Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, ý nói không sao.
Từ Phẩm Tuệ đợi sau khi phục vụ bưng thêm tách nữa ra, từ từ nhấp một ngụm.
Chén sứ nhỏ màu trắng đặt giữa môi son, quang hoa lưu chuyển, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của Từ Phẩm Tuệ. Tô Cảnh Cảnh mỉm cười nghĩ, chỉ có gia thế bối cảnh như Từ Phẩm Tuệ mới nuôi dưỡng ra được tính cách ngây thơ của của.
“À đúng rồi, cậu hẹn mình ra ngoài vì chuyện gì vậy?” Đến lúc này Từ Phẩm Tuệ mới nhớ ra, hỏi.
Tô Cảnh Cảnh cười nhạt một tiếng, chỉ nói: “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua đã lâu không gặp, tâm sự thôi.”
Thực ra Tô Cảnh Cảnh hẹn Từ Pẩhm Tuệ ra ngoài vốn để hỏi một chút về Tào Nhã Lệ, xem ra bây giờ ngược lại không cần rồi. Nên biết, không nên biết, đều đã biết cả.
“Cảnh Cảnh, không phải cậu định về Nam Dương sao.” Từ Phẩm Tuệ nhìn ngược lại Tô Cảnh Cảnh, thấy biểu cảm Tô Cảnh Cảnh như thường, giữa hai hàng mày có vài phần mệt mỏi.
Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày không gặp, thoáng cái tiều tuỵ không ít, tinh thần sa sút, người cũng gầy đi.
“Rất có thể là không trở về được.” l,q.đ Tô Cảnh Cảnh có phần bất đắc dĩ nói, Từ Phẩm Tuệ nghe rõ được bi thương và khổ sở trong lời nói của Tô Cảnh Cảnh.
Không thể trở về, lại không biết là cái gì không trở về được. l>q