Din nhẹ nhíu mi khi nhìn thấy trên đất có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, anh phát hiện có vết máu nên lập tức nhìn lên, thấy chân cô chảy máu, mày anh cũng nhíu theo, "Sao lại không cẩn thận?" Tuy rằng giọng nói trầm ổn nhưng không khó nghe ra được có quan tâm.
Diêu Tử Đồng cười nhẹ nhìn anh, "Vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi ly nước, mảnh vỡ ghim vào chân, cũng may bác sĩ Tịch vào kịp lúc." Kati và ba đứa nhóc đã tới chùa rồi, vì tối qua có một vài oan hồn tới tìm cô giúp đỡ, cô lại không tiện nên để Kati dẫn bọn nhóc tới chùa cầu phúc cho họ.
Tịch Thiên Vũ kéo xe thuốc để sẵn bên góc phải sang, anh ngồi trên giường, đem chân Diêu Tử Đồng đặt trên đùi mình, giúp cô gắp mảnh vỡ thủy tinh ra và xử lý vết thương.
Cứ ngỡ sẽ đau nhưng không ngờ anh làm vô cùng nhẹ nhàng, khi cô nhoẻn miệng cười cũng là lúc anh nhìn lên, "Không được đụng nước trong mấy ngày."
"Cám ơn bác sĩ." Diêu Tử Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
"Đây là quần áo của Ali." Fon dịu dàng lên tiếng, cắt ngang ánh mắt đang nhìn Diêu Tử Đồng một cách kỳ lạ của Tịch Thiên Vũ.
Và điều này thật đúng ý Din, vì anh hiểu rõ con người Tịch Thiên Vũ. Nếu hứng thú với gì đó, sẽ chiếm lấy cho bằng được. Để tránh xảy ra chuyện, anh nhất định không để Tịch Thiên Vũ vượt quá giới hạn với Ali.
Diêu Tử Đồng cầm túi mà Fon đưa, thản nhiên nhìn lướt qua ba người, nhưng họ vẫn đứng đó nhìn cô.
Khi cô nhẹ chớp mắt, họ mới chợt nhận ra phải ra ngoài để Diêu Tử Đồng đổi quần áo, vì chân cô không tiện nên chỉ có thể ngồi trên giường thay.
Tịch Thiên Vũ làm như không có chuyện gì, nâng kính mắt, bỏ tay vào túi áo blouse, xoay người đi ra.
Din nhẹ vuốt chóp mũi, mặt lạnh nhạt theo sau.
Fon hơi ngại ngùng cười với Diêu Tử Đồng một cái rồi mới ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại.
Diêu Tử Đồng cười khẽ, bộ dáng của ba người họ vừa rồi rất buồn cười.
Một lúc sau, Diêu Tử Đồng hơi lớn tiếng nói, "Xong rồi." Fon lập tức mở cửa đi vào.
"Tôi ôm Ali ra xe." Fon dùng ánh mắt mang ý cười nhìn cô.
Din nhìn em trai mình một cái, sau đó khóe mắt anh nhìn thấy xe lăn gần sofa, anh liền đẩy sang, "Để Ali ngồi lên đây, bệnh viện đông người, đừng để người ta nói không tốt về Ali." Anh nói vô cùng đúng lý hợp tình, nhưng đâu ai biết thật ra anh cảm thấy mình giành giật với em trai thật sự rất mất hình tượng. Nên không ai được lợi là đúng nhất.
Khi Fon vừa giúp Diêu Tử Đồng mặc áo khoác xong Din liền ôm cô lên, để cô ngồi vào xe lăn, "Tôi có nên chào bác sĩ Tịch một tiếng không?" Cô giương mắt nhìn Din, ở khoảng cách gần như vậy cô có thể nhìn rõ từng sợi mi của anh. Thật dày và cong.
"Không cần. Thiên Vũ giúp Ali làm thủ xuất viện rồi, anh ta nhiều việc, chúng ta không nên làm phiền." Din thản nhiên nói xong liền nhìn lên Fon, "Em phụ trách đẩy xe."
Fon gật đầu, nghe theo nhưng trong lòng không hiểu. Rõ ràng bác sĩ Tịch nói đi làm thủ tục xuất viện và giao ca xong sẽ cùng bọn họ tới nhà mà, sao Din lại nói anh ấy bận việc?
Xem kìa xem kìa, lại một người quá ngây thơ rồi. Đúng là so với ba ông anh cơ trí, hư hỏng và phúc hắc của mình, Fon còn thua cả mấy quãng xa. Như vậy thì làm sao truy vợ đây, Fon à?
...
Khi xe đỗ trước sân nhà Adisuan, Diêu Tử Đồng mới kinh ngạc nhìn sang Fon, "Không phải nên về vườn nho sao?" Cô và Fon ngồi ở ghế sau, còn Din thì lái xe.
"Ali vừa mới khỏi bệnh, chân lại đang bị thương, nên ở lại đây để có người chăm sóc." Fon chưa kịp trả lời thì Din đã thản nhiên lên tiếng, anh bước xuống xe, vòng ra sau, mở cửa và đưa tay muốn ôm Diêu Tử Đồng.
Cô nghi hoặc nhìn anh, "Kati có thể chăm sóc cho tôi mà." Cô cũng đã khỏi hẳn rồi, so với vết thương hôm đó, cái này có là gì.
Không tha cô từ chối, Din hơi cứng rắn ôm cô ra khỏi xe, "Kati không phải đang viết sách sao, Ali muốn bạn mình không tập trung?" Diêu Tử Đồng nhẹ nhíu mày, Pathapee đang nói cô sẽ làm Kati phân tâm khi phải chăm sóc chính mình?
"Là ý của mẹ anh?" Cô nhìn lên anh hỏi, tới đường đột như vậy thì thật là ngại.
Din cúi mi không nói, ôm thẳng cô đi vào. Còn Fon vòng ra sau, mở cốp xe và lấy hành lý, hóa ra họ đã bàn tính trước, chỉ chờ Diêu Tử Đồng lọt bẫy.
Bà Kanya, Bopa, Jantoo và Nakree đứng trước cửa, nhìn thấy Din bế Diêu Tử Đồng liền cười khúc khích, "Cậu chủ Din thật lợi hại, chưa gì đã nhanh tay như vậy rồi!" Bà Kanya nói xong liền ôm miệng vì sợ mình sẽ cười lớn ra tiếng.
"Đúng đúng. Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ Din gần con gái đó ạ. Cứ ngỡ cậu ấy thích con trai, vì tới giờ vẫn chưa quen bạn gái." Bopa đẩy đẩy người vào người Jantoo, thật sự là vui tới nỗi không kiềm chế được.
"Không riêng gì cậu chủ Din, mà còn..."
"Các chị đang nói gì đó?" Nakree vừa mới nói nửa câu đã bị tiếng nói êm nhẹ như tiếng đàn tranh khiến người ta nhớ mãi không quên vang lên cắt ngang.
Bốn người lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, cười hì hì nhìn Fon, "Không có nói gì ạ."
Fon cười nhẹ nhìn họ, sau đó đi vào nhà. Họ liền ôm tim, ôm đầu giống như muốn phát điên, "Sao cậu chủ Fon lại giống như thiên thần vậy!"
"Không được rồi, tôi sắp ngất rồi, mau đỡ tôi." Nakree liên tục lui về phía sau, Bopa và Janttoo đưa tay giữ lấy cô ta.
Họ bị nụ cười mê người của Fon điện cả người đều tê dại.
Chính chủ thì lại hồn nhiên không biết mình cười có lực sát thương lớn cỡ nào, đây chính là lý do Diêu Tử Đồng dặn Fon không được tự tiện cười, sẽ có án mạng xảy ra. Điển hình như bốn người suýt "tắt thở" này đây.
Bên trong nhà, bà Supansa vừa nhìn thấy Din bế Diêu Tử Đồng đi tới phòng khách, bà lập tức đứng lên, vui vẻ cười, "Các con về rồi à?"
Diêu Tử Đồng ngượng ngùng nhìn bà, vì Din vẫn không chịu bỏ cô xuống, "Cháu chào cô ạ!" Cô chấp tay vái bà Supansa, sau đó định ôm lấy cổ Din lại, nhưng chợt nghĩ có người lớn ở đây, ôm như vừa rồi thì rất ngại, nên đổi thành túm nhẹ ngực áo anh.
"Đây là...?" Lúc này Diêu Tử Đồng mới phát hiện còn một người phụ nữ trung niên khác đang ngồi trên sofa, bà ta đưa mắt nhìn cô sau đó nhìn sang bà Supansa.
"À, đây là con dâu tương lai của tôi." Bà Supansa nhẹ nháy mắt với Diêu Tử Đồng, sau đó mới mỉm cười nhìn người phụ nữ kia.
Diêu Tử Đồng chậm rãi vái chào bà ta, "Cháu chào cô!"
Người phụ nữ đó vái lại cô, sắc mặt có hơi cương lại, ánh mắt nhìn cô thật kỹ.
"Tôi không nói gạt bà đúng không? Din đã có bạn gái, nên bà nói với nhà bên đó là không cần sắp xếp xem mắt nữa." Bà Supansa cười có chút thâm ý nói, người phụ nữ trung niên này là đại diện bên gia đình Siwawed sang đây, muốn mai mối con gái nhà đó cho Din.
Nếu đã chấm con gái nhà đó bà đã sớm đi sang chào hỏi rồi, đâu cần đợi tới khi Ali xuất hiện, vì cô chủ Siwawed quá kiêu căng và đua đòi nên bà mới không thích, con dâu của bà phải như Ali, vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện.
"Mau đưa em vào phòng đi con, để em nghỉ ngơi một lát rồi dùng bữa trưa." Bà Supansa thấy người phụ nữ kia cứ nhìn Diêu Tử Đồng đăm đăm nên nhẹ nhàng nói với Din.
Anh gật đầu chào người phụ nữ kia liền ôm Diêu Tử Đồng đi thẳng hướng phòng mình, từ nay cô sẽ ngủ ở đó, còn anh sang phòng Lom, vì mấy ngày nay Lom chỉ ở vườn nho.
Nhìn thấy người phụ nữ kia xám xịt rời đi, bà Supansa cười đắc ý. Vừa rồi còn tâng bốc con gái nhà Siwawed, nói rằng con trai bà lấy được cô ta là phúc ba đời, giờ thì ngượng tái mặt.
Hừ, ai là phụng ai là gà thì giờ đã biết rồi. Cũng may là Ali phối hợp với bà, cô bé đáng yêu này càng lúc càng khiến bà thích nhiều hơn.
"Mẹ cười gì vui vẻ vậy ạ?" Fon vào sau nên không hay biết gì, thấy mẹ mình cứ cười tủm tỉm, anh nghi hoặc hỏi.
"Không có gì đâu con, mau mang đồ...à không, để hành lý Ali ở đây đi, lát nữa mẹ bảo Bopa và Jantooo mang vào." Vì muốn Din và Diêu Tử Đồng ở riêng với nhau, nên bà Supansa không cho Fon tới phòng Din.
"Không sao đâu mẹ, để con." Ngược lại Fon rất muốn chăm sóc Diêu Tử Đồng, dù chỉ là giúp cô sắp xếp quần áo thì anh cũng vui.
"Để đây đi con, mẹ có chuyện muốn nói với con." Bà Supansa lôi kéo Fon ngồi vào sofa, cố gắng giữ chân anh. Bà nghĩ anh và Diêu Tử Đồng là bạn học thì quan tâm là chuyện đương nhiên, nhưng lại không biết đứa con này của mình cũng để ý cô.
Fon cứ tưởng mẹ mình thật sự có chuyện muốn nói nên nghe theo, bà Supansa hỏi bâng quơ đủ điều mà anh cũng không phát hiện ra.
Đúng là ngây thơ và đáng yêu hết chỗ nói!
"Người phụ nữ vừa rồi muốn giúp anh mai mối." Vì tránh ngại ngùng nên Diêu Tử Đồng tìm chuyện nói với Din, cô hướng mắt nhìn về phía trước, không dám nhìn mặt anh.
Không hiểu sao khi ở cùng anh tim cô hơi đập nhanh, mấy ngày trước đâu có. Kỳ lạ!
"Ali để ý sao?" Din cúi đầu, trầm thấp hỏi, ánh mắt nhìn cô như chứa đựng lốc xoáy.
"Không có, tôi chỉ thuận tiện hỏi thôi." Diêu Tử Đồng nhìn vào Din, chạm vào đôi mắt sáng như sao của anh, cô lập tức dời đi.
Vừa rồi cô cảm thấy linh hồn mình như bị hút vào, rốt cuộc chính mình làm sao vậy?
Din nhẹ cong khóe môi, anh nhận ra ánh mắt trốn tránh của cô. Không phải lạnh nhạt trốn tránh mà là bối rối. chỉ có để ý mới bối rối. Như vậy có phải anh lại tiến thêm một bước rồi không?
Khi vào tới phòng ngủ, Diêu tử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, cô hơi nghệch ra. Sao đây không giống như phòng dành cho khách?
Cách bố trí theo phong cách và màu sắc này...sao giống tính cách một người?
Diêu Tử Đồng đưa mắt nhìn lại Din, "Đây là phòng anh?" Là khẳng định chứ không phải nghi ngờ, vì màu gold đó không thể lẫn đi đâu được, còn không phải sở thích của người trước mắt này?
Mắt Din chứa ý cười, anh đặt cô lên giường, sau đó dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cô, anh cúi người, hôn nhẹ lên trán cô, "Nằm nghỉ một chút đi, lát nữa tôi vào gọi Ali. Còn nữa, lần sau nếu có say, không được hâm dọa bổ đầu tôi nữa. Ali có thể ăn...anh đào." Nói xong Din xoay người và đi ra ngoài, để lại cô vừa bất ngờ vừa mờ mịt nhìn theo bóng dáng anh.
Anh đào?
"Cô Ali nghĩ môi của boss giống gì ạ?"
"Giống gì sao? Anh đào đó, môi anh ấy đỏ như anh đào. Hình dáng cũng rất đẹp."
Chợt nhớ tới lời mình bàn luận với Rarin bọn họ vào buổi tán gẫu giữa trưa ở Tararin mấy ngày trước, tim của Diêu Tử Đồng bất giác đập dồn dập, mặt nóng lên.
Ý của Pathapee là...cô có thể hôn anh?
A!!!
Vậy là anh đã nghe được hết những gì cô nói với Bualoy bọn họ rồi?
Diêu Tử Đồng lập tức lấy gối che mặt lại, nhưng mùi hương của người nào đó tràn ngập vào mũi khiến cô càng mất bình tĩnh hơn. Cô lập tức ngồi dậy, cố gắng hít thở đều.
Chẳng lẽ cô muốn bị bệnh tim?
Gần đây tim cứ hay đập loạn xạ như vậy, đúng là cơ thể có bệnh thật rồi. Phải nhờ bác sĩ Tịch khám mới được!
------------
Nhấn * một cái để Ảnh vui nhé!