"Công tử!" Thương Tiểu Lê bị một màn trước mắt dọa sợ, hắn muốn tiến lên ngăn cản nhưng lập tức bị Huyễn Kỳ cản lại.
Huyễn Kỳ mặt mày kiên nghị, nhìn Quý Huyền Ca như vậy, biểu tình trên mặt như xẹt qua một tia hờn giận không rõ ràng. Hắn quay mặt sang một bên nhưng khóe mắt lại trộm nhìn chăm chú.
Nguyệt Cầm lại rất thản nhiên, đáy mắt tĩnh lặng, ngay cả vết sẹo kia.thoạt nhìn cũng không dữ tợn như vậy
Còn đương sự Thương Lam, đôi mắt lại đang trừng lớn, chỉ có thời điểm thật sự không chịu nổi mới chớp lấy một cái.
Người con gái kia ôm hắn, đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng hắn du đãng, mang theo hương hoa nhàn nhạt. Dù mùi vị của hoa rất kỳ quái nhưng cũng làm cho hắn mê say.
Đôi tay nàng đặt trên lưng hắn, truyền đến nhiệt độ ấm áp. Trái tim Thương Lam trong phút chốc đột nhiên nhảy lên thình thịch.
Nụ hôn của Thương Lam vô cùng trúc trắc, đầu lưỡi ngây ngô chưa từng có bất cứ kinh nghiệm nào, nhưng bất tri bất giác, hắn lại có chút tham lam mà hôn. Đợi đến khi hắn càng muốn thăm dò vào sâu hơn nữa thì Quý Huyền Ca đã đẩy hắn ra.
Khuôn mặt Thương Lam âm thầm đỏ lên, hơi thở phì phò, vừa định mở miệng nói cái gì, thế nhưng lại phát hiện, không thể nói ra lời!
Nhưng dù sao cũng là người mang danh "thần y", Thương Lam chỉ hoang mang một chút, giây lát lại khẽ cười.
Quý Huyền Ca vẫn che mặt, nhưng không khó để nhìn ra sắc mặt nàng hơi phiếm hồng, đôi môi ướt át, dị thường mê người. Nụ cười câu nhân như ngưng lại trong mị nhãn, phảng phất có thể hút mất linh hồn người khác...
Nàng chợt nghĩ, không ngờ lần đầu tiên hôn, lại là với một tên đầu gỗ, tươi cười có chút bất đắc dĩ.
"Công tử, công tử, người sao vậy?" Thương Tiểu Lê nhìn bộ dáng kia của Quý Huyền Ca, lại nhìn công tử nhà mình chỉ há mồm, mà không nói ra tiếng, vội vàng hỏi.
Ngón tay thon dài của Thương Lam nhẹ nhàng sờ qua hầu kết của mình, thật sự không thể phát ra tiếng. Hắn dùng ngón tay dính một chút nước, viết lên mặt bàn: "Đây là dược gì?"
Quý Huyền Ca lúc này dở khóc dở cười. Một hồi dây dưa quấn quanh như vậy, tên y si này thế nhưng thật sự bị chính mình hạ dược, thật sự là, ha hả, thất bại!
Bất quá, cũng là phương thức này khiến cho Thương Lam nhất thời phân tâm, nếu không, việc hạ dược với người thần y cốc, đâu thể dễ dàng như thế?
Thương Lam xác thực là rối rắm việc này. Hắn vốn là truyền nhân thần y cốc, từ nhỏ đã nghiên cứu y thuật, đối với thuật y dược có sự si mê bẩm sinh. Vậy mà hôm nay, hắn lại bị người khác kê đơn mà không hề hay biết? Là mùi hoa kia sao?
Vì sao loại hương hoa này hắn chưa từng thấy qua? Là hắn quá mức tự đại vào bản thân nên mới bị hạ dược, hay là do thuốc này vốn lợi hại như vậy?
Tựa hồ Thương Lam đã quên mất, Quý Huyền Ca vừa rồi dùng loại phương thức gì để hạ dược hắn. Trong nháy mắt đó, vị "Diệu thủ thần y" này, đã quên phòng bị!
Bất quá, hiện tại đầu óc Thương Lam vẫn đang xoay quanh loại dược kỳ lạ của Quý Huyền Ca. Rốt cuộc đây là thuốc gì? Phải dùng những dược liệu nào, chế tạo ra sao? Hắn thật sự muốn bắt tay vào làm.
Thương Tiểu Lê nhìn chủ tử nhà mình cau mày lại, không nói ra lời. Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Dược Vương cốc, lúc này cũng hiểu được một ít tình huống, không nhịn được mà nhỏ giọng khóc lên: "Thiếu gia, ô ô ô, thiếu gia, người này yêu nữ, hạ độc thiếu gia! Còn..còn..còn dùng phương thức đê tiện như vậy".
Thương Tiểu Lê muốn tiến lên, lập tức bị Huyễn Kỳ kéo lại, không nhúc nhích được nửa phần.
Mà đương sự Thương Lam, ngẩng đầu nhìn Quý Huyền Ca, trong mắt lộ ra một tia tò mò. Hắn tiếp tục viết trên mặt bàn..
Quý Huyền Ca nhìn những nét chữ kia, cảm thấy cực kỳ giống nụ hôn của Thương Lam, không nóng không vội, chầm chậm khiến người say mê....
Nàng lắc lắc đầu. Đây chỉ là vì kê đơn Thương Lam mà thôi, cho dù phải hi sinh nụ hôn đầu của nàng..
Nhưng cũng không thể nói là hôn đi? Đấy mà là hôn sao?
Ai, Quý Huyền Ca cười khổ. Cho dù là thế nào, sự thật vẫn là nụ hôn đầu của mình đã dành cho một kẻ y si!
Từ trên người Thương Lam nhẹ nhàng tản ra mùi thuốc thanh lãnh, trong nháy mắt khiến tâm tình nàng bình tĩnh lại.
Ấy vậy mà tên kia còn ở trên mặt bàn, thật sự viết rằng: "Ta ở lại bên cạnh ngươi, dùng y thuật chữa trị tốt cho ngươi, cũng sẽ không tiết lộ bất cứ bí mật nào của ngươi. Nhưng phải có điều kiện, trừ bỏ Thiên Tầm thảo, ta còn muốn giống như vậy..."
"Ngươi là nói..." Quý Huyền Ca cách cái khăn che mặt, lấy tay chỉ vào môi của mình, thanh âm cố ý mang theo một tia dẫn dụ.
Thương Lam nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át như ẩn như hiện dưới khăn che mặt, trong mắt không có một tia động tình mà tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, gật gật đầu.
Quả nhiên chính là một kẻ si mê y thuật!
Quý Huyền Ca vuốt lại sợi tóc hỗn độn bên khóe mắt, nói: "Được, sau khi chuyện thành công, ta chắc chắn sẽ đưa giải dược cho ngươi!"
"Không phải giải dược." Thương Lam viết trên bàn. Trong mắt hắn tựa như một hồ nước tĩnh lặng, bị người ta ném một hòn đá xuống, dần dần nổi lên vài gợn sóng.
Không phải giải dược?