• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rosemrymn

“Được.” Hạ Hinh Viêm ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn gì cũng được, nàng vừa rồi chỉ không muốn cùng hồ ly ở chung, không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một chỗ với tiểu hồ ly kia.

Nếu đã đi xa, nàng nghỉ ngơi nhiều chút cũng tốt.

Ngồi xuống, Dập Hoàng đã châm lửa, để cho nàng sưởi ấm.

Vừa ngồi xuống ăn một chút, bên tai đột nhiên có âm thanh khác lạ truyền đến, Hạ Hinh Viêm theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn đến hồ ly đỏ xinh đẹp đứng cách đó không xa.

Đuôi to được xõa tung, ánh mắt hẹp dài, đáng thương hề hề nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn hắn, thân thể hơi rụt về phía sau một chút, định quay đầu chạy, lại cố gắng lấy dũng khí đứng lại, đuôi to vẫy vẫy dường như đang phe phẩy lấy lòng.

Sau đó cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, mềm mại quỳ rạp trên mặt đất, cái đầu bé nhỏ nằm lên đôi chân trước bé nhỏ đầy lông xù, chớp mắt nhìn Hạ Hinh Viêm.

Bộ dáng đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.

Hạ Hinh Viêm cười nhẹ ra tiếng, quay đầu nhìn hắn, vỗ vỗ tay: “Tiểu hồ ly, ngươi làm sao vậy?”

Tiều hồ ly đưa cằm đè lên trên móng vuốt, rầm rì không nói lời nào, chỉ chớp chớp mắt nhìn Hạ Hinh Viêm.

“Lại đây đi.” Hạ Hinh Viêm đối với các loại động vật bé nhỏ thật sự không cầm được lòng, buồn cười vẫy tay với tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly chần chờ đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, cọ cọ vào Hạ Hinh Viêm, thật cẩn thận.

“Ta thực sự không phải cố ý tới phiền ngươi, nhưng A Hy thật đáng thương.” Tiểu hồ ly cúi đầu lầu bầu.

“Hắn? Làm sao vậy?” Trong giọng nói của Hạ Hinh Viêm không có gì khác thường, hỏi.

Tiểu hồ lỳ cọ cọ vào lòng bàn tay của Hạ Hinh Viêm: “A Hy thật sự thích ngươi, hơn nữa, lợi dụng ngươi, thu từ ngươi lễ vật lớn như vậy, nhưng lại vì chuyện khế ước làm ngươi bị thương. Hắn thực áy náy đến chết.”

Hạ Hinh Viêm không nói gì, chỉ cười nhìn tiểu hồ ly.

Hạ Hinh Viêm trầm mặc làm cho Đoạn Hằng Nghê trong lòng không yên, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?

Hắn đã cố gắng hy sinh hình tượng ở đây giả đáng yêu, đáng thương, không phải nói con gái đều thích những thứ đáng yêu sao?

Chẳng lẽ một chút hiệu quả cũng không có?

Hơn nữa, hắn ở một bên nhìn rõ, Hạ Hinh Viêm là người lòng mềm đến cực điểm.

Nếu không mềm lòng làm sao có thể cùng A Hy giải trừ khế ước?

Nếu không mềm lòng làm sao có thể xả thân bảo hộ Dập Hoàng?

Giờ nói A Hy thực áy náy, nàng chắc chẳng thể thơ ơ.

Hắn hiện tại chính là đánh cuộc.

Cuộc hắn nhìn có đúng không, Hạ Hinh Viêm là một người mặt lạnh tim nóng.

Hạ Hinh Viêm mím môi, quay đầu nhìn về phía Dập Hoàng, không nói gì, chính là dùng ánh mắt không tiếng động hỏi hắn.

Dập Hoàng nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, chỉ liếc mắt một cái, lại giống như một thanh kiếm băng trực tiếp đâm vào trái tim, làm cho hắn toàn thân thật lạnh.

Đoạn Hằng Nghê trong lòng run lên, hắn nghĩ đến chính mình đã đánh giá Dập Hoàng cao lắm rồi, thật không ngờ vẫn là xem nhẹ.

Chỉ mới một ánh mắt mà hắn đã không chịu nổi.

Không có lực lượng gì khác, chỉ hoàn toàn nhờ vào uy áp chênh lệch cấp bậc giữa các linh thú.

Là thực lực chênh lệch không thể vượt qua.

Tuy rằng biết đó là sự thật, cũng không tránh khỏi làm cho người ta thực sự uể oải.

“Ngươi nếu là thích lưu lại bên mình cũng không phải không thể.” Dập Hoàng gật đầu, nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Liền xem bọn hắn biểu hiện.”

Vừa nghe Dập Hoàng nói thế, Hạ Hinh Viêm vui vẻ nở nụ cười, xoay người mở ra hai tay đối với tiểu hồ ly.

Tươi cười vui vẻ làm cho Đoạn Hằng Nghê sửng sốt, hắn chưa từng thấy ai có thể cười sang lạn như thế, giống như ánh mặt trời giữa mùa xuân, ấm áp lại không chói mắt.

Hành động so với tư duy nhanh hơn một bước, trực tiếp nhảy lên, nhảy vào trong lòng Hạ Hinh Viêm, thoải mái cọ cọ, cảm nhận ấm áp trên người Hạ Hinh Viêm.

Hít thật sâu một hơi, một mùi tự nhiên tươi mát, không phấn son tầm thường, ngửi thấy thật sự thoải mái.

Chỉ là Đoạn Hằng Nghê còn chưa kịp cảm nhận xong, sau gáy đau xót, bị cười thô lỗ kéo lên.

Cảnh vật trước mắt thay đổi, bị ném ra xa, cũng may hắn nhanh chóng ở giữa không trung ổn định thân mình, thế này mới an toàn tiếp đất.

Buồn bực trừng mắt Dập Hoàng đang ở một bên ghé ra một bộ mặt sát thủ, trong lòng Đoạn Hằng Nghê thực tức giận.

“Dập Hoàng, làm sao thế?” Hạ Hinh Viêm khó hiểu hỏi.

“Trên người ngươi còn vết thương, không nên tùy tiện tiếp xúc với các loại lông gì đó.” Dập Hoàng liếc trắng Đoạn Hằng Nghê một cái, chán ghét trong mắt không thèm che dấu.

“Ta không yếu ớt như vậy?” Hạ Hinh Viêm buồn cười lắc đầu.

Đoạn Hằng Nghê đảo mắt qua lại giữa Hạ Hinh Viêm và Dập Hoàng, đôi mắt nheo nheo, đây là ghen mà con người thường nhắc đến sao?

Trong lòng hừ thầm một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương hề hề nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hạ Hinh Viêm, trên người ta thật sạch sẽ.”

“Ta biết, Dập Hoàng không phải nói người.” Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm an ủi Đoạn Hằng Nghê, đồng thời đối với hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lại gần.

Đoạn Hằng Nghê lập tức vui vẻ chạy qua, lúc lướt qua Dập Hoàng còn không quên giấu Hạ Hinh Viêm, nhìn Dập Hoàng khiêu khích.

Dù thực lực cường đại so với hắn thì lại thế nào?

Dập Hoàng căn bản không hiểu tâm tư phụ nữ, chẳng lẽ không biết phụ nữ đối với động vật nhỏ đáng yêu là không có sức miễn dịch sao.

Nhất là phụ nữ trời sinh mẫu tính, thường có thói quen đồng cảm với kẻ yếu.

Hắn yếu hơn cũng tương đương với ở trước mặt Hạ Hinh Viêm hắn so với Dập Hoàng càng chiếm được thế thượng phong.

Một cú nhảy, trực tiếp nhảy qua, mục tiêu – vòng ôm ấm áp của Hạ Hinh Viêm.

Hắn đánh không được Dập Hoàng, chẳng lẽ còn không thể tức chết hắn sao?

Lập tức nhào vào trong lòng Hạ Hinh Viêm, khuôn mặt đắc ý tươi cười còn chưa kịp giương lên, thân thể Đoạn Hằng Nghê đã mất tự nhiên bắt đầu co rút.

“Làm sao thế?” Hạ Hinh Viêm quan tâm hỏi.

“Ta, ta nghĩ nhanh báo tin tốt này cho A Hy.” Đoạn Hằng Nghê rất nhanh nhảy xuống, so với vừa rồi nhảy lên còn nhanh hơn.

“Vậy người đi đi, cẩn thận trên đường.” Dập Hoàng ở bên cạnh thản nhiên cười, dặn dò.

“Ta sẽ.” Đoạn Hằng Nghê nghiến răng nghiến lợi gật đầu, xoay người bỏ chạy.

Chỉ có một lát, thế nhưng Dập Hoàng đã động tay động chân trên người Hạ Hinh Viêm, làm cho hắn vừa nhảy lên đã đau như bị kiếm đâm thủng.

Khó trách Dập Hoàng không ngăn cản hắn, đủ âm hiểm!

“Người thích hắn như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến miệng vết thương, muốn ôm liền ôm một lát đi.” Một câu nói của Dập Hoàng làm cho đang vội vã chạy đi Đoạn Hằng Nghê lảo đảo suýt ngã.

Ôm?

Còn ôm một lát?

Chỉ ôm một chút hắn đã đau không chịu nổi.

Dập Hoàng chết tiệt, quá âm hiểm!

“Vẫn là Dập Hoàng tốt nhất!” Giọng nói vui vẻ của Hạ Hinh Viêm rơi vào trong tai Đoạn Hằng Nghê làm hắn vừa chạy vừa rơi lệ a.

Dập Hoàng một chiêu này đủ ác!

Dập Hoàng tự nhiên chú ý tới Đoạn Hằng Nghê trong khi chạy động tác mất tự nhiên, đáy lòng lạnh lùng cười.

Hắn không phải ở trước mặt Hạ Hinh Viêm vờ đáng yêu sao?

Không phải tưởng nằm ở trong lòng Hạ Hinh Viêm làm cho hắn tức giận sao?

Hắn (Dập Hoàng) hiện tại sẽ thành toàn cho hắn (Đoạn Hằng Nghê), làm cho hắn nằm ở trong lòng Hạ Hinh Viêm đủ lâu, chỉ cần hắn đủ can đảm, có năng lực chịu đựng!

Dập Hoàng thu hồi ánh mắt, hắn muốn nói rõ ràng với Hạ Hinh Viêm về chuyện của Hà Hy Nguyên bọn họ, làm sao có thể tùy ý giữ người khác ở bên mình.

Bọn họ sẽ không uy hiếp đến an nguy của Hạ Hinh Viêm nhưng lỡ ngày sau có tình huống gì xảy ra thì phải làm sao?

Hắn không hi vọng Hạ Hinh Viêm trở thành một người dễ dàng mềm lòng.

Dù sao thế giới bên ngoài nguy cơ bốn phía, nơi này nói một góc băng sơn cũng không bằng, xem ra hắn phải cùng Hạ Hinh Viêm nói kĩ càng một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK