• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Văn Hạo Nhiên tiễn đoàn xe của nhóm đại trưởng lão lên đường rồi sau đó cùng với hai người em trai, mỗi người ngồi vào kiệu của chính mình, chuẩn bị đi tới Huyên Cấm thành. Thế nhưng cỗ kiệu vừa được nhấc lên, ba người đột nhiên thấy ngoài kiệu có ai đó sửng sốt hô “Thiếu tông chủ”, tiếp đó lại được nghe thấy đứa trẻ khờ nhà ông cất giọng khàn khàn gọi “mẹ”.

Ba cỗ kiệu lập tức được đặt lại chỗ cũ, ba người ngồi trong kiệu vội vàng đi ra vừa lúc trông thấy Vũ Văn Dật Thần chạy đuổi theo đội xe, hướng về bóng hình ấy.

Bước chân của đứa trẻ khờ tập tễnh, nặng nề ngã xuống đất. Nó bất chấp vết thương ở cánh tay và đầu gối, nhanh chóng bò dậy, tiếp tục đuổi theo đội xe.

Vũ Văn Hạo Nhiên đứng bần thần ở đó một lúc lâu rồi mới hoàn hồn. Ông vội vàng hạ lệnh cho người theo sau, ông cho rằng con trai mình không thể đuổi kịp thế nên ông chỉ cho người theo để chú ý an toàn của nó mà thôi.

Ba anh em nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi rồi lại vào kiệu, tiến về phía hoàng cung.

Bên trong chiếc xe ngựa đang lăn bánh, Lan Tú nghe thấy tiếng tiểu chủ tử nhà mình la hét sau xe nhưng bà không có cách nào hết, chỉ có thể mắt rưng rưng nhìn Mẫn Mẫn đang say giấc nồng. Vài vị trưởng lão cũng đều nghe thấy tiếng gọi “mẹ” của ai đó phía sau, bọn họ xốc tấm mành bên cửa sổ nhỏ lên nhìn, bất ngờ thấy thiếu tông chủ nhà mình đã chạy ra, nhưng không thể để cậu đuổi kịp, tốt nhất là chặt đứt cái ý nghĩ đấy trong đầu cậu sớm một chút. Thế nên đại trưởng lão đã trầm giọng hạ lệnh để đội ngũ đi nhanh hơn.

Xem nhẹ đau nhức truyền đến từ cổ chân, Vũ Văn Dật Thần vừa gọi mẹ vừa liều mạng đuổi theo đội xe.

Bởi vì vẫn còn rất sớm, dọc đường đi không hề có bóng người, đội xe chạy không hề có trở ngại thế nên đoàn xe trong nháy mắt đã đi xa.

Vũ Văn Dật Thần trông thấy khoảng cách của mình và đội xe đột nhiên bị kéo dãn, dưới tình thế cấp bách này mới nhớ ra bản thân bình biết khinh công, vội vàng đề khí, thi triển khinh công đuổi người.

Khi chúng đại trưởng lão thò đầu ra thăm dò lần nữa thì phát hiện ra khoảng cách không hề được kéo dãn mà lại còn gần hơn, sau lại trộm nhìn lần nữa, có lầm hay không, khinh công của thiếu tông chủ tốt như thế từ lúc nào vậy? Quả nhiên đưa mẫu thân cậu ta đi là chuyện đúng đắn!

Dù sao thì chân Vũ Văn Dật Thần cũng bị thương, trước đó đã chạy rất lâu thương thế lại càng nặng thêm. Hơn nữa, cậu không ngủ cả một đêm, thần kinh căng thẳng, người mệt lả, tốc độ của cậu càng lúc càng chậm, sau đó lại rơi xuống thêm lần nữa, bước chân lại càng chênh vênh. Cậu lại ngã, không đợi vững lại cậu đã bò dậy.

Cứ như vậy dọc đường đi, ngã rồi lại dậy không ngừng lặp lại, sau khi cậu kiên trì đuổi tới ngoài cửa thành, dù thế nào cũng không đuổi kịp đội xe ngựa đang chạy kia nữa.

“Mẹ…” Cậu ngơ ngẩn nhìn theo đội xe rời xa, nghẹn ngào bật lời, “Mẹ…, mẹ —!” Giọng cậu khàn khàn đau thương chập chờn khắp đất trời hoang vu mênh mang nơi ngoại ô cửa thành.

Ánh sáng tờ mờ xuất hiện nơi chân trời, đứa trẻ khờ vốn đang đứng nặng nề quỳ xuống, nước mắt đau đớn không ngừng chảy. Sau đó, hai tay cậu chống xuống mặt đất, đỡ trọng lượng nửa người trên, đầu cúi gằm xuống, nước mắt từng giọt rơi. Trong lòng cậu không ngừng kêu gào, mẹ! Mẹ! Sớm muộn gì cũng có một ngày đợi sau khi con chuẩn bị tốt mọi thứ, con nhất định sẽ mang người rời khỏi nhà Vũ Văn!

Cậu quyết không thỏa hiệp, quyết không bước chân vào triều đình, tuyệt đối sẽ không kế thừa gia nghiệp Vũ Văn! Trên đời này không có bất kỳ ai có thể thay đổi được quyết tâm và tín niệm của cậu!

Trái tim kiên định, mục tiêu rõ ràng, chỉ là, một lần chờ đợi là đợi tận mười hai năm, tất cả mọi thứ chỉ vì một người mà toàn bộ tan vỡ…

Mặc khác, trong Kim Chính điện buổi lâm triều, toàn bộ các đại thần và vài vị hoàng tử trưởng thành đều bất ngờ nhìn chằm chằm vào đứa bé con không nên xuất hiện ở nơi này.

Khi bắt đầu lâm triều, đứa bé con đứng ở vị trí đầu, cái đầu nho nhỏ xuất hiện giữa mọi người có vẻ vô cùng quái dị. Mỗi vị đại thần khi thương nghị triều sự đều không kìm được quay lại nhìn bé, đoán không ra vì sao bé lại có mặt tại nơi đây.

Tuy rằng là tiêu điểm ngắm nhìn của mọi người, nhưng bé con nào đó không hề khó chịu mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đạm mạc.

Thời điểm lâm triều không được tùy tiện ra vào Kim Chính điện, giới nữ hậu cung không được tự ý can thiệp triều chính, thế nên khi con người phú quý kia đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trong nháy mắt, sự chú ý của chúng thần dời khỏi đứa bé con, tất cả đều nghĩ: hôm nay lâm triều, chuyện kỳ lạ thật nhiều!

“Mẫu hậu! Người làm cái gì vậy? Từ lúc nào giới nữ hậu cung có thể xuất hiện tại Kim Chính điện vậy? Phải chăng người muốn tự tiện can thiệp vào triều chính sao?” Tuy là mẫu thân của mình thế nhưng hành vi lớn mật của bà lại là điều ngoài ý muốn và vô cùng phản cảm khiến Duyên Lân Đế cực kỳ khó chịu.

“Hoàng thượng! Ai gia làm sao lại muốn can thiệp vào triều chính chứ? Ai gia chỉ muốn tự mình tới đây mời vị cháu trai phách lối vô cùng mà ai gia đã mời cả đêm cũng chẳng mời được tới mà thôi! Ai gia vừa mới tới Tuệ Võ điện nhưng nghe nói thập lục hoàng tôn hôm nay không hề tới Mặc Hương các học tập mà đi theo hoàng thượng lên triều! Ai gia sợ sẽ giống như hôm qua không mời được người, thế nên không thể làm gì khác đành buộc lòng phải đích thân tới đây!” Một trong những nguyên nhân bà tới nơi này quả thật là tối hôm qua bà đã bị bé con nào đó gây ức chế vô cùng, phái người mời cả đêm mà chẳng thấy người xuất hiện tại tẩm cung của bà. Vì thế bà bèn ỷ vào Hoàng thượng là con ruột của mình, sẽ chẳng làm gì mình, thái hậu Thôi thị không đếm xỉa gì đến quy củ chạy tới đây. Thế nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là bà tức Hoàng thường không ngăn cản cách làm của thập lục hoàng tử, hại chết Thôi Hiểu Phong. Bà muốn hiện tại, ở đây, cố hết sức phô bày cơn giận dữ của bà, đồng thời bà còn có cảm giác có nguy cơ và bất ngờ với việc thập lục hoàng tử được phép vào triều.

“Liễn nhi!” Hoàng thượng nhướn mày.

Bé bước lên trước một bước, thong thả trả lời: “Bẩm phụ hoàng, đêm qua đã quá muộn, nhi thần bận tâm đến hoàng tổ mẫu tuổi cao sức yếu, cần phải đi nghỉ sớm vì vậy mới không tới. Sáng nay phụ hoàng muốn nhi thần lên triều bẩm bảo kết quả buổi tuyển chọn, thế nên nhi thần tạm thời không thể tới vấn an hoàng tổ mẫu được!” Tiếp đó bé lại hướng về thái hậu, “Mặt khác, vẫn xin hoàng tổ mẫu thứ lỗi cho tôn nhi lo lắng không chu toàn, tôn nhi không ngờ tới việc Hoàng tổ mẫu có thể dậy sớm như vậy! Mệt cho Hoàng tổ mẫu phải thức khuya dậy sớm, tôn nhi thật sự vạn phần lo sợ!” Bé cũng không phản đồ đần độn, rõ ràng bà già này muốn tìm bé gây phiền phức, sao có thể tự mình dâng lên cửa được chứ!

Mấy câu này Thái hậu nghe cực kỳ khó chịu, đứa trẻ này ngoài mặt cung kính sao mà những lời nói ra đều chứng tỏ thứ sự thật là bà đã già? Bà vừa định nổi giận trừng trị đứa bé này thì đã thấy Hoàng thượng trầm giọng răn dạy tiểu hoàng tử: “Sao lại thế được! Sao con có thể để Hoàng tổ mẫu của con mệt thế! Không tưởng tượng được!” Sau đó Hoàng thượng lại nói với Thái hậu, “Mẫu hậu, người lại vì đứa trẻ này mà không nghỉ ngơi tốt được, chắc hiện giờ rất mệt và khó chịu rồi! Bay đâu, còn không mau tiễn Thái hậu về tẩm cung nghỉ ngơi đi!”

Vì vậy, vị Thái hậu đang tức giận đến mức sông biển chao đảo trong lồng ngực, thiếu chút nữa hộc máu không kịp phản bác, vẻn vẹn chỉ xuất hiện có một hồi đã bị đưa về.

“Liễn nhi, kết quả tuyển chọn thế nào, nói trẫm nghe một chút.” Hoàng thượng chẳng hề để ý đến việc lời răn dạy vừa rồi của mình đi lệch khỏi trọng tâm mà Hoàng thái hậu đề cập đến, ông rất thỏa mãn nương theo lời Địch Vũ Liễn đuổi Thái hậu quay về.

“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tuyển được bốn đứa trẻ, tuy nhiên vẫn chưa chọn ra hai người cuối cùng có thể trở thành thư đồng của nhi thần, còn xin phụ hoàng quyết định!” Địch Vũ Liễn quỳ gối, tay nâng lên bản danh sách đã viết.

“Trẫm đã từng nói để cho con toàn quyền quyết định, sao Liễn Nhi lại để trẫm ra quyết định cuối cùng thế này?” Hoàng thượng có chút bất ngờ. Ông còn tưởng rằng Địch Vũ Liễn sẽ trực tiếp nói cho ông tên hai người. Do muốn biết ánh mắt tuyển người của đứa trẻ này như thế nào, ông đã để quyền tuyển chọn trong tay nó. Hôm nay ông đưa Địch Vũ Liễn vào triều cốt để đứa trẻ này lộ mặt trước toàn bộ quần thần, chẳng ngờ lại ngoài dự đoán của ông.

“Cái gọi là đạo quân thần chính là trước là quân thần, sau là phụ tử! Nhi thần tuy là con, nhưng lại càng là thần, vị vậy chuyện của thần nên để phụ hoàng ra quyết định cuối cùng! Mặc khác, thư đồng của chư vị hoàng huynh đều do phụ hoàng định đoạt, nhi thần sao có thể có điều vượt quá!” Tiếng nói trẻ thơ vang ra đều khiến mọi người sửng sốt.

“Ha ha, hay cho một câu trước là quân thần sau là phụ tử!” Hoàng thượng vui vẻ, ra hiệu cho Hoàng công công dâng danh sách lên.

Vương Trí Lợi sáng nay cũng xuất hiện tại triều, ông vui mừng nhìn tiểu hoàng tử. Những điều ông dạy tiểu hoàng tử đều nhớ kỹ không hề vô ích.

Sau khi bản danh sách kia được đưa đến tận tay Hoàng thượng, ông nhìn không nói một câu, sau đó mới đóng bản danh sách lại cất lời: “Con đứng lên đi! Cứ chọn bốn đứa này, khỏi cần phải giảm!”

Lời vừa nói ra khiến mọi người xôn xao. Họ còn chưa hồi thần từ những câu nói có lễ của tiểu hoàng tử đã nghe thấy Hoàng thượng phá lệ để tiểu hoàng tử có bốn thư đồng. Mọi người đều phát giác ra rằng Hoàng thượng rất sủng ái vị tiểu hoàng tử này, đặc biệt là thái tử.

“Nhi thần tạ ơn ân điển phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Bé con chẳng hề chối từ, bé lúc này đầu còn có sợ điều gì như trước kia. Hơn các vị hoàng tử khác hai thư đồng bé chẳng hề cảm thấy có điều gì bất thường. Điều này làm cho sắc mặc thái tử trở nên khó coi vô cùng.

“Hoàng công công, tuyên chỉ đi!” Xong một quyết định, Hoàng thượng không để mọi người có dịp nghỉ ngơi, hạ lệnh cho Hoàng công công tuyên đọc thánh chỉ ông đã sớm viết.

Vì vậy ngay sau đó vì nội dung của thánh chị, mọi người đều hoặc hoảng hốt hoặc vui mừng, lại có người càng kinh hãi.

Điều kinh hãi chính là Hoàng thượng đã bãi miễn chức quan mấy vị trọng thần triều đình chỉ trong một lần. Trong sáu người bị hoạch tội chiều hôm qua, Thôi thừa tướng trực tiếp bị bãi miễn chức quan; Thượng thư bộ Hộ – Ô Quảng Hoa, Thượng thư bộ Binh – Phương Thuần Đoan bị hoạch tội nhưng do hai người đều là nguyên lão hai triều nên chỉ bị miễn chức quan, còn ba người còn lại thì bị hoạch tội vào tù. Không chỉ thế, với Thị lang bộ Lễ, hoàng thượng còn lấy cớ thân là quan viên bộ Lễ mà con trai không hiểu được lễ đã điều cha của Thôi Hiểu Phong ra khỏi Yến đô, còn hạ ba bậc! Còn những chuyện khác, Hoàng thượng ngày hôm nay nhất định tiến hành trừng phạt, rất nhiều chức vị của quan viên trong triều đình vì thế mà biến động.

Vui vẻ nhất là người của nhà Vũ Văn! Vũ Văn Hạo Kỳ được phong là Trung Đức tướng quân cấp tứ phẩm, đi theo chủ soái, cũng chính là Hộ quốc đại tướng quân Lận Tương Tân xuất chinh tới nơi biên giới của ba nước, đồng thời Vũ Văn Hạo Nhiên được thăng chức thành Thượng thư bộ Binh! Ngày đó, sau khi lâm triều, các phái quan viên mới giật mình phát hiện ra cán cân thế lực khắp nơi đã bị Hoàng thượng cân bằng!

Điều đáng kinh ngạc nữa là Hoàng thượng đã phong thái phó Vương Trí Lợi lập tức nhậm chức Hữu thừa tướng mà vẫn duy trì chức Thái phó cho Thập lục hoàng tử. Ngoại trừ lúc lâm triều, Thập lục hoàng tử có quyền đi theo Thái phó đến các bộ. Nói cách khác, lịch làm việc và nghỉ ngơi của Thập lục hoàng tử từ nay trở đi sẽ khác các hoàng tử khác. Sáng sớm bé tập võ, sau khi lâm triều sẽ đi theo Vương Trí Lợi học tập. Trên thực tế, ngoài việc dạy bé những kiến thức căn bản và lịch sử tiền triều, Vương Trí Lợi đã bắt đầu dùng những ví dụ thực tế để chỉ bảo bé, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mới có 10 tuổi bé đã được vào triều. Trong thánh chỉ Hoàng thượng đưa ra còn có một thứ khiến thái tử và mấy vị hoàng tử trưởng thành khác không chấp nhận được là võ công của Thập lục hoàng tử từ sau sẽ do đệ nhất võ thuật của hoàng thất – Quyết Vương gia đích thân truyền dạy. Võ công của các vị hoàng tử khác đều co các vị Vương gia lớn tuổi chỉ dạy. Võ công của Quyết Vương gia là cao nhất, vả lại ông còn tinh thông binh pháp, cự tuyệt không nhận chuyện truyền thụ võ công cho hoàng tử. Ngoại lệ của ông khiến cho nhóm người Thái tử mang lòng đố kị, hận chết Địch Vũ Liễn có vận tốt!

“Thoái— triều—!” Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên trên triều đường.

Hoàng thượng đứng dậy, trước khi đi còn nhìn qua Địch Vũ Liễn đứng dưới đầy thâm ý. Ông thầm nghĩ: Liễn nhi, có được thì tất có mất! Trẫm hướng con vào vị trí kế tục ngôi vị hoàng đế của trẫm, từ nay về sau con sẽ có chỗ dựa hoàng quyền của trẫm. Trẫm tạo ra tất cả những cơ hội tốt nhất cho con, thế nhưng cũng chính vì như thế, con nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các phe phái ủng hộ các hoàng tử khác trong triều! Con có thể ngăn trở toàn bộ những âm mưu quỷ kế trùng trùng điệp điệp, những cuộc ám sát đầu độc hay không, đó là bài thử thách cuối cùng trẫm đưa ra với con! Nếu con có thể đứng vững trong hoàn cảnh này, còn được nhiều thế lực ủng hộ hơn các hoàng tử khác, vậy thì mười hai năm sau, đợi khi con tròn mười sáu tuổi, trẫm sẽ phế lập Thái tử!

Thời gian sau đó, có rất nhiều chuyện khiến chúng thần phỏng đoán rằng Hoàng thượng sẽ phế lập Thái tử. Tuy nhiên trừ Vương Trí Lợi, chẳng ai có thể xác định được việc này bởi vì ròng rã mười hai năm, Hoàng thượng chẳng hề có tí động tác phế Thái tử! Chẳng qua trong lòng Hoàng thượng thật sự tính toán gì, rốt cuộc cũng lệch với kết quả bói toán của Kỳ Toán Tử! Vậy đó là do Kỳ Toán Tử bói sai, hay tương lai sẽ có biến, ai cũng đều không rõ!

Bất quá Địch Vũ Liễn lại hiểu rất rõ bản thân mình muốn cái gì! Lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng ngồi trên long ỷ, lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách với người trên cao cao trên triều kia xa xôi tựa như khoảng cách giữa trời và đất. Vì vậy trước khi đi theo thái phó rời khỏi Kim Chính điện, bé lại chăm chú nhìn kỹ long ỷ kai một lần nữa, ra quyết định, hạ quyết tâm, một ngày nào đó bé sẽ ngồi trên kia, khiến cho toàn bộ những người có dũng khí khinh thường, có dũng khí thù hận bé đều phủ phục dưới chân bé, nhất là người đàn bà đã vất bỏ bé kia!

Năm đó, hai người có mẫu thân nhưng lại không giống nhau đều nỗ lực vì mục tiêu của chính mình. Chỉ là vì trong lòng đau xót, một vị tâm từ như Phật, thành danh A Đấu, tiếng tăm lan xa, người gặp người than; một vị tâm ác như ma, thành danh sát tinh, không ai không biết, người gặp người sợ!

***

Mười hai năm sau.

“Đại đường ca, chờ đệ một chút!” Thiếu niên vừa gọi vừa lao về phía chàng trai đang đi phía trước.

Chàng trai nghe được tiếng gọi phía sau lập tức dừng bước quay người. Chỉ thấy anh chàng có đôi mắt cười cong cong, sống mũi không cao không thấp, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng vừa mắt, nhưng quyết không làm người kinh diễm. Khổ người của anh chàng khá cao, vóc dáng rắn rỏi, thế nhưng bởi bây giờ là mùa đông mà ba tầng trong ba tầng ngoài y phục đã khiến anh ta có vẻ cực kỳ mập mạp vụng về, cũng khiến người ta mỗi lần trông thấy anh ta đều muốn nói mùa đông này sao nóng đến vậy?

Chàng trai đã hai mươi tư tuổi thế nhưng trên mặt vẫn có nét khờ không khớp với tuổi. Anh ta phát hiện ra người tới là tiểu đường đệ nhà mình ngay lập tức liền niềm tử chào hỏi: “Dật Tân, đệ đã đến rồi à! Đến lúc nào đấy?”

“Đệ đến lâu rồi! Đại đường ca, hôm nay sao huynh không đi vào phủ từ cửa sau hả? Hại đệ đợi huynh thật là lâu!” Thiếu niên hơi giậm giậm chân.

“À, à, ra thế hả? Ngại quá đi! Cha ta ấy, ông buộc ta không được đi cửa sau nữa! Thế nên ta đã về bằng cổng chính.” Khuôn mặt đáng yêu của chàng trai sụp đổ trong nháy mắt, đưa tay gãi đầu, có chút xấu hổ nói ra nguyên nhân, sau đó lại nói thầm thêm một câu, “Thật ra đi cửa sau rất tốt mà!” Ngay sau đó dường như anh ta lại nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt khờ tràn đầy nghi vấn, “Đúng rồi, Dật Tân, khi ta mới đi từ cổng chính vào cảm thấy phủ đệ bên cạnh có chút khác! Là có người nào sắp vào ở sao?”

“…” Thiếu niên không nhịn được, khóe miệng co giật, “Đại ca, huynh có biết tam bá phụ và Dật Luân đường ca đã trở về từ biên cảnh không!”

“Biết mà! Trong thư nhà có nói mà! Nhị nương rất vui vẻ đó!” Chàng trai buồn bực, chuyện này có liên quan gì đến câu hỏi của chàng à?

“Điều ấy cũng có nghĩa là Liễn vương đã trở lại!”

“Ừ!” Người nào đó vẫn còn còn không rõ có gì liên quan.

“Liễn vương mười sáu tuổi rồi! Hắn quay về sẽ dọn ra khỏi cung! Thế nên Hoàng thượng đã hạ chỉ ban thưởng phụ đệ, nhưng do Liễn vương tự mình chọn. Hắn chọn trúng cái phủ đệ bên cạnh nhà các huynh đấy!”

“À, quả nhiên là có người sẽ vào ở!” Ôi, sau này chàng không thể leo tường vào nữa rồi, vậy mà cũng có người ở à! Trong lòng chàng trai thở dài một tiếng, quay người dự định đi tiếp.

“Đại đường ca! Huynh không muốn nói gì sao?” Rốt cuộc đại đường ca của cậu có rõ người nào vào ở không hả? Thiếu niên buồn bực giậm chân, nhịn không được hỏi lại chàng.

“…” Nói cái gì? Chàng trai không rõ, nhưng dưới sức ép của cái nhìn chòng chọc của tiểu đường đệ, chàng buộc lòng phải cố gắng nhớ lại những gì vừa thấy, cổng chính sơn đen như mực, cột nhà màu đen, vách tường màu đen, ngay cả con sư tử trước cổng chính cũng bị tô thành màu đen, hiếm có khi nào khóe miệng chàng trai co giật, để lại ba chữ cho tiểu đường đệ, “Thật, khó, nhìn!”Người sắp tới ở bên cạnh rốt cuộc có thị hiếu gì hả?

Hoàn toàn không liên quan đến trọng điểm, thiếu niên không nói gì nhìn trời, sự thật chứng minh, quả nhiên không thể có kỳ vọng gì đối với đại đường ca của cậu…

Cùng lúc đó, nơi lưu vong xa xôi, nhân vật chính trong miệng hai người mặc khôi giáp màu đen, kiếm đeo bên hông, áo choàng màu đen tuyền, cưỡi tuấn mã lông đen.

Đôi mắt phượng dọa người của nàng chốc chốc lại phóng ra ánh nhìn hung ác, dung mạo tựa người trời nhưng lại lạnh lùng u ám, quý khí cao cao tại thượng khiến mọi người quỳ trên đất bất giác cúi đầu phủ phục.

Mười ba người hộ vệ đến cùng nàng dường như cũng giống như chủ nhân của họ, trang phục màu đen, mặt không cảm xúc.

Màu đen cuốn trọn vùng hầm mỏ này mang đến áp suất thấp khiến cho những tội nhân bị lưu vong đã cách biệt với cuộc sống con người rất lâu này kinh hồn bạt vía!

Năm tháng như thoi đưa, hai người năm ấy đều đã trưởng thành…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang