Phượng Hí Đông Cung
Quyển 1 - Chương 37 - Công Chúa Rời Cung
gacsach.com
“Xưa nay Nam Lăng phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất hiện ôn dịch, người nhìn nhận sự việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên nói.
Nghe vậy cơ thể Phượng Triêu Hoa hơi run nhẹ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ thoải mái ban đầu, rũ mắt nâng chung trà lạnh nhạt nói, “Hậu cung không được vượt chính.”
Trần Minh Hiên hơi ngớ ra, sau đó liền hiểu được ý khác trong lời nàng nói, đứng dậy đơn giản hành lễ rồi rời đi. Hắn ra ngoài cũng đã lâu, không biết trong khoảng thời gian này, cái người không an phận kia có chịu ngoan ngoãn ngồi yên hay không?
Sau khi tiễn Trần Minh Hiên rời đi, Lục Bình trở lại nói, “Tiểu thư, Nam Lăng xuất hiện ôn dịch rồi.”
Phượng Triêu Hoa vẫn rũ mắt im lặng, thoảng như đang suy tư điều gì. Nhưng hàng mi hơi run run kia nói cho Lục Bình biết là nàng nghe được lời của mình.
“Cô sẽ không bỏ lại em mà đi Nam Lăng nữa, có đúng không?” Lục Bình không phải là người hay lắm lời, nhưng nỗi lo lắng trong lòng khiến nàng không thể không tìm đại lý do để bám víu.
Trầm mặc hồi lâu, Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng nỉ non, “Lại là ôn dịch.” Nàng luôn nghĩ rằng, cùng lắm cũng chỉ là bọn tôm tép nhãi nhép vi phạm pháp lệnh ở Nam Lăng mà thôi, nhưng không ngờ là ôn dịch.
Theo tình hình này, thái tử đột nhiên rời cung, mục đích hẳn là Nam Lăng rồi. Từ lâu Nam Lăng đã bị bọn tham quan kia ô lại làm cho chướng khí mù mịt, cuộc sống của dân chúng khổ sở không lời nào có thể tả, cộng với ôn dịch lan tràn, nàng thật sự không thể nào tưởng tượng nổi Nam Lăng từng được coi là một địa phương mỹ lệ mà hôm nay lại rơi vào trong tình trạng như thế này.
Sinh linh đồ thán? Cảnh hoàng tàn khắp nơi? Đâu đâu cũng thấy người dân đói khổ?
Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu, không can thiệp, không được can thiệp. Vốn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, cho nên một năm trước sau khi cứu Minh Nguyệt trở về Kinh Thành, mặc dù sau đó cũng có quay lại mấy lần nhưng không ở lại đó lâu. Dù rằng như thế, nàng vẫn cảm nhận được sự suy bại của Nam Lăng.
Chỉ một năm ngắn ngủi nhưng đã vật đổi sao dời.
Đối với biến đổi lớn của ngày hôm nay, hẳn là nghĩa phụ người cũng không ngờ được. Ông và nàng đều như nhau, đều cho rằng Nam Lăng bất quá cũng chỉ đối mặt với tai họa do con người gây ra. Ôn dịch là điều không hề nằm trong dự đoán của họ.
Nhớ lúc trước khi nàng rời đi ông có nói, “Đi được thì tốt, tránh cho mai sau bị liên lụy. Cha con thân là Tướng của một nước, xưa nay luôn trung quân ái quốc, thanh liêm trong sạch, trước giờ không kéo bè kết phái, nếu như con bị dính vào, e rằng ông ta cũng không thể không chen chân theo. Việc này đối với Phượng gia mà nói, cũng không phải chuyện tốt. Aizzz... Gần vua như gần cọp, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ phải thân bại danh liệt. Sau khi hồi kinh hành sự phải càng thận trọng hơn, để tránh khiến cho cha con rơi vào tình thế khó xử. Luôn phải ghi nhớ, sau khi trở lại Kinh Thành, con không còn là một Phượng thất dạo chơi nhân gian nữa, mà con chính là Phượng Triêu Hoa, có rất nhiều người luôn chờ chực để tóm gáy con.”
Nghĩ tới, Phượng Triêu Hoa không khỏi thầm thở dài, “Nghĩa phụ, những lời răn dạy của người Triêu Hoa luôn ghi khắc trong lòng, cũng làm theo lời người dạy bảo. Nhưng sự việc ngày hôm nay, cha đã tham dự vào rồi, mà thái tử cũng đi Nam Lăng, Triêu Hoa còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Phượng Triêu Hoa đang thẫn thờ thì lúc này Tiểu Trụ Tử hớt hải chạy vào nói: “Khởi bẩm thái tử phi, có người đưa tới một phong thư. Nói là thư nhà của Tướng phủ đưa tới.” Nói xong đem thư trình lên.
Thư nhà? Đuôi lông mày Phượng Triêu Hoa hơi nhướng lên, nhận thư xong phất tay bảo Tiểu Trụ Tử lui xuống, sau đó từ từ mở phong thư ra...
‘Nếu Phượng huynh có về Nam Lăng, xin hãy tới chuyển cáo, để thư lại cho khách điếm Bách gia ở Nam Lăng là được.
Người nhắn: Long Kiếm Hi.’
Long Kiếm Hi? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, sao y cũng tới Nam Lăng?
“Tiểu thư, có phải lão gia gởi thư thỉnh cầu người đừng rời kinh không?” Lục Bình hỏi với vẻ mặt hy vọng.
Phượng Triêu Hoa không trả lời nàng mà gấp thư lại nói: “Chuẩn bị giấy và bút mực.”
“Dạ?” Lục Bình ngớ ra, “Dạ, dạ.” Nói xong lập tức đem giấy trải ra, sau đó mài mực.
Phượng Triêu Hoa chấp bút tập trung suy nghĩ, nhanh chóng viết xuống mấy chữ, thổi cho khô vết mực, sau đó bỏ vào bì thư nói: “Giao cho Vân nương Vân Nghê lâu, bảo bà ta phải giục ngựa nhanh chóng đưa đến cho Đại công tử.”
Lục Bình nghe lời nhận lấy phong thư, nhưng không chịu rời đi ngay, đứng lừng khừng muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Ta sẽ rời kinh xuôi nam, nhưng không phải lúc này.”
“Tiểu thư, em...” Lục Bình cúi đầu, vành mắt ửng đỏ.
“Mau đi đưa tin đi. Đừng suy nghĩ nhiều.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Vâng...”
Nhìn bóng lưng Lục Bình rời đi một hồi lâu, Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Lục Bình, ta cũng rất muốn dẫn em đi Nam Lăng, nhưng Tướng phủ càng cần có em hơn. Nếu không có em ở lại Tướng phủ xử lý mọi việc thay cha, ta làm sao có thể yên tâm tiêu diêu giang hồ được.” Không biết Tiểu Phong Tranh đã thích nghi với cuộc sống ở Nam Lăng hay chưa, vào giờ phút này, nàng bắt đầu thấy hối hận vì khi đó đã đồng ý để Tam ca đưa Tiểu Phong Tranh đi...
***
Bên kia thì mây mù ảm đạm, còn bên này cũng chẳng có ánh mặt trời.
Tại tẩm cung của Long Hiểu Vân, một phòng cung nữ thái giám toàn bộ ngay ngắn chỉnh tề quỳ trên mặt đất với vẻ mặt xám như tro tàn.
“Công chúa đâu?” Trần Minh Hiên bình tĩnh hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân, công chúa...công chúa...nô tài...y phục...” Một tên thái giám bị lột đi cung phục chỉ còn chiếc áo lót lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra, nhưng nói năng lại không đầu không đuôi.
Trần Minh Hiên lạnh lùng nói, “Kể lại cho rõ ràng, rốt cuộc công chúa đã đi đâu?”
Thái giám bẩm báo bị dọa cho run lẩy bẩy, “Công chúa...Công chúa...Công chúa cởi y phục của nô tài, lấy lệnh bài của nô tài xuất cung rồi.”
Đáng chết! Trần Minh Hiên thầm mắng một tiếng, ngay sau đó tiếp tục đề ra nghi vấn, “Cô ấy đi khi nào?”
“Nửa canh giờ trước.”
Nửa canh giờ trước cũng chính là lúc hắn vừa đi, nàng cũng chạy trốn ngay sau đó. Biết trước nàng sẽ nổi loạn tự mình xuất cung, vì vậy đã đặc biệt căn dặn bọn họ giám sắt chặt chẽ một chút, không ngờ vẫn để nàng trốn thoát được.
Trần Minh Hiên thở dài nhướng mắt, vô cùng nghiêm túc nói, “Chuyện công chúa rời cung, bất kỳ ai cũng không được phép để lộ ra. Nếu không, một khi hoàng thượng biết chuyện này, bổn quan sẽ không bảo vệ nổi cái đầu trên cổ của các ngươi.”
Giọng điệu nghiêm nghị này, thay vì nói là cảnh cáo, chi bằng nói uy hiếp thì đúng hơn.
Bọn cung nữ thái giám rối rít gật đầu như gà mổ thóc, thậm chí có người còn không tự chủ rụt rụt cổ lại.