"Recuerdos de la Alhambra?" tôi hỏi
Hắn cười và gật đầu: "Ngay cả bản này anh cũng nghe rồi à?"
Tôi cũng gật đầu: "Lúc trước có nghe 1 lần, tác phẩm kinh điển của Francisco Tarrega!"
Hắn buông guitar xuống: "Bản nhạc này ngụ ý rằng một số phận lặng lẽ sinh trưởng, và cũng hoàn thành quá trình sinh trưởng ấy trong sự cô đơn lặng lẽ, rất thích hợp đàn và nghe giữa đêm khuya."
Tôi tiếp lời: "Theo tôi biết, muốn chơi bản nhạc này hay thật sự không dễ dàng, nếu không thuộc dạng chuyên tu có thâm niên thì tuyệt đối không thể nào chơi hay được!"
Hắn cười nói: "Hơn thế nữa, bản nhạc này từ đầu đến cuối đều phải vận dụng "luân chỉ pháp" trong guitar, "luân chỉ pháp" rất khó luyện. Lúc trước tôi cũng phí không ít thời gian để luyện tập."
"Vậy nhạc cụ anh sử dụng chủ yếu là cái nào? violin hay guitar?"
Hắn thở dài ngao ngán: "Thật ra tôi vốn thích guitar từ nhỏ và cũng luyện trong một quãng thời gian dài, khi lên đại học tôi mới bắt đầu học violin."
"Tại sao? Phải chăng vì cô ta?" tôi hỏi, sắc mặt hắn có vẻ rất bi thương: "Có lẽ..."
Sau đó chúng tôi không nói gì hơn nữa, mỗi người nằm một giường, sau một hồi rất lâu tôi mới nghe thất tiếng ngáy dài thường thượt, tôi lại không sao ngủ được, hình ảnh lúc hắn chơi guitar đang giao động trước mắt, không lẽ... tôi đã thích hắn rồi? Suy nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại trào dâng chút cảm giác ngọt ngào. Nhưng sự hoãng loạn lại càng nhiều hơn, tình cảm của tôi và Lưu Khải vẫn còn đang dây dưa, không hiểu tại sao tôi lại thích một người "straight"? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Nhưng cuối cùng cũng không có cách nào xua tan hình bóng hắn, đêm đó tôi đã thức trắng...