Bản thân là dược nhân, mười hai năm qua Phong Diệc Kì gần như không bị nhiễm phong hàn một lần nào, lần này chính là nếm đủ đau khổ. Hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh.
“…. Sư phụ?”
Vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy bóng lưng Liễu Dục Dương đang ngồi nghiền dược thảo.
“Tỉnh? Ta đi lấy cháo cho ngươi ăn.”
Nghe thấy âm thanh của hắn, Liễu Dục Dương lập tức đi đến cạnh giường dùng khăn mặt lau mồ hôi cho hắn.
“Ngài đã về.”
“Ngươi tại sao không chiếu cố tốt bản thân, sư phụ mới xuất môn một lần ngươi liền ngã bệnh, ngay cả nước cũng không uống.”
Liễu Dục Dương vốn tâm tính tốt lần này thực sự có chút tức giận.
“Ta…… Có ăn đi?!” Hắn nhớ rõ có ăn a! Phong Diệc Kì vô tội nói.
“Thức ăn trên bàn đã để ít nhất ba ngày, ngươi xác định mình có ăn?”
“Ta…… Không nhớ rõ.” Hắn chỉ nhớ bản thân một lòng tưởng niệm sư phụ trở về, cho nên cứ ngồi ở cửa sổ ngơ ngác nhìn ra đường mòn xuống núi. Đói bụng sẽ ăn, mệt mỏi thì nằm ngủ, chỉ là bất chi bất giác (ko có kế hoạch sẵn mà bất thình lình bị động trong một thời gian, ít dùng) không còn cảm thấy đói hay mệt, chỉ là không ngừng nhìn thấy mặt trời lên mặt trăng xuống…
“Ta bị bệnh?”
Nghe câu hỏi vô tội của hắn, Liễu Dục Dương thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
“Ngươi đúng là bị bệnh, còn hôn mê hai ngày.”
“Làm sao có thể?”
“Đây là sự thật.” Y xoa nắn gò má tái nhợt của Phong Diệc Kì.
“Ta là dược nhân a!” Phong Diệc Kì không dám tin nhìn hai hai tay của mình, lại lật ra quần áo xem xét thân thể.
Lão nhân kia không phải khoe khoang nói dược nhân là bách độc bất xâm, bách bệnh bất nhập sao?
“Hiện tại chúng ta biết rõ dược nhân cũng là người.” Lấy đến bát cháo, Liễu Dục Dương ngồi bên cạnh giường, định uy hắn uống.
Y chỉ nghe qua có loài trung thành như lương câu (ngựa tốt) hoặc chim ưng, bởi vì chủ nhân không hiện diện mà không ăn không uống. Lại không nghĩ rằng đồ nhi tính cách như động vật hoang dại này sẽ làm ra chuyện tương tự như thế.
“Sao lại như thế này?” Cố gắng ngồi dậy, trông thấy quần áo đơn bạc trên người lại ngẩn ngơ.
Ban đầu hắn cũng mặc như thế này sao?
“Sư phụ giúp ngươi thay đồ, quần áo của ngươi đều ướt đẫm.” Y kì thật còn giúp Kỳ nhi lau người, dù sao để ra mồ hôi mới khỏi nhanh được.
Bất quá, nhìn khuôn mặt Kì nhi trướng hồng đến nhanh bốc hỏa, hay là đừng nói ra.
“Đó.” Hắn cố gắng quên đi cảm giác thẹn thùng.
“Đến, ăn một chút gì, sau đó muốn uống thuốc.”
“Ta……” Hắn đưa tay muốn nhận bát cháo lại bị cự tuyệt.
“Sư phụ uy ngươi.”
“Ân.”
Từng miếng từng miếng ngoan ngoãn uống xong bát cháo thực sự chẳng có hương vị gì, Phong Diệc Kì liếc trộm khuôn mặt không biểu tình của Liễu Dục Dương.
“Sư phụ, ngài vẫn còn tức giận?”
Bị hắn thương tâm hỏi, Liễu Dục Dương cười khổ.
“Sư phụ không tức giận, chính là muốn ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh đó.”
“Hảo.” Nghe Liễu Dục Dương nói như vậy, hắn thiếu chút nữa đoạt lấy chén thuốc mà uống một hơi.
“Chậm một chút, coi chừng bị phỏng.” Liễu Dục Dương vội vàng nhắc nhở.
Tất! Thương Vũ bay đến trên giường, thân thể bị thương cọ cọ Phong Diệc Kì.
“Thương Vũ, ngươi sao lại bị thương?” Sát khí nháy mắt tăng lên, hắn tỉ mỉ kiểm tra chỗ tróc da nho nhỏ của nó.
Ai to gan như vậy đả thương nó?
“Là Thương Vũ bay tới gọi sư phụ, diêu diêu hoảng hoảng (ko vững vàng) bay đâu.” Liễu Dục Dương nói nhỏ.
Phong Diệc Kì cắn môi dưới, tưởng tượng đến bộ dáng Thương Vũ còn chưa bay thành thạo vẫn cố gắng bay đi tìm sư phụ vì hắn, nhịn không được đỏ lên đôi mắt.
“Bổn điểu (con chim ngu ngốc), đã bảo ngươi học bay cho tốt, lần này nhất định rơi rất thê thảm a?” Âm thanh có chút nghẹn ngào, hắn vừa mắng vừa vỗ nhẹ Thương Vũ.
Tất tất, Thương Vũ oa trên đùi hắn, hưởng thụ vuốt ve.
“Bổn tử, lại rơi bị thương nữa ngươi liền đổi làm gà trống đi.”
Tất! Có gà trống nào đẹp trai như nó a?
“Như thế nào, không phục sao!”
Liễu Dục Dương cười, ném quần áo cho một người một chim đang đấu võ mồm, cắt đứt bọn họ.
“Đi tắm đi, ngươi ra không ít mồ hôi đâu.”
“Đó.” Phong Diệc Kì cầm lấy quần áo trên giường, cước bộ có chút lảo đảo.
“Nhớ đừng ngâm trong nước nóng quá lâu, sư phụ cũng không muốn phải đi cứu người nữa.” Liễu Dục Dương dặn dò.
“Ta biết rằng.”
Động đậy bả vai cứng ngắc, Phong Diệc Kì nhận mệnh ra khỏi phòng.
Thầm nghĩ hắn tiếng xấu cả đời, lại ở chỗ này bị sư phụ coi như tiểu hài tử. Hắn đã hoàn toàn quên mất bản thân mình mới có mười lăm tuổi.
Tất! Thương Vũ cũng vội vàng đi theo.
Liễu Dục Dương lắc đầu thở dài, bắt tay vào thay chăn đệm, lấy ra bộ chăn màn gối đệm mới thơm mùi lá trúc.
“Đợi hắn trở về tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt, thật là lăn qua lăn lại người ta mà.”
Trên khuôn mặt tuấn nhã hiện lên mệt mỏi không nói thành lời, vì chiếu cố đồ nhi, y đã suốt hai ngày không ngủ.
Nhưng mà, trong lòng bàn tay vẫn giữ lại cảm xúc nhẹ nhàng khi Phong Diệc Kì nắm lấy y, là mị nhãn làm người khác phải ngừng thở, vẫn quanh quẩn trong lòng.
※※※
Liễu Dục Dương là người có cuộc sống hàng ngày phi thường quy luật, dù cho thu đồ đệ vẫn bảo trì thói quen cũ.
Buổi sáng là thời gian hai thầy trò tập luyện, so chiêu, buổi chiều là đọc sách hoặc ra ngoài tản bộ, buổi tối thì nói chuyện phiếm. Y dùng phần lớn thời gian để dạy bảo Phong Diệc Kì, tất cả những gì y biết, chỉ cần hắn chịu học, thì đều dạy cho hắn, cùng hắn đàm luận.
Thoáng chớp mắt đã qua tiểu hàn.
Sau khi lập đông, bắt đầu có những đợt tuyết nhỏ rơi xuống, tất cả được bao phủ bởi một màu ngân bạch. Động vật ít dần, trong rừng rậm một mảnh yên tĩnh, chỉ có đạo nhân ảnh nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Thoăn thoắt trên mặt tuyết lưu lại vài dấu chân mờ nhạt đến gần như không nhìn thấy, mục tiêu của hắn là mấy con cá to béo ở dòng suối lớn trong rừng.
Linh xảo rơi vào một tảng đá phía trên, đôi mắt đẹp của Phong Diệc Kì nhìn chằm chằm vào bóng dáng lưu động ở hạ du, bàn tay phải nhanh như chớp trảo vào trong nước.
Ra tay như vậy mấy lần, giỏ trúc của hắn đầy những con cá lớn béo mẫm.
Bữa tối đã có thức ăn, hắn vui vẻ nhảy lên bờ, quay người theo con đường nhỏ trở về.
Trên đường lại nghĩ tới Hàn Mai nhưỡng rượu mà lần trước Liễu Dục Dương cho hắn ăn, trong miệng nổi lên một tia toan (chua) vị. Không cần nghĩ nhiều liền đi về phía rừng mai, hắn quyết định đi đường vòng, hái chút hàn mai về trúc ốc.
La Sát vốn là kẻ phệ huyết vô tình, sống cùng Liễu Dục Dương hơn một năm sau, tính tình âm ngoan có chút thu liễm. Hiện tại hắn chỉ cần không có kích thích từ bên ngoài, thì trên khuôn mặt tuyệt sắc thế gian hiếm thấy dần dần xuất hiện nụ cười híp cả mắt đúng với độ tuổi này nên có.
Mùa đông năm trước, Liễu Dục Dương chính thức nhận Phong Diệc Kì làm đệ tử, y đối với đồ nhi này sủng ái rất nhiều. Trừ lúc y ngẫu nhiên nói chút luân thường đạo lý lớn, thì Phong Diệc Kì phi thường yêu thích nghe Liễu Dục Dương nói chuyện cùng trình bày quan điểm. Không hoàn toàn hiểu hết, nhưng chủ yếu là hưởng thụ thanh âm ôn nhu ấm áp của y.
Hắn thích nhất nhìn thấy trong mắt Liễu Dục Dương là thân ảnh của mình.
So với nam nhân bình thường tuấn tú càng có thêm phần mềm mại đáng yêu, thanh lệ. Lại so với nữ tử nhiều hơn một tầng anh khí. Hai đầu lông mày như có như không chút tà mị ngông cuồng, càng làm tăng thêm khí chất đặc biệt của Phong Diệc Kì. Có lẽ do mười hai năm bị nuôi thành dược nhân, hắn hoàn toàn không bị ánh nắng mặt trời ảnh hưởng, da thịt trắng nõn so với các thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé càng non mềm hơn. Duy nhất không hoàn mỹ, đại khái là do sự tàn bạo của Thập đại ác nhân, để lại trên người hắn những vết sẹo nông sâu không giống nhau. Nhưng về sau được Liễu Dục Dương chăm sóc chỉ còn lại một ít dấu vết nhàn nhạt khi bị trọng thương, những thứ khác đã không còn rõ ràng nữa.
Tất! Một tiếng chim ưng vang vọng không trung, một con chim ưng lao từ trên trời xuống đậu trên vai Phong Diệc Kì.
“Thương Vũ, đừng nháo, ta có bắt phần của ngươi mà, lại ồn nữa hôm nay cho ngươi ra ngủ ngoài chuồng với Bạch Phong.” Quát đại ưng đang định mổ cá trong giỏ, Phong Diệc Kì vừa đi vừa hái hoa mai.
Chim ưng này là yêu cầu đầu tiên sau khi hắn bái Liễu Dục Dương làm sư phụ – chiếu cố một con chim non đã mất đi phụ mẫu.
Thuần dưỡng động vật hoang dại vốn không đơn giản, đối với người chỉ biết lo cho bản thân như Phong Diệc Kì đúng là một nan đề nhức đầu.
Nếu không phải là yêu cầu đầu tiên của sư phụ mà hắn kính yêu, hắn lập tức ném bổn điểu này ra ngoài. Thế nhưng hắn lại dần dần nuôi lớn nó, chỉ có điều đến khi dạy Thương Vũ bay có khó khăn nhất định.
Lý do rất đơn giản — một con chim ưng không biết dùng cánh. Mỗi ngày giống như gà dùng hai chân đi trên mặt đất, chỉ kém chưa đi mổ thóc thôi.
Về sau được Liễu Dục Dương đồng ý, hắn bắt đầu nghiêm khắc “đốc thúc” nó tập bay, nhưng không biết là sau bao nhiêu lần dạy bảo thất bại, hắn tức giận đến trực tiếp đem Thương Vũ từ trên vách núi ném xuống đi.
Thoáng chốc, chỉ thấy lông vũ bay đầy trời cùng một con chim ưng lảo đảo bay lên.
Bất quá nếu là chim thì sẽ bay được, động vật là sẽ tiến bộ, nghìn may mắn Thương Vũ là một con chim tuổi trẻ mạnh khỏe, cuối cùng không uổng phí công sức của sư phụ.
Tất!
Đột nhiên Thương Vũ kêu to một tiếng, vỗ cánh bay lên trời cao.
Nó cùng chủ nhân giống nhau có tâm phòng bị rất lớn.
Phong Diệc Kì nghiêng tai lắng nghe, lập tức mang theo giỏ cá cùng giỏ hoa mai nhảy lên đại thụ đầy tuyết trắng, trong nháy mắt triệt tiêu khí tức của bản thân.
Thanh âm nói chuyện của hai ba người cùng tiếng bước chân từ xa vọng lại.
“Sư huynh, đúng là ở đây sao?” Bọn họ đã đến rồi.
“Hẳn là vậy. Sư phụ nói ở sâu trong rừng rậm phía tây của Lạc Hà sơn, có một mảnh rừng trúc.”
Chỉ có điều, tầm mắt của bọn hắn ngoại trừ cây cối vẫn là cây cối.
Tránh ở trong bóng tối nghe lén, nội tâm Phong Diệc Kì nổi lên một ít nghi hoặc.
Chính đạo nhân sĩ đến đây làm gì? Hắn nhận ra kẻ đi đầu, đệ tử Hoa Sơn Bạch Ngạn Hải. Bất quá danh xưng cũng chẳng cần nhớ, nhiều lắm thì cừu nhân diện kiến phân ngoại nhãn hồng!(gặp gỡ kẻ địch mắt đều long lên)
Bạch Ngạn Hải là cao thủ so với đồng lứa ở Ngũ Nhạc kiếm phái, kiếm pháp tinh xảo không thể xem thường. Lúc trước, khi lựa chọn giết người của Hoa Sơn để dâng lên Thập đại ác nhân, từng giao thủ qua, đánh thì đánh thắng, nhưng vết thương trên cánh tay trái cho đến bây giờ vẫn còn chưa tiêu tan là do chính kẻ đó lưu lại.
Nhưng mà, đối thoại của bọn họ hình như nói về sư phụ!?
“Chính là…… Nhất định phải tìm được người kia? Các đại phái đã liên thủ. Thiếu hay thừa một người như y cũng không đến nỗi đánh không thắng, đệ tử phái Hoa Sơn như chúng ta….”
“Không thể nói như vậy được, vị Liễu công tử kia có thể nói là…”
Nghe đến đó, Phong Diệc Kì xác định được ý đồ của những người này khi đến đây, không vui nhăn lại lông mày.
Hắn có dự cảm, mấy người này chỉ dẫn đến phiền toái.
Mặc dù bình thường Liễu Dục Dương cũng hay bởi vì người khác cầu khẩn mà xuống núi hỗ trợ, nhưng lần này dường như phiền toái rất lớn, ngay cả các đại phái xưa nay tranh đấu gắt gao cũng liên thủ lại… Đã như vậy, hắn không do dự đem bọn họ giải quyết.
Tay trái vừa động, ba phiến trúc mỏng dẹt như lá đã cài trên đầu ngón tay, sâu trong đồng tử nổi lên sát khí.
Vung tay, bắn ra!
Một đạo nhân ảnh đột nhiên chắn ngang, trở tay nắm lấy vài mảnh phi tiêu đoạt mệnh.
Phong Diệc Kì nhụt trí thở dài, cùng lúc đó người dưới mặt đất bạch y gần như hòa vào trong tuyết theo gió phiêu đãng. Liễu Dục Dương sủng ái, nhẫn nại ngẩng đầu nhìn xem đệ tử.
“Kỳ nhi, có chuyện gì không hài lòng sao?” Không có trách cứ, y ít nhiều hiểu được bóng tối lúc nhỏ trong lòng Phong Diệc Kỳ. Vài vị khách đến thăm hỏi có khí tức đặc biệt của người học võ, cũng khó trách Kỳ nhi cảm thấy phản cảm. Nhưng y cũng vô pháp khoanh tay đứng nhìn người khác bị giết hại.
Nhếch môi, Phong Diệc Kì cũng không hiện thân, trước khi ba người kia mở miệng hắn đã cầm mấy thứ gì đó dời đi.
Mái tóc dài đen bóng che dấu thân ảnh mảnh khảnh, biến mất trong rừng cây trắng xóa.
Nhìn qua động tác của hắn, Liễu Dục Dương thở dài trong lòng. Nhưng vẫn quay người lại, tiếu dung nho nhã đã đọng trên mặt.
“Các vị là đệ tử phái Hoa Sơn? Tại hạ Liễu Dục Dương, vừa rồi có chỗ thất lễ, xin thứ lỗi.”
※※※
Sau Lạc Hà sơn, gió tuyết lớn dần.
Liễu Dục Dương đứng bên cửa sổ dõi mắt nhìn rừng cây hắc ám, sau nửa ngày mới đóng cửa sổ, từ từ mở cửa chính đi ra ngoài.
Y vẫn biết rằng nếu như mang đệ tử Hoa Sơn về trúc ốc, đệ tử bảo bối của y nhất định sẽ sinh khí. Nhưng lại không nghĩ đến Phong Diệc Kì tức giận đến tình trạng thà rằng ngồi trên cây trong gió tuyết cũng không chịu vào nhà.
Bất đắc dĩ đứng dưới tàng cây, Liễu Dục Dương ngửa đầu nhìn người đang núp trong tán lá, thân thể nhỏ xíu toàn bộ hòa vào bóng đêm.
Nếu không phải y quá minh bạch tính tình đồ nhi này, thật sự không thể tìm được hắn.
“Kỳ nhi, xuống đây đi, vạn nhất nhiễm phong hàn sẽ không tốt.”
“Ta muốn ngồi chờ ở đây.” Ngữ khí đầy chán nản hơn so với bình thường, giọng nói lạnh nhạt, biểu thị nguyên vẹn hắn không hài lòng.
Hắn chán ghét chính đạo nhân sĩ.
Những kẻ giả nhân giả nghĩa, khi hắn cầu cứu thì không cứu được, rồi khi hắn dựa vào khả năng của chính mình để sống sót, thì lại vọng tưởng khống chế bọn hắn.
Hắn chán ghét Thập đại ác nhân, căm hận bọn họ thao túng hắn như một con cờ. Nhưng hắn càng không thể chịu đựng được chính đạo nhân sĩ luôn ra vẻ đạo mạo, đến mức cảm giác buồn nôn tràn ngập khắp người. Hắn không có cách nào cam đoan chính mình có thể ở chung bao lâu với những người đó.
Con người điên cuông vốn vẫn ngủ say đang rục rịch, bản năng được dạy bảo trong mười hai năm kêu gọi hắn tiêu diệt những kẻ kia.
Liễu Dục Dương bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn thân ảnh ẩn trong âm u mơ hồ, sau nửa ngày, y túm lấy tay áo, thả người nhảy lên cây.
Một hồi rung động sàn sạt, tuyết đọng trên cây rơi xuống đất, nhánh cây phải thừa nhận thể trọng của hai người không ngừng đung đưa.
“Sư phụ!” Phong Diệc Kỳ khẽ gọi, vội vàng dùng hai tay đỡ lấy thân cây gần đó giữ thăng bằng, đồng thời quay mặt sang hướng khác.
Hắn không dám nhìn sư phụ. Ý nghĩ muốn giết những kẻ kia bị phát hiện, bây giờ hắn sợ Liễu Dục Dương tức giận.
Liễu Dục Dương dựa vào thân cây ngồi vững, liền đem đồ nhi kéo vào trong ngực, dùng áo lông lớn bao lấy hắn không còn kẽ hở. Tay trái theo thói quen khẽ vuốt ve sống lưng, thẳng đến thân thể hắn thả lỏng, mềm mại y ôi trong lồng ngực của mình.
“Kỳ nhi, ngươi giận sư phụ sao?” Ôn hòa hỏi han, y dùng bàn tay ấm áp của mình chạm vào gò má lạnh băng của Phong Diệc Kỳ.
Tính tình đứa nhỏ này thật sự là hay mất bình tĩnh, giống như con báo nhỏ cáu kỉnh.
Phong Diệc Kỳ lắc đầu, rầu rĩ nói:“Ta, ta không biết.”
Trong nội tâm có một loại cảm giác kỳ quái. Không giống “hận” mà Thập đại ác nhân dạy hắn, cũng không giống cảm giác khi biết nỗ lực của mình bị lợi dụng. Chỉ như băng hỏa thiêu đốt, không ngừng chi phối hành động của hắn.
Cảm xúc của hắn không thường phập phồng. Dù sao tất cả tình cảm dao động là tối kỵ của người dùng binh, muốn sống tiếp thì phải có một trái tim tỉnh táo đến lãnh khốc. Nhưng từ khi sư phụ dạy hắn những điều vui vẻ thì đồng dạng cũng cho hắn rất nhiều tâm tình chưa từng nhận thức qua…
Chua cay, ngọt ngào… Có đôi khi cả người ấm áp. Có đôi khi lại đau khổ đến không nói ra được, khó khăn thường xuyên làm hắn cảm thấy vô lực đối mặt…
“Vì cái gì không biết?” Liễu Dục Dương nhẹ hỏi, dùng ống tay áo thay hắn phủi đi tuyết đọng.
“Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ngài thôi.” Cắn môi dưới, Phong Diệc Kỳ không thể giải thích được quyết định của Liễu Dục Dương: “Ngài đã biết, vì sao vẫn đáp ứng bọn họ?”
Không thể lý giải, cũng không muốn hiểu rõ, hắn không quen nhìn Liễu Dục Dương lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác. Nhưng thực khôi hài là chính hắn cũng bởi vì thiện tâm của y mới tìm được yên ổn chưa bao giờ có.
“Điều này sao……” Liễu Dục Dương bao lấy đôi tay lạnh buốt của Phong Diệc Kỳ,: “Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng sư phụ không phải do bọn họ nói như vậy mà đi trợ giúp, sư phụ là lo lắng cho người vô tội bị cuốn vào. Huống hồ, nếu như ta tham gia sẽ giảm bớt được tử vong, ta đây không thể từ chối.”
Hắn không hiểu. Ánh mắt Phong Diệc Kỳ nổi lên nghi hoặc.
Từ nhỏ bởi vì sinh tồn, hắn đối với âm mưu toan tính phi thường mẫn cảm, hơn nữa thân thể hắn phản xạ nhanh chóng với mọi tình huống, bài trừ khả năng phát sinh nguy hiểm. Hắn biết mình rất ích kỷ, chỉ cần sống sót, hắn mặc kệ trên đường sinh tồn phải trải bao nhiêu thi thể.
Mọi thứ của những người xung quanh đều không liên quan đến hắn, nhưng hôm nay, vì cái gì hắn lại thấy sinh khí thay cho sư phụ?
Nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn trong lòng ngực, đó là nhịp đập bình tĩnh, an tâm, xóa đi mọi ác mộng của hắn. Nếu như vì sư phụ, hắn biết bản thân sẽ nguyện ý nhúng tay vào chuyện phiền toái này…
Đôi môi đỏ mọng than nhẹ một tiếng, Phong Diệc Kỳ bất đắc dĩ nói nhỏ: “Ngài luôn như vậy.”
Từ ngày hắn nhập môn đến nay, cái người hiền lành này không biết vì bao nhiêu phiền toái đến thăm mà hối hả ngược xuôi, nhưng lại không tìm được một chút tốt đẹp.
“Đồng ý đi theo giúp ta không?” Liễu Dục Dương nhẹ dỗ dành.
Lần này bước chân vào giang hồ nhất định phải mất mấy tháng, có vết xe đổ của lần trước, y không muốn bỏ lại Kỳ nhi đợi một mình ở trúc ốc, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng hắn.
“Ân……” Nhẹ gật đầu, đôi mắt khép hờ của Phong Diệc Kỳ xuất hiện kiên quyết.
Hắn đương nhiên đi theo sư phụ, để tránh cho những kẻ chính đạo nhân sĩ không biết thẹn kia đem việc gì cũng ném cho sư phụ. Y quá tốt lại mềm lòng, để hắn đến bài trừ hết thảy chướng ngại đi.
Đồ nhi là muốn bảo vệ y?! Nhìn bàn tay Phong Diệc Kỳ trong lúc bất tri bất giác (thuận theo lẽ tự nhiên, không có sự can thiệp của lí trí, hay dùng) nắm ngược lại tay mình, Liễu Dục Dương ôn nhu nở nụ cười, yêu thương vỗ nhẹ lưng hắn.
“Nên đi nghỉ thôi, sáng ngày mai chúng ta lên đường được không?”
“Hảo.” Nội tâm giằng co cuối cùng Phong Diệc Kỳ dứt khoát dời khỏi vòm ngực ấm áp, chủ động nhảy xuống. Gió lạnh bí mật mang theo tuyết bay đóng băng ba hồn bảy vía của hắn.
Lạnh quá! Hít mạnh một hơi, lần đầu tiên hắn hiểu được thiếu đi hơi ấm của sư phụ lại lạnh giá đến như vậy.
Liễu Dục Dương nhảy xuống phía sau, tay phải vung lên cuốn lấy đồ nhi trở lại trong ngực.
“Sư phụ.” Không được tự nhiên gọi khẽ, mặt đỏ lên, Phong Diệc Kỳ cúi đầu không dám nhìn tiếu dung của Liễu Dục Dương.
Thật là một thói quen xấu a, hắn lại đã quen được sư phụ ôm như vậy….
“Sẽ lạnh đấy, đừng đi nhanh quá.”
Không chú ý tới Phong Diệc Kỳ có chỗ nào không đúng, y dùng áo choàng chăm chú bao lấy hắn.
Từ lúc thu nhận một đồ đệ không biết chiếu cố bản thân, y trở nên hay lải nhải.
Danh Sách Chương: