Một bàn tay quản gia dừng trên không trung, thu được tầm mắt đối diện, vẫn chưa lên tiếng, chỉ thật sâu nhìn thoáng qua Vương Tử vững như núi Thái Sơn, dường như không có việc gì buông tay,thanh âm tứ bình bát ổn vang lên:
"Khách nhân tôn quý,song phương tham gia đặt cược đã chuẩn bị xong,có muốn bắt đầu hay không?"
Nam nhân trung niên híp mắt nhìn liếc qua Vương Tử cùng quản gia một cái,trên mặt ngấn mỡ rất nhanh hiện lên một nụ cười tự nhận là khoan hồng độ lượng nhất, trong miệng nói liên tiếp.
"Đương nhiên, thực chờ mong ván kế tiếp "
Thanh âm phiên dịch viên còn quỳ trên mặt đất ẩn nhẫn dịch lại, cố gắng vài lần đều không đứng lên được, tựa hồ vừa mới quỳ trong thời gian ngắn như vậy đã mang đến cho hắn thống khổ lớn lao,khi nhìn đến ông chủ nhìn về phía hắn bằng ánh mắt thâm trầm, cũng chỉ cố cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn suy sụp ngồi dưới đất.
"Đằng Nguyên tiên sinh hỏi, đánh cuộc như thế nào,ngài tôn trọng ý kiến nữ nhân "
Quản gia áo bành tô nhìn về phía Vương Tử.
"Ân,đổ xúc xắc,ba ván,thắng hai."
Vương Tử nói, không chút khách khí,là do đối phương để nàng chọn thôi.
"Tốt lắm, mặc dù đã lâu không chơi, nhưng Đằng Nguyên tiên sinh nguyện ý bồi vị mỹ nữ kia vui đùa một chút." Phiên dịch viên phiên dịch chuẩn xác, không dám có kiểu ngữ khí khác.
Nhân viên tạp vụ rất nhanh dọn sạch bàn,đặt xúc xắc lên.
"Ưu tiên nữ nhân"
Đây là lời nam nhân trung niên chính mình nói, trên mặt lộ ra vẻ tự nhận là thân sĩ cười cười.
Vương Tử đứng lên,đưa tay cầm bát đổ xúc xắc, dừng lại một chút, trên thực tế,trong những trò chơi bài bạc thì đổ xúc xắc là thứ duy nhất nàng biết,thời điểm kiếp trước Cửu U thấy nàng nhàn rỗi, thường xuyên để cho nàng đoán,từ khi sinh ra nàng đã có được ngũ quan không tầm thường,nên chưa từng đoán sai,căn bản đổ xúc xắc có thể nói là vô sự tự thông.
Vương Tử sau khi ngắn ngủi thất thần,liền cầm chặt bát đổi,cổ tay lay động xúc xắc vài vòng,thuần thục dừng lại đặt trên mặt bàn.
"Hai bốn sáu,mở đại "
Nam nhân trung niên định liệu trước cười, phiên dịch nói, Vương Tử mở bát, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Đến lượt ta " Nam nhân trung niên đứng lên, hai tay rất nhanh lay động xúc xắc, tựa hồ cố ý bày ra hắn có kỹ xảo thuần thục, sau một lúc lâu mới buông xuống.
"Tiểu" Vương Tử chỉ đơn giản nói.
"Mỹ nữ, chúc mừng ngươi đoán đúng, chính là,ván thứ hai hiện tại phải bắt đầu rồi, ngươi còn lợi thế sao?Có cần Đằng Nguyên tiên sinh cho ngươi mượn một ít không? Nếu thay đổi nam nhân khác, Đằng Nguyên tiên sinh có lẽ sẽ khoan dung lưu lại một cánh tay hoặc một chân ở lại nơi này,nhưng Đằng Nguyên tiên sinh đã nói trước, hắn là người thực thương hương tiếc ngọc."
Phiên dịch viên nói, Đằng Nguyên cười cười nhìn lợi thế phía sau Vương Tử.
Tuy rằng vừa rồi Vương Tử thắng không ít, nhưng nơi này mỗi một lợi thế đều phải nhân thêm hai lần, mà ước định ván bài ngay từ đầu là khi tham gia tuyệt đối không thể bỏ quyền giữa chừng, Vương Tử cũng không để ý gì tới lời nói của đối phương nhìn như săn sóc kì thực đang uy hiếp.
"Khách nhân tôn quý, tuy rằng sòng bạc không thể can thiệp vào ván bài, nhưng cho mượn chút tiền là hoàn toàn không có vấn đề."Quản gia áo bành tô hợp thời ở một bên nói.
"Ta mượn tiền sòng bạc" Vương Tử nói.
Ván thứ hai không có gì trì hoãn lại là một ván hoà, song phương tựa hồ đều đem tiền đặt cược cho hai ván chỉ là thử thực lực đối phương, như vậy,ván thứ ba...
"Ván thứ ba lợi thế gấp mười lần"Vương Tử đột nhiên nói.
"Ha hả, tốt, chỉ cần mỹ nữ cao hứng, Đằng Nguyên tiên sinh nguyện phụng bồi "
Đối phương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nói,khẩu khí tựa hồ không thèm để ý chút nào.
"Cùng nhau đổ" Vương Tử còn nói thêm.
"Tốt, không thành vấn đề "Đối phương dừng một chút nói,bộ dáng nắm chắc phần thắng như trước, tựa hồ cũng không cho rằng Vương Tử có thể đùa giỡn ra thủ đoạn gì.