hồi mới chuyển vào huyện có thời gian đều đạp xe đi lòng vòng xunh quanh, lạc đường thì về lại bằng đường cũ, đổi con đường khác mà đi, cả huyện thành này có đến hai phần ba ngõ hẻm cậu đã từng đi qua.

Trong những phố lớn ngõ nhỏ xiên xẹo cậu từng đi qua, con đường này là khó đi nhất, rất tối, bọn cướp rất thích.

Phong Bắc nhìn phía trước, lại nhìn đằng sau, chỗ nào có người đứng, thật cũng không dễ phát hiện.

Cao Nhiên nuốt miếng thịt trong miệng xuống, “Em nói với anh rồi mà, mùa đông năm ngoái, buổi tối tan học em ăn tối rồi học thêm đến 12 giờ về nhà, thấy đằng trước có chiếc xe ba bánh đang chậm chạp tiến gần, phát hiện người đó không có đầu, tưởng là nhìn nhầm.”

Cậu chỉ tay về một chỗ, “Em đứng ngay đây, đèn đường sáng sủa, người kia đến trước mặt em vẫn không có đầu, em sợ đến tim đập như đánh trống, người đó đi lướt qua em, trên cổ vẫn không có gì cả.”

“Không phải là quỷ không đầu, chỉ là trời lạnh, kéo cổ áo lên, về sau em mới nghĩ ra.”

Cao Nhiên vẫn còn sợ trong lòng, “Lúc đó em sợ đến tim nhảy lên họng, muốn hét cũng không hét được, thật đó, con người lúc sợ quá sẽ không hét lên được, y như tên ngốc luôn.”

Phong Bắc chợt nói, “Chỗ tay em đang chỉ mấy hôm trước có người chết đấy.”

Cao Nhiên đang chuẩn bị cắn nốt miếng thịt cuối cùng, nghe được câu này tự nhiên mất hết cả khẩu vị, “Sao anh không nói sớm?!”

“Em cứ nói liến thoắng thế, anh không chen vào được.”

“Hay quá ta, anh không biết ngắt lời hả?”

“…”

Phong Bắc nhìn khắp bốn phía, thỉnh thoảng có người đi qua, đạp xe, chạy bộ, vụ án chết người cũng không ảnh hưởng đến nhịp điệu cuộc sống của những người khác, anh thấp giọng nói, “Thi thể được phát hiện nằm nghiêng, đầu hướng phía 2 giờ.”

Cao Nhiên ngẩn người, “Nằm nghiêng á? Không đúng, theo lẽ thường, thi thể không phải nằm sấp, thì chính là nằm ngửa mà.”

Phong Bắc gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Trong đầu Cao Nhiên như là có cái công tắc, giờ bị bật rồi, vận động không tự chủ được, cậu chủ động hỏi, “Chết thế nào ạ?”

Phong Bắc nói, “Động mạch cổ bị cắt.”

Cao Nhiên hỏi, “Một nhát ạ?”

Phong Bắc đáp, “Đúng, một nhát.”

Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, cậu lẩm bẩm, “Dao nhanh thật, trâu bò ghê, lẽ nào là thế ngoại cao nhân ta.”

Mặt Phong Bắc khẽ giật.

Cao Nhiên khẽ nói, “Hung thủ lúc đó giết người xong không lập tức rời đi, mà còn ngồi xổm xuống chỉnh lại tư thế thi thể?”

Cậu đột nhiên hét ầm lên, “Thôi xong rồi!”

Phong Bắc nghiêm mặt quát, “Đệt, em hét lên làm cái gì?”

“Nói nhỏ thôi.”

Cao Nhiên làm tư thết suỵt, cậu nuốt nước bọt, “Em nghi hung thủ là một tên biến thái.”

Phong Bắc bóp trán, đến cả cái rắm cũng chả tra được, 8 9 phần là đúng rồi, hơn nữa còn là tên biến thái có IQ cao, đêm xảy ra án anh có bắt được một tên có tiền án, tiếc là thằng oắt đó chẳng nhả ra được tin gì có giá trị cả.

Thằng oắt đó bảo tối đó có gặp nạn nhân, nhưng cân nhắc đó là nam, vóc dáng còn cao to hơn cả mình, dù có thành công thật, sợ là cũng phải ăn chút khổ, suy nghĩ lại vẫn không tiến lên.

Gã lại lén la lén lút tìm một mục tiêu khác, lại chẳng tìm được ai nữa cả, bèn không bỏ ý định, vẫn lượn lờ quanh đó, mãi đến 3 giờ sáng mới về chỗ ở.

Nói cách khác, từ lúc nạn nhân gặp hung thủ, cho đến lúc bị hại, thằng oắt đó vẫn ở chung quanh.

Phong Bắc có một suy nghĩ rợn người.

Hung thủ biết đến thằng oắt đó, lại không coi chuyện đó lớn lao gì cho cam, thong dong giết người, rời đi.

Cao Nhiên hô lên, “Anh Tiểu Bắc, đợi vụ án thứ hai xảy ra, chưa biết chừng mình có thể đoán được tâm lý hung thủ.”

Phong Bắc nheo mắt, “Sao em biết sẽ có vụ thứ hai?”

Cao Nhiên nói một cách vô cùng thần bí, “Trực giác.”

Phong Bắc thấy dáng vẻ lanh lợi của cậu nhóc rất đáng yêu, “Thế em lại hỏi trực giác của em đi, hung thủ có giới tính gì, làm nghề gì?”

Cao Nhiên nhìn mặt đất, “Nam, người trưởng thành, một nhát cắt đứt động mạch không phải là chuyện ai cũng làm được, mười em cũng không làm được, còn nghề nghiệp…”

Cậu ngẫm nghĩ, “Em đoán là nghề dùng dao, bác sĩ chăng?”

Phong Bắc nhíu mày, “Hồ sơ bác sĩ trong tất cả bệnh viện thị trấn đều đang để trên bàn anh, giở mấy lần rồi.”

Cao Nhiên méo mặt, xem ra là không có thu hoạch gì rồi, giả như không phải bác sĩ, còn có thể là nghề gì nữa nhỉ? Thợ may? Đó là kéo mà.

Mổ lợn? Không giống lắm.

Mắt Cao Nhiên sáng bừng lên, “Pháp y thì sao? Anh tra chưa?”

Động tác rút thuốc lá của Phong Bắc khựng lại, pháp y? Đúng là nghề này còn chưa tra, thiếu sót thật.

Anh cúi đầu nhìn cậu nhóc, câu đó của Dương Chí rất đúng, cậu nhóc này sẽ trở thành đồng nghiệp của họ thôi.

Trời sinh ăn chén cơm này mất rồi.

Cao Nhiên lúc lắc đầu, “Không nhất định là pháp y, anh Tiểu Bắc, anh tra những người tạm trú trong thị trấn ấy, em cảm thấy khả năng người bản địa làm thấp hơn một chút.”

Phong Bắc nhìn cậu nhóc, “Vẫn là trực giác à?”

“Không có đầu mối gì cả, ngoài suy đoán ra cũng chỉ trực giác thôi.”

Cao Nhiên cắn khóe môi, dường như đang đưa ra quyết định gì, “Anh Tiểu Bắc, anh mới nói thi thể nằm nghiêng ạ?”

Phong Bắc đáp, “Ừm.”

Cao Nhiên lại hỏi, “Đầu quay về phía 2 giờ ạ?”

Phong Bắc ừ nói, “Em muốn làm gì?”

Cao Nhiên đưa que thịt xiên chưa ăn xong trong tay cho Phong Bắc, “Cầm hộ em chút.”

Cậu nói xong thì nằm ở vị trí nạn nhân, điều chỉnh góc độ, nhìn về hướng kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK